Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Chương 51: Cuộc đời Hư Không chủ




Ngay khi thứ ánh sáng mờ ảo kia lao vào cơ thể tôi thì tâm thần tôi giật giật, ý thức vẫn còn đó nhưng mà cử động không được, cảm giác giống như đêm định mệnh mấy năm trước lại trở về (ai khó tưởng tượng thì nó đại khái giống như bóng đè ấy). Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng mi mắt tôi muốn sụp xuống, mặc dù đã cố gắng nhưng nó vẫn sụp. Mọi thứ chìm vào bóng tối, rồi khi mở mắt ra tôi chỉ thấy một mảng không gian tối đen như mực, xa xăm là những điểm sáng lập lòe huyền ảo, cứ như vũ trụ vô hạn và muôn ngàn vì sao vậy, hạo hãn vô song. Còn chính mình thì cũng phát sáng màu bạc, tuy nhiên khá ảm đạm, chợt tôi cảm nhận được phía tây xa xa có dao động gì đó khá mãnh liệt, tính đi qua đó xem sao thì thân hình tự động biến mất và xuất hiện ngay chỗ dao động.

Dao động đó chính là do thanh niên áo đen nọ gây ra, nhưng hắn... trong suốt, hắn cũng có ánh sáng màu lam khá chói mắt. Lúc đó hắn cũng nhìn thấy tôi, tôi thì vẫn ngạc nhiên tại sao mình lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là văng ra khỏi vũ trụ rồi à? Nhưng trạng thái trong suốt và phát sáng này là sao? Gã tự dưng kinh hãi:

- Sao có thể? Sao vậy được? Tại sao ngươi lại có hồn giới? Rõ ràng ngươi còn chưa tới Thiên Linh mà?

Không biết tại sao mà giờ hắn nói thì tôi có thể nghe rõ được. Nhưng mặc dù thế cũng không hiểu hắn nói cái gì cả, trầm mặc nhìn hắn. Vẻ thất thố của hắn vẫn không hết mà còn điên cuồng hơn, hắn cứ dùng tay chưởng phá lung tung nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, từ điên loạn chuyển dần sang sợ hãi:

- Không thể nào? Sao có thể trên đời này có loại hồn giới như thế này? Ngươi là ai?

- Ta là ta! Chỉ vậy thôi, đây là đâu? - Hỏi hắn vấn đề tôi đang thắc mắc.

- Ngươi không biết?

- Không biết!

- Vậy thì chết đi rồi hãy biết. - Bỗng dưng hắn nghiến chặt răng rồi lao về phía tôi.

Biến cố bỗng dưng xảy ra khá bất ngờ khiến tôi không kịp chuẩn bị gì, theo bản năng chỉ muốn chạy trốn lùi về phía sau để tránh hắn nào ngờ tự dưng tôi lại biến mất xuất hiện tại nơi cách vị trí cũ 1km, thế nhưng nơi này không có vật cản nên tôi có thể nhìn thấy hắn một cách rõ ràng. Dường như nhận ra ở nơi này mọi ý nghĩ của tôi đều trở thành hiện thực, thử nghiệm ngay vài phát, quả nhiên là hoàn toàn có thể tùy ý hành động ở nơi đây theo suy nghĩ.

Tên kia ngày càng sợ hãi:

- Xem ra ngươi là tu luyện công pháp vô thượng thuộc tính không gian, ngay cả <<Lam Diễm Chí Cực Thần Công>> của ta cũng không thể so sánh được, nếu ta có được nó chẳng phải sẽ là vô địch thiên hạ hay sao? Lúc đó để coi Thanh Hoa Thiên, Dung Hỏa Điện, Băng Cực Cung, Đại Địa Tông, Kim Thiên Đình còn lấy cái ưu thế gì để ngông nghênh trước mặt ta, hahaha. Vì một tương lai tươi sáng, liều mạng. - Sau đó hắn toát lên một suy nghĩ, vẻ sợ hãi được thay thế bằng sự âm độc.

