Phó Ngôn vốn nghĩ rằng có lẽ bà ấy cũng không biết con trai mình sắp phải thi đại học.
Làm tốt bài thi.
Đây là câu cuối cùng bà nói với Phó Ngôn.
Rồi không lâu sau đó, bà qua đời.
Đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, Phó Ngôn lẽ ra phải cảm thấy buồn khi nghe ý tá nói với người nhà câu "nén bi thương", anh vốn nên cảm thấy khổ sở, nhưng không biết tại sao nghe được những lời này, nội tâm lại bình tĩnh, anh thậm chí còn nghĩ, cái chết đối với bà mà nói lại là một loại giải thoát khác, ít nhất bà không còn bị ràng buộc bởi tình yêu và gia tộc trói buộc nữa.
Bà cuối cùng cũng được tự do.
Khi người đó đang làm thủ tục thì đột nhiên trời đỏ một cơn mưa bão dữ dội, Phó Ngôn thẫn thờ nhìn bầu trời bên ngoài, chợt nhớ tới, ngày hôm đó khi anh nhìn thấy Cố Từ ở ven đường, trời cũng đổ con mưa lớn như vậy.
Anh bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Cố Từ.
Sau đó, anh liền chạy tới đây.
Cố Từ vẫn im lặng nghe, cậu biết lúc này Phó Ngôn không cần phải là sự an ủi, mà là sự thú nhận.
Mặc dù Phó Ngôn liên tục nói rằng anh không buồn, nhưng Cố Từ vẫn có thể nghe thấy một chút buồn bã trong giọng nói của anh, chỉ là bị ẩn giấu trong giọng nói hờ hứng kia, bị có ý che giấu đi.
Dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ buồn, vì sau cùng đó cũng là mẹ anh.
Hai người trò chuyện không biết bao lâu, dần dần, Cố Từ cảm thấy buồn ngủ, nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ nói chuyện cùng với Phó Ngôn.
Phó Ngôn sờ sờ lên mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Đã khuya rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thôi."
Cố Từ miễn cường nhìn anh, sau đó chậm rãi gật đầu.
Có lẽ là bởi vì quá buồn ngủ, Cố Từ vừa lên giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Phó Ngôn nằm bên cạnh cậu, nhưng nằm rất lâu lại không buồn ngủ, nghiêm túc chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu.
Cố Từ trong lúc ngủ cũng cau mày, đại khái là bởi vì bên cạnh có hơi thở không quen thuộc, ngủ cũng không được yên lắm.
Phó Ngôn đưa tay ra, chậm rãi vuốt hàng lông mày hơi nhăn lại của cậu, nhỏ nhẹ nói một câu: "Cám ơn em, Cố Từ." Nếu không có Cố Từ ở bên cạnh, không biết anh sẽ trở thành bộ dạng gì nữa, có lẽ anh đã sớm phát điên trong vô số cuộc cãi vã của bố mẹ.
Phó Ngôn theo sau lưng Cố Từ, nhẹ nhàng trấn an cậu, thấp giọng ngâm nga ca dao, dần dần, lông mày của Cố Từ cũng giãn ra.
Thấy cậu cuối cũng cũng ngủ ngon, Phó Ngôn hơi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng hôn lên tóc Cố Từ, nói nhỏ: "Ngủ ngon."
Nói xong, anh nhẹ nhàng xuống giường, không một tiếng động, lặng lẽ đi ra cửa phòng.
Mới vừa đi ra, Phó Ngôn vừa vặn gặp Cố An ở bên ngoài, tựa hồ là cố ý chờ anh, vừa nhìn thấy Phó Ngôn, Cố An nhướng máy, hỏi: "Tiểu Từ ngủ rồi?"
"Ngủ rồi."
Lúc hai người nói chuyện, thanh âm rất nhỏ, giống như sợ đánh thức người trong phòng.
Ngôn Tình Hay
"Tôi đi trước." Anh còn có việc phải làm.
"Ừ." Cố An gậy đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trước khi đi, Phó Ngôn hỏi: "Cậu ấy sẽ đi nước ngoài phải không?"
Cố An bất ngờ nhìn anh một cái, sau đó khẳng định trả lời, Phó Ngôn cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ gật nhẹ, liền rời khỏi nơi này.
Anh vẫn chưa thể đi theo Cố Từ, anh cùng người kia vẫn còn một món nợ cần giải quyết, đợi đến khi đem phiền toái bên người đều xử lý tốt, anh sẽ đi tìm Cố Từ, sau đó....
