Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 32




Tư Tịnh hơi xấu hổ, cứng đơ cười: “Ra là vậy”.

Tôi không nói gì nữa.

Tiệc vui đang diễn ra ồn ào, nhưng xung quanh tôi không khí lại dường như rất lặng. Rõ ràng mọi người đang trò chuyện, tôi lại cảm thấy thật xa vời, yên tĩnh đến nỗi dường như nghe được tiếng đập của tim mình.

Diệp Dung vô cùng thân thiết hỏi Trang Tự: “Sao anh lại sang đây, không cùng họ đi kính rượu sao?”

Mấy người Tư Tịnh không hẹn mà cùng nhìn về phía Trang Tự. Trang Tự lại như không nghe thấy gị, yên lặng uống rượu của mình, không nói một câu.

Rượu trên bàn yên lặng một lúc lâu, cuối cùng là Tư Tịnh lên tiếng: “Mình thấy họ đỡ rượu vẫn còn được, chắc là không cần đến Trang Tự đâu, Phải rồi, Trang Tự. Trác Huy kể hôm trước gặp được câu ở tòa nhà Vinh Tư đó.”

Trác Huy lên tiếng nói: “Đúng vậy, hôm qua quên hỏi cậu. Tuần trước có phải cậu đến tòa nhà Vinh Tư không? Tôi đến đó làm việc, thấy được bóng của cậu, định gọi thì lại chớp mắt không thấy nữa. Phải là cậu không? Sao cậu lại đến đó?”

“Tôi đang làm việc ở đó.” .

Giọng nói lạnh nhạt vang lên. Cự ly gần như vậy, vẫn còn như vọng lại trong lòng tôi.

Trác Huy kinh ngạc: “Cậu đổi việc từ khi nào?”

“Anh…”, Diệp Dung hỏi anh cùng lúc, nhưng lời lại dừng ở khóe miệng.

“Một tháng trước.” .

“Cậu thật kín miệng mà. Đổi công ty cũng không nói. Nhưng mà bên ngân hàng A cũng rất lớn rồi, cậu lại chuyển sang nơi nào tốt hơn à?”

“Vẫn là ở A, chỉ đổi bộ phận.”

“Bộ phận gì?”, bạn học hỏi.

“Bộ phận đầu tư ngân hàng”

Các bạn học ngạc nhiên, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Cũng giống như ở A, ngân hàng có đầu tư bên ngoài, cũng phân loại thành ngân hàng thương mại và đầu tư. Ngân hàng thương mại nhận gửi tiền theo phương thức truyền thống và cho vay. Trước đây Trang Tự đến công ty chúng tôi, hẳn là đại diện ngân hàng đến làm hồ sơ cho vay. Ngân hàng đầu tư thì không giống vậy, làm IPO hoặc sáp nhập và mua lại các công ty.

Các ngân hàng hàng đầu thế giới, ngân hàng thương mại rất khó vào làm. càng đừng nói đến ngân hàng đầu tư của bọn họ, nếu không phải là nhân tài cực kỳ ưu tú thì cơ bản là sẽ không có cửa. Anh lại mới nửa năm đã nhảy được vào ngân hàng đầu tư của A. . .

Nhưng mà, nếu vào được ngân hàng đầu tư, phải thường đi xã giao tiếp khách đó. Tính cách của Trang Tự, thích hợp sao?

Suy nghĩ trong đầu vừa xuất hiện đã bị tôi nỗ lực bóp nát. Vậy thì có gì liên quan đến tôi chứ? Tôi suy nghĩ mấy việc này cũng thật nực cười. Chưa kể, tuy Trang Tự thanh cao kiêu ngạo, nhân duyên cũng thật tốt. Trước đây ở đại học từ bạn học đến thầy cô đều rất yêu thích anh, cả Khương Duệ cũng phục anh. Anh ở trước mặt người khác, tỏ vẻ không thích tôi cũng không phải là giả vờ.