Hắn lấy lại bình tĩnh, cả cơ thể hắn lúc này cứ như bị thiêu vậy, bị cả ngọn lửa màu lam bao phủ chập chờn xung quanh. Tôi vẫn không hiểu lắm chuyện này nên không biết nên hỏi gì mới phải, cũng thấy kỳ lạ, thằng này bị thần kinh hay sao mà lúc hưng phấn một tí sau lại điên cuồng rồi sợ hãi giờ lại trở nên máu lạnh quyết tâm như vậy.

- Ta không có nhiều thời gian để dây dưa với ngươi, chắc chắn một tí nữa ả đàn bà kia sẽ đến được đây. Ngươi khôn hồn thì đừng phản khán kẻo đau đấy. - Trước khi động thủ hắn còn hù dọa một chút.

- Đồ điên! Tao không rãnh như mày, nơi này là nơi nào? Làm sao để trở về lại nơi hồi nãy. - Giờ vấn đề tôi quan tâm là làm thế nào để trở về trái đất đây.

- Hahaha, đúng là một tiểu tử ngây thơ! Ta thật không thể tin nổi tại sao một người có thể tu thành một cái không gian vũ trụ hồn giới rộng lớn vô hạn lại không biết nơi này là nơi nào. Nực cười, hahaha! Trời cao thật bất công, giao cho những thứ ngu xuẩn thế này những cơ duyên lớn đến ta cũng phải ghen tị thế này, nhưng đừng lo, ta sẽ không lãng phí cơ duyên này của ngươi đâu, người thân của ngươi ta sẽ đối xử thật tốt, ta sẽ làm cho tên ngươi được cả thiên hạ biết đến, hahaha.

Nói xong ngọn lửa bập bùng bao quanh hắn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hêt, từ chỉ cháy xung quanh hắn thành một ngọn lửa màu lam yêu dị lạnh lẽo cao cả ngàn mét. Hắn cũng bị ngọn lửa này hòa tan, trong phút chống hắn đã tan biến trong hư vô nhưng ngọn lửa của hắn lại bắn đầu chuyển động trở thành hình một con gấu cực kỳ khổng lồ màu lam tuy nhiên con gấu này lại có sừng giống như kỳ lân và nó chỉ có cái đầu mà thôi, không có thân hình. Thế nhưng cái đầu này lại to cả ngàn mét, đây là lần đầu tiên tôi thấy được một con quái vật khổng lồ như thế này, trước mặt nó tôi trông cứ giống một con kiến con vậy, tôi cứ như chết trân nhìn nó một cách vô thức. Trong lòng cũng có một chút sợ hãi, ngay lúc đó cái đầu gấu cực đại gào thét ghê rợn há cái mồm khổng lồ đủ nuốt cả một quả núi ra đem tôi bao phủ vào trong đó.

Đúng lúc đó tôi mới kịp hoàn hồn lại muốn biến mất thật xa nơi này, nhưng đã muộn... Cái đầu gấu đã ngậm miệng lại, xung quanh tôi bỗng dưng xuất hiện hàng tỷ ánh sáng màu lam huyền ảo bao phủ và xâm nhập. Cảm giác đau đớn khắp nơi truyền về, những thứ ánh sáng này đang ăn mòn và đồng hóa tôi, chân phải...tay trái...tay phải...chân trái dần dần mất đi sự kiểm soát. Giờ tôi mới bắt đầu biết sợ, trách mình sao ngay giây phút ngọn lửa hóa thành hình cái đầu gấu không chịu chạy thật xa đi mà còn đứng lỳ ở đó ngơ ngác. Cũng không thể trách được, cảnh tượng hùng vĩ to lớn như vậy lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong đời, nhìn thấy một con quái vật khổng lồ như trong thần thoại như thế nhất thời làm tôi thẫn thờ, nhiều hơn là sợ hãi... Sự tuyệt vọng bắt đầu xuất hiện khi con người biết mình đang chết đi mà không có cách nào để ngăn chặn lại, tôi cũng thế, thầm nghĩ tới những thứ sau này mình phải và muốn làm nhưng hiện tại hình như không còn cơ hội nữa khiến tôi thật sự hối hận.

