Hai người ở trong phòng ép buộc nhau tới tận vài canh giờ,
ngay cả mấy tiếng đùa giỡn lưu manh hi hi ha ha cũng lọt hết ra bên ngoài,
thẳng đến khi lão quản gia ở ngoài cửa xin chỉ thị có nên bắt đầu tiệc tối hay
chưa, Tĩnh Huyền Phong mới không cam lòng buông tha Cổ Tiếu Tiếu, hắn giờ phút
này mới hiểu được trong quân quy vì sao lại đem “Sắc giới” xếp hạng đầu tiên
trong những điều cấm. Nam nhân đại khai sát giới không đáng sợ, nếu đại khai
sắc giới kia tất nhiên sẽ chậm trễ chính sự, mà hắn chính là một cái ví dụ
xương máu. Lại nói, lúc này mới nhớ tới Tây Bằng Đinh Luân cùng Nhiễm Nhượng
Hà còn đang chờ ở trong vương phủ.
Vài nha hoàn đi vào phòng hầu hạ Cổ Tiếu Tiếu thay quần
áo, nàng một thân xiêm y màu phấn hồng —— toàn thân bó sát càng thêm tô đậm
vòng eo tinh tế, làn váy như hoa loa kèn phân tán rủ xuống đất, làm nổi bật
cần cổ trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp sau khi được trang điểm lại hiện ra vài
phần đoan trang hiền thục. Nha hoàn đi cạnh nân đỡ dẫn đường, nàng tâm tình
tốt, kéo thật dài làn váy chậm rãi đi ra ngoài cửa——
“Ngươi muốn đi nơi nào?” Tĩnh Huyền Phong thấy nàng ăn mặc
một phen long trọng, không rõ nên hỏi.
“Ăn cơm ” Cổ Tiếu Tiếu căn bản không biết nha hoàn đưa cho
nàng mặc cái gì, nhưng nàng biết ăn mặc vậy thực kín.
Tĩnh Huyền Phong đi đến bên cạnh nàng đánh giá một vòng,
phát hiện nàng giờ phút này thực rất xinh đẹp, “Ngươi trở về phòng đi, bổn
vương gọi người mang tiệc tối đưa vào trong phòng cho ngươi”
Cổ Tiếu Tiếu giật mình, “Sao lại không cho ta ngồi vào
bàn ăn cơm? Ta không phải đang mặc chỉnh tề sao?”
Tĩnh Huyền Phong cũng hiểu được chính mình có điểm cố tình
gây sự, hắn vội ho một tiếng mất tự nhiên nói, “Bảo ngươi trở về phòng liền trở
về phòng, sao lại hỏi nhiều đề thế này?” Lời còn chưa dứt, hắn đã tự kéo tay
nàng, “Hay là để ta đưa ngươi trở về đi…”
“…” Cổ Tiếu Tiếu choáng váng hồ hồ đi theo đi, vừa đi vừa
nghĩ ra trọng điểm, “Ta sẽ không ăn đồ thừa các ngươi để lại , trước đem
đồ ăn ngon đến cho ta trước”
Tĩnh Huyền Hhong thất thanh cười, “Muốn ăn cái gì, ta bảo
ngự trù làm cho ngươi ăn”
“Ân… Ta nghĩ muốn ăn…” Cổ Tiếu Tiếu quả thật rất nhớ thức
ăn vương phủ, nàng liếm liếm môi, thật muốn lao ngay đến bàn ăn, lại cảm thấy
Tĩnh Huyền Phong dừng lại cước bộ ——
Bởi vì, lão quản gia đang đưa Nhiễm Nhượng Hà cùng Tây Bằng
Đinh Luân đi tới phòng ăn, vừa vặn mặt đối mặt.
“A, Trấn Nam Vương phi hôm nay quả thực diễm lệ hơn
người nha” Nhiễm Nhượng Hà cố ý xem nhẹ tồn tại của Tĩnh Huyền Phong, cố
tình mở miệng trước.
