Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 78: Một khóc hai nháo ba thắt cổ




Khi Cổ Tiếu Tiếu tỉnh lại thì đã nằm ở trong tẩm cung của Nam Điệp Quốc, nàng thong thả mở hai mắt, vẫn một màu tối đen như trước, tuy rằng không nhớ nổi vì sao té xỉu, nhưng trong lòng không hiểu sao lại man mác đau thương…

“Tiểu manh nhi, nghe thấy bổn vương nói gì không?” Tĩnh Huyền Phong ngồi ở bên giường chờ đợi cả một canh giờ, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Cổ Tiếu Tiếu nâng cái đầu nặng trịch ngồi dậy, “Ta sao lại té xỉu ?”

“Không rõ ràng lắm, ta kêu ngươi nửa ngày cũng không thấy đáp lại, đợi đến khi lôi ngươi ra khỏi động thì đã thấy ngươi đang bất tỉnh”

“…” Cổ Tiếu Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, trách không được có cảm giác đau đau ở phía sau lưng, nguyên lai là bị Tĩnh Huyền Phong lôi ra ngoài như lôi cẩu, “Có thể là do chưa ăn nên mới bị đói đến hôn mê, lại nói, ngươi cũng nên ngoan ngoãn chờ ta tỉnh lại rồi tự ra ngoài đi…”

Tĩnh Huyền Phong giờ phút này ngẫm lại quả thật cũng có chút không ổn, hắn xấu hổ sờ sờ mũi, “Gọi ngươi không lên tiếng, nên ta mới quá mức nóng vội “

Cổ Tiếu Tiếu rất ít khi thấy hắn lo lắng, không khỏi vui sướng khi người gặp họa cười, còn bò lên sờ soạng ngực hắn, vỗ vỗ an ủi nói, “Đừng khẩn trương thân ái, ta sao có thể không thông tình đạt lý đi trách móc ngươi a? Hắc hắc…”

“Ai khẩn trương?” Tĩnh Huyền Phong cười như có như không mân mím môi.

Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy có chút lành lạnh, bởi vì mồ hôi trên trán hắn đã dính vào trong lòng bàn tay nàng, trong lời nói đã lộ ra bất an, có mạnh miệng cũng vô dụng mà thôi.

“Sư phụ đâu?”

“Hắn cầm chí tôn lan điệp đi nghiên cứu rồi” Tĩnh Huyền Phong nói ra việc này lại càng cảm thấy ngạc nhiên, “Ngươi không nhìn thấy thì sao lại bắt được nó?”

“Ta…” Cổ Tiếu Tiếu giật mình, gãi gãi lỗ tai hỏi ngược lại, “Ta bắt được sao?”

Tĩnh Huyền Phong không cho là đúng ứng thanh, “Ngươi gắt gao nắm nó ở trong lòng bàn tay, đến cánh bướm cũng đều bị bẻ gẫy “

“…” Cổ Tiếu Tiếu chu miệng nhìn trời, sau đó lại thốt ra, “Cái này tốt lắm, có râu con bướm là có thể trị khỏi mắt “

Vừa dứt lời, hai người đều là đồng thời phát ra một tiếng nghi ngờ.

Tĩnh Huyền Phong sờ sờ trán nàng thử nhiệt độ, “Chưa từng nghe ngươi đề cập qua, lại vừa mới mơ thấy sao?”

Cổ Tiếu Tiếu mơ mơ hồ hồ cũng nghĩ không ra là có phải mộng hay không, nhưng mà nàng lại biết rất rõ phương pháp này, “Ta có thể là đã quên nói, ngươi không phải bảo khóe mắt của ta có một điểm đỏ nhỏ sao? Đâm vào nơi đó là có thể hồi phục thị lực “

Tĩnh Huyền Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, không khỏi hơi hơi nhướn mi, “Liền đơn giản như vậy?”

“Ai nha ai nha, ngươi sao lại có thể nghi ngờ gợi ý của trời xanh?” Cổ Tiếu Tiếu vừa chỉ lên trời, liền giả bộ giống như thánh mẫu Maria hòa ái dễ gần nói, “Thân ái, ta cảm thấy ngươi hiện tại nên đi mời sư phụ mang chí tôn lan điệp trở về, ta sợ lòng hiếu kỳ của sư phụ nổi lên, liền tiến hành mổ xẻ con bướm cực kỳ tàn ác”

Vừa dứt lời, Điệp Cánh Phu đã đang cầm một hộp gỗ nhỏ đựng chí tôn lan điệp đi vào trong phòng, vừa thấy Cổ Tiếu Tiếu tỉnh lại liền bước nhanh tiến lên, hưng trí bừng bừng ngồi vào bên giường, dò hỏi, “Nha đầu, ngươi sao lại có thể bắt được chí tôn lan điệp ?”

