Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 21




Edit: Mai

Không biết có phải vì chuyện sắp tới kỳ thi tháng hay không mà giờ tự học buổi tối tất cả mọi người đều nghiêm túc đọc sách, đã không còn tiếng nói chuyện ồn ào như bình thường nữa.

Cả phòng học đều im lặng tới mức kim rơi xuống đất cũng còn nghe được.

Nhưng lúc thầy vật lý ngồi trên bục giảng mới đi ra ngoài có một lát thì tiếng nói chuyện trong lớp lại vang lên.

Kỷ Nhiễm cầm bút trong tay nghiêm túc nhìn cuốn vở trước mặt, bộ dáng vô cùng nghiêm túc như kiểu đang giải bộ đề khó vậy.

Sau đó cô để bút xuống bàn, thở dài một hơi.

Thật khó.

Viết kiểm điểm đúng là rất khó.

Kỷ Nhiễm nhìn ba chữ ‘đơn kiểm điểm’ nãy giờ cô mới viết được lên trên giấy.

Đời trước Kỷ Nhiễm là học trò có cả nhân phẩm và học vấn đều ưu tú, là học trò được tất cả giáo viên yêu thích và học thần được bạn học gưỡng mộ. Nói thế này đi chỉ cần cô muốn thi đứng đầu, thì tuyệt đối sẽ không thi đứng thứ hai.

Đặc biệt là môn toán, mấy lần ở cấp ba cô đều đạt điểm tuyệt đối.

Chỉ tiếc cuối cùng Kỷ Nhiễm không thi đại học, bởi vì theo kế hoạch của Bùi Uyển, sau khi cô tốt nghiệp trung học thì nên ra nước ngoài học trường danh tiếng. Trước kia lúc cô thi tuyển đại học, lại bởi vì Bùi Uyển sắp xếp cho cô tham gia hoạt động công ích để làm đẹp lý lịch, bởi vậy chưa từng tham gia thi đại học.

Nếu là đời trước thì đừng nói tới chuyện bản thân cô phải tự viết kiểm điểm, ngay cả những người bị viết kiểm điểm cũng không dính líu gì tới cô cả.

Lúc này cô mới hiểu được, hóa ra làm một học tra lại khó như vậy, chỉ việc viết kiểm điểm thôi đã làm khó cô rồi.

Nãy giờ Thẩm Chấp nhìn di động giờ mới ngẩng đầu lên, vô cùng hứng thú quay đầu nhìn Kỷ Nhiễm đang mang vẻ mặt sầu khổ.

Phòng học được đèn huỳnh quang chiếu sáng ngời, cô buộc tóc đuôi ngựa, đường nét khuôn mặt nhu hòa lộ ra rõ ràng. Dường như bởi vì đang suy nghĩ gì đó nên cô khẽ cắn môi.

Chốc lát cô lại đưa tay chống má, ngón tay khẽ gõ gõ lên má.

Tiếng ồn xung quanh vẫn đang vang lên.

Nhưng Thẩm Chấp lại yên lặng nhìn chằm chằm cô, cứ như bị mê hoặc vậy, vốn dĩ đang nhìn chằm chằm đầu ngón tay cô, nhưng suy nghĩ thì nhớ lại cảnh buổi trưa nay.

Khi cơn gió thổi nhẹ qua cậu, thiếu nữ trước mặt đỏ bừng đôi má.

Thẩm Chấp lại nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhìn không chút kiêng nể gì, trong lòng như dời sông lấp biển. Theo bản năng Thẩm Chấp muốn lại gần cô hơn nữa, muốn ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, còn muốn được đụng vào cô lần thứ hai nữa.

Cảm giác da thịt kề nhau như độc dược, một khi dính lấy, bỏ không được.

Lúc trước Thẩm Chấp còn cố gắng khống chế chính mình, cậu không muốn lại gần quá nhanh làm cô sợ, cô như con hồ ly nhỏ vậy, tính cảnh giác rất cao, cậu phải khó khăn lắm mới lại gần cô được.

Cậu thật sự rất sợ dọa cô chạy mất.

Nhưng vẫn nhịn không được, lúc cô mỉm cười dịu dàng nhìn cậu thì trong lòng cậu có cảm giác ngọt ngào nói không nên lời.

