Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 71: Phu xướng phụ tùy




Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Huyền Phong cùng Cổ Tiếu Tiếu đùa giỡn đến nửa đêm, mây mưa thất thường đến nửa đêm, giờ phút này hai người một mắt đôi gấu mèo bò khỏi giường, nhật trình hôm nay của bọn họ đó là đi đến hoàng cung Nam Điệp Quốc, thẳng đến “Chí tôn lan điệp” mà đi ——

Cổ Tiếu Tiếu lười biếng đánh cái ngáp, ngồi trên xe ngựa nhỏ tựa vào đầu vai Tĩnh Huyền Phong mơ mơ hồ hồ, nàng bỗng nhiên nhớ tới Tĩnh Huyền Phong đang ăn mặc thường phục, “Đúng rồi, ngươi mặc thành như vậy người ta cho ngươi tiến vào hoàng cung sao? Ngươi cũng không làm chứng minh thư…”

Tĩnh Huyền Phong cúi đầu đánh giá một thân trang phục hiệp khách, chui vào trong xe ngựa từ đống đồ lộn xộn, lấy ra một cái hộp mạ vàng được bọc bằng vải nhung, đặt ở trên đùi Cổ Tiếu Tiếu, “Ôm cẩn thận, chúng ta cần nhờ vào thứ này để tiến vào hoàng cung “

Cổ Tiếu Tiếu gắt gao ôm vào trong ngực, sờ sờ cảm giác so với hủ đựng tro cốt có chút nhỏ hơn, ôm cũng không nhẹ, còn có tơ lụa bao quanh ở bên ngoài, nàng tự nói tự thấy trong lòng có thêm một phần ngưng trọng, “A di đà phật, vị tổ tiên này là…? “

Tĩnh Huyền Phong nhìn nàng ôm lấy cái hộp biểu tình thái quá, nhấp nháy mắt không thể nhịn được nữa nói, “Liền nói ngươi là người mù chắc cũng có nguyên nhân đi, ngay cả loại sự tình này cũng có thể đem ra mà nói đùa được? Giữ thăng bằng!”

“…” Cổ Tiếu Tiếu chu miệng lên tiếp tục tựa vào đầu vai hắn, Tĩnh Huyền Phong cố ý giơ roi trên diện rộng ý đồ xua đuổi đầu nàng ngả qua, nhưng Cổ Tiếu Tiếu giống như kẹo đường mềm nhũn kề cận, hừ, giữ thăng bằng? Hay là cảm thấy bị dựa vào mỏi a.

Xe ngựa bay nhanh, Cổ Tiếu Tiếu nhàn đến vô sự, tính gian đánh không chết vụng trộm mở ra tơ lụa đang bọc, tay nhỏ bé lén sờ soạng đến miệng hộp… Nguyên lai là viên đá dùng để nắm ở tay cho lưu thông máu, Tĩnh Huyền Phong sẽ không đem thứ này làm lễ gặp mặt đưa cho quốc vương Nam Điệp Quốc đi? Cũng không thèm chọn lễ vật tiêu chuẩn .

Nói đến lễ vật, nàng lại nghĩ sinh nhật, sinh nhật có thể ăn bánh ngọt, có nhận lễ vật, nhớ rõ nàng lần đầu tiên nhận được lễ vật từ bạn khác phái cùng tuổi là khi học lớp 6 tiểu học, lại nói, hắn là ngồi cùng bàn, lúc ấy nam sinh kia tặng nàng một cây gậy phép thuật giống như trong phim hoạt hình, sau khi nàng nói lời cảm tạ liền tiện tay đặt ở trong hộp bút, chuông vào lớp vừa vang, cuối cùng có một nam sinh phá hư dùng giấy ném trộm nàng, nàng một mạch quay lại lườm! …

Đem cây gậy kia đánh chém nam sinh phá hư cho đến khi nó vỡ tan tành thành tám miếng, khi nàng mang theo một tia thắng lợi tươi cười xoay người lại, bỗng nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt nhỏ ủy khuất cùng phẫn nộ nhìn chính mình, nàng liền cảm thấy như sét đánh giữa trời quang phát hiện ra một sự kiện… Có vẻ như mối tình đầu cứ như vậy vì một cú ném mà hoàn toàn chết non .