“Ta… bắt giống như bắt ruồi bọ vậy” Cổ Tiếu Tiếu thật sự cũng không rõ, đơn giản hươ tay trong không khí rồi nắm lại, “Một chút liền rơi vào trong tay ta, hắc hắc…”

Điệp Cánh Phu bán tín bán nghi vuốt vuốt chòm râu, “Nói đến như thế, có nghĩa là ngươi cùng chí tôn lan điệp quả thật có duyên” hắn vừa nói vừa mở hộp gỗ ra, như lấy được bảo bối cho Tĩnh Huyền Phong xem, “Bộ phận yếu ớt nhất của con bướm chính là râu (chả hỉu sao ta lại có suy nghĩ đen tối chỗ nài, cả nhà thông cảm, hắc hắc), chí tôn lan điệp chỉ có duy nhất một sợi râu đã đủ kỳ lạ, cánh còn bị bẻ gẫy thuyết minh lực bắt quá mạnh, nhưng không thể tưởng tượng được là phần râu cư nhiên lại hoàn hảo không bị tổn hao gì, thực quá may mắn”

Tĩnh Huyền Phong từ trong hòm kia lấy ra xác con bướm, nhìn qua cũng giống như con bướm bình thường không sai biệt lắm, vì đã chết nên thân mình cứng ngắc, nhưng sợi râu quả thật có chút quỷ dị, đều là màu bạc giống như một cây châm, “Theo Tiểu Tiểu (gần cuối rồi mới thấy anh gọi 1 câu thân mật) nói, sợi râu này có thể chữa khỏi được mắt”

Điệp Cánh Phu giật mình hỏi, “Là thật sao?”

Tĩnh Huyền Phong ứng thanh tự mình kéo đầu Cổ Tiếu Tiếu qua giải thích, hắn vươn ngón út chỉ vào mí mắt của nàng, “Người có nhìn thấy điểm đỏ này không? Dùng sợi râu đâm vào thử xem, không được thì sẽ thử qua biện pháp khác”

Điệp Cánh Phu híp mắt, nâng cằm Cổ Tiếu Tiếu đến dưới ánh mặt trời quan sát một lát, xác thực ở chỗ khóe mắt này có một ấn ký nho nhỏ, “Thử xem, nhưng lão phu cũng không dám xác định huyệt vị này có thể châm vào được hay không “

Tĩnh Huyền Phong đi lên phía trước lại xoay Cổ Tiếu Tiếu sang bên cạnh nhìn xem, nhìn nửa ngày cũng không rõ nên làm sao, “Làm phiền Điệp vương tra thử sách thuốc, mù cũng không sợ, chỉ sợ đâm thành chết người “

“…” Cổ Tiếu Tiếu từ đầu tới cuối không nói một câu, ngưỡng cổ khóe miệng giật giật, nàng muốn giơ tay thanh minh một câu: người bệnh muốn nói ra suy nghĩ của mình!

Điệp Cánh Phu cũng có chút suy tư gật gật đầu, sau đó lại chậm rãi lắc đầu, “Thực không dám dấu diếm, lão phu đối với huyệt vị trên cơ thể con người rất là am hiểu, nhưng huyệt vị này thật ra là lần đầu nghe nói, điểm đỏ đó có thể là huyệt vị, nhưng theo thuật châm cứu mà nói, khóe mắt chính là khu vực cần tránh đụng chạm, vì rất khó có thể bảo toàn được an nguy “

Tĩnh Huyền Phong vừa nghe có thể sẽ nguy hiểm, liền quả quyết quyết định nói, “… Kia không cần thử cũng được”

“Ân, lão phu đang có ý này “

“…” Cổ Tiếu Tiếu cánh tay đang giơ lên cao vẫn như trước không được để ý, nàng túm lấy bả vai Tĩnh Huyền Phong giống như thang dây, đứng lên ghế dựa, “Đương sự cũng muốn nói một câu…”

Tĩnh Huyền Phong cùng Điệp Cánh Phu nhìn nhau, Tĩnh Huyền Phong liền ôm lấy thắt lưng của nàng quay về trên giường, không cần đoán cũng biết nàng muốn nói gì, “Không đến lượt ngươi nói chuyện”

“Nhưng là…”

“Tánh mạng cùng hồi phục thị lực, hai chuyện này căn bản không cần phải chọn” Tĩnh Huyền Phong thái độ rất mạnh cứng rắn, hắn không thể mạo hiểm, càng không cần thiết phải mạo hiểm. Khi lấy nàng cũng đã là người mù, tựa hồ sớm đã thành thói quen.

