Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 32




Thay quần áo, rửa mặt qua loa một chút, sau đó hai người cùng nhau xuống lầu.

Rõ ràng tối hôm qua Trình Quý Lịch ngủ không ngon, trong mắt có tơ máu, hai quầng thâm ở mắt làm người khác giật cả mình, nhưng cô ấy lại tràn đầy năng lượng, vừa xuống cầu thang vừa nói: "Ngưng Ngưng, cô thông minh thật đó, sáng nay có người trong khu dân cư đến nói có một Siêu bão Mặt Trời đang ập đến, rất nhiều thiết bị bị hư, ít nhất cũng phải cúp điện cả tuần."

Nguyễn Ngưng: "Thật ra tôi cũng không biết chuyện này, chỉ là lúc xem TV có thấy nhắc đến việc nếu mặt trời hoạt động mãnh liệt thì sẽ hình thành cực quang màu đỏ."

Trình Quý Lịch tiếc nuối: "Sao tôi lại chưa xem qua nhỉ, nhưng bình thường tôi đều phải tham gia huấn luyện. Ôi, anh tôi nói tình trạng này không khả quan lắm, phải trữ một ít vật phẩm ở nhà."

Nguyễn Ngưng: "Anh cô nói đúng đấy."

Trình Quý Lịch nhìn Nguyễn Ngưng, phát hiện mặt cô đỏ bừng cả lên: "Ngưng Ngưng, cô bị cảm hả?"

Nguyễn Ngưng khóc không ra nước mắt, cô chỉ là mệt mỏi vì phải đi bộ mười tám tầng thôi!"

Nếu biết trước đã không thuê nhà ở trên cao như vậy.

Nghiệp chướng mà!

Hôm qua phải leo lầu, bây giờ chân cô vẫn còn đang đau đây.



Cuối cùng hai người cũng xuống tới tầng một, Nguyễn Ngưng thở hồng hộc, Trình Quý Lịch ở cạnh bên cười ha ha nói: "Xem ra cô phải tập thể dục nhiều hơn."

Nguyễn Ngưng bày ra vẻ mặt cầu xin: "Bây giờ tôi đang tập thể dục đây."

Trình Quý Lịch vẫn cười ngốc nghếch, nói: "Chúng ta nhanh tới cổng khu dân cư đi, anh tôi đang ở đó chờ hai chúng ta đấy."

Nguyễn Ngưng gật đầu, đi theo Trình Quý Lịch đến cổng phía tây của khu dân cư, quả nhiên nhìn thấy Trình Quý Khoan.

Đêm qua vì ánh nến khá yếu nên Nguyễn Ngưng không thấy rõ lắm, bây giờ là ban ngày, cô mới phát hiện khuôn mặt của người đàn ông này càng sắc lạnh và đẹp trai hơn so với những gì cô nghĩ, cả khí chất cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Ngoại trừ việc bên cạnh người này có một chiếc xe đạp ba bánh cũ kỹ và một chiếc xe đẩy nhìn rất không hợp nhau.

Không biết anh lấy nó ở đâu ra, mà hôm nay anh đã trở thành chủ xe, đứng ở trước cổng làm mọi người ở bên ngoài nhìn vào phải ghen tỵ.

Nguyễn Ngưng cũng hâm mộ, cô đã nghĩ tới việc trữ xe đạp, sao lại không nghĩ tới việc trữ xe ba bánh nhỉ?

Còn có thể chở hàng.

Chắc đã phát hiện ra ánh mắt hâm mộ của Nguyễn Ngưng nên Trình Quý Khoan bình tĩnh giải thích: "Tôi mới mua nó sáng nay, nếu không sẽ không có cái gì để vận chuyển hàng hóa."



Nguyễn Ngưng giơ ngón cái lên với anh: "Thông minh."

Cô dừng một chút: "Bây giờ chúng ta đi mua cái gì?"

Trình Quý Khoan nói: "Trước tiên phải đi mua nước, tôi biết gần đây có một trạm nước, bình thường bọn họ sẽ giao nước đóng chai đến khu vực của chúng ta, nhưng bây giờ chúng tôi phải tự đi lấy về, hơn nữa mỗi người chỉ được hai thùng."

Nguyễn Ngưng sửng sốt: "Còn hạn chế mua?"

Trình Quý Khoan gật đầu: "Ừ, không chỉ việc mua nước bị hạn chế mà sau này đi siêu thị cũng sẽ bị hạn chế."

Nguyễn Ngưng tấm tắc khen ngợi, phản ứng của Chính phủ thật sự quá nhanh, nếu không cả thành phố sẽ trở nên hỗn loạn mất.

Thấy Nguyễn Ngưng không phản đối lịch trình mình đưa ra, Trình Quý Khoan lên xe ba bánh, sau đó quay đầu nhìn hai người: "Hai người ngồi ở khoang sau đi."

Nguyễn Ngưng: "..."

Trình Quý Khoan nói: "Nếu không tốc độ quá chậm, tôi chở mọi người sẽ nhanh hơn một chút."

Nguyễn Ngưng không có phản đối, cô và Trình Quý Lịch ngồi lên đằng sau xe, mặc dù mang chút cảm giác mộc mạc vẫn tốt hơn nhiều so với việc đi bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.