Cổ Tiếu Tiếu thích nghe người khác khen nàng, thẹn thùng
mân mím môi, lại còn bày ra tư thế chủ nhà nhiệt tình nói, “Ha ha, đã tới
đây cứ coi như đang ở nhà mình đừng khách khí, ăn uống vui chơi thoải mái
a”
Tây Bằng Đinh Luân vẫn không lên tiếng nhìn chăm chú Tĩnh
Huyền Phong, nhưng ánh mắt chỉ có bình thản… Tĩnh Huyền Phong sắc mặt hồng
nhuận, làm sao giống người đang mang kịch độc? Hay là đồn đãi sai lầm. Hắn hơi
gật đầu thăm hỏi, “Trấn Nam Vương, chúng ta lại gặp mặt rồi”
Tĩnh Huyền Phong tựa tiếu phi tiếu đáp lễ lại, mặc dù Tây Bằng
Đinh Luân bày ra thiên la địa võng nhằm đánh đuổi hắn trở về kinh thành,
nhưng đến cuối vẫn thu tay lại, hơn nữa, hắn tin tưởng Tây Bằng Đinh Luân ở
trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiếp tục khởi xướng chiến tranh, này
cũng làm cho hắn bớt đi không ít phiền toái.
“Nay Thái Dương vương không cùng hai vị bàn luận đến
khúc mắc, chỉ muốn coi hai vị là khách nhân đã hộ tống Ngô phi hồi phủ” hắn
thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh rất có phong phạm vương giả, tiện
tay giao Cổ Tiếu Tiếu cho nha hoàn, “Đưa Vương phi trở về phòng “
“Không phải là yến tiệc tẩy trần sao? Không bằng Trấn Nam
Vương phi cũng cùng tham gia” Nhiễm Nhượng Hà bí hiểm cười, có lẽ biểu
hiện của Tĩnh Huyền Phong ở trên phương diện tác chiến giết địch thay đổi
liên tục, nhưng giờ phút này, Nhiễm Nhượng Hà chỉ nhìn thấy một người nam
nhân trên mặt viết rõ—— nữ nhân của ta, không được chạm vào. (kí tên: Đố
phu)
Cổ Tiếu Tiếu kỳ thật cũng muốn nhảy vô giúp vui, nàng
không nghe thấy Tĩnh Huyền Phong đáp lại, liền kéo kéo góc áo hắn ra vẻ
đáng thương, “Cùng nhau ăn cơm mới náo nhiệt, ta cam đoan sẽ không loạn nói
chuyện còn không được sao?”
Tĩnh Huyền Phong mâu trung xẹt qua một tia sủng nịch, không
khỏi bất đắc dĩ cười yếu ớt, nhưng cũng dắt tay nàng đi tuốt lên đàng trước, Cổ
Tiếu Tiếu giả bộ đoan trang bước nhỏ theo sát phía sau, mu bàn tay phía
sau giơ lên hai ngón tay thành hình chữ “V”, nhưng động tác nhỏ này lại
bị Nhiễm Nhượng Hà bắt gặp, hắn học theo bộ dáng kia cũng giơ hai ngón
tay lên, “Hai? …”
Tây Bằng Đinh Luân ánh mắt dừng ở trên bóng dáng kiều nhỏ
của Cổ Tiếu Tiếu, nàng nói chuyện với Tĩnh Huyền Phong ngữ khí hiển nhiên
có vài phần nhân nhượng cùng ôn nhu, giống như tiểu nữ nhân đang chìm trong
bể tình… Hắn cô đơn thở dài, thực không nên ở lại Trấn Nam Vương phủ giúp
vui.