Cậu rất muốn lại gần cô, không chỉ đơn giản chạm tay thôi.

Càng muốn hôn cô hơn.

Kỷ Nhiễm cảm nhận được sự đánh giá không chút kiêng nể gì từ người bên cạnh, hơi quay đầu qua nhìn chằm chằm thiếu niên đang nhìn cô chằm chằm. Cô không nhịn được thấp giọng nói: “Cậu làm gì thế?”

“Đưa tớ xem, viết đến đâu rồi?” Thẩm Chấp vươn tay lấy vở của cô.

Khoảng cách giữa bàn hai người chỉ có một chút, thật ra cho dù cậu không lấy vở qua thì cậu cũng có thể thấy cô viết đến đâu, chỉ có ba chữ.

Cậu cầm cuốn vở trên tay, cuốn vở của cô gái nhỏ vừa sạch vừa đẹp, ảnh bìa là một Độc Giác Thú* đáng yêu.

*Độc Giác Thú: Con Unicorn.

Còn ngửi được mùi hương thoang thoảng nữa.

Đột nhiên Thẩm Chấp nở nụ cười cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, sao vở của cô gái nhỏ này cũng mềm mại như vậy chứ.

Kỷ Nhiễm thấy cậu bật cười thành tiếng, còn tưởng cậu đang chê cười mình tới bây giờ cũng chưa viết được chữ nào, vì thế cô đưa tay cướp cuốn vở về, bởi vì cướp quá nhanh nên ngón tay cô chạm vào cổ tay cậu.

Thẩm Chấp không dùng sức mấy, để cô cướp về.

Kỷ Nhiễm cúi đầu, không tính phản ứng tên bệnh thần kinh này nữa nhưng lại nghe thấy cậu nói: “Hay cậu năn nỉ tớ đi?”

Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn cậu, trong con ngươi đen nhánh lộ ra sự nghi ngờ.

Thẩm Chấp không nhanh không chậm nói: “Năn nỉ tớ, tớ dạy cậu viết kiểm điểm như thế nào.”

Kỷ Nhiễm: “…” Trên đời này sao lại còn có người vô sỉ như vậy.

Cô tức giận đè cuốn vở lại nhưng càng muốn ném cuốn vở lên mặt người bên cạnh hơn, thuận tiện nói cho cậu biết cái gì gọi là được một tấc lại muốn thêm một tấc. Kỷ Nhiễm nắm chặt cuốn vở trong tay, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để vở lại trước mặt mình.

Rốt cục Kỷ Nhiễm cũng hiểu, vì sao lúc nào cô cũng bại bởi Thẩm Chấp.

Có lẽ ba chữ không biết xấu hổ* đã khắc vào lòng cậu ngay từ khi bắt đầu rồi, cho dù là Thẩm Chấp sau khi thành niên thì cái tính cách này cũng chỉ bị che dấu bởi ngoại hình bên ngoài tốt đẹp kia thôi. Hiện giờ Thẩm Chấp còn chưa phát triển hoàn toàn, biểu hiện càng rõ ràng hơn.

*Không biết xấu hổ: “不要脸” trong tiếng Trung có ba chữ nên Mai vẫn giữ lại nói ba chữ nhé.

Kỷ Nhiễm buồn bực nhìn mấy chữ ‘đơn kiểm điểm’ trên vở, cô thua vì mặt không dày.

Bởi vì biết cậu vì chính mình nên mới đi phòng phát thanh để phá hoại, cho nên bản kiểm điểm này coi như là cô trả lại nhân tình.

Kỷ Nhiễm cầm bút lên một lần nữa, ngòi bút để trên giấy, rốt cục người bên cạnh vẫn thở dài một hơi, khẽ nói: “Không làm khó dễ cậu nữa, bây giờ tớ đọc một câu, cậu viết một câu nhé.”

Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Em tên Thẩm Chấp.” Thẩm Chấp lười biếng nói xong bốn chữ, ngoảnh đầu nhìn Kỷ Nhiễm một cái.

Kỷ Nhiễm cầm bút viết bốn chữ này lên giấy, nét chữ của cô rất đẹp, cũng không phải kiểu hàm xúc uyển chuyển thanh tú như con gái, mà ngược lại nét chữ cứng cáp mạnh mẽ.

