Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 23: “Rùa” đính ước




Ba ngày sau, trong khu vực tác chiến của Tây Long Quốc, Tây Bằng Đinh Luân một thân khôi giáp màu bạc ở một chỗ bên ngoài doanh trướng chậm rãi dịch bước… Hắn tựa hồ không có dũng khí ở cùng Cổ Tiếu Tiếu một chỗ, sợ chính mình trong lúc xúc động sẽ làm chuyện thất tín với nàng.

“Quốc vương,quân đội viện trợ của ba nước láng giềng đã mai phục tại ba mặt Đông, Nam, Bắc của Hán quân, đang chờ ngài chỉ thị” chủ soái Minh tướng quân tiến lên hội báo, Tây Bằng Đinh Luân thu hồi thần trí ứng thanh, “Vất vả cho ngươi, sau khi trận chiến dịch này đánh xong, đừng quên hảo hảo bồi thường tân thê tử (ý chỉ em Hồng Hạnh ý)“

“Ha ha, vâng!” Minh tướng quân chân chất cười, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tây Bằng Đinh Luân lại đem Hồng Hạnh chính mình thầm mến nhiều năm gả cho hắn, tuy rằng Hồng Hạnh là phải phụng mệnh gả đi vẫn còn đang cáu kỉnh, nhưng hắn tin tưởng sẽ có một ngày hội dùng thiệt tình cảm động nàng.

Tây Bằng Đinh Luân vỗ vỗ đầu vai, “Nay Thái Dương (bản convert để là Nhật Bản nhưng ta thấy nó thật chuối củ và phi lí, bởi trong này rõ ràng là đang nói tới láng giềng trên đất liền, mà Nhật Bản lại ở giữa biển a???) vương tự mình nghênh chiến Tĩnh Huyền Phong, không có cờ hiệu của bổn vương, tuyệt đối không thể tự tiện công kích “

Minh tướng quân sửng sốt, này cùng chiến thuật lúc trước đột nhiên có biến, hắn không khỏi nghi hoặc nói, “Ngài là quốc vương, tự mình ra chiến trận rất nguy hiểm, hơn nữa ngài còn muốn chỉ huy toàn quân tác chiến, vẫn là nên để cho thuộc hạ…”

Tây Bằng Đinh Luân giơ tay lên đánh gãy, “Bổn vương tâm ý đã quyết “

“Vâng!” Minh tướng quân tuy có chút lo lắng, nhưng lời nói của quốc vương nhất định phải phục tùng.

Tây Bằng Đinh Luân thần sắc ngưng trọng dặn dò nói, “Chỉ cần bổn vương chưa hạ lệnh, cho dù bổn vương có chết trận sa trường cũng không được hành động thiếu suy nghĩ “

… Minh tướng quân không biết vì sao ẩn ẩn cảm thấy Tây Bằng Đinh Luân một lòng muốn chết, hắn gian nan hành đại lễ lĩnh mệnh, “… Vâng “

—— Thời gian vừa đến, Tây Bằng Đinh Luân trầm trầm khí đi vào doanh trướng, Cổ Tiếu Tiếu nghe được tiếng bước chân quen thuộc, ôm lấy rùa thần chạy ra đón, khẩn cấp nói, “Có thể xuất phát chưa?”

Tây Bằng Đinh Luân hữu khí vô lực ứng thanh, cũng cầm lên rùa thần, lấy ra một sợi dây da cột vào mình rùa, sau đó lại giao cho Cổ Tiếu Tiếu “Ta giúp ngươi buộc dây vào lão rùa thần, đừng để bị vó ngựa giẫm chết thì tốt hơn”

Cổ Tiếu Tiếu cầm đầu dây da trên tay, nàng vì thử xem độ rắn chắc, nhất thời giống như đang chơi con quay, chỉ thấy tinh quy đáng thương giương nanh múa vuốt bay qua bay lại ở giữa không trung giãy dụa… Sau đó xác định không có sơ suất, cổ tay giơ lên theo quán tính bắt được rùa thần, sau đó liền nghênh ngang dẫn đầu hướng cửa doanh trướng đi đến… Tây Bằng Đinh Luân thuận khẩu khí, không khỏi thay tinh quy đổ mồ hôi lạnh.

