Tôi Rất Có Tiền Nha

Chương 20




Edit: Melbournje

Thích Trình Diễn hình như rất bận, mấy ngày kế tiếp anh đều ngẫu nhiên tới thăm cô, nhưng ở lại không được bao lâu là phải đi rồi.

Quan Tri Ý mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, cô không chơi game, cho nên trừ xem tin tức giải trí, cũng chỉ có thể lại bối bối tập lời thoại kế tiếp.

Chiều hôm nay mới vừa cơm nước xong, người giúp việc trong nhà đột nhiên nói với cô là có người tới.

Quan Tri Ý trong lòng vui vẻ: “Anh ấy đã trở lại sao?”

Giúp việc hiển nhiên biết “anh ấy” là ai, lắc đầu nói: “Là Hoa tiên sinh.”

Quan Tri Ý: “Hoa Hoằng Hi? Sao anh ta lại tới?”

“Tôi đến thăm cô, không được sao.” Hoa Hoằng Hi người còn chưa thấy, giọng nói đã truyền tới.

Quan Tri Ý đang nhàm chán, nhìn thấy Hoa Hoằng Hi tiến vào cũng rất vui vẻ: “Không có, không phải là tôi đang ngoài ý muốn sao.”

“Cũng không sai nhiều lắm.” Hoa Hoằng Hi ngồi xuống cạnh cô, nghiêm túc đánh giá thạch cao ở chân cô: “Cái này nhìn thật đúng là rất nghiêm trọng đó.”

“Nhưng không sao, đều là không đi được.”

“Không có việc gì không có việc gì, tôi tâm sự với cô.”

Quan Tri Ý: “Được thôi, nhưng sao hôm nay anh lại tới đây.”

“Vốn dĩ mấy ngày hôm trước anh họ liền nói với tôi, rằng cô bị thương muốn tôi tới thăm. Chỉ là lúc đó tôi đang đi nước ngoài du lịch…… À không phải tôi cố ý không trở lại, là bởi vì bạn đi cùng tôi đều nói tôi không được đi.” Hoa Hoằng Hi quay đầu nhìn cô, nói, “Chắc hẳn cô sẽ không trách tôi nhỉ!”

Quan Tri Ý xua xua tay, nói không sao cả: “Tôi không quan trọng, đúng thật là không cần cố ý gấp gáp trở về.”

“Tôi cũng cho rằng cô không nghiêm trọng như vậy, chỉ là hiện tại vừa thấy đã biết rất nghiêm trọng.” Hoa Hoằng Hi nói, “Ầy cô không biết, tôi nói tôi không trở lại, anh ấy mắng tôi muốn chết. Cho nên, hôm nay tôi mới vừa xuống máy bay liền tới đây rồi, hành lý còn ở bên ngoài trêи xe đó.”

“Tôi đây cảm động quá, cảm ơn anh nha.”

“Được! Không cần khách khí.”

Hoa Hoằng Hi ngồi xuống liền không ngớt mồm, một hồi hỏi cô ở đoàn phim sinh hoạt thế nào, một hồi lại kể lần này đi Châu Âu chơi vui như nào. Anh là người không quá đáng tin cậy, nhưng tính tình lại rất hợp với Quan Tri Ý, ở với anh hoàn toàn không cần nghĩ đề tài, nghe là được rồi.

……

“Cho nên, dáng người của cô gái đi chơi chung với anh rất là đẹp?” Nói chuyện du lịch được một nửa, Quan Tri Ý ngắt lời nói.

“A? Sao cô lại hỏi như vậy.”

Quan Tri Ý sờ sờ cằm: “Anh nhắc tới cô ấy tám lần, tôi đoán chắc là bởi vì dáng người đẹp.”

Hoa Hoằng Hi kinh ngạc mà nhìn cô: “Sao cô lại hiểu tôi như vậy chứ.”

“Tôi thông minh đấy.”

Hoa Hoằng Hi cười hắc hắc, hạ giọng nói: “Cũng thuộc dạng quyến rũ.”

“Đấy

“Cô đấy cái gì chứ, tôi là chính nhân quân tử, cái gì cũng không có làm.”

“Tôi cũng không tin.”

“Thật đó! Dù thế nào cũng phải đến bên nhau rồi mới có thể làm mấy chuyện đó, tôi rất có nguyên tắc. Nhưng mà hiện tại không phải tôi đang cột lấy với cô sao, cho nên bước tiếp theo cũng không thể làm.”

Quan Tri Ý liếc mắt nhìn anh: “Chuyện đó thực xin lỗi nha, đều do tôi, nếu không phải do tôi thì hiện tại anh có thể theo đuổi người khác rồi.”

Hoa Hoằng Hi: “Cũng không thể nói như vậy, cô không yêu cầu tôi, mà ba mẹ tôi cũng thích cô mà.”

