Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 63: Phu thê lấy lễ đối đãi nhau




Tĩnh Huyền Phong nắm tay Cổ Tiếu Tiếu đi vào phòng, dọc theo đường đi trầm mặc không nói, Cổ Tiếu Tiếu cũng biết suy nghĩ trong lòng hắn cũng không khác mình lắm, nhưng hắn không đề cập tới trước, nàng cũng sẽ không lửa cháy đổ thêm dầu.

“Ta niệm cho ngươi một bài thơ nhỏ đi… Khụ khụ…” Cổ Tiếu Tiếu cũng không quản Tĩnh Huyền Phong có nguyện ý nghe hay không, nghiêm trang đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, đầy nhịp điệu nói ——

Đưa (phu) quân đưa đến ngoài thôn nhỏ

Có câu nho nhỏ muốn dặn dò

Tuy rằng trăm hoa đã đua nở

Nhưng ven đường hoa dại quân đừng hái!

Nếu quân vô tình đem hoa hái

Ta liền chết ở ngoài cửa

Đi giày đỏ khoác lụa hồng y

Thành quỷ cũng đến đòi mạng quân

“…” Tĩnh Huyền Phong không khỏi đánh cái lạnh run, này sao gọi là thơ nhỏ, rõ ràng là đang cảnh cáo, bất quá, hắn cũng muốn tuân theo.

Cổ Tiếu Tiếu nhẹ nhàng bật hơi, làm ra vẻ thu thế luyện công, lơ đãng nói bóng nói gió , “Hiểu ý tứ của ta không?”

“Râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói ngươi linh tinh thực không oan uổng” Tĩnh Huyền Phong cười nhạt ngẩng đầu lên… Khóe miệng chợt tắt phân tích nội dung câu chuyện phụ hoàng vừa nói cùng Độc Thấm Tâm, theo hắn hiểu biết, phụ hoàng cũng không phải là người đa tình, mà khi phụ hoàng tuổi trẻ bận việc chinh chiến liên miên, mở rộng lãnh thổ, hẳn là không rảnh bận tâm việc nhi nữ tình trường đi? Nhưng phụ hoàng trong lời nói lại hàm chứa ẩn ý làm người ta không thể không đi đoán Đông nghĩ Tây. Hay thật sự là… Hoa dại?

Tĩnh Huyền Phong trịnh trọng nói, “Việc này dừng ở đây, nghe xong liền cho qua, đừng để rơi vào trong tai mẫu hậu”

Chậc chậc, nhìn xem, mạnh miệng đi? Tĩnh Huyền Phong mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng đâu nghĩ khác, nàng lười nhác nằm ở trên giường, “Hừ, ta có không hiểu chuyện như vậy sao? Có không biết nặng nhẹ như vậy sao?”

Hắn vừa nghĩ tới không có sức mạnh nào có thể ngăn cản mồm miệng của tiểu manh nhi da đầu lại run lên, “Chuyện này lớn hay nhỏ, ngươi còn không rõ sao? Ngồi thẳng lên trả lời một lần nữa xem nào”

“Ai nha, biểu tình nghiêm túc chưa chắc trong lòng đã nghiêm túc, liền ví dụ như khi lão sư nói ta này không tốt kia không đúng, ta luôn luôn tỏ ra khiêm tốn nhận sai nhưng vẫn kiên quyết không thay đổi, nga, ở chỗ các ngươi kêu phu tử a”

“Ngươi đã đến học đường?”

“Đúng vậy, kỳ thật thành tích thi cử của ta cũng không tệ, chỉ là không thích nghe giảng bài mà thôi “

Tĩnh Huyền Phong lạnh lẽo liếc mắt nhìn nàng một cái, mỗi khi nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, liền phát hiện chính mình đối tiểu manh nhi hiểu biết rất ít, Tĩnh Huyền Phong không khỏi tò mò, trước khi thành thân tiểu manh nhi đến tột cùng đã sống như thế nào, bằng cá tính ba hoa lải nhải của nàng, ở trong hậu cung chứa đầy thị phi như thế sao có thể sống sót đâu? Chẳng lẽ… Là dựa vào bán đứng riêng tư của phụ hoàng sống qua ngày? (anh làm như paparazi ấy)

“Ngươi khi còn ở trong cung, mỗi ngày đều làm chuyện gì?”