Tây Bằng Đinh Luân đặt nàng ngồi lên lưng ngựa, nhưng tâm lại không đành lòng nói, “Quy tinh chính là sẽ không kêu, nếu không sớm đã bị ngươi tra tấn đến ngày ngày đều khóc “

“Phải không? May mắn nó sẽ không kêu, hắc hắc…” Mà Cổ Tiếu Tiếu lại hoàn toàn không lĩnh ngộ được dụng ý trong lời nói này.

Tây Bằng Đinh Luân bất đắc dĩ cười, chớp mắt mâu quang ôn nhu hóa thành một đạo sát khí, hắn giơ roi giục ngựa thẳng ra chiến trường, cùng lúc đó, Tây Long binh đứng hai bên một loạt quỳ xuống hô vang khẩu hiệu bừng bừng khí thế —— chúc quốc vương chiến thắng trở về.

※ ※

Tĩnh Huyền Phong một thân chiến giáp, cầm đao cưỡi ngựa dẫn đầu tới gần biên giới Tây Long quốc , đứng lặng sừng sững ở trước vạn mã ngàn quân như Thái Sơn trước biển, hắn sau lưng đeo cung tiễn, cầm trong tay một bá vương đao chói lọi, từ trên cao nhìn xuống, khí phách ngập trời ——

—— đợi đến khi thân ảnh kiều nhỏ bình yên vô sự rơi vào đáy mắt, Tĩnh Huyền Phong giơ lên bá vương đao ý bảo tam quân yên lặng, khóe miệng không khỏi giơ lên một chút an tâm tươi cười.

Cổ Tiếu Tiếu cố nhoi về phía trước, lòng nóng như lửa đốt giật nhẹ cổ tay Tây Bằng Đinh Luân, “Nhìn thấy bóng dáng Tĩnh Huyền Phong chưa?”

Tây Bằng Đinh Luân chi tiết trả lời, “Ngay ở phía trước cách chừng trăm thước “

Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe trăm thước, vươn một bàn tay mừng rỡ chào hỏi, “Tĩnh Huyền Phong! Ta ở đây! Nhìn thấy ta thì trả lời một tiếng “

Tĩnh Huyền Phong thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, chỉ là trong giọng nói có chút lo lắng, trái ngược hẳn với trạng thái phong trần mệt mỏi của mình, hắn không khỏi sang sảng cười, “Tiểu manh nhi, có nhớ bổn vương không?”

Cổ Tiếu Tiếu giơ lên một chút cười ngọt ngào, kích động không thôi lớn tiếng trả lời, “Nhớ ngươi muốn chết, ngươi có hay không nhớ ta nha?”

Tĩnh Huyền Phong giống như hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Tây Bằng Đinh Luân, cười cợt nói, “Bổn vương vội vàng ứng chiến, nào có thời gian nhớ ngươi “

“Ngươi ngươi ngươi! Cư nhiên không nhớ ta? Ô ô, uổng công ta nhớ ngươi đến ăn không ngon…” Cổ Tiếu Tiếu lớn tiếng giả khóc.

Tĩnh Huyền Phong khóe miệng khẽ nhếch, tiểumanh nhi sắc mặt hảo như vậy, hắn thấy thế nào cũng không giống cuộc sống hàng ngày bị khó dễ a.

“… Đợi Trấn Nam Vương phi trở lại bên cạnh ngươi, hai người hàn huyên cũng không muộn” Tây Bằng Đinh Luân không muốn bản thân phải chịu đả kích tới máu chảy đầm đìa, thản nhiên nhắc nhở ý bảo hai người nên nhìn rõ thế cục ngay tại giờ phút này.

Tĩnh Huyền Phong thu liễm ý cười, mâu trung lạnh lùng, chất vấn nói, “Bổn vương ngay lúc này liền đứng ở trước mặt ngươi, còn không mau thả người? !”

