Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 49: Thời điểm tiếng hành gặp mặt




Trong nháy mắt đã đến mặt đại hội gặp mặt, à không, là vòng chung kết của cuộc tranh tài CP đẹp nhất.

Thành phố S.

Vì phải gánh vác một hoạt động lớn nên vừa mới sáng sớm thì Tửu Điếm đã bắt đầu bận bịu. Chưa tới mười giờ, những fan hâm mộ CP đã đến đông đủ ở đại sảnh ở lầu một. Đại đa số mọi người đã biết nhau trên internet, nên thời điểm gặp mặt liền nhanh chóng từ xa lạ trở nên quen thuộc.

Bình thường lúc trò chuyện trên mạng thì mọi người đều không kiêng kị gì, thế nhưng khi gặp mặt thì vẫn hơi ngại ngùng, dĩ nhiên còn có chút nhan khống. Nhìn thấy người bạn nọ ngoài đời thật không giống với những bức ảnh ở trên mạng, vẻ mặt đó, chà chà ~ Dùng một ca khúc để hình dung chính là “Người xa lạ quen thuộc nhất” o(╯□╰)o

Bởi vì chỉ còn đúng ba CP nên vòng chung kết cũng không mất nhiều thời gian, hơn nữa họ còn muốn chăm sóc cho một số fan và CV đi đường xa, cho nên thời gian thi đấu sẽ bắt đầu từ một giờ chiều.

Mà lúc này ở đại sảnh, các nhóm CV đang làm quen với fan, ăn một chút gì đó rồi lao vào tán gẫu ╮(╯▽╰)╭ ngược lại tất cả các phương thức uống đều do ban tổ chức chi trả. Chính vì thế nên một ít fan cũng tới thành phố S để đăng kí rồi vào đây ăn uống, tuy rằng Sama nhà bọn họ không tiến vào chung kết, nhưng tham gia chút náo nhiệt cũng không tồi XDDDDDD

Sau khi Cảnh Dực Tước họp xong liền lái xe trực tiếp đến công ty phần mềm kỹ thuật Mộ thị, tiến thẳng vào phòng làm việc của Mộ Mục.

Trong phòng làm việc, Mộ Mục đang cau mày xử lý chồng văn kiện làm cậu có chút đau đầu kia.

Tuy rằng mấy ngày nay đều “học bù” với Cảnh Dực Tước, nhưng mà thành La Mã không phải cứ một ngày là có thể xây xong, Mộ Mục cũng không có tư chất từ một tiểu bạch không biết gì biến thành hồ ly lão luyện ngay tức khắc, bây giờ còn có thể cau mày là nhờ lúc trước có Cảnh Dực Tước giảng giải, đồng thời còn làm cho Mộ Mục biết được người đàn ông của mình ngoại trừ việc lấy lòng và giả bộ đáng thương cũng có một mặt khác.

“Sao anh lại tới đây?” Nghe được tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn thấy người nào đó đến, Mộ Mục hỏi.

Cảnh Dực Tước đến bên cạnh cậu, tháo mắt kính của cậu xuống, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa hai bên huyệt thái dương cho cậu, “Xử lý văn kiện đau đầu sao?”

Mộ Mục cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ Cảnh BOSS phục vụ, vừa nghe đến văn kiện, lông mày liền không tự chủ nhăn lại, “Cũng bình thường.”

Tay Cảnh Dực Tước rời khỏi vị trí ban đầu, vuốt lên giữa chân mày chữ “Xuyên”, thử thăm dò, “Muốn anh giúp em không?”

Mộ Mục rất muốn lười biếng mà đem cái đống này ném cho hắn, thế nhưng, “Không cần, em cũng không thể dựa vào anh cả đời được. Anh cũng hiểu mà.”

“Tại sao không thể cả đời.” Biểu tình của Cảnh Dực Tước ngạc nhiên như vừa phát hiện được đại lúc mới, “Lời của em nhắc nhở anh, anh nên nuôi em đến mức cái gì cũng không cần biết, như vậy cả đời em chỉ có thể dựa vào anh.”

Mộ Mục bị biểu hiện của hắn chọc cười, “Được rồi, anh vẫn chưa trả lời em, anh tới đây làm chi?”

