Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 60: Tối “Châm” giải độc pháp




Căn phòng nhìn như im lặng, lại tràn ngập bầu không khí ngưng trọng, Cổ Tiếu Tiếu cẩn thận tỉ mỉ nhập châm tiến huyệt, nhưng không khỏi khẩn trương mồ hôi đầm đìa, nàng rút đi rất nhiều quần áo, đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao cao, cuối cùng chỉ còn một kiện mỏng manh che người…

Giờ phút này, nàng đã trát nhập an toàn tám mươi huyệt vị, thật sự là một đại công trình, hơn nữa phương pháp này thực ngốc, bởi vì lúc trước “Cổ Tiểu Tiểu” giúp Hoàng Thượng giải độc cũng không biết Hoàng Thượng trúng độc gì, chỉ là dùng biện pháp căn bản phong bế huyết mạch, mới có thể phong tỏa chất độc lan ra, sau đó rút dần ra ngoài.

Hơn nữa lúc trước “Cổ Tiểu Tiểu” lại càng không biết người mình cứu là ngôi cửu ngũ chí tôn, trong lòng còn tồn tại ý niệm lấy Hoàng Thượng làm vật thí nghiệm tùy ý dùng châm, cuối cùng đánh bậy đánh bạ khiến cho Hoàng Thượng bệnh nặng khỏi hẳn, đây là tiểu bí mật mà “Cổ Tiểu Tiểu” không muốn người khác biết được, Hoàng Thượng càng không thể biết được chính mình lúc ấy cách đường chết một sợi chỉ.

“Ách…” Tĩnh Huyền Phong cả người đã ngâm ở trong mồ hôi, vì kinh mạch tạm thời hỗn loạn, thoáng cảm thấy trong đầu chết lặng, trước mắt sự vật đã mơ hồ không rõ, môi trắng bệch đau run nhè nhẹ, hắn nghiêng đầu nhìn về phía tiểu manh nhi vẫn đang chăm chú, nàng mặc dù biểu tình nghiêm túc, nhưng ăn mặc lại có điểm thiếu…”Ngươi là muốn giết người hay cứu người…”

“Sắp xong rồi, ngoan, nhịn chút nữa…” Cổ Tiếu Tiếu giống như dỗ tiểu hài tử xoa xoa đầu hắn, “Đại nam nhân phải học cách nhẫn nại, sợ tiêm chính là nam tử hán đậu hũ” (nhát gan)

“Đứng nói chuyện vô vị, ngươi tới thử tư vị bị kim đâm vào thịt xem” Tĩnh Huyền Phong hữu khí vô lực gian nan mở miệng, Cổ Tiếu Tiếu nghĩ cũng thấy đúng, bình thường khi đi bệnh viện xem bệnh, đại phu xuống tay đều cực thô bạo, lại còn không kiên nhẫn nói: không đau, nâng mông lên, nằm úp sấp xuống! Chính là không đâm lên người mình thì không đau.

Cổ Tiếu Tiếu bỗng nhiên cảm thấy chính mình thăng hoa, làm một đại phu có tình yêu phi thường, nàng phải lo lắng đến tâm lý bất an của người bệnh, “Hi, muốn ta thân ái ngươi sao?”

Tĩnh Huyền Phong đau đớn tuy nhiều nhưng vẫn không kìm được thất thanh cười, “Miễn, ta cũng không muốn sung huyết mà chết “

Cổ Tiếu Tiếu không rõ cho nên nhướn mi, “Ta lcọ máu cho ngươi, tại sao lại sung huyết?”

“…” Tĩnh Huyền Phong khóe miệng khé giật, cũng không phải hoa cúc khuê nữ, còn hỏi ra vẻ ngây thơ này.

Cổ Tiếu Tiếu không nghe thấy hắn đáp lại, quyết tâm truy vấn, thành ra sau khi Tĩnh Huyền Phong nói vì sao lại sung huyết, Cổ Tiếu Tiếu liền ra vẻ chấn động hai tay ôm ngực, “Chậc chậc, ngươi cũng đã bị đâm thành con nhím còn nghĩ đến chuyện đùa giỡn lưu manh a…”

“Ngươi kia để ngực ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, trách gì ta a” Tĩnh Huyền Phong đúng lý hợp tình hừ một cái, “Ngày sau cấm ngươi giúp ngoại nhân châm cứu, động bất động liền thoát y còn ra thể thống gì!”