“…” Cổ Tiếu Tiếu hiểu bản tính của hắn, nàng nghiêng người quay vào tường, cãi nhau với người hiểu biết, chứ không thèm nói chuyện cùng Hitler!

Tĩnh Huyền Phong thấy nàng vô cớ cáu kỉnh, không khỏi nhíu mi, “Ngươi quay lại đây cho bổn vương, đây là mệnh lệnh “

“Không!” Cổ Tiếu Tiếu quay đầu lại le lưỡi về phía hắn, rồi lại căm giận quay về.

Điệp Cánh Phu thấy vợ chồng son to nhỏ cãi cọ, hắn thân là trưởng bối cũng không tiện khuyên bảo, đành nhẹ nhàng đóng hộp gỗ lại nhỏ giọng rời đi.

… Tĩnh Huyền Phong nghe được tiếng đóng cửa rất nhỏ, trầm trầm khí ngồi vào bên giường, hắn đẩy bả vai Cổ Tiếu Tiếu, “Sư phụ ngươi đã nói sẽ có nguy hiểm, ta… không nghĩ bởi vì mấy chuyện cỏn con mà mất đi ngươi “

Cổ Tiếu Tiếu liếc mắt xem thường vụng trộm cười, nàng vội ho một tiếng ra vẻ hờn giận nói, “… Ngươi đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng, nhưng người mù này cũng thấy rất khó chịu nha…”

“Không có ánh sáng đương nhiên là rất thống khổ, nhưng so với mất tánh mạng còn đau hơn gấp trăm lần” Tĩnh Huyền Phong không thể chủ quan tin vào một chữ “mộng”, mặc dù bọn họ ngàn dặm xa xôi đến tìm chí tôn lan điệp, nhưng không có nghĩa là phải đánh cược mạng sống.

Cổ Tiếu Tiếu nhếch môi quay đầu, hướng hắn làm động tác kéo khóa ngoài miệng, biết hắn lo lắng, nhưng mà nàng lại có cảm giác thật sự không có gì nguy hiểm a… Chỉ là do tính cách của hắn! Một mặt đùa giỡn lưu manh, một mặt thích ra lệnh.

Tĩnh Huyền Phong thấy thế khóe miệng liền nhếch, xú nha đầu thật sự là lắm trò.

※※ ※

Sáng sớm hôm sau

Cổ Tiếu Tiếu thừa dịp khi Tĩnh Huyền Phong chưa tỉnh lại nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, nàng vì chờ giờ khắc này đến nên đã một đêm không dám ngủ, nàng đắc ý tà tà nhếch khóe miệng, tập trung vào mục tiêu—— đến phòng Điệp Cánh Phu, xuất phát!

“Đứng lại.”

“…” Cổ Tiếu Tiếu lập tức hóa đá đứng ngay tại chỗ, hay là Tĩnh Huyền Phong vì giám thị nàng nên cũng một đêm không ngủ? Ô ô, kia nàng liều mạng thức nửa ngày vì cái gì a?

“Vương gia thức dậy thực sớm” Cổ Tiếu Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười xoay người, “Một khi đã như vậy, ngài mang thiếp thân đi ra hoa viên hít thở không khí đi “

Tĩnh Huyền Phong nhìn ánh mắt của nàng cũng biết tiểu mưu mô lại đang tính kế, hắn ứng thanh đứng lên, rồi sau đó mặc y phục chỉnh tề mang nàng đến hậu hoa viên. Cổ Tiếu Tiếu giống như một lão bà, một bên vận động vươn vai một bên hít thở thật sâu, không khỏi cảm thán nói, “Không khí thực mới mẻ nha… Vương gia từng nói, chỉ cần thiếp thân muốn biết cái gì, ngài đều sẽ nói, có còn nhớ không?”

Tĩnh Huyền Phong thong thả ngồi xuống ghế đá, “Nói đi “

Nàng chỉ chỉ lên trời, “Vương gia có thể nói cho thiếp thân biết bầu trời … có màu gì không?”