Tây Bằng Đinh Luân đối khiêu khích của hắn chỉ cười trừ, đem Cổ Tiếu Tiếu thả xuống ngựa, nhẹ giọng dặn dò nói, “Cứ đi về phía trước đi, đại khái đi được khoảng hai mươi bước sẽ có một tảng đá lớn, chính mình cẩn thận một chút “

Cổ Tiếu Tiếu ngẩn ra, Tây Bằng Đinh Luân khi đối mặt Tĩnh Huyền Phong nói năng lỗ mãng, nhưng lại vẫn dặn dò mình cẩn thận kẻo ngã, nàng không khỏi trong lòng nổi lên một tia ấmáp, ôm ấp rùa thần ngẩng đầu, lời nói phát ra từ nội tâm, “Cám ơn ngươi Tây Bằng Đinh Luân, ta nghĩ, ai gả cho ngươi nam nhân cẩn thận như vậy thật sự là phúc khí, tái kiến, ta hy vọng hai ngươi ai cũng sẽ không bị thương, tin tưởng lời nói của ta, đây là ta thiệt tình thành ý chúc phúc…” Nói xong, nàng thật cẩn thận dò bước chân đi trước…

Tây Bằng Đinh Luân chất phác một cái chớp mắt, nhìn chăm chú bóng dáng thong thả của nàng… Nhất thời nhảy xuống ngựa, “Đợi chút!”

“Làm sao vậy?” Cổ Tiếu Tiếu dừng chân ngoái đầu nhìn lại, Tây Bằng Đinh Luân đi lên trước hai ba bước… Trầm trầm khí mặc nói, “Nếu bổn vương chết ở dưới đao Tĩnh Huyền Phong, ngươi…có một tia khổ sở nào không?”

Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng cứng đờ, ngưng trọng nói, “Hội khổ sở, từ khi ta đi vào đại niên kỉ xa lạ này, thiệt tình đối đãi tốt với ta chỉ có hai người, là Tĩnh Huyền Phong cùng ngươi, kỳ thật ta rất muốn cùng ngươi làm bằng hữu, nhưng lập trường bất đồng không có biện pháp…” Nàng kiễng chân chủ động ôm bả vai Tây Bằng Đinh Luân, không để ý Tĩnh Huyền Phong đangnổi trận lôi đình hò hét (đố phu =))), còn thật sự nói, “Lời này có thể bị cho là quá ngây thơ, nhưng, nếu còn kịp đình chỉ trận chiến tranh này, ta tự đáy lòng sẽ cảm tạ ngươi “

Tây Bằng Đinh Luân có chút kìm lòng không đậu, ôm lại thắt lưng của nàng, chậm rãi nhắm lại hai tròng mắt, tựa hồ đắm chìm ở trong vô hạn ấm áp… Ngưng chiến có lẽ sẽ làm trời đất cảm động , nhưng hắn lại thủy chung không thể cảm động được lòng của nàng.

Tĩnh Huyền Phong nổi trận lôi đình hét lớn một tiếng, “Cổ Tiếu Tiếu ! Bổn vương đếm tới ba! Ngươi nếu không lại đây thì đừng bao giờ lại đây nữa !”

“…” Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật tức khắc buông Tây Bằng Đinh Luân ra, vừa đi vừa không kiên nhẫn hồi đáp, “Đến đây a, ta làm còn không phải vì đại cục sao, lòng tốt không được báo đáp!”

“Ngươi! Ngươi ở trước mặt bổn vương dám ôm Tây Bằng Đinh Luân lại còn nói vì lấy đại cục làm trọng? !”

Cổ Tiếu Tiếu lười cùng hắn giải thích, nàng đi được vài bước lại cảm thấy trên cổ có gì đó nặng trịch lúc ẩn lúc hiện, theo bản năng giơ tay sờ sờ… Không khỏi thả chậm cước bộ, ý nghĩ có chút trì độn … Nàng nhớ rõ vòng cổ này chính là —— vĩnh hằng chi tâm.

… Mà Tây Bằng Đinh Luân cũng không quay đầu lại quay ngựa đi thẳng… Hắn không có năng lực lấy được tình yêu của Cổ Tiếu Tiếu , chỉ có thể đem chân tình của chính mình yên lặng ở lại bên người nàng.

Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy trên mặt có chút chất lỏng ướt át chảy xuống… Nàng chất phác lau đi nước mắt, vì sao hội khóc đâu, nàng tựa hồ một chút đều không hiểu, chính là trong lòng không hiểu nên lại càng khó chịu, giống như một lão bằng hữu đang cùng mình nói lời từ biệt, thân ảnh càng ngày càng xa…

Tĩnh Huyền Phong thấy nàng rơi lệ đầy mặt chậm rãi tới gần, trong lòng lại càng không rõ là tư vị gì, hắn mỗi ngày mỗi đêm thao thức đều vì nữ nhân ở trước mắt, thậm chí không sợ chết mà đích thân rachiến trường, thế nhưng nàng lại cùng địch nhân ôm cáo biệt? … Ở trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng của chính mình trở nên vô giá trị.

Hắn không khỏi mùi thuốc súng(ý là ghen ạ) mười phần tức giận trừng mắt nhìn Tây Bằng Đinh Luân, nữ nhân của Tĩnh Huyền Phong cũng dám nhớ thương, chết bao nhiêu cũng không đủ.

Tây Bằng Đinh Luân mặt không chút thay đổi đáp lễ Tĩnh Huyền Phong… Hảo hảo quý trọng nữ nhân này đi, đừng để cho chính mình cảm thấy hối hận.

Hai người bốn mắt chạm vào nhau tóe ra ánh lửa, binh khí cầm trong tay giật giật như nóng lòng muốn thử sức, tựa hồ chỉ đợi Cổ Tiếu Tiếu đi vào địa phận an toàn ——

Cổ Tiếu Tiếu vừa khóc vừa đi, đã quên Tây Bằng Đinh Luân vừa nhắc nhở phía trước có tảng đá… Nàng kinh hô một tiếng té ngã trên đất, nhất thời ăn đau ngồi dưới đất nhu nhu đầu gối, nhất thời cảm thấy một mảng ướt sũng máu, nàng biết bị thương… Vừa muốn cố gắng bò dậy, lại cảm thấy có tiếng bước chân từ hai phía chạy lại gần mình, một trái một phải đồng thời kéo cánh tay nàng.

Tĩnh Huyền Phong cùng Tây Bằng Đinh Luân hai mặt nhìn nhau đều không lên tiếng, Tĩnh Huyền Phong trong cơn giận dữ đẩy Tây Bằng Đinh Luân một phen, chất vấn nói, “Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? !”

Tây Bằng Đinh Luân phủi phủi khôi giáp, không nhanh không chậm nói, “Không muốn như thế nào “

“Không bằng đánh trước một trận!” Tĩnh Huyền Phong lời còn chưa dứt đã giơ lên nắm đấm, Tây Bằng Đinh Luân cũng lập tức thủ thế, vừa vặn đang không có chỗ phát hỏa, hắn khinh thường cười nhạt, mâu quang đột nhiên nổi giận, “Tùy thời phụng bồi!”

“…” Cổ Tiếu Tiếu nghe thấy hai người chuẩn bị ra tay, vội vàng đứng lên che chắn ở giữa, “Các ngươi làm cái gì vậy, mấy vạn người đang nhìn hai người các ngươi a, một khi động thủ tất cả đều sẽ xông lên hỗ trợ! ——” nàng hiện tại cảm giác không giống hai quân giao chiến, đổ giống hai cái cáu kỉnh tiểu hài tử ở cho nhau đùa giỡn.

Lời này vừa nói ra, hai người mới ý thức được hành động của mình có chút không ổn, Tĩnh Huyền Phong trầm trầm khí, dắt tay Cổ Tiếu Tiếu, tức giận quay về, đợi đi được một khoảng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi chờ đấy tiểu manh nhi, bổn vương lúc này tạm tha cho ngươi, đợi sau khi trở về, bổn vương hảo hảo tính sổ với ngươi!”