※※ ※
Thiện phòng rất rộng lớn, Tĩnh Huyền Phong cùng Cổ Tiếu
Tiếu ngồi ở vị trí chủ tọa, Cổ Tiếu Tiếu dùng mũi ra sức ngửi ngửi,
thức ăn thơm nức làm nàng thèm thuồng nuốt nuốt nước miếng, nha hoàn mới
đổi ở bên cạnh nàng là Linh Đang nhẹ giọng giải thích thực đơn món ăn hôm
nay…
“A, có đầu sư tử kho tàu không?” Cổ Tiếu Tiếu thèm nhỏ dãi
vừa ngửi vừa hỏi, nha hoàn Linh Đang ứng thanh, thấy biểu tình Cổ Tiếu
Tiếu có vẻ không thể ăn uống dễ dàng, nàng dùng một đôi đũa gắp vào
trong đĩa nhỏ sau đó lại cắt thành từng miếng, sau đó lại lấy đôi đũa
khác gắp một miếng lên, cẩn thận đưa đến bên môi Cổ Tiếu Tiếu, khiêm tốn
nhu hòa nói, “Vương phi, thỉnh dùng”
Cổ Tiếu Tiếu hớ hớ cười, cũng không thấy nha hoàn Linh
Đang đang gắp đưa cho nàng… Tĩnh Huyền Phong vẫn không lên tiếng quan sát
trong chốc lát, tựa hồ thực vừa lòng nha hoàn hầu hạ cẩn thận cung kính này,
lại thấy tiểu manh nhi vẫn ngốc hồ hồ sờ soạng tìm đũa, cười yếu ớt nói,
“Há mồm ra là được”
Cổ Tiếu Tiếu cái hiểu cái không hé miệng, cánh môi đã
chạm vào vị thịt ngòn ngọt, nàng liền mở lớn miệng ngậm vào, vừa nhấm
nuốt vừa than thở, “Này thực không tốt, ta cũng không phải là tiểu hài tử
còn muốn người khác đút tới tận miệng, a… Thêm một miếng nữa…” Nàng
nghĩ một đằng nói một nẻo lại mở lớn miệng, tuy rằng ăn như vậy thật sự thoải
mái, cũng đỡ phải động tay chân, nhưng chính mình từ nhỏ đến lớn chưa được
người khác hầu hạ qua như vậy, không khỏi thẹn thùng. (amen, ta quả thực
bất lực rồi a)
Tĩnh Huyền Phong cười mà không nói, ngoái đầu lại nhìn về
phía Tây Bằng Đinh Luân cùng Nhiễm Nhượng Hà, biểu hiện Tây Bằng Đinh Luân thật
sự bình thường, vẫn ngồi yên bất động không nói, còn Nhiễm Nhượng Hà có vẻ
hơi khó hiểu, ở Bắc Duyên Quốc lấy nam quyền cao nhất, nữ nhân chỉ có thân
phận hầu hạ, cho dù nữ nhân có được sủng ái của người có quyền lực,
cũng không thể như vậy ở trước mặt một đống nam nhân, người Hán có vẻ là
nam nữ ngang hàng a.
Tĩnh Huyền Phong thản nhiên cười, giơ lên chén rượu mở miệng
trước, “Bổn vương sẽ không nói mấy lời khách sáo , nếu cởi bỏ áo giáp và
vũ khí, chúng ta chỉ là ba người bình thường, mà hôm nay, bổn vương muốn
làm một người bình thường, tạ ơn nhị vị đã lấy đại cục làm trọng, cạn
trước ——” nói xong, hắn uống một hơi cạn sạch, còn dốc chén xuống thể
hiện thành ý.
Tây Bằng Đinh Luân dừng một chút, không thể không thừa nhận
một việc, Tĩnh Huyền Phong quả thực rất khí khái, hắn cùng với Nhiễm
Nhượng Hà vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn, liên tiếp gây khó dễ
cho Trấn Nam Vương phi, nhưng Tĩnh Huyền Phong lại không để ý chuyện trước
kia, chỉ coi trọng kết quả cuối cùng, giống như chỉ cần Trấn Nam Vương phi
có thể bình an trở về, hắn liền thấy đủ, nghĩ vậy, Tây Bằng Đinh Luân giơ chén
rượu lên, một lời hai ý nói, “Bổn vương nên bồi Trấn Nam Vương mới đúng”
Tĩnh Huyền Phong hiểu được hắn đang ám chỉ cái gì, hiểu
ý cười, “Ngươi cùng ta trên vai đều phải gánh sứ mệnh riêng, nên không
thể nói ai đúng ai sai, nói cách khác, bổn vương cũng là người không từ bất
cứ thủ đoạn tồi tệ nào”