Hối hận mình không nên thất thần, hối hận mình quá tự tin vào khả năng bỏ chạy không tượng vừa mới biết được, hối hận mình đã quá ngây thơ, để những chuyện vốn không có tỷ lệ xảy ra lại xảy ra(vốn nghĩ là có thể bỏ chạy lúc nào cũng được nên hiếu kỳ ở lại muốn hỏi tên kia thêm vài câu)...hối hận...

Nếu được làm lại tuyệt không bao giờ tin vào may rủi...nếu được làm lại tuyệt không coi thường bất cứ ai...nếu được làm lại tuyệt không được mất bình tĩnh...nếu được làm lại nhất định sẽ phải dùng đầu óc nhiều hơn...nếu được làm lại...

Cảm giác sinh mệnh đang trôi đi, bây giờ còn từ phần cổ trở lên đầu vẫn màu bạc sáng còn lại thì đã chuyển hóa hết thành màu lam, tôi biết nếu như cả đầu mình đều thành màu lam thì lúc đó có lẽ mình sẽ phải chết, tôi không muốn...không muốn một chút nào.

Tôi muốn chống trả, muốn ngăn cản sự đồng hóa này nhưng mà lại bất lực, không có bất cứ biện pháp nào cho mình lúc này cả. Tay chân còn không cử động được nữa cơ mà, hận cái đầu gấu này khổng lồ này, phải chi bây giờ mình to bằng nó thì đã không đến lượt nó ra oai rồi. Mọi chuyện tưởng như đã kết thúc không ngờ, ngay lúc này bỗng dưng phần đầu còn lại chưa bị đồng hóa của tôi bỗng dưng trở nên to lên, thoáng chốc đã to bằng đầu con gấu, sự ăn mòn cũng chậm dần. Thấy vậy, tôi thoáng thở phào, cũng thầm vui mừng khôn tả, không ngờ mình chỉ nghĩ một cái thì liền thành sự thật, chẳng lẽ ở nơi này mọi lời nói của mình đều trở thành điều ước sao?

Con gấu đương nhiên biết được cái gì đang xảy ra trong miệng nó, nó gào rống thật to, cố đem những tia sáng màu lam kia hoạt động thật nhanh và số lượng nhiều hơn. Mặc dù đầu tôi to bằng đầu con gấu nhưng cũng không có cái gì gọi là đụng nhau cả, tất cả đều trong suốt và xuyên thấu, nhìn cứ như 2 cái đầu lồng vào nhau bằng photoshop vậy. Ngay lập tức tôi liền nghĩ mình trở to hơn gấp đôi nữa, quả nhiên là ngay lập tức tôi to lên gấp đôi và tình thế ngay lập tức đảo ngược, cái đầu gấu một sừng giờ nằm gọn trong miệng tôi. Tâm tình tôi thả lỏng hơn, thì ra là thế, cái tên này ngoài miệng mạnh bạo, ở Trái Đất mạnh như thần nhưng ở nơi này hình như...tôi mới là thần, hắn chả là con tép gì cả, nghĩ tới đó thì cảm giác nhỏ bé trước hắn đã tiêu tan hoàn toàn. Sau đó trong đầu lập tức tưởng tượng cơ thể mình lành lặn trở lại và cơ thể to hơn chừng gấp 5 lần nữa, cầu được thì ước cũng thấy ngay lập tức. Lấy con gấu nho nhỏ trong miệng ra, tôi cười ha hả:

- Haha, tên đáng chết. Làm tao hoảng sợ, đau thương một hồi. - Nhìn cái đầu gấu nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng tay. Mặc dù trạng thái của tôi và hắn trong suốt, xuyên thấu nhưng chỉ cần trong đầu có ý nghĩ nắm được hắn thì sẽ nắm được.