Cao ngạo, lãnh đạm của anh đại khái là tất cả đều cho không tôi. . .

Trác Huy như không nói nên lời: “Tôi biết cậu vô cùng lợi hại lại còn liều mạng mà làm việc, kiểu gì cũng bật lên. Nhưng mà tốc độ như vậy cũng thật nhanh. Đến bên đầu tư thì, lương ít nhất phải gấp mấy lần nhỉ? Nghe nói thưởng cuối năm còn lên đến sáu con số đó. Với tốc độ như cậu, trong mấy năm thì lương có là một trăm vạn mỗi năm cũng không ngạc nhiên lắm.”[2]

[2] Một trăm vạn = 1,000,000

“Thế thì có là gì chứ.”, ngữ khí của Trang Tự nhàn nhạt mang theo chút trào phúng.

Mắt tôi lệch sang một bên.

Lại vừa lúc chạm phải ánh mắt của anh.

Tôi hơi ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ đến trước lúc tốt nghiệp, ánh mắt anh nhìn tôi khi biết được anh sẽ đi ngân hàng A. . .

Giống như muốn biết tôi có phản ứng thế nào.

Chỉ là hôm nay càng thêm thâm trầm, dường như ngăn cách bởi một màn sương lạnh giá.

Cả bàn chỉ có mỗi Tiểu Phương không quan tâm lắm đề tài bên này, cô ấy còn đang truy hỏi Lâm Tự Sâm về “tình sử” của chúng tôi.

“Thì ra anh với Dưa hấu là tình công sở nha! Nếu anh là quản lý của Dưa hấu, vậy chắc chuyên ngành không khác với chúng tôi lắm đúng không? Là MBA sao?” [3]

[3] MBA: Master of Business Administration – Thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh

“Không phải.”, Lâm Tự Sâm chậm rãi trả lời, giọng cũng trầm xuống, “Tôi học y.”

“Sao? Vậy thì khác nhiều mà. Sao anh lại không làm bác sĩ chứ?”

Sao cô ấy lại lắm chuyện thế chứ! Tôi vội quay sang chặn ngang.

“Bồ hỏi nhiều thế làm gì chứ?”

Tiểu Phượng “ai ui” một tiếng, “Hỏi chút cũng không được, mong muốn chiếm giữ có cần phải lớn vậy không hả. Dưa hấu à, mình chưa từng nghĩ bồ có thể ghen thế đó. Mình chỉ thắc mắc học y mà lại không làm bác sĩ thôi mà.”

Lại còn nói nữa!

Tôi trừng cô ấy. “Có gì mà kỳ lạ hả. Bộ chưa từng thấy người toàn năng sao?”

Lâm Tự Sâm thoáng chốc bật cười, “Là cô ấy chưa thấy em tự biên tự diễn như thế bao giờ thì đúng hơn”, sau đó dường như trấn an, nói với tôi: “Không sao đâu.”

Sao lại không sao. Rõ ràng bình thường là một người giọng nói luôn không thể hiện cảm xúc, thể mà vừa rồi lại như lạc đi mất, cả tôi còn nghe được.

Tôi chuyển chủ đề: “Canh cá vị cũng được lắm, anh thử chưa?”

Anh nhìn tôi, miệng hơi cười: “Vẫn chưa.”

Anh không hề có ý làm gì, vì thế tôi tự xoay bàn xuay, múc cho anh một chén canh cá, lại múc cho Tiểu Phượng nữa, sau đó tự múc cho mình một phần.

Tôi buông muôi, dừng lại, vô cùng cố gắng tự nhiên xoay người, cúi đầu ăn canh, tập trung không để ánh mắt nhìn thấy Trang Tự.

Anh đang cầm ly rượu, một hơi uống cạn.

Chủ đề trên bàn tiệc vẫn đang tiếp tục, chủ yếu là mấy bạn học nam nói chuyện với nhau.