Bởi vì lúc trước nói muốn nói chuyện phiếm, người giúp việc trong nhà đã lui xuống hết rồi. Cho nên hiện tại nhắc tới chuyện hai người bị trói lấy nhau, Quan Tri Ý cũng cảm thấy nên cùng anh đề nghị một chút.

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Hoa Hoằng Hi, bằng không, chúng ta liền cởi trói đi.”

Hoa Hoằng Hi ngốc: “Cởi trói?”

“Chính là…… Chúng ta đừng lừa người nhà nữa.”

Hoa Hoằng Hi mở to hai mắt nhìn: “Vì cái gì chứ!!”

Quan Tri Ý sớm đã có loại ý nghĩ này, chỉ là bởi vì hay đi đóng phim, không có thời gian cùng Hoa Hoằng Hi nói chuyện này.

Thật ra, nếu Hoa Hoằng Hi không có quan hệ gì với Thích Trình Diễn, có lẽ cô sẽ tiếp tục diễn, nhưng cậu ta lại là em trai của anh ấy……

Mới đầu cô không sinh ra tình cảm nồng nhiệt như vậy đối với Thích Trình Diễn, cô ngây ngốc mà tiếp nhận lời Hoa Hoằng Hi đề nghị. Nhưng hiện tại cô cảm giác có tình cảm không giống trước, cho nên nghe thấy Thích Trình Diễn nói cô và Hoa Hoằng Hi cô đều cảm thấy thực không thoải mái và rất kỳ quái……

Hơn nữa mỗi lần anh nói, cô liền cảm thấy chính mình bị nhắc nhở một lần: Anh không thích cô.

Đương nhiên, hiện tại cô không nghĩ nếu không diễn cùng Hoa Hoằng Hi nữa thì có thể làm Thích Trình Diễn thích cô, bởi vì cô biết anh đã thích người khác.

Chỉ là, cô không muốn bị lặp lại lời nhắc nhở mà thôi.

“Không được không được không được! Tôi không đồng ý, nếu cô chia tay với tôi, tôi đây chẳng phải lại bị ba mẹ kiếm cho mối khác hay sao.” Hoa Hoằng Hi kéo tay cô, “Tri Ý cô bình tĩnh một chút! Không phải cô cũng bị người nhà ép hẹn hò sao! Nói hỗ trợ lẫn nhau là rất tốt mà!”

“…… Không phải, không phải vừa nãy anh nói đã có người mình thích sao.”

“Đó, đó chỉ là thích, cô ấy cũng không thích hợp làm vợ của tôi, lại nói ba mẹ tôi cũng sẽ không đồng ý.”

Quan Tri Ý khϊế͙p͙ sợ mà nhìn anh: “Này —— tôi cũng không hợp làm vợ anh mà!”

“Ai nha tôi biết, nhưng kế sách tạm thời mà.”

“Không cần.”

“Vì cái gì chứ!” Hoa Hoằng Hi rất là sốt ruột, loại công tử như anh có định vị rất rõ ràng đối với vợ tương lai của mình, thích có thể thích, nhưng nói đến gả cưới, tuyệt đối không phải đơn thuần yêu liền có thể.

Tóm lại người giống như Quan Tri Ý có thể làm người nhà không còn lời nào để nói, đâu có dễ tìm được người thứ hai chứ!

Hoa Hoằng Hi nhìn chằm chằm Quan Tri Ý, suy nghĩ nửa ngày nói: “Chờ đã, cô kiên quyết như vậy, chẳng lẽ là…… Có người cô thích rồi?!”

Quan Tri Ý ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không có!”

Hoa Hoằng Hi híp híp mắt: “Tôi coi là có! Nói, ai! Là ai đẩy bổn thiếu gia xuống như vậy.”

Quan Tri Ý sao có thể thừa nhận ở trước mặt Hoa Hoằng Hi, chuyện thích người khác, sẽ là một bí mật.

“Chính là không có.”

“Không được, tôi muốn nghe.”

“Thật sự không có!”

“Cô không nói tôi sẽ không cùng cô chia tay đâu.”

Quan Tri Ý trừng mắt nhìn anh một cái: “Hoa Hoằng Hi anh còn chơi xấu với tôi sao.”

“Liền chơi xấu, cô nói tôi thật vất vả bình tĩnh một đoạn thời gian như vậy cũng không thể làm cô nói chia tay. Như này đi, cô thích người nọ thì trực tiếp theo đuổi, nếu cô theo đuổi được thì chúng ta lại nói cúi chào, được không?”

“???”

“Hứa như vậy rồi nhé! Tôi đi trước, hẹn lần sau gặp.” Hoa Hoằng Hi trực tiếp lấy cớ đứng lên, anh đi như bay, phảng phất như sợ cô sẽ nói ra cái gì từ chối.