“Ai nha, ai nha? Ngươi tâm sinh tà niệm còn trách người khác ăn mặc hở hang?” Cổ Tiếu Tiếu khinh bỉ chu chu miệng, “Lại nói ngực ở đâu? Sao ta không tìm thấy…” (ý Tiếu Tiếu bảo ngực mình nhỏ ý)

Tĩnh Huyền Phong tuy rằng đau vẫn là nhịn không được cười to, “Ngươi có biểu hiện thực tốt, có gan đối mặt với chính mình “

“Ngươi đừng nói linh tinh được không? Ta đang tính số châm a!”

“Bị kẻ ngốc hay nói linh tinh mắng là linh tinh, sao chịu được a “

“Còn nói nữa dùng châm khâu miệng ngươi lại ——” Cổ Tiếu Tiếu đã quên trong tay còn cầm châm, tức giận theo bản năng hướng về phía mặt Tĩnh Huyền Phong, vô tình chạm vào huyệt vị, chỉ nghe thấy Tĩnh Huyền Phong quát to một tiếng, nhất thời hai mắt tối đen hôn mê bất tỉnh.

“…” Cổ Tiếu Tiếu biết một châm này không làm nguy hiểm tới sinh mệnh, ra vẻ trấn định nuốt nuốt nước miếng, tự mình an ủi nói, “A di đà phật, rốt cục còn thương một mảnh tâm hồn thanh tịnh…”

—— Cổ Tiếu Tiếu thừa dịp khoảng thời gian Tĩnh Huyền Phong chết ngất này, đem mấy cây kim cuối cùng đâm đâu vào đấy, sau đó mới lấy ra một cây châm rỗng ruột sáp nhập vào huyết mạch trên cổ tay hắn, đại khái chính là vị trí tĩnh mạch… Chỉ nghe thấy máu “Tí tách tí tách ” rơi vào trong chậu đồng,tối đen như mực sắc…

Cổ Tiếu Tiếu ngồi xuống, lau đi mồ hôi như trút được gánh nặng, tuy rằng nàng không nhìn thấy màu huyết, nhưng phương pháp này khẳng định là đúng, nếu ấn theo phương thức giải độc của “Cổ Tiểu Tiểu” mà xem, chỉ cần máu đen đầy khoảng nửa non chậu tức là đại công cáo thành, sau này chỉ cần chú ý điều dưỡng thân thể liền được.

Nàng ở trong lúc nghỉ ngơi nhớ lại từng sự kiện trong đoạn trí nhớ kia… Mặc dù nàng là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng vì sao không đi chữa bệnh lại một mình đi vào rừng cây nàng cũng không biết, tóm lại, sư phụ dạy thuật châm cứu cho “Cổ Tiểu Tiểu” bỗng nhiên không rõ đi về phía nào, nàng ở một mình trong ngôi nhà gỗ nhỏ sâu trong rừng rậm chờ đợi.

Trong lúc đang hái thuốc lại vô ý cứu được Hoàng Thượng, hơn nữa nàng chỉ cần thông qua tiếng vang rất nhỏ là có thể phân rõ chuẩn xác vị trí của chướng ngại vật… Cổ Tiểu Tiểu lòng tham không đáy ngẩng đầu cân nhắc: nếu thuật châm cứu cũng đã cho nàng, vì sao không đồng thời cho nàng bản lĩnh “Nghe âm thanh đoán vị trí” a?

Bất quá, khi nàng ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì cảm xúc kích động hoặc ma xui quỷ khiến phát huy lần thứ nhất, lần thứ hai, có lẽ là do chính mình năng lực lĩnh ngộ kém đi, nàng phân tích như vậy.

Cùng lúc đó, Độc Thấm Tâm cùng Nhiễm Nhượng Hà hai người kề vai sát cánh ở ngoài cửa rình coi, hành động lén lút thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi đây là hai vị quốc quốc vương.

Độc Thấm Tâm chuyên chú nhìn hồi lâu, ngạc nhiên phát hiện huyệt vị Trấn Nam Vương phi châm cứu cùng huyệt vị thiên mệnh phong đốt vào để giải độc cơ bản không mưu mà hợp…

“Kim sí cửu cửu quy” chính là độc dược độc nhất vô nhị của hoàng thất, hơn nữa đều lan ra các tử huyệt, ở trong trí nhớ của Độc Thấm Tâm, trừ bỏ thế hệ tổ tiên của nàng dám dùng ra, quả thật chưa từng nghe nói có người nào bí quá hoá liều dùng liệu pháp này giải độc, chưa nói tới Trấn Nam Vương phi, tuổi còn trẻ hơn nữa còn bị mù, sao lại có thể dùng châm xuất thần nhập hóa như thế đâu? Chẳng lẽ là có vị thế ngoại cao nhân nào đó chỉ điểm?