Đầu gấu trở nên hoảng sợ, gào thét không cam lòng. Nhưng tất cả bất lực, nó mặc dù có thể bay nhưng không hiểu sao cứ nằm im trong lòng bàn tay đối phương mà lại không chuyển động được.

- Mày biến lại hình người nói chuyện nghe cái coi. - Tôi xem ra tên này có thể là yêu quái biến thành hình người giống mình. Và tôi cũng muốn hỏi hắn vài chuyện, bây giờ mình nắm quyền chủ động không sợ đối phương bỗng dưng nổi cáu không thèm trả lời nữa. Chờ một lúc mà hắn vẫn cứ gào rú kiểu như bất lực, tôi tự dưng có một cái suy đoán trong đầu là hình như hắn biến thành hình cái đầu gấu này để nuốt tôi là đánh cược rất lớn rồi, có lẽ sau này hắn không thể trở lại hình người nữa. Vậy giờ không biết làm sao để trở về Trái Đất đây nữa, tự dưng lúc đó tôi vô thức nhìn chằm chằm cái đầu gấu đang cựa quậy trên tay mình và thấy rất ngon. Thế là đưa tay quẳng cái đầu gấu vào miệng, nuốt cái ực. Sau đó tự dưng trước mắt tôi không gian vũ trụ huyền ảo dần mờ đi, sau đó hiện hình ảnh một cánh rừng nguyên thủy, cây cối xanh mượt cao ngất ngững, cây nào cây nấy của cao tới mấy kilomet, có mấy cây cao cả ngàn kilomet.

Dưới một gốc cây cổ thụ cao nhất khu rừng đó có một bầy cáo long trắng như tuyết đang ngụ, lũ cáo này cao to lạ thường, con nào con nấy cao 4-10m. Lúc đó có một con cáo cái bụng khá là to đang nằm bẹp dưới gốc cây, xung quanh là những tiếng "ri..ri" của một đám cáo khác, có lẽ là đang mang thai, cuối cùng dưới sự chứng kiến của lũ cáo, con cáo cái sinh ra được một chú cáo non trông khá là dễ thương, nhìn giống như một con chó nhỏ thực đáng yêu. Tiếp theo là hình ảnh lớn lên và vui đùa của chú cáo con bên gia đình của mình, những lần chạy đi chơi xa quên đường về. Có một ngày đàn cáo bị một đám người bay tới đánh giết mục đích lấy da lông và thịt, đàn cáo chống cự rất quyết liệt và cũng cắn chết được một hai người nhưng mà số lượng quá đông khiến cho cả đàn cáo yên bình bị giết toàn bộ, chú cáo con bộ sợ hãi run rẫy trước mặt lũ người hung ác, sau đó bố mẹ của chú cáo vì che chở cho con cũng bị giết nốt, bọn họ vui vẻ nắm lấy cổ chú cáo con xách lên cười ha hả, định giết nốt thì bỗng dưng một cô gái xinh đẹp lại bảo là chú rất dễ thương và đáng yêu, ngõ ý muốn đem về nuôi. Tức thì lũ người kia cười xòa, nịnh nọt một chút rồi đem chú cáo con đang sợ hãi cho cô gái.