“Cậu đi ngân hàng đầu tư cũng hợp mà. Dù là làm việc 80 tiếng một tuần cũng là đều đặn. Không như tôi, lộn xộn hết cả.”

“Anh cũng biết giờ của mình lộn xộn hả.”, Tư Tịnh đã một lúc không lên tiếng, vừa mở miệng đã trách Trác Huy. Cô ấy nhìn Trang Tự, ánh mắt phức tạp, “Thật không nghĩ đến cậu lại thăng tiến nhanh thế này, chẳng mất chốc sẽ mua được nhà ở Thượng Hải thôi.”

Tiểu Phượng ăn canh, mơ hổ hỏi: “Trác Huy nhà bồ không phải vừa đến Thượng hải đã được cấp cho nhà ở sao? Chờ nhận được nhà có phải cũng sẽ kết hôn luôn không?”

Trác Huy ha ha cười. Tư Tịnh không nói gì, quay sang nói chuyện với Diệp Dung nãy giờ đột nhiên trở nên trầm mặc.

Bạn học lại nói: “Phải rồi Trang Tự, gần đây tôi có mua cổ phiếu, rảnh thì xem giúp tôi nhé? Thời đại học cậu cũng chẳng nghĩa khí gì cả. Tôi có nghe nói, năm tư cậu mua cổ phiếu, sau đó lập tức có lãi.”

Trác Huy phụ họa: “Đúng vậy, nhưng mà tiếc là ngay sau đó cậu ấy lại lấy ra hết.”

Trang Tự cúi đầu rót rượu: “Công việc bây giờ không tiện đầu tư những chuyện thế này. Tài khoản của tôi đã sớm hủy rồi.”

“Nói là nói thế, nhưng nếu cho chút ý kiến. . .”

Anh ta nói được một nửa đã bị cắt ngang. Một loạt tiếng động náo nhiệt dồn đến, cô đâu chú rể đã kính rượu đến bàn này.

Chú rể vừa đến đã năn nỉ: “Cám ơn mọi người đã đến. Đều là anh em, tôi sẽ không tiếp rượu từng người đâu, mọi người cùng kính đi.”

Nhìn thấy anh ta đã uống đến mặt đỏ bừng, mọi người cũng không tính toán, cùng đứng lên, chúc mừng vài câu rồi nâng chén.

Ly thủy tinh chạm vào nhau giữa không trung.

Không biết thế nào, ly của Trang Tự lại cầm không vững. Chạm một cái đã đổ về phía tôi. Tôi tránh không kịp, rượu đỏ bên trong toàn bộ rơi trên tay áo màu trắng của tôi, nhanh chóng lan ra thành mảng lớn.

Tư Tịnh “A” một tiếng, tất cả mọi người ngừng động tác.

“Xin lỗi.”, Trang Tự nghiêng người nhìn tôi. Miệng nói xin lỗi, nhưng biểu hiện lại như có lệ, trong mắt đầy lạnh lùng.

“… Không sao.”, tôi nhận khăn tay từ Lâm Tự Sâm, lau sơ qua.

Lão đại hỏi: “Dưa hấu, không sao chứ?”

“Không sao đâu.”, tôi lại cầm lấy ly rượu, kính họ thêm một lần: “Trăm năm hảo hợp.”

“Xin lỗi, vừa rỗi không vững tay, tôi tự phạt ba ly.”, Trang Tự cũng quay sang xin lỗi đôi tân hôn, sau đó cầm lấy chai rượu, rót đầy một ly, ngửa đầu uống cạn.

Lại lần thứ hai, một ly đầy.

Sau đó là ly thứ ba.

Anh uống xong ba ly, mọi người mới ngẩn ra là phải uống rượu của mình.

Lâm Tự Sâm cười, chậm rãi uống xong.

“… Cám ơn cám ơn, mọi người từ từ thưởng thức”, chú rể nói một câu rồi cùng cô dâu đi đến bàn tiếp theo.

