Tôi Rất Có Tiền Nha

Chương 25




Edit: melbournje

“Món quà nhỏ em mang từ Châu Âu về.” Quan Tri Ý nói.

Cô vừa nói như vậy, Quan Nguyên Bạch đương nhiên liền cho rằng cô có quà cho bọn anh, anh à một tiếng, tay đặt ở trong túi hướng tới phòng khách, “Cho nên là thứ gì?”

“Đợi lát nữa cho anh xem.” Nói xong, Quan Tri Ý túm Thích Trình Diễn đi lên lầu.

Quan Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn, xuỳ một tiếng: “Lại mua linh tinh cái gì đây.”

Chắc chắn là anh lại không dùng được.

Lúc Quan Nguyên Bạch còn đang suy nghĩ xem đồ cô mua anh có dùng được không, căn bản không có quà cho Quan Nguyên Bạch – Quan Tri Ý đang từ vali lấy ra một hộp quà.

“Đây là quà em mua ở Croatia, đặc biệt thích hợp với anh.”

Hộp quà thực tinh xảo, Thích Trình Diễn nhận và nhìn, trong lòng nói không vui cũng là giả.

Cảm giác lúc này của anh giống như…… Được bạn nhỏ nhớ tới, làm trưởng bối tất nhiên là sẽ vui vẻ.

“Cảm ơn.”

“Anh mở ra xem đi.”

“Được.” Thích Trình Diễn kéo nơ con bướm trêи cái hộp ra, mở hộp.

Mở ra xong, đập vào mắt anh chính là một cái cà vạt tối màu, đầu tiên thì nhìn cà vạt cũng thâm trầm, chỉ là cầm lấy tới…… Phía cuối lại thêu một con thỏ mềm như bông??

Thích Trình Diễn dở khóc dở cười mà nhìn Quan Tri Ý, “Em xác định cái này hợp với anh?”

Quan Tri Ý gật đầu: “Đương nhiên, em cảm thấy ca ca anh như là một con thỏ con, vừa ôn nhu lại vừa đáng yêu!”

Giống con thỏ? Vừa ôn nhu lại vừa…… Đáng yêu?

Chắc đây là lần đầu tiên trong đời này Thích Trình Diễn nghe được loại hình dung không thể tưởng tượng được này với anh.

“Croatia là nơi khởi nguồn của cà vạt đó, mọi người đồng hành đều mua, em nhìn thấy cái này cảm giác rất đặc biệt, liền muốn tặng cho anh.”

Thích Trình Diễn ừ một tiếng, nhìn chằm chằm con thỏ kia nhất thời không nói chuyện. Chỉ nghĩ, bình thường mang cái này sao? Hẳn là có thể nhỉ…… Con thỏ thêu ở cuối, không lộ ra thì cũng không ảnh hưởng lớn.

Quan Tri Ý không biết Thích Trình Diễn đang nghĩ cái gì, cho rằng anh không nói lời nào là vì không thích, vì thế cô có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó, đúng thật là không tiện so với cà vạt bình thường anh mang, cho nên anh không mang cũng không sao, chỉ là lưu lại kỷ niệm thôi.”

Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, không đành lòng để tiểu cô nương mất mát: “Khá được, chỉ để làm kỷ niệm thì khá đáng tiếc cho con thỏ này.”

“Vậy anh sẽ đeo sao?”

“Có thể thử xem.”

Mắt Quan Tri Ý sáng lên: “Để em đeo cho anh thử xem!”

Thích Trình Diễn hôm nay tới cũng vì thoải mái, ở nhà nên không đeo cà vạt, cho nên hiện tại cổ áo rỗng tuếch, vừa đúng lúc cho Quan Tri Ý không gian phát huy.

“Ca ca, cúi đầu.”

Thích Trình Diễn theo bản năng liền nghĩ tùy cô, nhưng một khi thấy mặt cô chợt tới gần, đột nhiên ngừng lại.

“Cậu cũng không phải anh ruột, quá mức thân mật thì làm gì có vấn đề gì.”

Lời nói của Tiêu Nhiên lại vang lên trong đầu anh, Thích Trình Diễn hơi giật mình, lại chậm rãi đứng thẳng.

Tay Quan Tri Ý còn chưa duỗi lên, thấy anh đột nhiên đứng thẳng thì không vui nói: “Anh quá cao, cúi đầu cúi đầu.”

