Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 22: Chương 22





Thời gian thấm thoát trôi đưa, đã đến kì thi cuối học kì 2, nó phải vùi đầu vào đống bài tập.

Tối nào nó cũng thức đến 12 giờ đêm để giải đề Hóa, thật sự môn Hóa là nó sợ nhất trên cuộc đời, môn gì nó cũng học tạm trừ môn Hóa ra, học làm sao nó cũng không thể hiểu được [ y chang tác giả lun nè, sợ lên lớp 10 rồi mất gốc Hóa ghê :(((( ai cứu tui ra khỏi thế giới này điiii ]
Trong khi nó đang vùi đầu bức tóc ngồi trên bàn học mấy tiếng đồng hồ thì Thất Bát lại nằm trên giường phòng nó, nhàn hạ nghịch điện thoại.

" Anh không học bài hả? không sợ ở lại lớp sao ? " nó thắc mắc hỏi hắn.

" Em yên tâm đi, anh không ở lại lớp được đâu " hắn chắc như nịt trả lời.

Nó bĩu môi rồi quay lại giải đề tiếp, mấy lúc qua phòng hắn thì trên tường toàn treo huy chương giải nhất cuộc thi Học Sinh Giỏi Toán, Hóa, Lý,! lại còn có cúp vô địch của các cuộc thi bóng rổ quốc gia nữa, bởi vậy hắn đâu cần học hành gì, sinh ra đã thông minh lại còn đẹp trai nữa, đúng là con nhà người ta.

Nó giải đề đến 12h khuya hơn thì mệt quá nên vùi đầu vào đống bài tập ngủ quên, hắn thấy thế thì rời giường, bế phốc nó lên đặt trên giường ngủ, hôn nhẹ lên trán nó một cái.

" Ngủ ngon " hắn chúc nó ngủ ngon xong vẫn chưa chịu về phòng mình, hắn nhảy lên nằm cạnh nó rồi ngủ luôn tới sáng.


Tờ mờ sáng, nó giật mình tỉnh giấc khi thấy bụng mình nặng trịch, không lẽ là bị bóng đè? quay sang bên cạnh, thì ra là bị Hàn Thất Bát đè, hắn gác chân lên bụng nó, còn tay thì gối đầu cho nó ngủ, phản ứng đầu tiên của nó là giật mình, không biết đêm qua con cáo già trước mặt có giở trò gì với nó không, nhìn lại quần áo thì vẫn chỉnh tề, may ra tối qua hắn chỉ ôm nó ngủ thôi, phản ứng tiếp theo chính là ném gối thẳng vào mặt hắn rồi hét lên :
" HÀN THẤT BÁT!!! ANH CÚT RA NGOÀI CHO EMMMMMMMMM "
Hắn bị tiếng hét làm cho tỉnh giấc, lười biếng ngồi dậy rồi lấy tay dụi dụi mắt.

" Chuyện gì thế vợ? mới sáng sớm tinh mơ em đã hét lên ầm ĩ "
"Vợ con cái gì chứ? tối qua sao anh không về phòng mà lại ngủ ở đây ? "
" Em nói gì thế? tối qua anh thấy em ngủ gục trên bàn tội quá nên mới bế em lên giường cho em ngủ ngon, anh định đi về phòng thì em kéo tay anh lại miệng em còn nói : đừng đi mà tiểu Bát, hãy đến đây và chiếm lấy em đi nữa, may ra anh vẫn còn tỉnh táo nên chỉ ôm em ngủ thôi gặp thằng khác là nó mần thịt em luôn rồi " hắn ta nói dối không hề chớp mắt, chẳng hiểu sao mới ngủ dậy mà đã có kịch bản trong đầu hắn rồi.

Mặt nó đỏ dần dần lên, lại lấy tay đánh vào vai hắn.

" Anh đừng có dối! em không bao giờ nói ra những lời vô liêm sỉ như thế đâu nhé!! chỉ có anh bịa ra thôi !!! "
Hắn không nhịn được mà cười lên, nhưng 3s sau hắn lại khôi phục khuôn mặt ban đầu.


" Anh nói thiệc đó "
" Đừng có xạo nữa! em vừa thấy anh cười "
" Không có mà "
" Anh cút đi cái đồ lưu manh nhà anh !!! " nó nhặt cái gối lúc nãy rồi ném vào mặt nó, hắn thì kịp chạy ra ngoài và đóng cửa lại.

[.

.

]
Hôm nay là chủ nhật nên nó ở nhà ôn bài, ăn cơm trưa xong nó lại nhảy lên bàn học và tiếp tục luyện đề, trời ơi môn Hóa thật sự làm đầu nó nổ tung rồi!!!
" Có cần anh giúp gì không ? " hắn từ cửa phòng đi vào, tay cầm đĩa dưa hấu tươi mát.

Đợi hắn đi tới, nó vòng tay ôm lấy eo hắn, còn lấy đầu cọ cọ vào bụng hắn nữa, ôi cái mùi hương quen thuộc này, nó không muốn buông ra chút nào !
Thấy nó thế hắn đặt dĩa dưa xuống, lấy tay xoa xoa đầu nó hỏi han :
" Em bị sao đó? ai ức hiếp em sao ? "
Nó khẽ gật đầu rồi chỉ lên đống đề ôn Hóa trên bàn :
" Chính nó đã ức hiếp em đó!! huhu có khi nào em không qua được con 5 môn Hóa không? nó khó quá em học mãi không vào tí nào ! "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.