Quan Tri Ý khó có thể tin mà nhìn chằm chằm cửa: “Này ——”

**

Mấy ngày kế tiếp Hoằng Hi đều không nghe điện thoại của cô, Quan Tri Ý thật sự bị anh chọc muốn điên rồi. Nhưng mà tìm không thấy anh cũng không có biện pháp, đành phải chờ vết thương lành lại rồi lại nói về việc này.

Buổi tối cơm nước xong, Quan Tri Ý được người đỡ trở về phòng. Gần đây cô bồi bổ rất tốt, hoàn toàn muốn đem thời gian đóng phim trước kia không được ngủ tìm trở về. Nhưng mà hôm nay còn chưa ngủ, liền nhận được điện thoại của Lưu Vân.

“Tri Ý.”

“Chị Vân, làm sao vậy, là đoàn phim bên kia có việc sao.”

“Không.” Ngữ khí Lưu Vân nghe không tốt, “Trong khoảng thời gian này em ở cùng Thích tổng sao.”

Quan Tri Ý: “…… Cũng không phải, em ở nhà bồi bổ, anh ấy cũng không thường tới.”

“Cái gì? Tình cảm của hai người trong khoảng thời gian này đều không ở một chỗ sao.”

Quan Tri Ý có chút xấu hổ: “Chị hỏi cái này làm cái gì, rốt cuộc làm sao vậy.”

“Em còn hỏi chị làm sao vậy, em biết hôm nay xảy ra chuyện gì không. Hôm nay có một người phụ nữ tiến vào văn phòng của Thích tổng, người nữ kia lai lịch không nhỏ, chị nghe nói, cô ta là vị hôn thê của Thích tổng??”

Quan Tri Ý sửng sốt: “Cái gì?”

“Đám người trong công ty đang truyền tai nhau kia kìa, cô ta là thiên kim của nhà họ Dương, nhà họ Dương chính là nhà chuyên bán đồ gia dụng phòng bếp ấy em biết không? Chắc em cũng không biết, nhưng dù sao cũng chính là một đại tiểu thư ngàn kim!”

“……”

Quan Tri Ý đã nói với chính mình mấy trăm lần, rằng không cần có những phản ứng này đối với Thích Trình Diễn. Cho nên cô cho rằng cô có thể, miễn dịch.

Chỉ là nghe người khác nói anh cùng một người phụ nữ khác như thế nào như thế nào, thậm chí cô gái kia đã có thể trêи đỉnh danh hiệu vị hôn thê này, cô mới biết được chính mình căn bản không thể không có phản ứng.

Ngực như bị xé rách thành từng mảnh, cảm giác đau đớn nháy mắt đã tràn lan.

Quan Tri Ý siết chặt điện thoại, nhẹ hít một hơi: “À, như vậy……”

“Cái mà như như vậy như vậy chứ, anh ta không phải rất lo cho em, không phải đang theo đuổi em sao? Khi nào đã có vị hôn thê rồi.”

Quan Tri Ý lắc đầu, nhưng vài giây sau lại ý thức được Lưu Vân không nhìn thấy, đáp lại: “Em cũng không biết.”

Lưu Vân nghe Quan Tri Ý nói có chút nhỏ, trong lòng nghĩ tiểu nha đầu này đúng thật là không biết, “Được, người có tiền đôi khi sẽ chơi như vậy, trong nhà có chính chủ, bên ngoài sẽ còn nhiều cái cờ khác đang phất phất.”

Quan Tri Ý sửng sốt một chút, theo bản năng phản bác: “Anh ấy không phải loại người như vậy.”

“Được, hiện tại em còn biết anh ta thế nào mà giải thích hộ? Xem ra là chị đã nhọc lòng, chị còn tưởng rằng em mạnh mẽ muốn chết, khẳng định sẽ không cho phép chính mình làm cờ màu bên ngoài của người khác ——”

“Chị Vân!”

“Hả?”

“…… Không có gì thì em cúp máy trước.”

Lưu Vân tạm dừng: “Được được, vậy em cứ dưỡng thương, có yêu cầu gì thì gọi cho chị. Nhưng mà, em không thể cùng Thích Trình Diễn xúc động nữa, em nên nhớ rõ, anh ta là ông chủ còn em là ——”

“Em đã biết.” Quan Tri Ý ngắt lời, thấp giọng nói, “Em sẽ không xung đột, em…… Em đúng là không có lập trường.”

Cúp điện thoại xong, trong phòng liền an tĩnh lại. Quan Tri Ý nhìn chăn, cảm giác buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.

Vị hôn thê……

Chỉ một thời gian ngắn như vậy, cô ấy đã trở thành vị hôn thê của anh sao?