“Mỗi ngày…” Cổ Tiếu Tiếu ngẩng đầu nghĩ nghĩ, nàng ở trong hậu cung chưa đến bốn ngày đã bị Tĩnh Huyền Phong mang đi … Nàng cố gắng nhớ lại cuộc sống buồn tẻ của “Cổ Tiểu Tiểu”, lại nói, “Cổ nho nhỏ” cùng nàng tương phản rất nhiều, thậm chí có thể vài ba ngày không nói tới một câu…” chữa bệnh cho tần phi, ngẩn người, giúp Hoàng Thượng sắc thuốc, cứ như thế lặp lại…” (em nài bị tự kỉ như mình =”=)

Tĩnh Huyền Phong nghi ngờ nhướn mi, “Ba nữ nhân thành một vở diễn, bổn vương mà tin lời ngươi nói mới là lạ “

Cổ Tiếu Tiếu lập tức ngồi dậy tinh thần tỉnh táo, “Ngươi quá coi thường ta rồi Tĩnh Huyền Phong, một mình ta cũng có thể biểu diễn ba sắc thái!”

“…” Điểm ấy hắn tin, “Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi đây, Độc Thấm Tâm đêm nay mở tiệc tiễn đưa, ngươi đến lúc đó…”

“Đã biết a, ta sẽ không nói chuyện các ngươi là huynh muội!” Cổ Tiếu Tiếu không kiên nhẫn gạt tay đánh gãy, Tĩnh Huyền Phong mâu trung cả kinh, nhất thời đem nàng ấn ngã vào giường, lớn tiếng cảnh cáo, “Ngươi lại ăn nói bừa bãi, bịa đặt, bổn vương thực nổi giận a!”

“…” Lời nói này, cũng đâu phải không nghĩ tới? Bất quá cũng không thể trách Tĩnh Huyền Phong tức giận, là miệng nàng mở thực mau.

Cổ Tiếu Tiếu tự biết có giải thích thêm cũng vô dụng, nàng thuận thế ôm cổ Tĩnh Huyền Phong, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, “Nếu Hoàng Thượng muốn thay ngươi cai trị Vân thành vài ngày, ngươi sẽ mang ta đi ngoạn sao?”

“Kia liền phải xem biểu hiện của ngươi ” Tĩnh Huyền Phong bất đắc dĩ nhếch môi, có khi cảm thấy tiểu manh nhi so với hài đồng càng khó dạy dỗ, không biết sống chết, miệng đầy ngụy biện, nhưng nếu mắng nặng lại luyến tiếc, đánh lại càng đau lòng, đành phải ở trong lòng hung hăng quất vào mông mấy trăm cái.

Cổ Tiếu Tiếu lập tức làm biểu tình cục cưng ngoan ngoãn, đã thế còn vô liêm sỉ nói, “Ta đáng yêu sao?”

“Ân, thật đáng giận “

Nàng hai mắt trợn trắng, lại thay đổi biểu tình, nhỏ giọng dỗ dành, “Ta ôn nhu sao?”

“Tự nhiên ân cần phi gian tức đạo (ko phải gian thương chính là trôm cướp) “

Cổ Tiếu Tiếu rụt cổ lại, nhất thời tức giận đẩy Tĩnh Huyền Phong ra, “Ngươi sẽ không thể khen ta một hai câu sao? Ta đều đã mù thành như vậy, vạn nhất mất đi lòng tự tin ai phụ trách a”

Tĩnh Huyền Phong học theo khẩu khí của Cổ Tiếu Tiếu, khinh thường hừ nhẹ, “Vương phi thân ái , ngươi lại nói đùa “

Cổ Tiếu Tiếu lăn lộn qua lại trên giường một bộ đùa giỡn vô lại, “Ta mặc kệ, ta muốn nghe lời ngon tiếng ngọt! Muốn ngươi nói những chỗ ta không giống người thường!”

Tĩnh Huyền Phong khó xử cau mày, lại ngồi vào bên giường nghĩ nghĩ, ra vẻ nghiêm túc nói, “Khụ khụ, nghe đây, Ngô phi chính là một vị quý tộc duy nhất của triều đại thường xuyên khóc lóc om sòm nháo loạn hoàng cung, nếu vẫn còn không đứng dậy, bổn vương sẽ giúp Vương phi xuống giường “

“…” Cổ Tiếu Tiếu ủ rũ lắc đầu lăn lăn xuống giường, kéo kéo ống quần Tĩnh Huyền Phong, “Ngươi nói xem phu thê chúng ta nên sống như thế nào a? Ta đúng là không có kinh nghiệm gì ở phương diện này “

Tĩnh Huyền Phong thuận miệng đáp lời, “Đương nhiên là tương kính như tân” (ý anh là lấy lễ giáo đối xử với nhau ý)

“Vậy sao ngươi không thử đàng hoàng với ta xem?” Cổ Tiếu Tiếu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng lúc giải độc còn nói được vài câu giống tiếng người, giờ nhìn xem, thân thể tốt lên liền trở lại bản chất, căn bản là ma quỷ mặt người dạ thú!