Trong khi Độc Thấm Tâm trăm tư không thể giải, một bàn tay tội ác “Ma quỷ” nhỏ giọng vô tức chạm vào Độc Thấm Tâm, nàng theo bản năng khẽ kêu một tiếng, nhất thời ngoái đầu lại nhìn đấm một quyền vào ngực Nhiễm Nhượng Hà, “Ta đang suy nghĩ, đừng động tay động chân”

Nhiễm Nhượng Hà không đau không ngứa mím môi cười trộm, thuận thế huých nàng một chút, “Ngươi không cho ta cùng nhìn ở trong phòng, ta chỉ có thể đùa giỡn ngươi”

“Trấn Nam Vương phi chưa mặc quần áo, há có thể loạn xem” Độc Thấm Tâm ngượng ngùng cúi đầu, mặc dù Nhiễm Nhượng Hà luôn một bộ nói năng ngọt xớt, nhưng mấy ngày ở chung này, nàng mới hiểu đó chỉ là thói quen của hắn, cũng không phải là thích hái hoa ngắt cỏ, hơn nữa Nhiễm Nhượng Hà vô luận ở trong trường hợp nào, ánh mắt luôn luôn đặt ở trên người nàng, điểm ấy làm Độc Thấm Tâm cảm thấy cực kì vui vẻ.

“Ách? … Lõa thân trị liệu? Đủ mới mẻ …” Nhiễm Nhượng Hà nóng lòng muốn thử nhìn tiến về phía trước từng bước, lại bị Độc Thấm Tâm kéo áo về chỗ cũ, Độc Thấm Tâm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa định nói hắn toàn tâm toàn ý lại lập tức như vậy, thật sự là đáng giận.

“Ai? … Ngươi đi nơi nào tiểu Thấm Tâm…” Nhiễm Nhượng Hà thấy Độc Thấm Tâm dứt khoát hẳn hoi giận dỗi bước rời đi, vội vàng cong mông đuổi theo, đã kịp tỉnh ngộ cử chỉ lỗ mãng này chọc giận Độc Thấm Tâm, hắn phải dỗ trái dỗ, lời hay ý ngọt như trước không có hiệu quả, cuối cùng còn bị Độc Thấm Tâm vô tình nhốt ở ngoài cửa, Nhiễm Nhượng Há hàm oan lắc đầu thở dài, hắn chỉ là tò mò, tò mò mà thôi, cũng không phải hắn thật sự muốn a, ai, đây là hắn cam tâm tình nguyện tự tìm “Phiền toái”, xem ra ngày sau lời nói cử chỉ phải cẩn thận một chút mới được.



Khi độc huyết màu đen tràn đầy chậu đồng Tĩnh Huyền Phong cũng dần dần tỉnh lại, thấy Cổ Tiếu Tiếu đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở bên giường băng bó miệng vết thương, Tĩnh Huyền Phong lắc lắc cái đầu nặng trịch, tựa hồ chỉ nhớ rõ tiểu manh nhi đâm mình một cây châm, sau liền hoàn toàn không rõ, “Bổn vương vì sao lại té xỉu?”

“Đau , ta có thể khẳng định, tuyệt đối là đau đớn quá độ tạo thành! ——” Cổ Tiếu Tiếu cứng rắn trả lời, còn kiên định biểu hiện phong phạm cảm thông của thầy thuốc.

“…” Tĩnh Huyền Phong bán tín bán nghi ngồi dậy, hơi lắc lắc cổ tay vừa băng bó, mà giờ phút này rõ ràng cảm thấy thân thể suy yếu vô lực, hắn liếm liếm bờ môi khô khốc, “Thế này đã tính chữa khỏi chưa?”

“Ân, ta đã nhờ người ninh cho canh táo đỏ bổ huyết cho ngươi” Cổ Tiếu Tiếu đắc ý vênh mặt, “Tiểu bệnh tiểu tai không cần hoảng, mọi sự đã có Cổ ngự y lo”

Tĩnh Huyền Phong có chút mệt mỏi tươi cười, kéo nàng vào lòng, “Bổn vương thật đúng là đã coi thường ngươi”

“Ngươi còn nhớ rõ chính mình từng nói cái gì không?”

