Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 19: Đát Kỷ Lấp Lánh Lên Sân Khấu






Ngay tại thời điểm Đế Tân si ngốc ngẩn người, trong sảnh lớn chung cư Hỗn Loạn đột nhiên dâng lên một làn khói trắng, chỉ chốc lát sau, mây mù lượn lờ khắp sảnh lớn.

Đế Tân cứng đờ quay đầu, mê mang nhìn sảnh lớn trở nên trắng xóa, không thể tin nói:
"Cháy à?"
"Tân Nhi ngốc.

.

" Một âm thanh trầm thấp vang lên, nghe xa xăm, nhưng lại cảm thấy nó cách người rất gần.


Âm thanh nói chuyện của anh từ tính, dịu dàng, như là lực hấp dẫn của Trái Đất, mỗi phút mỗi giây đều muốn tới gần nơi phát ra âm thanh của anh, quen thuộc như thế, quen thuộc như thế!
"Đát.

.

Đát Kỷ ca ca, Đát Kỷ ca ca.

.

Là anh đấy phải không?"
Đế Tân chỉ cảm thấy không ngừng căng thẳng, trái tim của mình đập thình thịch thình thịch một cách mãnh liệt, cô gắt gao che ngực, tránh cho trái tim của mình một khi không cẩn thận liền nhảy ra.

Trong màn sương trắng đột nhiên bắn ra một tia sáng trắng, xuyên thẳng tới khiến nước mắt Đế Tân ròng ròng, nhưng cô lại không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ điều gì.

Một cái chân lông xù từ trong ánh sáng trắng lộ ra, thịt lót hồng nhạt, thoạt nhìn như bản chibi đáng yêu.

Ngay sau đó là một cái đuôi lông xù, dần dần, một cái, hai cái.

.

Chín cái đuôi đều lộ ra.


Một con cửu vĩ bạch hồ xuất hiện bên trong ánh sáng trắng, đôi mắt hồ ly màu đỏ của anh hơi hơi nhướng lên, nhìn về phía Đế Tân, lại có thể lộ ra một ánh nhìn cưng chiều vô cùng nhân tính hóa.

"Đát Kỷ ca ca, rốt cuộc anh cũng tới rồi, Tân Nhi chờ anh chờ đến khổ sở!"
Đế Tân khóc lớn chạy về phía cửu vĩ bạch hồ, thật cẩn thận bế cửu vĩ bạch hồ lên, khuôn mặt dán sát vào da lông của anh, vẻ mặt quyến luyến.

"Tân Nhi ngốc, đừng khóc.

" Bạch hồ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm nước mắt trên mặt Đế Tân, tràn đầy thương tiếc.

Đế Tân khóc được một lúc, tỉnh táo trở lại, lau khô nước mắt của mình, lo lắng nhìn con bạch hồ trong lòng này, nước mắt vừa mới nhịn xuống lại dâng lên trong hốc mắt.

"Đát Kỷ ca ca, sao anh lại trở thành dáng vẻ này? Là ai làm anh bị thương!" Đế Tân vừa đau lòng lại vừa tức giận.

Đát Kỷ ca ca là một con yêu quái tu luyện ngàn năm chính tông, bình thường thần tiên yêu quái đều không phải là đối thủ của anh, nghe nói tu vi của Trọng thái sư còn thấp hơn anh, rốt cuộc là kẻ nào làm anh bị thương đến vậy, lại có thể đánh Đát Kỷ ca ca trở về nguyên hình.

Thật đáng chết!
Thấy ánh mắt Đế Tân tràn đầy lệ khí, bạch hồ dùng cái đuôi quấn lấy cánh tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút từng chút một, trấn an nói:
"Anh không sao, không ai làm anh bị thương, lại tu luyện ngàn năm thì tốt rồi, Tân Nhi đừng nên thương tâm.

"

"Sao em lại có thể không thương tâm được, Đát Kỷ ca ca, tu vi ngàn năm của anh cũng không còn, sao em lại có thể không thương tâm được!" Đế Tân khóc lớn, từng viên từng viên nước mắt lăn xuống.

Từ lúc cô bắt đầu vào chung cư Hỗn Loạn ở, cô vẫn luôn giả bộ hồ đồ, mỗi ngày trôi qua đều đần độn vô vị, vẫn không muốn nghĩ đến chuyện nhân quả trong đó, hiện giờ thấy dáng vẻ này của Đát Kỷ, lại liên hệ với những tin tức mà lúc trước xem qua ở trên mạng, cô còn có gì không rõ.

"Đát Kỷ ca ca, anh đã sử dụng bí pháp phải không? Anh thấy được kết cục của em, cho nên anh đi tìm cô gái tên Đào Bảo làm giao dịch phải không? Anh dùng tu vi ngàn năm của mình để đổi mệnh của em có phải không?"
Từng câu từng chữ vang lên, không cần Đát Kỷ trả lời, Đế Tân liền biết bản thân nói chính là sự thật, trong lúc nhất thời cũng khóc không được nữa.

Những ngày bình an là dùng tu vi ngàn năm của Đát Kỷ ca ca để đổi, sao cô lại có thể khóc lóc như vậy được, mỗi một ngày trôi qua cô phải vui vui vẻ vẻ sống thật tốt!
Bạch hồ híp mắt ở trong ngực Đế Tân cọ cọ, tương đối thoải mái cảm thán nói: "Vẫn là vòng tay của Tân Nhi ấm áp, Tân Nhi đã thật lâu không ôm anh như vậy, hiện tại tốt rồi, Tân Nhi sau này mỗi ngày đều phải ôm người ta như vậy nha~"
Âm cuối kéo đến thật dài, quả thực là quyến rũ câu nhân.

Hiện tại trong mắt trong lòng của Đế Tân tràn ngập đau lòng, tự nhiên Đát Kỷ nói cái gì đều đồng ý cái đó, gật đầu dịu dàng cười nói: "Về sau tất nhiên là mỗi ngày đều ôm Đát Kỷ ca ca, đúng rồi, Đát Kỷ ca ca, hiện tại tại vẫn còn muốn ăn rắn độc sao?"
Nghĩ đến vạn xà quật ở hậu hoa viên trong hoàng cung kia, Đế Tân bắt đầu lo lắng, hiện tại cô không phải đế vương, cũng không có nhiều thuộc hạ để giúp cô đi bắt rắn độc như vậy, việc này nên làm thế nào cho phải, để Đát Kỷ ca ca đói bụng làm sao bây giờ?
Đế Tân chìm sâu vào lo âu, lại không thấy bạch hồ trong lòng ngực híp mắt, vẻ mặt thoải mái cọ lên ngực mình của Đát Kỷ, một mình suy nghĩ đến xuất thần.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.