Nhiễm Nhượng Hà chậm chạp không nâng chén, hắn cùng với
Tĩnh Huyền Phong ân oán mặc dù là sinh ra trên chiến trường, nhưng hắn đã đem
thù hận quốc gia chuyển hóa thành ân oán cá nhân, ba năm này mỗi ngày đều
phải chịu đau xót tra tấn làm hắn oán hận chất chứa quá sâu, này khác hẳn
với chiến tranh hai nước của Tây Bằng Đinh Luân cùng Tĩnh Huyền Phong, nếu
không phải sợ Tây Bằng Đinh Luân đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ
không cần tỏ vẻ hòa hoãn ngồi ở đây. (vừa thù dai nhưng lại tốt với
bạn, giống mềnh, hắc hắc)
Cổ Tiếu Tiếu tuy đang ăn uống cao hứng, mặc dù không nhìn
thấy nhưng nghe thấy, hiển nhiên Nhiễm Nhượng Hà cùng Tĩnh Huyền Phong đang
rơi vào trạng thái xấu hổ, nàng nói nha hoàn Linh Đang giúp mình rót rượu,
rồi giơ chén lên nhiệt tình nói, ” Nhiễm Nhượng Hà, Tây Bằng Đinh Luân, cám
ơn các ngươi đưa ta về nhà, tuy rằng ta ở Tây Long Quốc làm tù binh, ở Bắc
Duyên Quốc làm nô lệ, nhưng hai ngươi ai cũng không khó xử ta, hơn nữa còn thực
chiếu cố ta người mù này, hoàn toàn thể hiện phong độ thân sĩ, ta rất cảm động,
hắc hắc…”
Nhiễm Nhượng Hà thẳng thắn nhì nàng nói, “Bổn vương từng
chiếu cố Trấn Nam Vương phi sao?”
“…” Cổ Tiếu Tiếu mất tự nhiên cười cười, Nhiễm Nhượng Hà
này thực không nể mặt người khác a! Này không phải chỉ là nói khách khí
thôi sao? Cũng không nên vạch trần hảo ý của nàng, rõ ràng là đang muốn chọc
giận Tĩnh Huyền Phong!
“Đương nhiên là có a, ngươi đem thịt bò yêu nhất tặng cho ta
” Cổ Tiếu Tiếu hớ hớ cười, từ sau khi Tây Bằng Đinh Luân giúp nàng đoạt lấy
thịt bò, Nhiễm Nhượng Hà mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng về sau khi ăn
cơm đều làm thêm một phần cho nàng, nếu không nàng một cái người mù có thể đoạt
được của ai?
Nhiễm Nhượng Hà hai tay hoàn ngực, không nhanh không chậm
đáp lại, “Đó là Trấn Nam Vương phi đoạt lấy “
Cổ Tiếu Tiếu hướng hắn nhíu mày trợn mắt cười, “Ha ha,
ngươi cái tiểu biệt xoay (nói quanh co), còn không thừa nhận…”
“Khụ!” Tĩnh Huyền Phong thấy hai người tán gẫu vui vẻ, trong
lòng bắt đầu bốc hỏa.
Cổ Tiếu Tiếu nhất thời im tiếng, thành thành thật thật tiếp
tục ăn uống, lại bắt đầu giả ngốc, nam nhân của nàng như sắp nổi bão.
Nhiễm Nhượng Hà cảm thấy như có lửa cháy chung quanh
mình , bưng chén rượu lên chậm rãi uống, trực tiếp chuyển qua vấn đề hắn
đang tò mò, “Đầu tiên bổn vương chúc mừng Trấn Nam Vương cưới được một hảo
thê tử, Trấn Nam Vương phi biết được trượng phu bị bệnh lòng nóng như lửa đốt,
thậm chí lấy cái chết để ép bổn vương đưa nàng hồi Vân thành, bổn vương
chính là không muốn làm chết người mới đi một chuyến, bất quá, Trấn Nam Vương
nhìn không giống người bị bệnh”
“…” Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này cơm sặc lên tận mũi,
nhất thời ho khan dữ dội… Nàng người này thật đúng là vô tâm vô phế a, cư
nhiên đã quên hỏi chuyện bệnh trạng Tĩnh Huyền Phong? !
Tĩnh Huyền Phong chần chờ một lát, trước đem nàng kéo ngồi
vào trên đùi, lại giúp nàng vỗ nhẹ lưng thuận khí, cũng chậm rãi hỏi lại,
“Ngươi cư nhiên lấy cái chết uy hiếp Nhiễm quốc vương? Việc này là thật
sao?”