Tĩnh Huyền Phong không rõ cho nên nhướn mi, “Chuyện gì?”

Cổ Tiếu Tiếu hai tay bắt lại, làm ra thần thái hiền lành bảo hộ nụ hoa nhỏ, “Ngươi nói nếu giúp ngươi giải độc thành công, ngươi về sau sẽ không khi dễ ta nữa, cũng không lải nhải lẩm bẩm thuyết giáo, đối ta ngoan ngoãn phục tùng, ôn nhu che chở, nâng niu trong lòng bàn tay a…”

Tĩnh Huyền Phong đúng lý hợp tình gật đầu, “Bổn vương đối với ngươi không phải vẫn như thế sao?”

Cổ Tiếu Tiếu nghe ra trong lời nói của hắn có ý xấu, mang theo một tầng hàm nghĩa, nàng tức giận hai tay chống nạnh chất vấn, “tín nhiệm ngươi chính là tàn nhẫn với chính mình, sớm biết thế này nên bắt ngươi lập quân lệnh! Ngươi…”

Tĩnh Huyền Phong kéo cánh tay Cổ Tiếu Tiếu, có chút hờn giận thuyết giáo nói, “buông tay xuống, thân là Trấn Nam Vương phi hô to gọi nhỏ, lời nói thô tục còn ra thể thống gì?” Cổ Tiếu Tiếu xấu hổ mở lớn miệng, vừa muốn mở miệng phản bác, lại bị Tĩnh Huyền Phong ôm cổ, cúi người hôn lên cánh môi, phẫn nộ không thể biểu đạt cũng dần tắt ở trong lúc đó.

“…” Cổ Tiếu Tiếu ở trong lòng than thở, dễ dàng bị ôn nhu đánh bại! Nàng làm người hảo không có nguyên tắc a ——

Tĩnh Huyền Phong trong mắt hàm chứa ý cười, tâm tình khi được sống lại này chỉ có bản thân mới có thể hiểu hết, mà một mạng này là được tiểu manh nhi cứu, cảm động thấm ở trong ngực không lời nào tả xiết, hắn tự nhiên phải đối tốt với tiểu manh nhi nhiều hơn nhiều hơn nữa, dùng chính phương thức của mình, che chở nàng cả đời.

Ba ngày sau

Tĩnh Huyền Phong nguyên bản thân thể cường tráng, đơn giản điều trị một chút đã hoàn toàn khôi phục, mà Độc Thấm Tâm mấy ngày này đều đến thăm hắn hỏi han ân cần, lại chiếu cố đầy đủ, Tĩnh Huyền Phong thấy Độc Thấm Tâm thành khẩn thiệt tình sửa đổi, lại còn là nữ tử, quyết định không truy cứu trách nhiệm nữa, chuẩn bị tức khắc khởi hành mang Cổ Tiếu Tiếu rời khỏi Đông Thấm Quốc về quê cũ.

Ngay tại đêm nay, Độc Thấm Tâm long trọng mở tiệc tiễn chân hai người.

Bất quá, khi tiệc tối vừa vừa mới chuẩn bị bắt đầu thì ngoài cung cấp tốc truyền báo —— Duệ Đức Đế giá lâm.

“Phụ hoàng đến làm gì?” Tĩnh Huyền Phong nghi hoặc đứng lên.

Cổ Tiếu Tiếu theo sát đứng dậy, “Hoàng Thượng sao lại biết chúng ta ở đây?”

Tĩnh Huyền Phong trầm mặc không lên tiếng, tùy thị vệ một hàng cung nghênh thánh giá, Độc Thấm Tâm ý niệm đầu tiên trong đầu đó là Duệ Đức Đế lần này nhất định là vì khởi binh vấn tội mà đến, nàng bất an không yên nhìn về phía Nhiễm Nhượng Hà, Nhiễm Nhượng Hà nhìn ra suy nghĩ trong lòng Độc Thấm Tâm, nắm thật chặt bả vai nàng, nhẹ giọng nói, “Ta sẽ bảo hộ ngươi, nếu đánh không lại liền mang ngươi chạy a “

Cổ Tiếu Tiếu vừa đi vừa cân nhắc một chuyện gấp như lửa cháy đến nới, nàng nên gọi Hoàng Thượng là cái gì? Lại xưng chính mình là cái gì? … Mà xưng hô giữa cha chồng cùng con dâu, trong quá khứ, thật sự chưa từng nghĩ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.