Thích Trình Diễn nhàn nhạt cười một chút, nhận cà vạt: “Em biết thắt sao, vẫn là anh tự thắt đi.”

Quan Tri Ý thấy chính anh tự thắt lên, khẽ hừ một tiếng: “Sao lại không, trước kia em đóng phim cũng từng thắt cà vạt cho người khác rồi đó.”

“Phải không?”

“Đúng vậy, em còn tập riêng cơ, cũng rất đẹp.”

Nhưng khi cô nói, Thích Trình Diễn đeo xong cà vạt. Quan Tri Ý cũng không ý thức được cái gì, chỉ lui về sau vài bước, nghiêm túc mà đánh giá một hồi, sau đó nói lời từ tận đáy lòng: “Không hổ là ánh mắt em, đẹp muốn xỉu!

Thích Trình Diễn hơi hơi nhướng mày, nhìn gương to ở bên cạnh mình. Được rồi, con thỏ kia…… Nhìn lâu rồi cũng thấy khá tốt.

Thắt xong cà vạt hai người liền xuống lầu, Quan Tri Ý thấy Thích Trình Diễn mang đồ cô tặng, tâm tình sung sướиɠ, khi xuống lầu bước chân còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Có thể ăn cơm chưa ạ.”

Tới phòng khách xong, Quan Tri Ý ngồi xuống ở bên cạnh Quan Nguyên Bạch.

“Không phải đang đợi hai người xuống sao.” Quan Nguyên Bạch nhìn cô một cái, sau đó giống như lơ đãng hỏi, “Cầm nửa ngày, quà đâu rồi.”

Quan Tri Ý vui vẻ mà chỉ tay tới hướng Thích Trình Diễn: “Đó đó ạ, thế nào, đẹp không anh!”

Quan Nguyên Bạch theo phương hướng Thích Trình Diễn mà nhìn lại ——

Thích Trình Diễn nhích lại gần, kéo cà vạt lung lay xuống.

Quan Nguyên Bạch: “……”

“Anh có biểu tình gì vậy, xấu lắm sao?” Quan Tri Ý hỏi.

Khoé miệng Quan Nguyên Bạch hơi hơi kéo: “Một đống màu trắng ở dưới cà vạt kia là cái gì vậy.”

“Con thỏ đấy, có phải ánh mắt của anh không được tốt lắm hay không vậy.”

Quan Nguyên Bạch nhìn Thích Trình Diễn một cái, tạm dừng hai giây, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cái này rất hợp với cậu.”

Thích Trình Diễn hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn.”

“Em sẽ không mua cho anh kiểu đồ như này chứ?” Qua lúc sau, Quan Nguyên Bạch hỏi.

Quan Tri Ý ngốc ngốc mà lắc đầu: “Không có ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Quan Nguyên Bạch nhẹ nhàng thở ra, nói, “Vậy mua cho anh cái gì, để anh nhìn xem.”

Quan Tri Ý càng ngốc: “Không có ạ.”

Quan Nguyên Bạch: “Cái gì?”

Quan Tri Ý buông tay: “Em nói là em không có quà cho anh.”

“…………”

Không khí có chút dừng lại.

Quan Tri Ý ngây người một hồi, đột nhiên phản ứng lại: “À…… Anh, có phải anh nghĩ em mua quà cho anh đúng không.”

Sắc mặt Quan Nguyên Bạch khẽ biến: “Anh nói muốn quà của em bao giờ chứ, em cảm thấy đồ em mua cho anh có thể hợp, có thể dùng sao.”

“Không thích hợp, không thể dùng.” Quan Tri Ý nghiêm túc nói, “Em biết trước là anh chướng mắt quà của em, cho nên em phòng ngừa chu đáo, dứt khoát liền không mua.”

Quan Nguyên Bạch: “…… Vậy em thật đúng là quá thông minh.”

“Bình thường thôi ạ.”

“Tiểu thư, đồ ăn xong rồi.” Đúng lúc này, dì giúp việc trong nhà tới đây, “Hôm nay còn làm món canh gà mà cháu thích nhất đó, mau tới xem xem.”

“Vâng ạ!” Quan Tri Ý đứng dậy đi tới phòng bếp, “Dì ơi, cho con một phần để nếm thử trước đi ạ.”