Không thể không nói một câu Bùi Uyển bồi dưỡng rất nhiều phương diện cho Kỷ Nhiễm.

Từ nhỏ Kỷ Nhiễm đã bắt đầu luyện thư pháp bằng bút lông, mặc kệ là người lớn nhà họ Kỷ hay bên nhà họ Bùi, đều rất thích lúc qua năm mới kêu Kỷ Nhiễm viết câu đối và chữ phúc.

Chữ cô viết trước giờ chỉ ngày càng tốt hơn.

Cậu nhìn chằm chằm tên mình được Kỷ Nhiễm viết xuống, Thẩm Chấp, rõ ràng chính cậu cũng đã viết ngàn vạn lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô viết tên cậu.

Thẩm Chấp, nhất niệm* cố chấp.

*Niệm: “念” nhớ nhung.

*”一念执着” Nhất niệm cố chấp. Cố chấp nhớ về một chuyện, một người duy nhất.

Kỷ Nhiễm thấy cậu đọc xong bốn chữ này liền ngừng lại, không nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Chấp lắc đầu, lại tiếp tục nói: “Không nên vào lúc nghĩ giữa giờ, bởi vì không muốn đứng nên cố ý phá hoại phòng phát thanh trường học…”

Kỷ Nhiễm nghe tiếng nói trầm thấp êm tai của cậu, viết từng chữ từng chữ cậu đọc lên giấy.

Nhưng lúc ngòi bút đang lướt trên giấy, đột nhiên Kỷ Nhiễm có cảm giác không nói nên lời.

Cậu ôm toàn bộ trách nhiệm lên người mình.

Qủa thật Thẩm Chấp có nhiều kinh nghiệm viết kiểm điểm, không biết lúc trước vì nguyên nhân gì phải viết, nhưng thoáng chốc mấy trăm chữ bản kiểm điểm đã viết xong.

Lúc gần hết giờ, vừa lúc thầy Vật lý quay lại, quát lớn lớp học không được ồn ào.

Mọi người lập tức im miệng lại, tiếng ồn ào trong lớp dần dần biến mất.

Người khác không nói lời nào, nên tiếng nói của Thẩm Chấp càng rõ ràng hơn. Kỷ Nhiễm vừa viết vừa ngẩng đầu nhìn chằm chằm thầy Vật lý, tránh thầy tới đây.

Thậm Chấp chậm rãi nói: “Từ nay về sau, em vĩnh viễn…”

Đột nhiên, cậu cúi đầu xuống.

Kỷ Nhiễm cũng không để ý, vẫn cúi đầu viết mấy chữ này, nhìn thoáng qua xung quanh, có đôi khi thầy phụ trách sẽ đi quanh kiểm tra tình hình các lớp qua cửa sỏ.

“Thích Kỷ Nhiễm.” Cậu dừng lại.

Kỷ Nhiễm vừa viết được hai chữ thích*, trong chớp mắt cũng lấy lại tinh thần, hiểu được vừa rồi Thẩm Chấp vừa nói gì.

*Thích: “喜欢”, chữ thích bên Trung có hai chữ.

Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn chằm chằm cuốn vở, cô đã viết mười chữ phía trước ra, thậm chí ngay cả chữ Kỷ cũng được cô viết một nửa.

Từ nay về sau, em sẽ vĩnh viễn thích Kỷ Nhiễm.

*

Sau khi Kỷ Nhiễm về nhà, tắm rửa xong cũng không tính đọc sách, xốc chăn chuẩn bị ngủ. Nhưng mà nằm trên giường được năm phút đồng hồ, thì cô nghe thấy hình như dưới lầu có tiếng ồn ào.

Vì vậy Kỷ Nhiễm mở đèn đầu giường, ngồi dậy lần nữa.

Cô cảm thấy cô phải uống một ly sữa để an thần lại.

Kỷ Nhiễm đi dép lê chậm rãi xuống lầu, lúc càng đi lại gần phòng bếp, cô mới xác định được tiếng cãi nhau lúc ở trên lầu nghe được là thật.

Cô đứng ngoài cửa phòng bếp, nghe tiếng Giang Nghệ khàn giọng nói.

“Không phải tôi đã nói buổi tối tôi phải thức đêm học bài à,vì sao còn chưa hầm tổ yến nữa, bây giờ tôi đói bụng, mấy người cho tôi ăn cái gì?”

