Tôi Không Phải Là Nữ Chính

Chương 10




19.

Tiếng hệ thống dần dần trầm thấp, giống như chuông báo động gõ vào tai tôi.

Xem ra tôi phải nhanh hơn một chút, trước khi bị phát hiện, phải làm cho mọi chuyện không cách nào cứu vãn.

Chỉ là, đây là lần đầu tiên tôi nghe hệ thống nhắc tới chuyện giở trò trên người đối tượng công lược 100%.

Việc này hoàn toàn chứng minh suy đoán trước đó của tôi.

Ở kiếp trước tôi đã cảm giác được, những đối tượng công lược 100% kia, chỉ cần cùng kí chủ hoàn thành quan hệ lần đầu tiên sẽ dần dần đắm chìm, trong mắt ngoại trừ kí chủ ra thì cái gì cũng không nhìn thấy, tôn nghiêm đạo đức đều mất sạch.

Trạng thái kia rất giống tôi lúc bị gieo dục cổ, cả ngày chỉ biết chìm đắm trong dục vọng, quỳ dưới chân đàn ông cầu hoan.

Thật giống....

Hơn nữa đạo cụ không biết tên này nguyên lý hoạt động hẳn là giống như dục cổ, cần có thời điểm thích hợp mới có thể sử dụng.

Dục cổ là cần phải ở thời điểm tôi yếu ớt sụp đổ nhất mới có thể cấy ghép thành công, như vậy đạo cụ này hẳn là khi tình yêu và tín nhiệm đều đạt tới đỉnh cao mới được.

Tôi nhịn không được nhìn Cố Trạch Ngôn một cái.

Kỳ thật bất kể là kiếp nào, tất cả đều đáng thương như nhau, đều là quân cờ bị thao túng mà thôi.

Chỉ là không biết tỉnh táo nhận ra hết thảy và làm chó bị bịt mắt cái nào đáng thương hơn.(*)

(*) [Đại ý chính là: Bị lừa cũng đau khổ mà lúc phát hiện ra cũng đau khổ.]

Anh hai mang theo y tá vào cửa, biểu tình mọi người đều rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể đẩy Kim Sở Hàm đang quyết tâm giả bệnh đi kiểm tra tổng quát lần nữa.

Kim Sở Hàm chưa từ bỏ ý định vẫn cầu xin hệ thống, bảo hệ thống giúp cô ta giở trò lên kết quả kiểm tra, bằng không cô ta thật sự không trở mình được, Cố Trạch Ngôn và anh hai rõ ràng đã phát hiện ra điều gì đó.

Hệ thống bị cô ta phiền đến không chịu nổi, cũng lo lắng độ hảo cảm sẽ tiếp tục giảm xuống, liền đồng ý cho cô chút điểm tích lũy để giở trò.

Không đợi tôi nghĩ ra cách đối phó với tình huống bất ngờ này, hệ thống đã hét lên.

[Lại trừ gấp ba lần điểm tích lũy của tôi?!! Tại sao??? Không được, tôi phải đi kiểm tra lại. ]

[Hệ thống, chờ đã, cậu đừng đi! Cậu đi rồi tôi phải làm sao đây? Giờ tôi phải đi khám tổng quát đó?!]

[Cô đi của cô, điểm tích lũy của tôi cũng bị trừ sắp hết rồi, lát nữa cô chụp CT sẽ chụp ra bị chấn động não, đừng làm phiền đến tôi.]

Kim Sở Hàm lúc này mới yên tâm, đôi mắt cũng không trái nhìn anh hai, phải nhìn Cố Trạch Ngôn nữa, yên lặng nằm trên giường đẩy đi chờ chụp CT.

Tôi tiến lên cản chiếc giường, ngăn nó di chuyển, nở nụ cười dịu dàng nói với anh hai: "Anh hai, trước đừng vội làm kiểm tra, chúng ta tán gẫu với Sở Hàm chút đã."

"Không được, em rất khó chịu... Đầu em đau..."

Kim Sở Hàm sao có thể đồng ý, vội vàng cự tuyệt.

Tôi trực tiếp cắt ngang lời cô ta, nắm lấy bàn tay đang muốn tiếp tục ôm đầu của cô ta, nói: "Sở Hàm, em đừng có như vậy, chúng ta nói rõ trước, em cứ làm vậy mọi người đều khó chịu."

Kim Sở Hàm dần tức giận, tay đang bị tôi nắm chặt, cố gắng hít sâu một hơi, rồi lại bởi vì nghẹn khuất, hơi thở này hít vào không thở ra, chỉ có thể gân cổ trừng mắt nhìn tôi, còn phải cố gắng làm ra biểu tình vô tội đáng thương

"Nhưng em thật sự rất khó chịu, có chuyện gì chờ em kiểm tra xong rồi nói sau."

Tôi lắc đầu với cô ta, trên mặt tràn đầy vẻ bắc đắc dĩ như đang nói chuyện với đứa nhỏ không nghe lời.