Thì ra, anh thích người kia như vậy.

Cùng thời gian đó, ở cửa quán giải trí, Thích Trình Diễn và mấy người phụ trách của công ty khác có mấy hạng mục cần hợp tác cùng nhau xuống xe, hướng vào trong.

Hôm nay mới bàn được một nửa, cho nên buổi tối anh liền làm ông chủ dẫn bọn họ tới bên này, trong lúc uống rượu nghe nhạc, lại tiếp tục bàn mấy công việc quan trọng.

Lúc Thích Trình Diễn ở bên trong, phục vụ dẫn một đám người đi tới ghế lô, nhưng lúc lên lầu, Thích Trình Diễn lại thấy được một hình bóng quen thuộc, anh sửng sốt một chút, dừng bước chân.

“Thích tổng?”

Người bên cạnh thấy anh dừng lại, nghi hoặc hỏi.

Thích Trình Diễn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trợ lý bên cạnh: “Cậu đưa mọi người qua đó trước đi.”

Nói xong lại nói với các đối tác, “Đột nhiên tôi nhớ tới có một cuộc điện thoại quan trọng cần gọi, thật ngại quá.”

“Không có việc gì không có việc gì, ngài vội thì cứ đi trước đi.”

Thích Trình Diễn nhẹ nhàng di chuyển, nâng bước đi tới hướng cái bóng kia.

Mới vừa rồi lúc lên lầu, Thích Trình Diễn cũng không chắc chắn cái là Hoa Hoằng Hi, bởi vì bóng dáng kia đang ôm một cô gái khác, cử chỉ ái muội, thật sự không phải chuyện hiện tại Hoa Hoằng Hi nên làm.

Nhưng lúc này anh đến gần, nhìn thấy thân ảnh kia đẩy cửa đi vào một ghế lô, lộ ra nửa sườn mặt, anh chắc chắn.

Thế nhưng thật sự là Hoa Hoằng Hi, người em trai tốt kia của anh!

**

Hoa Hoằng Hi hôm nay cùng một đám bạn đi chơi, mấy người này, có mấy người cùng đi du lịch với anh lúc trước, bao gồm người mà lúc trước anh kể với Quan Tri Ý, cái cô nàng dáng người nóng bỏng.

Lúc đầu, bọn họ định tới chỗ khác, nhưng sau lại có một người gợi ý, nên mọi người liền chuyển tới chỗ này.

Trong lúc này uống có chút nhiều, cho nên anh và cô gái nóng bỏng kia cùng nhau đi chung, nhờ có men say nên liền ôm vai, cô gái kia cũng thích anh, hai người ấp ấp ôm ôm, cử chỉ tự nhiên liền thân mật.

Vào ghế lô xong, hai người ngồi xuống ghế sofa.

“Hoằng Hi, cậu có thể đừng tình chàng ý thϊế͙p͙ nữa hay không, trò chơi còn chưa bắt đầu đâu!” Bên cạnh có người ồn ào.

Hoa Hoằng Hi liếc người nọ một cái: “Chơi chứ, chả lẽ lại không sao, xúc xắc đâu mang lên đi!”

“Được được được, thua thì phạt rượu, Hữu Hữu thua cậu cũng phải uống đó nha

Hoa Hoằng Hi hào phóng thật sự: “Việc nhỏ, tiểu gia tôi tửu lượng tốt mà.”

“Ai nha, tôi có thể tự uống, làm gì phiền Hoằng Hi giúp chứ.” Cô gái nóng bỏng tên Hữu Hữu kia hờn dỗi nói.

Hoa Hoằng Hi ôm vai cô ấy nói: “Không có việc gì, em uống ít một chút thôi, con gái uống nhiều rượu không tốt.”

Bên cạnh lại phát ra một trận ồn ào.

Hoa Hoằng Hi liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vừa muốn nói gì, cửa ghế lô đột nhiên bị người ta mở ra.

Bên ngoài ánh đèn sẽ sáng hơn, cho nên cửa mở xong sẽ có một cảm giác chói hơn chút. Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, ngược sáng, chỉ thấy một người đứng ở cửa.

Mọi người nhất thời cũng không thấy rõ mặt, chỉ là cảm thấy người này rất cao.

“Vị nào? Bạn của ai à?”

“Hình như không quen biết.”

“Này, có phải đi nhầm không.”

……

Người ở cửa không trả lời, anh ấy đi lên phía trước vài bước, cửa phía sau liền tự động đóng lại.

Lúc nay, mọi người mới thấy rõ người tới, là một người đàn ông cực kì đẹp, chỉ là giờ phút này mặt anh ta không có biểu cảm gì, nhìn cực lạnh lùng.

Mấy cô gái trong ghế lô liếc nhau, đều kinh diễm.

“Soái ca, anh tìm ai vậy ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.