“…” Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này liền ngừng cước bộ về phía sau lui, “Ta ta ta đã làm gì vậy?” Tĩnh Huyền Phong áp lửa giận tận trời nắm chặt cánh tay nàng thêm một chút, Cổ Tiếu Tiếu ăn đau kinh hô một tiếng… Tĩnh Huyền Phong nổi giận đùng đùng xoay người, ánh mắt lại rơi trên một vài vết máu loang lổ ở đầu gối nàng… Tĩnh Huyền Phong không khỏi trầm trầm khí, cưỡng chế lửa giận trong lòng quay lại, nhấc tay đem nàng ôm vào trong ngực bế đi, Cổ Tiếu Tiếu khóe mắt tí tách rơi mấy khỏa nước mắt, lại nhu nhu mí mắt ủy khuất nói, “Ta không muốn ngươi đi đánh giặc, sợ ngươi bị thương, ngươi lại hung dữ với ta như vậy… Ô ô…”

Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, lửa giận trong mắt tựa hồ dần dần hạ nhiệt độ, ngón tay thô sáp lau đi nước mắt của nàng, ra vẻ phiền lòng nói, “Ngươi trừ bỏ khóc còn có thể làm gì khác ?”

Cổ Tiếu Tiếu giơ lão rùa thần lên đập vào trên trán hắn, “Ngươi sao lại không có lương tâm như vậy a? Ngươi thử nói xem ta vì sao lại khóc! Còn không phải bị ngươi khi dễ thành như vậy —— “

Tĩnh Huyền Phong thét lớn một tiếng nhu nhu cái trán, lúc này mới chú ý tới “Hung khí” trên tay nàng là một vật còn sống, không khỏi tức giận quát, “Rùa này, là Tây Bằng Đinh Luân đưa cho ngươi? !”

Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy Tĩnh Huyền Phong muốn cướp, ôm chặt lão rùa thần nói dối, “Không phải, thị nữ Tây Long quốc đưa cho ta “

Tĩnh Huyền Phong hoàn toàn không tin, “Đi đi! Ngươi ngay cả tín vật đính ước cũng đã nhận, còn cùng ta về Vân thành làm gì? !”

“Tín vật cái đầu ngươi a, ai ăn no rỗi hơi dùng rùa làm vật đính ước? !”

Tĩnh Huyền Phong vừa muốn mở miệng, lại thấy quân sư cấp tốc hướng phía mình chạy tới, hắn tức khắc đứng lặng tại chỗ chờ, quân sư giờ phút này trừ bỏ mặt mang tươi cười còn hiện ra một phần kinh hỉ, “Vương gia, Tây Bằng Đinh Luân không chiến mà hàng, người xem ——” Tĩnh Huyền Phong giật mình, mình quay nhìn lại về phía quân đội Tây Long quốc… Liền thấy rất nhiều binh lính chậm rãi hướng Tây Long quốc quay về, hơn nữa còn giương cờ của cả hai bên—— biểu lộ việc đình chiến giữa Hán quân cùng Tây Long quốc.

Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này hưng phấn không thôi, nàng khẩn cấp chụp lấy bả vai Tĩnh Huyền Phong, “Tây Bằng Đinh Luân thật sự không đánh sao?”

“Ân, tiểu tình nhân của ngươi vừa lui binh ” Tĩnh Huyền Phong mặt không chút vui mừng xoay người, gằn từng tiếng chất vấn nói, “Tây Bằng Đinh Luân cùng quân ta phần thắng nửa này nửa nọ, hắn lại đột nhiên lui binh, thời cơ tốt như vậy hắn cư nhiên buông tha, ngươi còn dám nói cùng hắn là trong sạch ?” Không chờ Cổ Tiếu Tiếu giải thích, Tĩnh Huyền Phong lại nói, “Trở lại vương phủ ngươi đem tất cả nói ra rõ ràng, nếu không một khắc một ngày bình an cũng đừng nghĩ tới “

“…” Cổ Tiếu Tiếu hết đường chối cãi cúi hạ mí mắt, nàng mơ tưởng qua vô số loại tình cảnh khi hai người gặp mặt, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới ác mộng lại một lần nữa bắt đầu, Tĩnh Huyền Phong! Ngươi vẫn như trước, là cầm thú không bằng!

—— Tây Bằng Đinh Luân đứng lặng ở trên đài cao nhìn xuống một đôi thân ảnh càng ngày càng nhỏ bé… Tái kiến , ta toàn tâm toàn ý yêu nữ nhân này… Chỉ mong ta có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi, đây là một phần lễ vật cuối cùng ta có thể đưa ngươi, chúc ngươi hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.