"Bỏ đi, vẫn là hai đứa đi nói chuyện trước đi, Bảo Châu, hai em đều là con gái, có chuyện gì dễ tâm sự hơn." Anh hai xoa xoa mi tâm(*) nhìn qua đang vô cùng mệt mỏi

(*) Mi tâm: Khoảng cách giữa hai hàng lông mày.

Từ khi Kim Sở Hàm tỉnh lại, phần lớn thời gian anh ấy đều trầm mặc, giống như một cái bóng.

Cố Trạch Ngôn dứt khoát trực tiếp nhận lấy giường bệnh từ tay y tá, quay đầu đẩy vào phòng bệnh.

Kim Sở Hàm còn đang giãy dụa sắp chết, rên hừ hừ nói không thoải mái.

Nhưng mỗi người ở đây đều nhận định cô ta đang giả bệnh, chẳng ai để ý, chỉ vùi đầu quay về phòng bệnh.

Kim Sở Hàm quả thật hận không thể nhảy xuống giường bệnh tự mình chạy đến phòng CT, nhưng làm như vậy chỉ càng thêm khẳng định là cô ta đang nói dối.

Cô ta cũng chỉ có thể lần nữa mắng chửi tôi trong lòng.

Tôi đi chậm lại vài bước, tụt lại phía sau, nhân cơ hội này gửi tin nhắn cho Thẩm Mục, bảo anh ta bao giờ rảnh rỗi nhớ đến bệnh viện một chuyến, mọi người đều đến đông đủ, đang chờ lên sàn diễn.

Nhắn tin xong tôi cất điện thoại, tiến lên cùng Cố Trạch Ngôn đẩy Kim Sở Hàm về phòng bệnh.

Cố Trạch Ngôn nhìn Kim Sở Hàm một cái, quay đầu đi được hai bước đã dừng lại.

Anh hai đứng ở cửa gọi tên anh ta, Cố Trạch Ngôn nhẹ nhàng muốn quay đầu, cuối cùng cũng chẳng nhìn lại, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh đóng chặt cửa lại.

Trong lúc nhất thời phòng bệnh chỉ còn tôi và Kim Sở Hàm.

Sắc mặt Kim Sở Hàm thoáng cái liền trở nên mất kiên nhẫn.

Tôi vẫn duy trì dáng vẻ thân mật của chị em, đi đến bên giường cô ta ngồi xuống: "Sở Hàm, rốt cuộc em làm sao? Lúc trước em nói với mọi người em chỉ tìm hiểu Cố Trạch Ngôn thử xem, quay đầu lại lên giường với người ta, mọi người còn tưởng em đột nhiên thông suốt thích anh ta, kết quả người thì đã đính hôn, sao em còn chạy ra ngoài câu dẫn người khác? Em nói xem em làm vậy có xứng đáng với Cố Trạch Ngôn không? Còn gì là thể diện nhà họ Kim chúng ta nữa không?. ”

"Chị không cần nói bậy, tôi làm sao câu dẫn ai." Kim Sở Hàm đè nén, cắn răng nhất quyết không thừa nhận.

"Đúng vậy, nhưng Thẩm tiên sinh nói với mọi người không phải vậy..."

"Chị nói cái gì Thẩm tiên sinh? Tôi không biết!! Tôi không khỏe, tôi muốn làm kiểm tra!" Kim Sở Hàm rõ ràng không muốn nói chuyện với tôi.

Tôi cũng không có gì muốn nói với cô ta, chẳng qua tôi chỉ đang kéo dài thời gian, chờ Thẩm Mục tới mà thôi.

Đương nhiên tôi sẽ không để cô ta chụp CT.

"Tôi rất khó chịu! Đầu tôi đau quá!" Kim Sở Hàm đột nhiên ôm đầu bắt đầu lớn tiếng kêu lên.

Tôi đứng bật dậy đá ngã ghế, còn hung hăng tự cho mình một cái tát.

Kim Sở Hàm bị hoảng sợ, ôm đầu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn tôi.

Tiếng ghế rơi xuống đất, làm cho hai người đợi ngoài cửa trực tiếp vọt vào.

"Làm sao vậy?!"

Người vừa vào cửa, Kim Sở Hàm vội vàng ôm đầu bắt đầu kêu to.

Cái tát này của tôi rất dùng sức, không cần soi gương, tôi còn có thể cảm giác trên mặt đau đến nóng rát, chắc chắn đã sưng lên.

"Anh hai..."

Tôi cắn chặt má, cắn ra máu tanh, để chất lỏng nóng rực theo lời nói chảy xuống khóe miệng, làm cho hiệu quả của cái tát này càng thêm dễ thấy.

"Bảo Châu, đây là làm sao vậy!"

Anh hai và Cố Trạch Ngôn đều ngây ngẩn cả người, mắt nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Kim Sở Hàm.

Tôi ngẩng đầu lên, cắn răng nén run rẩy.

Muốn khóc nhưng vẫn ngoan cố, rõ ràng là bị nghẹn nhưng tuyệt đối không cầu xin, đây là tính cách của Kim Bảo Châu, muốn diễn cũng phải học cho ra hình ra dáng rồi mới diễn chứ nhỉ.