Bảo vệ em ấy.
Không bao giờ rời xa.
Thế giới thứ nhất---- (Hết)
Phó Ngôn bận rộn hơn trước, anh không biết anh đang làm cái gì, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu, có đôi khi còn trực tiếp xin nghỉ không đến trường học.
Ôn Viễn mặc dù đối với việc anh không gây trở ngại cho hắn bồi dưỡng tình cảm với Cố Từ thì vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ và tự hỏi tên này rốt cuộc đang làm cái gì vậy, rõ ràng cũng sắp thi rồi, còn cả ngày xuất quỷ nhập thần.
Tuy nhiên Cố Từ lại biết rõ gần đây Phó Ngôn bận rộn những gì, cổ phần mà ông nội để lại cho anh và những thứ mà mẹ anh để lại cho anh, cộng lại cũng đủ khiến bố Phó Ngôn phải đau đầu.
Lúc trước vẫn ẩn nhẫn, là bởi vì chưa phải thời cơ thích hợp, hiện tại cuối cùng cơ hội cũng đến.
Cho dù anh không còn coi người ngày là bố mình, nhưng nếu không "báo đáp" ông ta, anh làm sao xứng đám với "sự chăm sóc" của người này đối với mình nhiều qua.
Hơn nữa, cho dù anh có đem đồ đạc của Phó gia ném đi đốt, anh cũng sẽ không nhường chúng cho đứa con hoang của người đó, để bọn họ có thể đoàn tụ hạnh phúc bên nhau.
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Khi Cố Từ thi xong, bước ra khỏi phòng thi, tâm tình cậu cảm thấy thoải mái chưa từng có, như thể cậu đã hoàn thành một điều gì đó quan trọng, và xung quanh là tiếng reo hò của các học sinh, còn có người đem toàn bộ bài kiểm tra trước đó từ trên tầng rơi xuống, giống như những bông tuyết mùa đông, hét lớn "Giải phóng."
Cố Từ nghe vậy cười cười, 007 cũng đang báo cáo tiến độ nhiệm vụ lần này, đã đạt 100%, bọn họ rất nhanh liền có thể rời đi.
Không biết là ai hưng phấn ném sách xuống, một quyển từ điển thật dày cứ như vậy rơi xuống, hướng về phía Cố Từ, 007 vội vàng nhắc nhớ: "Cẩn thận!"
Cố Từ theo bản năng lui sang bên cạnh, nhưng cậu còn chưa quay người lại đã có người che chắn cho cậu, lui sang một bên.
Cuốn từ điển rơi xuống đất, tung bụi mù mịt.
"Chết tiệt, xin lỗi tôi không phải cố ý!!!" Người khởi xướng từ trên lan can thò ra, vẻ mắt khóc không ra nước mắt, mắt thấy nửa thân sắp rơi ra, tay như mái chèo không ngừng gãi gãi, nói năng lộn xộn: "Vừa rồi tôi kích động quá, không cẩn thận trượt tay, thực xin lỗi!! Là lỗi của tôi! QAQ" người bên cạnh sợ hắn kích động quá ngã xuống, ở một bên liều lĩnh túm lấy hắn, miệng còn không ngừng khuyên "người anh em bình tĩnh đã."
Cố Từ hướng hắn lắc đầu, ý bảo mình không sao, mà hắn lại bị người bên cạnh Cố Từ lạnh lùng nhìn liếc một cái, người nọ nhất thời bị dọa nhảy dựng lên, muốn nói thêm vài câu xin lỗi với Cố Từ, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị bạn bè lôi đi dạy cho một bài học.
Đùa thôi, suýt chút nữa đã đụng phải Cố Từ, học sinh đứng đầu nổi tiếng nhất trường, đương nhiên là phải sửa chữa một trận.
"Phó Ngôn" Cố từ gọi một tiếng.
Phó Ngôn cẩn thận nhìn cậu, gần như đánh giá toàn thân Cố Từ một lần, mới cau mày nói: "Gầy đi rồi..."
"Hả?" Nhưng bọn họ mới một tuần không gặp, sao cậu lại gầy đi được? Cố Từ kỳ quái thầm nghĩ.
Mặt Phó Ngôn lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng khi anh nhìn Cố Từ, đôi mắt ấy lại sáng và cũng rất dịu dàng.
"Chúc mừng giải phóng." Anh nói với Cố Từ.
Cố Từ sửng sốt một chút, sau đó híp mắt, cười nói: "Cậu cũng vậy."