“Mộ, em quên mất?” Cảnh Dực Tước nhìn thấy Mộ Mục vì lời nói của hắn mà buông lỏng vầng trán, cũng nói ra mục đích của bản thân, “Hôm nay là ngày thi đấu tại Tửu Điếm đó.”

“Thi đấu?” Mộ Mục suy nghĩ một chút, mới tìm thấy kí ức từ mấy ngày nay đều bị văn kiện nhồi vào trong đầu, “Là ngày hôm nay.”

Nhìn chồng văn kiện cơ hồ không giảm xuống kia một chút, Mộ Mục chần chờ, “Nếu không tham gia?”

Cảnh Dực Tước theo tầm mắt của cậu nhìn sang, sau đó dùng tay cậu đối mặt mới mình, “Ngoan, việc này không thể trong một chốc là có thể học được, những ngày qua lông mày của em đều cau đến mức sắp biến thành nếp nhăn. Hôm nay ra ngoài để buông lỏng một chút, ngày mai anh giúp em xử lý những thứ này.”

Mộ Mục nhìn trong mắt Cảnh Dực Tước mơ hồ có sự lo lắng và đau lòng, gật đầu, lúc này mới để bút trong tay xuống, đứng dậy đi lấy áo khoác “Khi nào cuộc thi bắt đầu?”

“Một giờ chiều…”

Trước khi Mộ Mục mở miệng nói “Lại xử lý một số văn kiện trước đi”, Cảnh Dực Tước liền nửa đẩy nửa ôm mà đem người lôi ra văn phòng.

Thế nhưng, lúc họ đều ngồi vào trong xe, Cảnh Dực Tước không đi đến Tửu Điếm, “Anh lái sai phương hướng rồi.” Mộ Mục nhắc nhở.

“Không có.” Cuối cùng cũng đem người này lừa gạt ra khỏi văn phòng, khuôn mặt Cảnh Dực Tước mang nụ cười, “Thời gian còn sớm, chúng ta đi ăn một bữa cơm trước.”

“Ở đó không thể ăn?” Mộ Mục có chút kỳ quái.

Cảnh Dực Tước thừa dịp đèn đỏ, quay đầu liền sử dụng một chiêu giả bộ đáng thương kia, “Nhưng đã đặt xong hết rồi.” Trong lòng lại ngạo kiều mà nghĩ, mới không cho Mộ bị mấy đám con gái kia vây quanh sỗ sàng mà YY đâu, Mộ là của mình! Cứ đến chậm một chút, trước hết cứ để cho những CP mới đến kia phân tán hết lực chú ý đi ~ quả nhiên hắn luôn đủ cơ trí XDDDDDDDD

Mộ Mục không thèm quan tâm đến Cảnh Dực Tước đang vui mừng hay mấy cái văn kiện tràn ngập trong đầu, đem tầm mắt quay lại Tửu Điếm.

Mọi người đều đang ăn ăn uống uống hăng say. Một chiếc xe BMW màu trắng đậu trước cửa Tửu Điểm. Một người con trai khoảng chừng hai mươi mặc đồ thể thao màu trắng, đẹp trai tỏa nắng đang đứng ở cửa ký tên trên giấy đỏ, viết xuống ba chữ “Tô Ly Thế”, bị nữ sinh bên cạnh rít gào dọa sợ, “Ly Thế sama!!!!”

Không biết là đề-xi-ben của cô nàng quá cao hay là lỗ tai của mấy fan bên trong quá mẫn cảm, sau khi nữ sinh kia gọi lên một tiếng, mấy cô gái bên trong ào ào ào chạy ra, tìm kiếm sama nhà mình khắp nơi, cuối cùng liền đem tầm mắt tụ tập đến vị nam sinh đẹp trai tỏa nắng đang mặc quần áo thể thao kia.

Không phải các nàng trông mặt mà bắt hình dong, thật sự là bởi vì bên ngoài ngoại trừ nhân viên của Tửu Điếm đang làm việc thì chỉ có mình anh ta là nam, hơn nữa còn đang đứng tại bàn mà ký tên, bị một nữ sinh kích động trông như là fan NC mà nắm chặt cánh tay.