“Ngươi trước khi thú ta có từng thích quá nữ nhân nào khác không?” Cổ Tiếu Tiếu không đầu không đuôi dò hỏi.

Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, “Nếu thích người khác vì sao còn có thể thú ngươi?”

“Ý tứ của ta là nói, trong lòng nai con hợi loạn nhịp một chút, hà tất phải nói chuyện này thành ra quá nghiêm túc”

Tĩnh Huyền Phong ngẩng đầu nghĩ nghĩ, hắn từ sau lúc hiểu được sai biệt giữa nam nữ, gặp qua không có quan hệ huyết thống chính là tỳ nữ, lớn lên liền phải ra chiến trường…”Trong lòng ta không thể chứa hai con nai”

“…” Hảo đơn thuần a Tĩnh Huyền Phong, Cổ Tiếu Tiếu áy náy gục đầu xuống, nàng nếu trong khi đi dạo phố nhìn thấy người qua đường Giáp đẹp đẹp đều ngoái lại nhìn, theo đuôi một trận, thật sự là rất không thuần khiết .

Tĩnh Huyền Phong nghi ngờ nhướn mi, “Hay là ngươi trước khi gả cho ta đã coi trọng quá ai?”

Trước khi xuyên qua, nàng là củ cải lớn “Vết bẩn loang lổ” hoa tâm, “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, còn trẻ không biết gì “

“Ân? !” Tĩnh Huyền Phong một phen kéo nhanh cương ngựa, nhất thời khiến đầu ngựa thất kinh nâng lên thật cao, hắn chất vấn nói, “Ngươi không phải mười ba, mười bốn tuổi liền tiến cung sao? … Hay là coi trọng vị hoàng tử nào? Thành thật đáp lời!”

Cổ Tiếu Tiếu ý thức được chính mình đã nói lỡ lời, nàng cợt nhả lắc đầu, “Cũng không phải vậy, lúc trước một lòng vô cùng muốn gả cho tam hoàng tử, sau khắp nơi chịu ngược, liền biến thành thiên cổ hận a…”

Tĩnh Huyền Phong khinh thường hừ một cái, lại tiếp tục đi trước, “Đó là ngươi tự tìm không thoải mái “

“Đúng rồi, nếu ta lúc trước không ở trước mặt hoàng thượng tranh cãi với ngươi… Ngươi có phải sẽ không thú ta đúng không?”

“Có lẽ “

“Có lẽ? … Kia lời này cần phải lấy ra nghiên cứu ” Cổ Tiếu Tiếu che miệng mừng thầm cười, “Hay là ngươi đối ta chính là như trong truyền thuyết, nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu)?”

Tĩnh Huyền Phong trong đầu hiện lên một tia hình ảnh trong trí nhớ… Khóe miệng hơi hơi giương lên, roi ngựa trong tay bất giác rong ruổi nhanh hơn mà đi.

Cổ Tiếu Tiếu thấy hắn “Xấu hổ vì trả lời”, liền lên mặt nói, “Đừng mê luyến muội, muội chính là mĩ nhân hoa lệ trong truyền thuyết a…”

Tĩnh Huyền Phong nhất thời sẵng giọng khụ một cái, “Chớ chọc giận ca, ca thật sự là cái bạo lực hóa thân “

“…” Thật tài tình.

Kỳ thật Cổ Tiếu Tiếu đã phát giác Tĩnh Huyền Phong không giống như lúc vừa mới nhận thức cứng nhắc nói một không hai, hơn nữa khả năng ba hoa đã gần bằng chính mình (gần mực thì đen mak), Cổ Tiếu Tiếu hơi hơi gật đầu, vì không để bản thân chết lãng xẹt, nàng càng phải cố gắng hơn!