Bọn chúng chính là tổ hợp tu thần giả và tu tiên giả ở thế giới kia, đi vào rừng săn bắt yêu thú lấy da thịt để bán kiếm lời. Từ ngày đó cáo con sống cùng cô gái trong một căn nhà lớn như cái hoàng cung ở Bắc Kinh, cô ta rất thích nó và rất hay thường xuyên tắm rửa, cho ăn ngon, còn hay ôm vào lòng vuốt ve. Cáo con rất sợ hãi và ghét con người nhưng lại không làm gì được, cũng không thích cô gái coi nó là một con vật cảnh như vậy, nhưng tiềm thức nhắc cho nó biết rằng mình không thể phản kháng, nếu không sẽ chết. Đến một ngày, tự dưng cả cái phủ bự yên tĩnh lạ thường, cha cô gái là chủ cái phủ đó. Có một thủ hạ dâng cho ông ta một loại quả quý, thấy nó có nguyên tố chi khí khá nồng đậm mà không biết là thứ gì nên đang dâng cho chủ nhân hi vọng được khen thưởng lớn, ai ngờ ông ta vừa thấy cái quả thì ngay lập tức mừng rõ, một chưởng giết chết ngay gã thuộc hạ rồi cả những thị vệ xung quanh. Ông ta nhận ra đây là một loại quả thần kỳ do thiên địa dưỡng dục ra gọi là Tạo Hóa Hư Không Quả. Có khả năng cho người ăn có thể lĩnh ngộ không gian pháp tắc và hấp thụ không gian khí, nếu như ông ta ăn vào thì có thể sau này trở thành một cường giả chí tôn ở trong thiên địa này, loại quả này trước đây chỉ xuất hiện đúng 5 lần mà thôi, tuy nhiên là thuộc tính khác(hỏa thủy thổ.v..v). Nói như vậy tức là mỗi thuộc tính thì loại quả này chỉ có duy nhất một trái trên đời.

Chúng nó không mọc trên cây mà lại xuất hiện ngẫu nhiên ở bất cứ nơi đâu trong thiên địa: hồ nước có, dung nham có, trên ngọn cây mít cũng có thể, đến cả hố xí cũng có khả năng nữa nên tên thuộc hạ ngẫu nhiên lượm được dưới chân khi đi săn thú trong rừng cũng không biết là quả gì, cũng tại do tên này dốt đặc không chịu khó đọc sách tìm hiểu những cố sự trên đời chứ gặp một người khác hơi có đọc sách một chút thì có thể nhận ra rồi, đâu ngu gì mà đưa cho kẻ khác, lặng lẽ mà ăn thôi. Cha của cô gái làm chủ một cái phủ lớn tất nhiên lúc nhỏ cũng có đọc rất nhiều sách nên nhìn một chút là ra ngay, ông ta giấu kín chuyện này, tìm một cơ hội tốt để lấy lý do bế qua mà ăn quả này, chứ nếu để lộ ra một chút phong thanh thì cả phủ ông ta chắc chắc bị hủy diệt trong một nốt nhạc, thứ này quá trân quý, quá mức hiếm, nên không ai mà kiềm chế nổi trước sự dụ hoặc này. Ông ta ém nhẹm rất tốt, tìm đại một lý do nào đó cho bọn thuộc hạ đã chết, xong việc ông ta liền cao hứng, trong lúc ăn cơm với con gái ông ta vô ý đặt quả lên bàn và khoe với cô gái. Vì ông rất thương yêu con gái nên không hề đề phòng và cô gái cũng rất ngoan với ông nhưng biến cố xảy ra là trên bàn ăn lúc đó có một chú cáo con đang nằm, vì rất thích nên cô gái đi đâu cũng mang theo cáo con cả, kể cả lúc ăn với cha. Trong lúc hai người vui vẻ trò truyền thì chú cáo con đã vô tình ăn mắt Tạo Hóa Hư Không Quả chỉ vì thấy nó rất ngon, trước nay trước mặt cô gái có gì ngon thì cáo con cứ ăn, cô nàng cũng không mắng mà con vuốt ve.