"Đặt vé máy bay lúc nào?" Phó Ngôn hỏi.
Cố Từ hai ngày trước đã nói với bạn vè tin tức của mình về việc sẽ ra nước ngoài, Ôn Viễn rất sốc, một mực kêu la hắn cũng muốn đi, so với Phó Ngôn lại có vẻ bình tĩnh hơn, anh tựa hồ cũng đã sớm biết tin tức này, lúc nghe được chỉ hỏi: "Cậu có cần giúp gì không?"
Mặc dù bọn Ôn Viễn đều không nỡ chia tay với Cố Từ, nhưng bọn họ cũng biết rằng không còn cách nào khác, dù sao bố mẹ của Cố Từ cũng nhớ cậu và bọn họ không thể ngăn cản người khác đoàn tụ với nhau, huống hồ hiện tại giao thông phát triển như vậy, nếu có thời gia, bọn họ có thể tùy ý đến thăm Cố Từ.
Vì vậy, sau khi buồn bã một lúc, bọn họ lại bắt đầu chuẩn bị nhiều món quà chia tay cho Cố Từ.
"Ba ngày sau, chín giờ sáng." Cố Từ nói.
Ngày Cố Từ rời đi, vừa vặn là sinh nhật của Phó Ngôn, nhưng không có cách nào để thay đổi thời gian đã định, năng lực của hệ thống ở đây chỉ có thể duy trì cho cậu thêm hai ngày, và cậu phải rời đi khi thời gian đến.
Lại nói bọn họ tựa hồ cũng chưa thực sự tổ chức sinh nhật cho Phó Ngôn, lần đầu tiên là bởi vì lúc bọn họ làm quen đã qua ngày sinh nhật của Phó Ngôn, lần thứ hai, bởi vì một số việc, bọn họ không thể trực tiếp chúc mừng cho anh, nhưng sau đó đã tặng Phó Ngôn một món quà.
Và bây giờ là năm thứ ba, Cố Từ sắp phải rời đi.
Phó Ngôn lại thấy rõ sự do dự trong mắt Cố Từ, anh cười cười, trấn an nói: "Không sao, sẽ còn cơ hội." Đợi đến khi anh làm xong chuyện bên này, anh liền đi tìm Cố Từ, bọn họ về sau còn có thể có rất nhiều sinh nhật có thể cùng nhau trải qua.
Cố Từ ngẩng đầu nhìn anh im lặng mỉm cười, nhưng không trực tiếp trả lời vấn đề của Phó Ngôn, bởi vì trong lòng Cố Từ biết rõ, sẽ không có cơ hội, bọn họ về sau vĩnh viễn sẽ không gặp lại.
Cố An lúc trước còn từng cười hỏi Cố Từ, ba năm cấp ba có nhiều cô gái đưa thư tình cho cậu như vậy, trong đó còn kẹp mấy bức thư tình của con trai, chẳng lẽ cậu chưa từng thích ai sao?
Cậu đã suy nghĩ rất lâu và câu trả lời cuối cùng là không, Cố Từ dành hết tâm trí cho việc học và nhiệm vụ của mình, không có bất kỳ cảm xúc nào dành cho tình yêu.
Cố Từ không có người mình thích, nhưng cậu có người nhà, có bạn bè, còn có rất nhiều thứ đáng quý trọng khác.
Ở mỗi thế giới mà cậu đã trải qua, bất kể cậu có thực sự hoàn thành nhiệm vụ hay không, Cố Từ đều có được thứ quý giá nhất.
"Vậy đến lúc đó, tôi tới tiễn cậu đi." Phó Ngôn nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Cố Từ, theo thói quen lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cậu.
Cố Từ hỏi anh: "Nhưng không phải cậu rất bận sao?"
Phó Ngôn cười lắc đầu, kiên định nói: "Nhưng tôi muốn đến tiễn cậu."
Cố Từ gật đầu.
*
Ba ngày sau, Cố Từ dậy từ sáng sớm, chuẩn bị vội vàng tới sân bay.
Cố An vẫn còn nhìn bọn họ đóng gói hành lý, bảo người hầu đem những thứ cần thiết đều bỏ vào vali của Cố Từ, nếu không nhét được sẽ trực tiếp ký gửi.
Thực ra những thứ này bố mẹ sẽ chuẩn bị tốt nên không cũng không cần đặc biệt chuẩn bị nữa, nhưng Cố An là anh trai lại không yên tâm, thà rằng phiền toái hơn một chút, dù là đến lúc đó mua thêm cũng chỉ là nhiều hơn một bộ đồ mà thôi.