Đợi sau khi bọn hắn chạy được hai canh giờ, Tĩnh Huyền Phong đã nhìn thấy được nóc vương cung của Nam Điệp Quốc, chỉ thấy trên nóc sừng sững một con bướm bằng đá cực lớn, Nam Điệp Quốc chung ái với bướm giống như người Hán sùng bái rồng thần, tuy ít hơn vài phần khí phách nhưng lại có thêm vài phần duy mỹ.

“Hoa thơm bướm đẹp thực khó gặp, nước chảy bình an dưới chân thành” Tĩnh Huyền Phong thuận miệng niệm ra hai câu thơ cổ miêu tả con bướm.

“A, còn có cảm giác mà đọc thơ, nghiền ngẫm từng chữ một xem” Cổ Tiếu Tiếu cười nhạt, không chịu thua ngâm nga, “Yêu ma quỷ quái ngày ngày cạnh, tâm cao khí ngạo quyết không lùi!” (ta căm thù việc ed thơ)

Tĩnh Huyền Phong chưa bao giờ nghe qua thơ nhảm râu ông nọ cắm cằm bà kia như thế, nhưng bất quá thực hiển nhiên là đang ngấm ngầm hại người chỉ trích hắn, “Bổn vương thực sự có một loại ý niệm đem ngươi ném xuống xe ngựa ở trong đầu “

Cổ Tiếu Tiếu nhất thời ôm lấy thành xe không buông tay, “Chậc chậc, không hay bằng tuyệt thế hảo thi của ta, cũng không thể giết người diệt khẩu nha “

Tĩnh Huyền Phong cười mà không nói, nhìn về phía cửa cung Nam Điệp Quốc còn xa khoảng trăm thước, thúc ngựa nhanh hơn tới gần, hắn tức khắc thu hồi chi tâm đùa giỡn dặn dò nói, “Quốc vương Nam Điệp Quốc là vị trưởng bối, chúng ta mặc y phục thường ngày vào cung dĩ nhiên thực thất lễ, ngươi cũng đừng miệng mồm nhanh nhảu loạn nói linh tinh”

“Ừ, ta lập tức ở bên cạnh chờ nghe chuyện xưa” Cổ Tiếu Tiếu làm cái biểu tình cục cưng ngoan ngoãn mềm mại, lại làm Tĩnh Huyền Phong không rét mà run.

Đợi khi xe ngựa đứng ở trước cửa cung, thị vệ Nam Điệp tức khắc cảnh giác ngăn lại đường đi, “Đây là hoàng cung trọng địa, thỉnh hai vị đi đường vòng “

Tĩnh Huyền Phong thấy thủ vệ thái độ coi như khách khí, không thèm so đo nâng tay lên huých nhẹ vào bả vai Cổ Tiếu Tiếu, ý bảo nàng lấy ra ấn tín của Trấn Nam Vương… Cổ Tiếu Tiếu không hiểu ra sao dò hỏi, “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”

“…” Tĩnh Huyền Phong không kiên nhẫn liếc mắt nhìn nàng, chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu hai tay an ổn đặt phía trên bụng, hắn nhất thời giống như Thác Tháp Lý Thiên Vương không có bảo tháp trong tay (là bố của Na Tra ý)… Thị vệ canh cửa chú ý một lát, cho rằng hai người bọn hắn hành vi quỷ dị, vì tránh cho quấy rối liền dương tay gọi thêm mấy binh sĩ nữa tới vây quanh. Tĩnh Huyền Phong tự biết giờ phút này tình cảnh xấu hổ, hắn hơi hơi nhíu mi, cưỡng chế lửa giận nhẹ giọng hỏi Cổ Tiếu Tiếu, “Vừa rồi bổn vương giao cho ngươi một cái hộp bọc vải màu hoàng kim, để đâu vậy?”