Ngay lúc đó, hai cha con họ phát hiện ra quả quý mà họ cưng còn hơn cưng trứng đã bị con cáo cảnh này ăn mắt. Ông ta điền cuồng nắm cổ chú cáo lên, định một phát bóp chết tươi nhưng lại nghĩ tới có thể dược lực của thánh quả con cáo này tiêu hóa không hết, nếu ăn thịt nó có khi còn lấy lại được một chút tác dụng, nên liền nắm theo chú cáo đang đau đớn dãy dụa đi tới một cái mật thất bí mật của nhà ông ta, vứt vào đó. Chờ ông ta tìm ra được cách chế biến thế nào để dược lực không hao tổn nhiều thì làm thịt, cô gái mặc dù không đành lòng mất đi vật nuôi đáng yêu của mình nhưng cũng biết lần này nó đã làm cho gia đình mình mất đi cơ hội làm tuyệt đỉnh gia tộc trong thiên hạ nên không cản mà còn cảm thấy ghét chú cáo. Trong lúc bị nhốt thì chú cáo rất buồn và sợ hãi, thế nhưng trong cơ thể của chú cáo tự dưng có một loại sức mạnh kỳ lạ, khiến chú có thể đi xuyên tường...thế là chú chạy mất, không bao giờ quay lại nơi đó nữa. Sau đó một tháng, chú cáo con cũng mở được linh trí, biết suy nghĩ, có ngôn ngữ và hóa thành một đứa bé trai 5 tuổi tóc trắng như tuyết, có một chiếc đuôi nhỏ trắng như tuyết rất đáng yêu. Thời gian lặng lẽ trôi qua, chú cáo con ngày nào đã thành một chàng trai trẻ tuấn mỹ đến cực điểm, tu luyện thì như nước chảy thành sông, trở thành một thiên tài bất thế trong trời đất, nhanh chóng vượt qua mọi đối thủ, chém giết ngày càng nhiều, tiếp đó trải qua 10000 năm, chàng trai năm đó vẫn có diện mạo như cũ nhưng mà lại có thêm tới 9 cái đuôi và đã không còn ngây thơ yếu đuối như ngày xưa nữa mà trở nên thiết huyết, tàn độc. Kẻ nào gây sự là giết cả nhà kẻ đó, không tha bất cứ ai, hắn không muốn để lại bất cứ hậu hoạn nào. Lại thêm 50000 năm nữa, chàng trai đó vẫn diện mạo đẹp trai như năm 17 tuổi, mái tóc dài vẫn trắng như tuyết không có gì thay đổi nhưng bây giờ hắn ta đã trở thành người mạnh nhất trong thiên địa, một người một ngón tay có thể phá hủy cả một dãi thiên hà.