Tìm thấy mục tiêu, mấy người kia đều xông tới, tự giới thiệu mình và xin ký tên, cầu chụp ảnh chung, người con trai nọ cũng tự nhiên hào phóng mà thỏa mãn nguyện vọng của các nàng. Qua mười phút sau, các fan khác ở đại sảnh mới nhìn thấy một nam sinh tuấn lãng tỏa nắng bị vây quanh.

Biết đây nhất định là một vị sama, các nhóm fan đều hỏi đây là CV nào, gặp phải bản mệnh liền hơi đi tới, không phải là bản mệnh của mình cũng chỉ có thể tiếp tục mong đợi, thuận tiện xa xa mà vỗ cái chiếu.

Ngược lại đủ loại phản ứng đều có ╮(╯▽╰)╭

Giờ phút này trong góc của đại sảnh, một nhóm người đều đang trao đổi số điện thoại để sau này lên kế hoạch mà tụ tập cùng một chỗ, chính là fan CP Quân Mộ.

Một nữ sinh mặc trang phục thời thượng, thế nhưng lại mang khuôn mặt con nít nhìn Tô Ly Thế đang làm náo loạn một chút, “Quân Lâm đại đại và Mộ Mục nữ vương khi nào mới đến vậy.” Vừa mở miệng còn phát ra một âm thanh trẻ con.

“Laury, cô gấp cái gì, sẽ nhanh tới thôi.” Nữ sinh tướng mạo thanh tú bên cạnh nói.

“Không phải Laury mà, nhân gia đã 20 rồi, Vũ Đình tỷ ~” âm thanh trẻ con nũng nịu càng thêm mềm mại.

Một tiếng phun tào chen vào, “Không phải Laury chẳng lẽ là ngự tỷ, cô nhìn cái thân thể nhỏ nhắn kia kìa, cố gắng …”

Một nữ hán tử ăn mặc trung tính, “Chào mọi người, đó là Như Hỏa Lưu Lam, còn tôi là Ngày Hè Lang Ca.”

“Xin chào, Cầm Trạch.” Cầm Trạch vẫn luôn yên tĩnh nghe các nàng thảo luận, đưa tay ra.

“Cái đệt, thì ra Cầm Trạch ngươi là nam sao!” Lam tinh phân kinh ngạc nói.

Mấy người khác nhìn thấy phản ứng của nàng cũng nở mụ cười có chút hả hê, giọng nói trẻ con của Laury lại xuất hiện, “Cô cũng bị giật mình phải không, chúng ta đều không nghĩ tới.”

“Tôi còn tưởng Cầm Trạch là hậu kỳ quân đó.” Lưu Lam đồng bệnh tương liên gật đầu.

“Tiểu Ly Ly còn chưa có đến.” Laury cũng nói, “Có ai lưu số điện thoại của Tiểu Ly Ly không?”

Cầm Trạch một thân chính trang lật qua lật lại điện thoại di động, “Có.” Sau đó đề nghị “Tôi gọi cho cậu ấy?”

Laury giục “Mau gọi mau gọi!” Lại nhận được những ánh mắt trêu chọc của người khác.

Lúc này, Diệp Ly Hoa đã đến cửa, chỉ là bên người còn mang theo một nữ sinh. Không sai, đó chính là của nữ chính của chúng ta, Lăng Tuyết Vũ.

Sau khi biết được ID của học trưởng Diệp là hậu kỳ nổi tiếng Diệp Ly Nan Hoa, đoán rằng ngày hôm nay anh ta cũng tới đại hội gặp mặt này cho nên Lăng Tuyết Vũ đặc biệt hẹn anh ngày ra ngoài chơi. Đương nhiên, nhận được câu trả lời là “Có việc không thể đi”, cô ta cũng biết thời biết thế mà tỏ vẻ hiếu kỳ, thuận tiện tham gia luôn.

Lúc Diệp Ly Hoa tiếp điện thoại cũng chính là lúc đã đăng ký ID xong, nhìn thấy bên cạnh là Lăng Tuyết Vũ, trong lòng thật cao hứng, Tuyết Vũ muốn biết đến thế giới của anh, điều này có phải chứng tỏ cô ấy cũng thích mình hay không.