Cố Trạm lại bắt đầu trầm mặc không nói, anh ta đã xin nghỉ học từ xa chạy tới tiễn Cố Từ, vừa rồi còn ra sức sai người giúp việc bỏ đồ Cố Từ thích vào, đợi một lát sau, anh ta liền rầu rĩ không vui.
Có lẽ là bởi vì nghĩ tới chuyện em họ nhỏ phải rời đi, anh ta quan tâm chăm sóc cậu lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta tiễn Cố Từ đi xa như vậy.
Nhưng cũng không còn cách nào, dù sao đó cũng là bố mẹ của Cố Từ, anh trai Cố An không thể ngăn cản bọn họ đưa Cố Từ ra nước ngoài, anh họ càng không có lý do.
Cố Trạm nghĩ đi nghĩ lại, càng thêm nghẹn ngào, ôm lấy Cố Từ, nhỏ giọng nói: "Hôm nào đó anh sẽ đến thăm em."
Cố Từ vươn tay ôm lấy anh ta, im lặng tựa vào trong lòng Cố Trạm.
Cố An nhìn đồng hồ, liền bảo anh ta buông Cố Từ ra, để em trai dùng bữa sáng trước rồi nói sau.
Mà lúc nhìn Cố Từ dùng bữa sáng, Cố An lại nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu cậu, cười cảm khái nói, "Không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên có loại ảo giác, giống như em trai anh sắp đi đến nơi anh không thể tìm thấy."
Thân thể Cố Từ cứng đờ.
Cố An lại cười, nói: "Có thể là bởi vì không quen, dù sao đây cũng là lần đầu tiên em rời khỏi bên cạnh anh.
Chờ anh xử lý xong việc trong nhà, sẽ đến thăm em."
Nhưng Cố Từ biết rằng khi quy luật của thế giới có hiệu lực, sẽ có nhiều lý do ngăn cản bọn họ ra nước ngoài tìm cậu, trong lòng họ sẽ luôn ghi nhớ chuyện cậu ở nước ngoài, nhưng họ sẽ không thể có được thời gian rảnh rỗi.
007 cảm giác được tâm tình Cố Từ tựa hồ cũng bởi vậy mà trầm xuống, vội vàng an ủi nói: "Chờ chúng ta có ngày nghỉ, là có thể trở về thăm bọn họ." bối cảnh thế giới sở dĩ sẽ được thiết lập như vậy, cũng sẽ vì thuận tiện cho thời điểm Cố Từ trở về sẽ không xuất hiện đột ngột, bởi vì ở trong mắt mọi người, cậu chỉ là đi nước ngoài.
*
Phó Ngôn là người đầu tiên chạy tới, thậm chí còn sớm hơn Cố Từ và những người khác, lúc bọn họ tới sân bay, Phó Ngôn đã chờ ở đó.
Mà Ôn Viễn sau đó không lâu cũng mang theo bọn đàn em chạy tới nơi này.
Phó Ngôn vốn còn đang nghe điện thoại, nhìn thấy Cố Từ, liền buông điện thoại xuống đi về phía cậu.
Cố Trạm liếc anh một cái, vốn anh ta chỉ đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, nhưng sau khi nhìn thấy tương tác giữa anh và Cố Từ, ánh mắt anh ta tối sầm lại, ánh mắt dò xét nhìn về phía Phó Ngôn.
Cố Từ đưa cho anh một hộp quà, nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Phó Ngôn nhận lấy hộp quà, Cố Từ thấy ánh mắt anh dừng ở trên hộp quà, nghiêm túc dặn dò một câu, "Đừng mở quà ra, chờ tôi đi mới có thể xem."
Phó Ngôn ngước mắt lên, cưng chiều nhìn cậu mỉm cười, sẵn sàng đáp ứng: "Ừm."
Anh đi về phía Cố Từ vài bước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần, Phó Ngôn nhìn cậu chằm chằm, nhẹ giọng hứa hẹn với Cố Từ bằng giọng nói như chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: "Hai năm sau, anh sẽ tới tìm em."
Cố Từ sững sờ, không đợi cậu kịp phản ứng ý tứ của Phó Ngôn, Cố Trạm cũng đã lạnh mặt kéo Phó Ngôn ra, mặt không chút thay đổi nói: "Đừng đứng gần em trai tôi như vậy, em ấy sợ nóng.".