Cô nấu ăn của nhà họ Kỷ họ là Tiền, bây giờ nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là trong nhà không có tổ yến, còn chưa mua kịp.”

Giang Nghệ cười lạnh: “Sao bà làm được bảo mẫu vậy? Trong nhà hết đồ không phải bà nên mua sớm sao, hay là bà cảm thấy đồ tôi muốn ăn không mua cũng không sao, có hay không cũng không khác nhau?”

Kỷ Nhiễm không đi vào ngay, cô đứng ở cửa yên lặng nghe.

Cô đang nghĩ, Giang Nghệ có thể há miệng phun ra những lời gì.

Cô Triệu đứng một bên không nhịn được khuyên giải: “Cô Nghệ, Tiền Trinh không cố ý đâu. Nếu cô đói bụng, tôi kêu bà ấy nấu cho cô bát mỳ được không?”

“Nấu mì, ban đêm cho tôi ăn mỳ, muốn ngày mai tôi bị biến thành đầu heo sao?” Giang Nghệ nhất quyết không tha.

Từ sau khi Kỷ Nhiễm tố giác Giang Nghệ trước mặt Kỷ Khánh Lễ, tuy nói hôm đó trong phòng khách chỉ có bốn người, nhưng khó tránh khỏi hai bảo mẫu này nghe lén được.

Huống hồ sau đó Kỷ Nhiễm còn tìm thợ để sửa khóa cửa phòng ngủ và phòng quần áo của cô lại.

Hiện giờ hai cái phòng này, ngoại trừ cô Triệu đi vào để dọn dẹp, ngay cả Kỷ Khánh Lễ cũng không có chìa khóa.

Kỷ Nhiễm làm thái độ phòng cướp rõ ràng như vậy, đừng nói Giang Nghệ không chịu nổi, ngay cả Giang Lợi Khởi cũng mất mặt.

Nhưng Kỷ Khánh Lễ chưa từng ngăn cản cô chuyện thay khóa, Giang Nghệ chỉ có thể nuốt vào bụng. Mấy ngày nay lúc về nhà cô ta nhìn bảo mẫu và lái xe trong nhà, đều cảm thấy ánh mặt họ nhìn mình không thích hợp.

Đó là ánh mắt chế giễu.

Vốn dĩ cô ta còn đang kìm nén, mãi đến hôm nay bởi vì cô ta muốn ăn tổ yến mà không có, nhân cơ hội này trút giận lên bảo mẫu trong nhà.

Hai ngày trước Kỷ Khánh Lễ và Giang Lợi Khởi mới bay đi Châu Âu, nghe nói Kỷ Khánh Lễ đi công tác, nhưng Giang Lợi Khởi cũng đi theo, chưa chắc không phải du lịch giải sầu.

Phỏng chừng chưa tới mười ngày nửa tháng cũng chưa về.

Cho nên Giang Nghệ nổi giận ở nhà, cũng không sợ bị người lớn nghe được. Huống hồ mấy bảo mẫu này bình thường đều được Giang Lợi Khởi quản lý, mấy bà ấy còn có thể tạo phản à.

Cô Triệu bất đắc dĩ: “Cô Nghệ, vậy, cô muốn ăn gì?”

“Cô Nghệ?” Giang Nghệ đã sớm bất mãn với cách gọi này, dì Triệu này là người thông minh, kêu Kỷ Nhiễm là cô, còn kêu cô ta là cô Nghệ, đây không phải đang nói với mọi người rằng cô ta là con riêng sao.

Giang Nghệ hung dữ nhìn chằm chằm dì Triệu: “Bà gọi kiểu này là muốn nhắc nhở cái gì? Tôi nói cho bà biết, bà phải làm cho rõ tình hình bây giờ. Mẹ tôi mới là bà Kỷ, tôi cũng là con gái nhà họ Kỷ.”

Dì Triệu sớm biết cô ta khó khăn, nhưng không ngờ ông chủ mới rời khỏi, bản tính cô ta đã bại lộ ra.

Dì Triệu cũng làm bảo mẫu cho gia đình giàu có nhiều rồi, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, chuyện tiểu tam lên thành vợ chính, kết quả cuối cùng cũng bị tiểu tứ đoạt vị trí.