Mà Lăng Tuyết Vũ lại nghĩ đến việc lập tức vào xem Cảnh BOSS “thích” mình, còn tính chiếm lấy vị trí chính thất của Mộ Mục trong giới võng phối, hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt dịu dàng của người bên cạnh đang rơi vào sung sướng.

“A lô? Cầm Trạch, tôi lập tức tới ngay. Ghế sô pha bên phải đại sảnh đúng không, được rồi…” Diệp Ly Hoa tiếp điện thoại xong liền mang theo Lăng Tuyết Vũ, theo chỉ thị của Cầm Trạch cấp mà bước đến, nhìn thấy đống người bên kia đang hướng ánh mắt về mình, anh cũng theo thói quen mà bày ra nụ cười nhã nhặn của bản thân.

“Thì ra Tiểu Ly Ly lại đẹp trai như vậy sao!” Laury len lén nhỏ giọng kích động bên tai Vũ Đình.

Vũ đình lại thấy được mỹ nữ thân thể như ngọc đứng bên cạnh hậu kỳ quân, đang định khuyên Laury đã nảy mầm xuân tâm, liền nghe thấy Lưu Lam có ý tốt giội nước lạnh, “Cao hứng cái gì, không thấy nhân gia mang theo bạn gái tới sao. Nên thay mục tiêu kịp lúc đi.”

“Hừ.” Laury được Lưu Lam nhắc nhở cũng chú ý tới Lăng Tuyết Vũ, nhìn hai người đều mặc quần áo màu xanh lam, còn có như khí chất như gió xuân ấm áp, chu miệng lên, “Giả tiên!”

“Chào mọi người, tôi là Diệp Ly Nan Hoa, có thể gọi tôi Diệp Tử.” Diệp Ly Hoa đi vào, trước hết liền giới thiệu bản thân, định tìm cách làm sao để giới thiệu Lăng Tuyết Vũ bên cạnh thì nghe thấy một âm thanh sang sảng.

“Xin chào, hậu kỳ quân. Tôi là Như Hỏa Lưu Lam.” Hóa ra là Lưu Lam nhìn thấy bộ dáng của Laury tha thiết mong chờ như vậy, trước hết thay nàng hỏi, “Anh mang theo bạn gái đến đây gặp mặt luôn sao?”

“Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.” Lăng Tuyết Vũ nghe được vấn đề của nàng thì cướp lời trước, “Chỉ là tôi hiếu kỳ cho nên học trưởng Diệp mới dẫn tôi tới nơi này.” Sợ bị hiểu lầm, càng sợ sự hiểu lầm này truyền tới chỗ Cảnh Dực Tước, Lăng Tuyết Vũ vội vã làm sáng tỏ.

“Ồ ~” đạt được mục đích, Lưu Lam rõ ràng mà gật gật đầu, lại gõ nhẹ xuống đầu Laury, làm khẩu hình nói, “Chúc mừng cô ~ ”

Diệp Ly Hoa còn tưởng rằng Lăng Tuyết Vũ chỉ là đang thẹn thùng nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Lúc những người khác báo ID của mình ra thì nhanh chóng rối loạn tưng bừng.

Đã quen với tình cảnh này, cho nên khi nghe đến một câu của ai đó kêu lên “Quân Mộ cùng đi với nhau, ôi chao, lẽ nào thật sự chính là CP?” Mọi người đều đem ánh mắt chuyển hướng về phía cửa, nghe thấy hai bản mệnh của mình, Laury đã sớm không thể kiềm chế nổi, chạy về phía cửa.

Hai người một trước một sau đều mặc tây trang đi vào đại sảnh, Cảnh Dực Tước mặc trên người một bộ tây trang màu đen, cho người ta thấy được rằng đây là một nhân sĩ thành công trầm ổn tự tin, còn Mộ Mục lại mang trên người vẻ mị hoặc cấm dục, kính mắt mà cậu đang đeo càng tăng thêm khí chất ôn văn nho nhã ngã mê người thừa kế từ cha Mộ.

Tuy phong cách của họ không đồng đều, nhưng khí chất lại đẹp trai giàu có xuất chúng khiến cho mọi người phải liếc mắt, rất nhiều fan CP Quân Mộ đều đang thở dài, đúng là đàn ông chất lượng tốt đều đi làm gay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.