Tĩnh Huyền Phong thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vươn tay định kéo nàng, khi ngón tay vừa đụng tới Cổ Tiếu Tiếu lại lui về phía sau từng bước hạ thấp người hành lễ, tất cung tất kính nói, “Vương gia, giữa thanh thiên bạch nhật, xin đừng đối thiếp thân động tay động chân, thỉnh tự trọng.”

Tĩnh Huyền Phong nhẹ giọng cười, “Vương phi lời ấy sai rồi, giờ phút này cũng đã quá hoàng hôn rồi”

“Chỉ tại thiếp thân mắt mù tai điếc, đã để Vương gia chê cười rồi” Cổ Tiếu Tiếu một bộ như cũ lại hạ thấp người, “Thiếp thân muốn thay quần áo, thỉnh Vương gia trước tiên rời bước”

Tĩnh Huyền Phong hơi khẽ mỉm cười, thấy tiểu manh nhi động tác mời đi… Bổn vương xem ngươi có thể kiên trì bao lâu, nghĩ vậy, Tĩnh Huyền Phong đứng dậy đi trước, “Tiệc tối gặp lại”

Đợi khi âm thanh đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Cổ Tiếu Tiếu mới hai tay hoàn ngực đặt mông ngồi ở trên giường, tiểu cô nãi nãi có thể yêu có thể ghét, chết cũng không cho ngươi đụng!

※※ ※

Trong bữa tiệc tối phong phú

Độc Thấm Tâm cùng Nhiễm Nhượng Hà ngồi cùng một phía, Tĩnh Huyền Phong cùng Cổ Tiếu Tiếu lại ngồi ở chính giữa… Nhiễm Nhượng Hà thấy phu thê hai người này có chút khác lạ, nhất là Trấn Nam Vương phi hôm nay ít ngôn thiếu ngữ quả thực giống như thay đổi thành người khác, hắn không thích ứng nhướn mi, “Trấn Nam Vương phi là cảm thấy thân thể không khoẻ? Hay là ai chọc ngươi?”

Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ cao ngạo ngẩng đầu nói, “Nhiễm quốc vương có điều không biết, đây mới là diện mạo vốn có của bản phi, còn có một chuyện, thực không nói, giả lại càng không nên nói, nhớ lấy nhớ lấy.”

“…” Đầu va vào cánh cửa sao?

Độc Thấm Tâm trầm mặc không nói, nàng đối với việc Cổ Tiếu Tiếu có thể giải độc vẫn như trước nhớ mãi không quên, “Xin hỏi Trấn Nam Vương phi,thuật châm cứu ngài học là do ai truyền thụ?”

Cổ Tiếu Tiếu chậm rãi buông đũa, không nhanh không chậm nói, “Xin hỏi Độc nữ vương, vì sao lạicó hứng thú đối với việc này đâu?”

Độc Thấm Tâm ngẩn ra, “Thất lễ , tò mò mà thôi “

Cổ Tiếu Tiếu chậm rãi gật đầu, “Độc nữ vương chớ trách bản phi nói chuyện không đầu không đuôi, lại nói bản phi từ nhỏ liền không giỏi ăn nói “

Nhiễm Nhượng Hà một ngụm sặc nước miếng, hắn không khỏi nhìn về phía Tĩnh Huyền Phong vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt, giống như muốn nói: thê tử của ngươi bị bệnh. Mà Tĩnh Huyền Phong vẫn mỉm cười như có như không tự ăn tự uống, trong lòng yên lặng tính toán… Tiểu manh nhi đã bảo trì trạng thái này được nửa canh giờ, đúng là hiếm thấy.

Tĩnh Huyền Phong bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Nhiễm Nhượng Hà hỏi, “Hai người các ngươi dự tính khi nào thành hôn?”

Nhiễm Nhượng Hà mắt đưa mày liếc qua bên cạnh, Độc Thấm Tâm liền thấy ngượng ngùng cúi đầu, hắn dương môi cười, “Ta đang muốn nói, định trung tuần tháng sau về Bắc Duyên quốc cử hành, đến lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp Trấn Nam Vương nga “

“Bổn vương nhất định sẽ đi” Tĩnh Huyền Phong giơ chén lên, đây là tâm nguyện của phụ hoàng hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ cao hứng, “Bổn vương chẳng những sẽ đi, còn có thể tặng ngươi một phân đại lễ “

“A, ta đây liền không khách khí đâu…” Nhiễm Nhượng Hà tâm tình tốt quay qua Cổ Tiếu Tiếu , “Trấn Nam Vương phi nhất định cũng phải cùng đến, hẹn gặp lại ở chốn cũ”

“Bản phi cũng không có quyền làm chủ, toàn nghe Vương gia an bài” Cổ Tiếu Tiếu nhợt nhạt cười, nàng nghe hai người bọn họ ngươi một lời ta một câu nói được thật vui, tâm can nhộn nhạo ngồi không yên, cỡ nào cỡ nào muốn gia nhập hàng ngũ nói chuyện phiếm a a a ——

“…” Nhiễm Nhượng Hà khóe miệng giật giật, kỳ quái nói, “Tiểu Thấm Tâm, ngươi xem Trấn Nam Vương phi đây là nhiễm phải bệnh gì không tiện nói ra?”