Tôi cầm khăn giấy lau lau tay, thấy dinh dính, “Tôi đi vệ sinh.”

Tôi nói với Lâm Tự Sâm.

Anh không trả lời.

Trong một lúc, đột nhiên xung quanh không khí hơi kỳ lạ. Lúc ngồi thì không cảm thấy, khi đứng lên giữa hai người đàn ông cao lốn, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác kỳ lạ ập đến.

Tôi ngẩng lên, Lâm Tự Sâm mới nhìn tôi, chậm rãi nói: “Đi đi.”

Nước chảy len vào kẽ tay.

Âm thanh buổi tiệc bên ngoài truyền vào. Tôi ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, không biết có phải do hôm qua đi chơi quá trễ, đột nhiên cảm thấy hơi mệt. . . .

Thật ra bây giờ có thể về rồi. Tuy còn hơi sớm, nhưng có thể mượn cớ về lại Tô Châu, hình như cũng có thể cho qua.

Ừm, quay lại sẽ chào Lão đại.

Tôi hạ quyết tâm, đóng vòi nước, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Về lại sảnh tiệc phải đi qua một hành lang thật dài. Tôi cúi đầu chầm chậm bước đi, trong lòng trống rỗng. Đến khi một đôi giày da màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, chặn lối đi của tôi.

Tôi ngẩng đầu.

Anh bạn phù rể điển trai của tiệc cưới hôm nay, đang chắn trước mặt tôi.

Sao anh lại ở đây? Cũng cần đi vệ sinh à?

Tôi nên chào hỏi không? Hay không nói gì cứ thế mà đi?

Không nghĩ là anh lại lên tiếng trước.

“Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?”

Cước bộ chần chừ dừng lại, qua vài giây, tôi nói: “Vẫn như cũ.”

“Số của tôi vẫn như cũ.”, anh nhìn tôi, ánh mắt trầm lãnh.

“Nhớ đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi.”.

Quả nhiên… Anh là muốn trả tiền trang phục cho tôi?

Sao tôi một chút cũng không ngạc nhiên.

“… Không cần.” .

“Cũng nên mà”, anh gật đầu, trong giọng nói mang theo chút giễu nhẹ, “Còn chưa chúc mừng cậu, môn đăng hộ đối.”

Anh và Diệp Dung mới thật sự là môn đăng hộ đối.

“Cậu cũng vậy, chúc mừng.”

Một hồi trầm mặc.

Tôi nhấc chân, đang muốn bỏ đi, anh lại đột nhiên giễu một tiếng.

“Nhiếp Hi Quang, vừa rồi ánh mắt của cậu sao lại nhìn tôi như thế?”, anh nhấc mắt nhìn tôi, trong mắt đầy mỉa mai, “Chần chừ sao? Là với tôi tình cũ khó quên sao?”

Tôi bỗng chốc bối rối.

Anh muốn chứng minh gì chứ? Chứng minh tôi với anh chưa chết lòng hẳn, vẫn còn thích anh?

Đúng vậy…

Tôi vẫn còn!

Tôi ngẩng lên, ép bản thân kiên cường nhìn thẳng vào mắt anh, “Hôm qua Diệp Dung xin lỗi tôi, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ cô ấy cả đời sẽ vờ như chưa từng có chuyện đó xảy ra, sẽ không chấp nhận nó. Nhưng mà nếu cô ấy đã xin lỗi, tôi nghĩ mình còn nợ cô ấy một câu trả lời.”

Tôi không chớp mắt nhìn anh, “Khi đó cô ấy hỏi tôi, ‘Chẳng lẽ cậu không thích Trang Tự sao?’, tôi nghĩ giờ đã có thể trả lời cô ấy rồi.”

“Là không thích.”, tôi ngừng một lát rồi nói.

“Nhờ nhắn với cô ấy, mong cô ấy yên tâm. Hạnh phúc của người khác, tôi không thèm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.