Quan Tri Ý nhảy nhót mà đi rồi, Quan Nguyên Bạch nhìn về phía Thích Trình Diễn, lúc này mới nói: “Xem ra nhiều năm trôi qua, vẫn là cậu thắng.”

Thích Trình Diễn: “Hửm?”

Quan Nguyên Bạch đứng dậy, lười nhác nói: “Tôi thấy nuôi Quan Tiểu Ngũ chính là nuôi bạch nhãn lang, khi còn nhỏ luôn nghĩ đến cậu trước, hiện tại vẫn vậy.”

Thích Trình Diễn hơi ngừng, nhớ tới lúc trước, khi đó anh thường xuyên giỡn với Quan Nguyên Bạch, cùng đi dỗ Quan Tri Ý, xem Quan Tri Ý đi với ai.

Kết quả, nhiều lần đều là anh thắng.

Lại nói tiếp không phải Thích Trình Diễn hiểu biết cô thích cái gì, mà là Thích Trình Diễn so với Quan Nguyên Bạch, anh kiên nhẫn với cô và tính tình cũng tốt hơn nhiều, tiểu nha đầu đương nhiên sẽ càng dính lấy người chiều chuộng mình.

Thích Trình Diễn cười lắc lắc đầu: “Ai bảo lời nói với suy nghĩ của cậu không đồng nhất chứ.”

“Tôi nói khác suy nghĩ bao giờ chứ?”

“Vừa rồi.” Thích Trình Diễn xách cà vạt quơ quơ trước mặt anh, “Rõ ràng muốn, lại còn nói là trông khó coi.”

Quan Nguyên Bạch hơi hơi trố mắt: “Muốn? Thích Trình Diễn cậu không sao chứ, mấy cái này ai mà muốn.”

“Ừm.”

“Hơn nữa đúng thật là khó coi.”

“Phải không.”

“Đúng vậy, ai lại đi thêu con thỏ ở cuối cà vạt…… Hơn nữa cậu dám mang nó đi ra ngoài gặp người khác sao.”

“Cũng không phải không thể.”

Quan Nguyên Bạch một lời khó nói hết mà nhìn anh: “Vậy cậu thật đúng là có chút điên.”

**

Quan Tri Ý khi còn nhỏ được bảo vệ khá tốt, lúc gặp chút khó khăn, không phải có Thích Trình Diễn xuất hiện, thì chính là có phụ huynh hỗ trợ giải quyết. Cho nên trước kia tính tình cô có chút mềm, sẽ cho người khác một loại cảm giác không quá phản nghịch.

Vì thế khi cô học đại học, đột nhiên mặc kệ người trong nhà khuyên can mà vào giới giải trí, khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ, mọi người đều cho rằng, tiểu nha đầu này trưởng thành rồi, đã thay đổi.

Nhưng chỉ có Quan Tri Ý mới biết, chỉ là cô đem sự dũng khí không nhiều cùng toàn bộ kiên định để dùng ở kiếp diễn mà thôi. Nhưng mà để nói lời từ sâu tận trong đáy lòng, cô vẫn không có đủ dũng cảm như vậy.

Tựa như lúc này đối mặt với Thích Trình Diễn, trong tối ngoài sáng đều biểu hiện một kiểu, nhưng nói thẳng lại là một chuyện khác.

Cô không phải vừa gặp đã thích anh, hai người cũng hiểu rõ nhau. Cô biết, một khi nói ra, tình thế sẽ khó khống chế. Cho nên hiện tại cô dùng dũng khí cực lớn để nếm thử, thử xem chính mình có thể hay đổi cái nhìn của anh với mình hay không……

Vậy nên mấy ngày ở nhà này chắc chắn không thể bị lãng phí.

Sáng sớm hôm sau, Quan Tri Ý nắm lấy thời gian, nhìn thấy Thích Trình Diễn mặc đồ thể thao từ trong nhà đi ra, cực kỳ tự nhiên mà đi từ chỗ ngoặt ra: “A? Ca ca, buổi sáng tốt lành ạ.”

Tay đang chỉnh tai nghe của Trình Diễn hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía có âm thanh phát ra. Chỉ thấy cách đó không xa, Quan Tri Ý mặc đồ thể thao màu trắng đang vẫy tay với anh.

Anh tháo tai nghe xuống: “Tiểu Ngũ?”