Trở thành một tồn tại truyền thuyết siêu thoát chủng tộc không còn là cáo 9 đuôi nữa mà trở thành một sinh vật gọi là Linh nắm giữ hoàn toàn một nguyên tố trong trời đất, ngang hàng với những người đã ăn Tạo Hóa Quả thuộc tính khác. Có một ngày bầu trời trở nên sáng rực, giữa không gian hạo hãn vô hạn của vũ trụ, nơi trung tâm có một vâng mặt trời cực đại gấp hàng tỷ tỷ tỷ tỷ lần mặt trời của trái đất, nhiệt độ cũng khủng khiếp vô cùng... sinh ra một quyển sách 8 màu, 7 màu của cầu vồng và màu đen, động tĩnh làm kinh chấn tất cả các tuyệt thế cường giả, một hồi tranh chấp đẫm máu, người chết không biết bao nhiêu mà đếm, cuối cùng chỉ còn lại 6 người ăn Tạo Hóa Quả tranh chấp với nhau. Để cho chắc ăn và mau lẹ, 2 người mạnh nhất trong 6 người là Hư Không chi chủ tức là người đã ăn Tạo Hóa Hư Không Quả và Hỏa Diễm chi chủ kẻ ăn Tạo Hóa Hỏa Hoàng Quả liên thủ với nhau đánh lén, dùng thủ đoạn giết chết 4 người kia. Sau đó 2 người đã tranh dành với nhau, Hư Không chủ mạnh hơn một chút nhưng nơi tranh nhau là thái dương chi tâm nên nhiệt độ rất khủng khiếp đã ủng hộ cho Hỏa Diễm chủ, hai người đánh ngang tài ngang sức, đánh một trận khủng khiếp làm không gian xung quanh thái dương chi tâm vỡ nát cuối cùng hai người đồng quy vu tận(cùng nhau chết) mỗi người giật được một nữa cuốn sách, Hỏa Diễm chủ được một nửa có 7 màu, còn Hư Không chủ được một nửa có màu đen. Chỉ kịp in nó vào vào linh hồn thì mọi thứ đã kết thúc, bọn họ đều chết, linh hồn chỉ bảo trì được ký ức đi vào luân hồi. Sau đó cả 2 bọn họ đều rơi vào Trái Đất và sinh ra ở nước Nhật vào năm 1979, bọn họ đều có ký ức kiếp trước nên gặp nhau là đỏ mắt đánh loạn xạ, gây ra những chấn động không hề nhỏ vào những năm 2000, cuối cùng năm 2013 Hư Không chủ bị thua vì một người con gái, người yêu của anh ta đã phản bội anh ta để về với Hỏa Diễm chủ, bị lừa đưa vào tròng và lại chết một lần nữa, tuy nhiên lần này không còn sức mạnh kinh thế như kiếp trước nên đã không còn cách nào bảo trì ký ức nguyên vẹn khi luân hồi nữa, linh hồn lúc này đã quá yếu rồi, thế nên Hư Không chủ quyết định không luân hồi mà tiếp tục phiêu đảng tìm thân thể thích hợp với mình mà đoạt xá(hành động xâm chiếm cơ thể người khác) giống như gã thanh niên áo đen kia, thế như đợi 2 năm sau linh hồn đã suy yếu cực độ đành phải tìm đại một người nào đó linh hồn yếu ớt nhất để mà xâm chiếm vì lúc đó hắn đã không còn sự lựa chọn nữa rồi, thế là hắn chọn tôi, nhưng thế sự không như người muốn hắn không còn đủ sức để chiếm cơ thể mà còn bị tiêu tán luôn trong lúc đó, không ngờ cố gắng cả đời thì làm áo cưới cho người khác, tất cả ký ức, sức mạnh, khả năng đều dung hợp vào cơ thể tôi.

Một loạt ký ức như rồng luồn vào linh hồn tôi, tuy nhiên chúng quá hỗn tạp, tôi không muốn nhân sinh của Hư Không chủ kia, tôi chỉ muốn kinh nghiệm và kiến thức của hắn thôi nên đành phải kiên nhẫn lọc đi. Nếu như dung hợp hết ký ức của gã Hư Không chủ thì tôi lúc đó chắc không còn là chính mình nữa rồi. Đáng lẽ đoạn ký ức này sẽ không bao giờ xuất hiện như sau khi linh hồn của tôi nuốt linh hồn của gã áo đen kia thì nó lại xuất hiện. Cuối cùng không biết qua bao lâu...có lẽ là rất lâu, cả ngàn năm chăng.. tôi cuối cùng cũng dung hợp thành công những ký ức mình cần thiết của Hư Không chủ. Giờ gã đối thủ Hỏa Diễm chủ của hắn vẫn còn sống ở Nhật, nguyên lai bản thể gốc của gã Hỏa Diễm chủ là một con hổ, cũng vô tình ăn Tạo Hóa Hỏa Hoảng Quả nên mới có thành tựu như bây giờ.

Tiếp theo tự dưng lại có một loạt hình ảnh hiện ra..lần này là về gã áo đen....

====================

Vẫn chưa hết truyện... Truyện Phần 2 sẽ có tên là "Vô Danh Lãng Tử".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.