Cổ Tiếu Tiếu đột nhiên lắc đầu, vừa khụ vừa trả lời, “Đừng
nghe hắn , là hắn tự nguyện đưa ta trở về , khụ khụ, Nhiễm Nhượng Hà chỉ là
nhàn rỗi, không có việc gì làm thôi, khụ khụ… Trước không nói chuyện đó ,
ngươi đến tột cùng có phải bị trúng độc hay không? Đã chữa trị khỏi chưa?
Khụ, nói mau nói mau…”
“…” Tĩnh Huyền Phong cảm thấy lời này của tiểu manh có lý,
lại kẻ sơ lược việc trúng độc, nhưng Nhiễm Nhượng Hà quả thật miệng không
buông tha người ta, khiến hắn đành phải tránh nặng tìm nhẹ nói, “Theo
quân y nói, Đông Thấm quốc có cao nhân có thể giải loại độc này, hẳn là ở
trên đường vô tình bị độc trùng cắn, độc trùng kia kêu ‘Kim sí cửu cửu quy’, kỳ
thật cũng không có trở ngại “
Lời này vừa nói ra, Tây Bằng Đinh Luân cùng Nhiễm Nhượng
Hà ở đối diện ngẩn ra, từ xưa “Kim sí cửu cửu quy” thần bí bọn họ đều từng
nghe qua từ lão tộc trưởng… Tựa hồ không hẹn mà cùng nghĩ đến một nữ nhân,
kia đó là —— Đông Thấm Quốc nữ vương Độc Thấm Tâm.
Cổ Tiếu Tiếu yên lòng thở nhẹ ra, đầu óc tựa hồ xẹt qua
một ít trí nhớ, “Vậy là tốt rồi… Bất quá cái tên kim sí cửu cửu quy này… Ta
như thế nào lại nghe quen tai như vậy?”
“Ngươi không có khả năng nghe qua, đây là độc trùng bí chế
của hoàng tộc Đông Thấm quốc, kim sí cửu cửu quy là một loại thần bí độc dược,
bốn năm mới có thể tạo thành một con, mà trùng này chỉ có thể dùng một lần,
làm cho người trúng độc đột nhiên ngất, đợi ngất đến lần tám mươi mốt sẽ bị
mất mạng” Tây Bằng Đinh Luân trầm tư hồi lâu, nếu Tĩnh Huyền Phong thật sự là
bị trúng độc “Kim sí cửu cửu quy”, kia hết thảy cần nói rõ, vì hắn không
muốn để Cổ Tiểu Tiểu lại rơi lệ, mới đem chân tướng nói hết cho Tĩnh
Huyền Phong.
Nhiễm Nhượng Hà đau khổ chán nản nhìn Tây Bằng Đinh
Luân, ngốc tiểu tử si tình này, vì không muốn Cổ Tiểu Tiểu phải thủ tiết,
cư nhiên còn đem đường lối giải độc nói cho tình địch.
Tĩnh Huyền Phong mặt không đổi sắc, cúi đầu trầm tư… Nếu
Tây Bằng Đinh Luân nói không sai, kia chứng minh việc trúng độc cũng không phải
là ngẫu nhiên, mà là có người tỉ mỉ an bài cạm bẫy, càng rõ ràng, mục đích
của Độc Thấm Tâm cũng không phải là muốn mạng của hắn.
Tất nhiên về điểm này, trong lòng ba người đang ngồi đều
biết rõ ràng.
Cổ Tiếu Tiếu vẫn cúi đầu không nói, tích táp điệu nước mắt,
Tĩnh Huyền Phong thật sự là chuyên gây chuyện thị phi ngu ngốc, cư nhiên lại đi
trêu chọc hết ba quốc gia, mà Độc Thấm Tâm khẳng định sẽ không dễ dàng giao
ra giải dược, một hồi ác chiến lại muốn bắt đầu.
Kim sí cửu cửu quy… Ai… Nàng tuyệt đối đã nghe qua ở đâu
đó… Chẳng lẽ là tên kỹ năng trong game ở trên Internet? Tên sủng vật? Hay tên
gọi thật mật của ai đó trên diễn đàn? … Như thế nào lại không nhớ ra a…