“Xanh lam “

Nàng ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, “! … Hoa trong vườn có dáng vẻ gì? Kể hết ra, cám ơn”

“Đủ mọi loại màu sắc, hình thù kỳ quái “

“…” Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng khẽ giật, hai tay chống nạnh bất mãn nói, “Vương gia này không phải đang trả lời có lệ với thiếp thân sao? … Tên, hình dạng, màu sắc, lớn nhỏ, chiều cao, miêu – tả – thực – kĩ!”

“…” Tĩnh Huyền Phong nhìn hoa cỏ khắp nơi, bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu ngắm vu vơ đàn bướm đang bay lượn.

Cổ Tiếu Tiếu thấy hắn không thèm đáp lại, dậm dậm mặt cỏ dưới chân, rồi lấy tay nhỏ bé lau lau khóe mắt, “Người nào đó mạnh mồm thề hứa sẽ coi trọng ta dù ta không nhìn thấy, nhưng vừa hỏi một câu liền không kiên nhẫn, không được ông trời ưu ái đã đủ thảm, còn bị người nào đó ghét bỏ, ô ô, người mù mệnh thực khổ a…”

“Bổn vương cảnh cáo ngươi, huyên náo long trời lỡ đất cũng vô dụng “

“Ô ô, nam nhân máu lạnh vô tình còn uy hiếp người mù…” Cổ Tiếu Tiếu quỳ rạp trên mặt đất “Ôm đầu khóc rống” .

Tĩnh Huyền Phong biết được sức mạnh không đạt được mục đích thề không bỏ qua của nàng, vô lực đi lên phía trước kéo nàng đứng dậy, “Như vậy tốt lắm, trước tiên châm thử một chút lên khóe mắt của bổn vương xem sao, nếu không có gì đáng ngại liền tính tiếp “

“Như vậy sao được? ! Đâm hỏng ngươi rồi ta còn lấy cái gì để dùng nha ——” Cổ Tiếu Tiếu “xẹt” một cái khuôn mặt lại tỉnh bơ, Tĩnh Huyền Phong nghĩ đến nàng vừa khóc giả vờ, đang định nổi giận, lại thấy Cổ Tiếu Tiếu thần bí hề hề tiến đến bên tai, “Không bằng tìm một người không quen… Thử xem?”

“…” Tĩnh Huyền Phong thong thả nháy mắt mấy cái, còn muốn đùa giỡn với tính mạng người ta, cho dù không quen, cũng không thể loạn đâm vào tròng mắt a.

Cổ Tiếu Tiếu bám riết không tha ở trên người Tĩnh Huyền Phong, “Thực không có việc gì, ta muốn nhìn ngươi một chút, nằm mơ đều muốn, còn nữa, chúng ta chính là vì chữa mắt mà đến nha, ngươi lúc ấy tin lời nói của ta, hiện tại vì sao lại không thể tin thêm một lần nữa…”

“Nói thật, mới đầu ta chỉ muốn mang ngươi đi chung quanh một chút, thuận tiện giúp ngươi giải mộng” Tĩnh Huyền Phong vỗ vỗ khuôn mặt nàng, “Ta sao lại không hy vọng ngươi có thể hồi phục thị lực a? Nhưng chuyện gì đều có lỡ như, ta không thể để cho ngươi bí quá hoá liều được”

Cổ Tiếu Tiếu ôm cổ hắn, nói rất ngoa, “Ngươi thực bá đạo, ngươi có nghĩ tới nếu ta mù cả đời, càng về sau sẽ càng cho rằng không xứng với ngươi, bóng ma nhỏ trong lòng càng ngày càng lớn, ta không muốn trở nên như vậy “

Tĩnh Huyền Phong ôm thắt lưng của nàng kéo vào trong lòng, “Từ khi biết ngươi, ta liền không thể phân rõ phải trái như trước kia được nữa, nhưng ta đã hứa cả đời này sẽ không phụ ngươi, ngươi đừng ở đó nghi ngờ nhân phẩm của ta”

Cổ Tiếu Tiếu cúi người hôn lên môi hắn, lại trịnh trọng nói, “Ta đều biết, nhưng ai nguyện ý làm người mù, xin ngươi nghe ta một lần, về sau chuyện gì ta cũng sẽ nghe lời ngươi nói có được không?”

Tĩnh Huyền Phong trầm tư hồi lâu… Tiểu manh nhi đối với khát vọng được thấy ánh sáng còn lớn hơn cả hắn tưởng tượng, nàng tâm tính đã luôn ương bướng, hoặc là nói, hắn nợ nàng quá nhiều mà chưa trả đủ… Tĩnh Huyền Phong cuối cùng đành miễn cưỡng ứng thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.