Người nghèo lúc đầu không có gì, nhưng lại ỷ vào tiền bạc của người khác mà diễu võ dương oai.

Đùa giỡn gì chứ.

Trong mắt dì Triệu lộ ra chút khinh thường, nhưng bà cũng là người thành tinh, khẽ nói: “Cô muốn ăn cái gì, bây giờ Tiền Trinh sẽ làm cho cô.”

Không cho kêu cô Nghệ, vậy thì không gọi gì là được.

Giang Nghệ thấy bà ta dầu muối không vào, dơ tay lên muốn tát một cái. Nhưng cánh tay cô ta giơ lên lại không thể hạ xuống được, bởi vì Kỷ Nhiễm đứng phía sau đã giữ lấy tay cô ta.

Dì Triệu sợ tới mức lui về sau một bước.

Kỷ Nhiễm nắm cổ tay cô ta, nhìn Giang Nghệ, lạnh lùng nói: “Cậu điên đủ chưa?”

Nói xong, cô ném mạnh cổ tay Giang Nghệ ra, cô dùng sức lớn nên làm Giang Nghệ lui về sau một bước, cô ngoảnh đầu nhìn thoáng qua hai bảo mẫu, khẽ nói: “Cậu cho rằng cậu là ai, coi đây là xã hội phong kiến à, muốn đánh ai thì đánh? Cho dù mấy dì ấy chỉ là bảo mẫu, nhưng họ cũng chỉ lãnh lương làm việc mà thôi, không phải để cho người như cậu nhục nhã.”

Trong cơn giận dữ Giang Nghệ hét lên: “Được thôi, tao biết mày luôn không vừa mắt tao. Bây giờ mày liên hợp với bảo mẫu trong nhà bắt nạt tao à, mấy bà ấy đều là chó săn của mày nên đương nhiên mày phải nói chuyện cho họ.”

Bây giờ Giang Nghệ đang tức giận đến mức không thể đập vỡ hết tất cả mọi thứ, chờ tới lúc mẹ cô ta về, cô ta nhất định phải kêu mẹ đuổi việc hai bảo mẫu này.

Nhất định.

“Mấy dì ấy hướng về tôi không phải là chuyện đương nhiên sao?” Kỷ Nhiễm cười nhẹ, không nhanh không chậm nói: “Cậu phải làm rõ vị trí của mình, cậu chỉ dính chút ánh sáng của mẹ cậu nên mới được ở lại nhà này. Bằng không…”

Trên mặt Kỷ Nhiễm lộ ra ý cười khinh miệt.

“Cậu là cái thá gì chứ?”

Giang Nghệ bị tức cả người phát run, hai bảo mẫu đứng phía sau Kỷ Nhiễm cũng không nói câu nào. Thật sự hai bà chỉ lãnh lương làm việc, nhưng mà bây giờ lại không thể không cảm động.

Nói thật hai bảo mẫu đã làm việc ở nhà họ Kỷ một đoạn thời gian, trước chỉ tiếp xúc với hai mẹ con Giang Lợi Khởi, mặc dù Giang Lợi Khởi còn có bản lĩnh giả bộ ngoài mặt, còn con gái bà ta cả ngày mang bộ dáng mắt cao hơn đầu, bình thường đối với bảo mẫu và lái xe làm việc ở nhà đều kiểu hét tới quát đi.

Bày cái giá đại tiểu thư.

Vốn dĩ bảo mẫu còn cho rằng con cái nhà có tiền đều như vậy.

Nhưng sau đó Kỷ Nhiễm đến đây, cô gái này nói cũng không nhiều, nhưng tính tình ôn hòa, nói chuyện và làm việc khiêm tốn lễ phép.

Lúc nói chuyện cô luôn làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

Hai bảo mẫu làm việc ở nhà họ Kỷ cho nên biết quan hệ phức tạp của nhà họ Kỷ. Vốn hai người chỉ muốn bo bo giữ mình, không muốn tham dự quá nhiều vào mâu thuẫn trong nhà này. Kết quả sau hôm nay, hai người hoàn toàn hiểu được con gái của gia đình giàu có thực sự có hàm dưỡng như thế nào, đối với những cô gái gia đình nhỏ nửa đường được bay lên hoàn toàn khác nhau.

Qủa nhiên gà rừng thua kém phượng hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.