“Hòm? …” Cổ Tiếu Tiếu một bên lặp lại một bên theo bản năng sờ hành lí, ngẩng đầu nhớ lại nửa ngày vẫn là không tìm được dấu vết hộp gỗ mất tích để lại, nàng mê mang nháy mắt mấy cái, “Di? Ta để chỗ nào, sao lại một chút ấn tượng đều không có…”

Bất quá Cổ Tiếu Tiếu cũng đã trải qua việc ngốc như vậy, sáng sớm rời giường mơ mơ màng màng cầm túi xuống lầu mua đồ ăn sáng, thuận tiện mang theo túi rác theo nhưng vừa về đến phòng lại phát hiện túi rác còn ở trong tay, nhưng túi đồ đã sớm không thấy.

… Tĩnh Huyền Phong trầm mặc thật lâu, hắn nhớ rõ ràng tiểu manh nhi chưa từng chui vào bên trong xe ngựa, mâu quang ảm đạm nhìn phía chân trời vừa đi qua, nhắm lại mắt hít vào thật sâu… Sau đó sắc mặt xanh mét túm lấy Cổ Tiếu Tiếu đi về phía rừng cây nhỏ, hắn nhìn quanh bốn phía không có người, rốt cục ở trong bất đắc dĩ cùng phẫn nộ rít gào , “Kia chính là quan ấn của bổn vương! Ngươi hay là thuận tay liền quăng đi rồi? !”

“…” Cổ Tiếu Tiếu sợ tới mức run run, che lỗ tai dán sát vào thân cây, nuốt nuốt nước miếng “Thú nhận bộc trực” nói, “Này, tại ta nhất thời mơ hồ mà…”

Tĩnh Huyền Phong dùng sức nhu nhu huyệt thái dương, mỏi mệt trầm trầm khí, dắt nàng quay lại đường cũ tìm kiếm con dấu, vừa quay đầu đã thấy một cánh đồng cỏ nhuộm màu hoàng kim.

Cổ Tiếu Tiếu tội nghiệp bước nhỏ theo sát, sợ Tĩnh Huyền Phong dưới cơn giận dữ liền ném nàng giống như con dấu, về sau nếu có người hỏi hắn Trấn Nam Vương phi đâu? Hắn khẳng định sẽ trả lời là: ai u uy, không biết quăng đâu rồi .

Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy Tĩnh Huyền Phong vẫn chỉ chú ý đến mặt cỏ sàn sạt rung động, có vẻ như không nghĩ quan tâm đến mình, nàng không khỏi lo lắng nói, “Cổ, cổ nhân có câu, người không phải thánh hiền, không thể không mắc phải sai lầm, ngài nói có đúng không…”

“Bổn vương cũng không trách ngươi “

Cổ Tiếu Tiếu rốt cục kiên định , vừa nhẹ thở ra ——

“Chỉ tự trách mình dùng người lại không nghi ngờ người “

“…” Cổ Tiếu Tiếu nghe hắn khẩu khí vững vàng, nhưng vẫn là cảm thấy từ người nào đó truyền đến từng trận sát khí… Nàng nhớ rõ từng ở trong một bộ phim truyền hình xem qua một Vương gia công tích vô số vì vô ý quăng quan ấn đi mà bị xử tội chém đầu, nghe nói một con dấu kia liền có thể điều động binh mã —— có thể nói đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng quan ấn không thể quăng.

Nghĩ vậy, Cổ Tiếu Tiếu không khỏi đánh cái lạnh run… Thảm kịch tái hiện? ! Nàng nhất thời ghé vào lưng Tĩnh Huyền Phong giả vờ đáng thương, trong mắt đầy nước nhưng không có cá, vì vấn để mạng sống mà bắt đầu xấu lắm, “Thân ái, ta là yêu ngươi như vậy, ngươi lại là thương ta như thế, cho nên đừng nóng giận a…”

Tĩnh Huyền Phong nguyên bản cúi đầu cúi người chung quanh tìm kiếm đến phát ốm , nàng không giúp được gì còn nháo loạn, hắn liền khoanh tay đem nàng kéo đến trước người, nhẹ giọng cười, vỗ vỗ mặt nàng bình tĩnh nói, “Không sao, tìm không thấy cũng không sao “

Cổ Tiếu Tiếu bĩu môi làm ra vẻ cúi đầu sám hối, “Nếu không tìm thấy quân ấn, sẽ bị chém đầu sao? …”

Tĩnh Huyền Phong không khỏi sửng sốt, thản nhiên nói, “Luận quân quy, phải chém “

“A a a? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ta còn trẻ, ô ô ——” Cổ Tiếu Tiếu thất kinh oa oa loạn nói

Tĩnh Huyền Phong tựa tiếu phi tiếu giương môi, không nhanh không chậm nói, “Nhưng đó cũng không phải là quân ấn, chỉ là kim ấn chứng minh thân phận của bổn vương “

“…” Thèm vào! Đùa giỡn người ta.