Quan Tri Ý chạy đến: “Trùng hợp như vậy sao! Chạy vài bước đã gặp anh rồi nha.”

Thích Trình Diễn là vẫn luôn chạy bộ buổi sáng, nhưng anh nhớ rõ, hẳn là cô chưa bao giờ chạy bộ?

“Sao em lại ở đây.” Thích Trình Diễn có chút ngoài ý muốn nói.

Quan Tri Ý liếc anh một cái: “Nói gì vậy, em cũng thường xuyên dậy sớm có được không.”

“Anh của em từng nói, khi em không đóng phim tuyệt đối sẽ không dậy sớm.”

“Đó, đó cũng không phải là lúc nào cũng vậy.” Quan Tri Ý chột dạ nói, “Gần đây em hơi béo, một thời gian nữa lại phải vào đoàn làm phim mới, nên bây giờ em phải giảm béo.”

Nói xong, cô chạy tới phía trước anh, “Nhanh lên nhanh lên, đi thôi.”

Béo?

Thích Trình Diễn theo bản năng đánh giá cô một cái, đặt cô với từ béo ở cạnh nhau ư?

Lọt vào trong tầm mắt anh, là cô gái đang mặc quần đùi thể thao, mà dưới quần đùi màu trắng, là đôi chân vừa thẳng vừa trắng…… Lúc này cô chạy lùi ngược chầm chậm, lúc chạy, vừa đúng lúc phần eo được che lại phần bằng áo khi nãy sẽ hơi kéo lên trêи một chút, vì thế một chút eo trắng nõn lộ ra, nhìn chỗ đó, thon thon một tay có thể ôm hết.

“Sao anh lại không chạy? Nhanh lên đi ạ, đừng đợi lát nữa còn chạy thua em đó.” Cách đó không xa người kia quay đầu lại.

Thích Trình Diễn ngẩn ra một chút, thực mau chuyển ánh mắt.

“Được.” Anh đeo tai nghe chạy theo.

Tốc độ của anh so với Quan Tri Ý nhanh hơn rất nhiều, đương nhiên lập tức liền lướt qua cô. Quan Tri Ý thấy người ta vượt qua chính mình, vội vàng theo lên.

“Tâm tình muốn thắng của ông chủ cũng quá lớn rồi! Em chỉ nói với anh một câu ‘chạy thua em‘ mà anh liền chạy nhanh như vậy!”

Quan Tri Ý thở hổn hà hổn hển mà đi theo cạnh anh, Thích Trình Diễn liếc nhìn cô một cái: “Tốc độ của anh chỉ là bình thường thôi.”

“Phải không?”

“Em chân ngắn, không cần đuổi kịp anh.”

Thật ra ý của Thích Trình Diễn là, chiều cao của bọn họ có chênh lệch, vì chênh lệch chiều dài chân, nên bước chân chắc chắn cũng có chênh lệch.

Nhưng điều Quan Tri Ý nghe được chỉ là: Cô, chân, ngắn!

“Ai nói vậy! Tuy rằng em không cao lắm, nhưng mà, chân em khá dài!” Quan Tri Ý không phục nói, “Thật đó, người đại diện của em nói chân em có tỉ lệ hoàng kim, rấtăn ảnh!”

Thích Trình Diễn nghiêng mắt nhìn cô một cái, phát hiện gương mặt tiểu cô nương đều đỏ, rõ ràng bị chọc giận.

Còn hiểu lầm? Khoé miệng anh nhịn không được cong lên một chút.

“Anh cười cái gì! Chân em thật sự dài, đùi đẹp tuyệt đối luôbđó.”

“Ừm, được……”

“Ngữ khí này của anh có ý gì chứ, hoặc là đợi lát nữa về em đo cho anh xem!”

Thích Trình Diễn một ngừng lại, duỗi tay liền gõ nhẹ ở trán cô, trầm giọng nói: “Em lớn rồi, có biết lời nào nên nói lời nào không nên trước mặt người khác hay không, cũng không biết ngại hả.”

Quan Tri Ý che trán, nhỏ giọng nói: “Anh có liên quan gì……”

Ánh mắt Thích Trình Diễn nhìn phía trước hơi nhíu, vừa định nói cái gì nữa, liền nghe tiểu cô nương nghiêm túc nói, “Ca ca, anh không phải người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.