Độc Thấm Tâm mặc dù cùng Trấn Nam Vương phi tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng quả thật cảm giác được có chút khác lạ, nàng tin là thật nhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu một lát… Quả thật có vài loại độc trùng hội làm người ta thần trí hỗn loạn, “Trấn Nam Vương phi đã từng nuôi qua độc trùng bao giờ chưa?”

“…” Cổ Tiếu Tiếu nháy mắt hóa đá, nàng diễn mất thực nhiều sức a, vì sao mấy người này đều nghĩ rằng nàng bị thần kinh thác loạn ! ?

Cổ Tiếu Tiếu “Thà chết chứ không chịu khuất phục” tiếp tục diễn xuất, nàng giơ tay nhỏ bé lên lau lau khóe miệng, “Nói đến độc trùng, bản phi lại nhớ tới một chuyện, không biết Độc nữ vương kiến thức rộng rãi, có từng nghe nói qua chí tôn lan điệp?”

“Chí tôn lan điệp? …” Độc Thấm Tâm yên lặng lặp lại, ở trong đầu nhanh chóng tìm kiếm… Nàng tựa hồ ở nơi nào đó nghe qua cái tên”Chí tôn lan điệp”, nhưng chỉ là quen tai chứ không nhớ rõ xuất xử, nàng tận lực vì Trấn Nam Vương phi sắp ưu giải nạn nói, “Nghe tên giống như một loại côn trùng giống bướm nào đó, mà Đông Thấm Quốc độc trùng duy nhất không có chính là con bướm, chí tôn lan điệp …”

Nhiễm Nhương Hà cũng chưa từng nghe nói qua về “Chí tôn lan điệp”, “Nếu Trấn Nam Vương phi cực kì chú ý việc này, có thể đi Nam Điệp quốc hỏi thăm xem sao, Nam Điệp Quốc ít nhất phải có vạn loại bướm, được xưng là hoa viên vạn điệp”

Độc Thấm Tâm phụ hoạ theo đuôi hưởng ứng, “Ân, có thể gọi chí tôn lan điệp không nhiều lắm, có lẽ không khó tìm “

“Đa tạ nhị vị, đợi bản phi rảnh rỗi sẽ đi đến Nam Điệp Quốc” Cổ Tiếu Tiếu nguyên bản vì không có gì để nói mới nói đại tới việc này, nhưng “Chí tôn lan điệp” xuất hiện ở trong mộng khẳng định là có ý nghĩa nào đó, nàng không thể theo lẽ thường phán đoán chỉ đơn thuần là giấc mộng, dù sao ngay cả xuyên qua nàng đều đã nếm trải không phải sao?

Tĩnh Huyền Phong ở một bên nghe… Phản ứng đầu tiên đó là nghi ngờ tiểu manh nhi hay là đã thấy nó sau khi mơ cái ác mộng kia? Nàng cư nhiên lại vô thanh vô tức chưa từng thương lượng qua với chính mình?

Nghĩ vậy, Tĩnh Huyền Phong liền lập tức đứng dậy rời đi, tức khắc phân phó một hàng tùy tùng chuẩn bị lên đường, mà hành trình tiếp theo của bọn họ chính là đến Nam Điệp Quốc.

… Cổ Tiếu Tiếu nghe được tiếng Tĩnh Huyền Phong rời đi, lấm la lấm lét lại đợi trong chốc lát, đợi khi xác định hắn thực rời đi, nhất thời thân mình mềm nhũn ngả qua một bên ghế, kéo kéo áo cho thoáng khí, đồng thời lại thấy cao hứng phấn chấn ngồi dậy, nhìn chung quanh phấn khởi nói, “Các ngươi ngày nào kết hôn a, ta trừ bỏ tham gia hôn lễ của chính mình còn chưa từng tham dự qua của người khác , hảo chờ mong a, đến lúc đó nhất định đặc biệt náo nhiệt, oa… Mau mau, chọn ngày đẹp…”

Nhiễm Nhượng Hà cùng Độc Thấm Tâm cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, Nhiễm Nhượng Hà bất đắc dĩ cười, giơ lên chén rượu trong tay, trịnh trọng nghiêm túc nói, “Vì chúc mừng Trấn Nam Vương phi bệnh nặng mới khỏi, cạn trước tỏ lòng!”

“…” Cổ Tiếu Tiếu mí mắt chát chát, liền phất tay áo, tập trung mở miệng bắt đầu ăn uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.