Cổ Tiếu Tiếu đang trong khi hết đường xoay xở thì bỗng nhiên linh quang vừa hiện, “Ta nhớ ra rồi! Chính là cái lúc ngươi nói ca là cái bạo lực hóa thân ấy! Ta khả năng liền theo bản năng ném con dấu đi —— “

Tĩnh Huyền Phong thấy cách đó không xa là vị trí từng nói chuyện phiếm… Đến gần thì gặp một vị thường dân đầu đội nón rơm đang xem xét vật gì đó, nhưng lại đưa lưng về phía hắn cho nên nhìn không rõ lắm, Tĩnh Huyền Phong thấy người này lại muốn đứng lên rời đi, hắn vội vàng kéo Cổ Tiếu Tiếu bước nhanh tới gần, vừa đi vừa ra lệnh nói, “Chậm đã, đó là vật ta đánh rơi “

“…” Vị thường dân này hiển nhiên bị hoảng sợ, hắn nhìn xem cái vật mình rất muốn vứt bỏ …”Xì” cười, “Vị tiểu huynh đệ này nếu thích liền cầm, lão phu cũng không cùng người tranh đoạt “

Cổ Tiếu Tiếu đi ra hai bước ngửi được vị đạo thối thối , nàng bóp mũi nhắc nhở nói, “Tĩnh Huyền Phong cẩn thận, có mìn!”

Lời này vừa nói ra, Tĩnh Huyền Phong cũng ngửi được mùi lạ, hắn nghỉ chân đứng cách xa lão giả mười thước dò hỏi, “Ngươi có phải nhặt được một hộp gấm có vài hoàng kim bao quanh?”

Lão giả vuốt vuốt chòm râu ngắn hoa râm, từ đầu đến chân tỉ mỉ đánh giá Tĩnh Huyền Phong một phen, bỗng nhiên từ phía sau giơ lên con dấu dưới ánh vàng rực rỡ, “Ngươi chính là Tĩnh Huyền Phong?”

Tĩnh Huyền Phong đối với việc bị lão giả nghi ngờ cực kì bất mãn, nhưng vẫn cố gắng nhường nhịn nói, “Làm phiền vật quy về chủ đi “

Không chờ lão giả đáp lại, Cổ Tiếu Tiếu liền ló đầu chui ra khỏi phía sau Tĩnh Huyền Phong, “đại tiểu tiện không đúng chỗ, phạt tiền!”

Lão giả tươi cười cứng đờ, nhìn chăm chú khuôn mặt Cổ Tiếu Tiếu hồi lâu… Liền giơ tay lên ném kim ấn cho Tĩnh Huyền Phong, sau đó xoay người vội vàng rời đi… Chỉ nghe phía sau truyền đến thanh âm kêu gọi của Cổ Tiếu Tiếu, “Chúng ta có phải từng gặp qua hay không? Ngài nói chuyện thanh âm phi thường quen tai…” Nhưng lão giả vẫn không đáp lại nàng, hơn nữa bộ pháp lại càng nhanh hơn, Cổ Tiếu Tiếu vội vàng đẩy Tĩnh Huyền Phong một phen, thúc giục nói, “Tĩnh Huyền Phong mau giúp ta bắt lấy lão nhân kia —— “

Mặc dù người này thanh âm có điểm khàn khàn, nhưng Cổ Tiếu Tiếu từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ vẫn đào móc lên được giọng nói quen thuộc này, khẳng định đúng là người quen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.