Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 32: Chương 32





Tan học, hắn về đến nhà việc đầu tiên chính là phóng như tên lửa vào phòng cục cưng Xuân Nghi của hắn, mở cửa phòng ra thì phát hiện căn phòng vắng tanh, trên giường chăn và gối đã được xếp lại gọn gàng, không thấy nó, hắn mới chạy xuống lầu hỏi thím Phương :
" Xuân Nghi đâu rồi thím Phương ? "
" Con bé với phu nhân đi ra ngoài dạo phố mua sắm rồi " thím Phương vừa nhặt rau vừa trả lời hắn.
"Vâng ..

" nghe câu trả lời hắn mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm đi lên lầu tắm rửa sạch sẽ.
[.....]
Tầm 5 giờ chiều nó và dì Vương mới về, nghe thấy tiếng xe ở dưới nhà, hắn đang nằm trên giường bỗng bật phắt dậy, vắt chân lên cổ chạy xuống dưới nhà.
Nhìn thấy nó hắn cứng đờ mấy giây rồi mới hoàn hồn trở lại, ôi chao xinh quá, những vết thương trên mặt vẫn không làm nhạt đi vẻ xinh đẹp của nó.

Dì Vương vừa đưa nó đi làm tóc, do con bitch nào đó cắt đi phần tóc của Xuân Nghi nên tóc nó không đều, vừa làm tóc xong thì khác hẳn lúc trước, xinh hơn trước rất nhiều.

Mái tóc ngang vai hơi xoăn nhẹ và bồng bềnh như mây trôi trên bầu trời vậy, còn có cái mái thưa được tỉa lại kĩ càng, trông xinh tươi như gái Hàn luôn!
" Sao anh đơ ra thế? bộ nhìn em kì cục lắm hả..

" nó ngại ngùng cúi mặt xuống đất.
" Không, xinh giống như vợ anh vậy " hắn mỉm cười, kéo nó từ tay dì Vương vào lòng mình.
" Xí cái thằng, mẹ mày cũng mới làm tóc này " dì Vương bĩu môi, chỉ vào mái tóc của mình.
Hắn lúc này mới chú ý đến tóc của mẹ mình, ôi...!hắn thầm nghĩ mái tóc cũ còn đẹp hơn, đang yên đang lành làm cái kiểu tóc gì mà cả đầu xù lên như con nhím xù lông vậy, còn xoăn xoăn gợn sóng nữa.
" wow! phu nhân đẹp quá, nhìn ra dáng bà cụ lắm "
" Thằng mất dạy, coi chừng tao nha "
Hắn ôm Xuân Nghi lên phòng mặc kệ ngoài sau đầy những lời mắng yêu từ mẹ hắn.
Vào phòng mình, anh nhẹ nhàng đặt nó ngồi lên giường, ân cần chu đáo.
" Còn đau không..

" vừa hỏi hắn vừa xoa nhẹ lên những vết bầm còn lưu lại trên đó, ánh mắt hắn đầy sự diệu dàng và xót xa.
" Không...!" nó gượng cười mà trả lời, mắt có chút rưng rưng, đây là lần đầu tiên mà nó bị bắt nạt ghê tợn đến thế, nghĩ lại hôm đó nó vẫn còn sợ.

" Nhìn em vầy anh xót lắm, ai bắt nạt em? nói cho anh nghe "
" Mẫn..

Mẫn Kim Phương " nó nhẹ giọng lại, thật sự nhắc đến cái tên này nó lại rung sợ kiểu gì ý, cô ta độc ác hơn nó nghĩ nhiều.
" Cái gì? là con nhỏ ẻo lả đó sao? " hai hàng mày hắn cau lại trong vô cùng khó coi.
Nó xong nói gì chỉ cúi mặt xuống đất, hai tay nắm lấy vạt áo.
Thấy nó sợ hãi như thế, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang rung lẩy bẩy kia mà đưa lên miệng hôn nhẹ một cái.
" Đừng sợ, có anh ở đây mà " nói rồi hắn kéo đầu nó gục vào vai mình.
Cảm giác sợ hãi bỗng phút chốc biến thành cảm giác vui vẻ, hạnh phúc.

Mỗi lần nó rơi vào tình trạng tuyệt vọng nhất, cần sự giúp đỡ nhất thì hắn luôn xuất hiện, che chắn bảo vệ nó.

Trái tim lạnh lẽo của nó bây giờ đã có Hàn Thất Bát đun nóng rồi.

Nó ngước mặt lên ngắm nhìn hắn, khuôn mặt không góc chết đó khiến cho nó mê mẫn, từ trước đến nay chưa tả khuôn mặt hắn nhỉ? sẵn hôm nay tả một thể.
Hàn Thất Bát có khuôn mặt vô cùng hoàn hảo, đôi lông mày đậm và dài làm tôn lên sự đàn ông vốn có của hắn, đôi mắt không to nhưng nhìn sâu vào đó có một cái gì đó lôi kéo khiến người ta không thể nào rời mắt được, cái mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi thì hồng hào, nhìn thật sự muốn cắn cho một phát, xương quai hàm cũng rất rõ rệt, đặc biệt da mặt hắn vô cùng đẹp, trắng hồng y như da em bé, đẹp không tì vết luôn.

Còn tóc thì khỏi nói tới, khuôn mặt hắn đẹp như thế thì dù có cạo sạch tóc thì vẫn đẹp trai thôi.
Nhìn hắn hồi lâu, mắt nó dừng lại ở yết hầu đang chuyển động ở cổ hắn, nhìn nó đáng yêu nhỉ? không nhịn được nó đưa tay chạm vào một chút, như bị lôi cuốn ý, nó cứ lấy tay chọc chọc vào đó mãi, đến khi hắn không chịu nổi nữa mới kéo tay nó ra.
" Đừng động vào cái này " hắn hơi nhíu mày, nhìn kỹ thì trên trán có chút mồ hôi.
" Xí, động vào tí cũng không cho " nó chu mỏ, thật sự nó không biết khi động vào yết hầu của con trai thì cậu bé của họ sẽ " phất cờ khởi nghĩa " ở dưới.
" Thôi em về đây " nó đứng dậy chào tạm biệt hắn rồi đi ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.