Tôi đã sớm nói qua, kí chủ và hệ thống đều coi tôi là thứ ngu xuẩn, cho rằng tôi thật sự không hiểu những thủ đoạn này, kỳ thật tôi chẳng qua khinh thường không muốn diễn, chỉ là tôi đã quen cứng đầu che giấu cảm xúc.

"Anh hai. Sở Hàm nói không biết Thẩm tiên sinh, em xem thế này, không bằng anh cứ cho con bé đi kiểm tra trước đi, nó muốn kiểm tra thì cho nó kiểm tra."

Tôi khom lưng nhặt cái ghế lên, một giọt nước mắt vừa vặn rơi xuống.

Tôi lung tung lau khóe mắt, mở miệng nói với Kim Sở Hàm: "Sở Hàm, em không cần như vậy, anh hai và Cố Trạch Ngôn trước giờ luôn rất nghe lời em, nếu em thật sự phải đi kiểm tra, bọn họ không phải không đồng ý, chuyện kia em không muốn nói thì đừng nói cũng được. ”

Tôi nghe được Kim Sở Hàm đang ở trong lòng gầm thét.

[Kim Bảo Châu đang làm cái quỷ gì vậy?! À! Tôi biết rồi, ả ta đang giả vờ! Trà xanh! Con khốn! Muốn hại tôi! Đồ khốn!!]

"Kim Bảo Châu, chị thế này là ý gì..." Kim Sở Hàm nói rơi nước mắt là rơi ngay, cô ta hơi hơi há miệng, môi run rẩy như đang tức giận, một bên khóc nức nở còn một bên che đầu, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt thống khổ:

"Thế này là sao vậy, từ lúc em tỉnh dậy mọi người đều rất lạnh lùng với em, rõ ràng em rất không thoải mái, mọi người cũng không cho em đi kiểm tra, Kim Bảo Châu, bình thường không phải chị nói muốn cùng em làm chị em tốt sao, vừa rồi cửa vừa đóng liền mắng em, còn nói cái gì Trạch Ngôn sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên cạnh chị, em nói em không thoải mái, chị tự nhiên đạp ngã ghế, còn tự mình đánh mình, chị lại định vu khống em sao..."

"Em nói sao, là chị tự đánh mình xong vu khống em? Em có chứng cứ không?"

Cô ta không, bởi vì hệ thống bây giờ không có ở đây, cô ta không có đôi mắt nhìn trộm tất cả mọi thứ, cô ta sẽ giống như tôi trước đây, không thể biện minh.

Tôi nhìn ánh mắt đang kích động của Kim Sở Hàm, trong lòng vừa vui sướng vừa bi ai.

Tôi vui sướng dùng thủ đoạn tương tự đi trả thù Kim Sở Hàm, để cô ta cũng nếm trải những gì tôi đã từng chịu đựng.

Tôi bi ai dùng thủ đoạn tương tự đi trả thù Kim Sở Hàm, vì báo thù tôi vứt bỏ nguyên tắc kiêu ngạo, cam nguyện khom lưng đi nhặt thứ rác rưởi mà tôi nhìn không vừa mắt.

Nhưng tôi rất nhanh lại hạ quyết tâm, từ lúc quyết định báo thù, tôi đã nghĩ kỹ, hệ thống và kí chủ không muốn để tôi sống, cho dù thắng không được, tôi cũng muốn kéo bọn họ cùng chết, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không hối hận.

Hối tiếc là thứ vô dụng nhất trên đời này, nó sẽ chỉ biến những thống khổ trong quá khứ thành một trò đùa mà chính mình cũng không chấp nhận nổi.

"Sở Hàm. Em cần gì phải vậy, em và Trạch Ngôn cũng đã đính hôn rồi, từ lúc em về nhà họ Kim hơn nửa năm nay chị đối với em thế nào, mọi người đều thấy rõ, chị đã làm đến mức này rồi còn chưa đủ sao, chị chỉ nói với em đừng phụ lòng Trạch Ngôn, vui chơi có chừng mực, nhớ để ý thể diện gia đình mà thôi..."

"Chị nói bậy, Kim Bảo Châu, chị lại như vậy, sao chị luôn làm thế với em, trước đó còn vu khống em sao chép thiết kế của chị, còn mấy lần khi dễ em, kích động người khác cô lập em, em tưởng chị sẽ sửa,nhưng mà vì sao... Rốt cuộc em đã làm gì sai mà chị lại đối với em như thế?.."

Kim Sở Hàm che mặt gào khóc, cả người khóc đến run rẩy, tràn đầy ủy khuất.

Âm thanh kiểu này tôi không làm được như vậy, giống như đứa nhóc bị mắc mưa ướt đẫm đang nhỏ giọng cầu xin.

Cố Trạch Ngôn nhịn không được đi về phía trước vài bước, sờ sờ tóc Kim Sở Hàm.

Sờ rất nhẹ, sờ hai cái liền nhịn không được xoay mặt về phía không có người, ánh mắt có chút đỏ.

Đỏ này đại khái không phải bởi vì Kim Sở Hàm khóc mà đau lòng, muốn khóc là vì đang tự chua xót cho chính mình thôi.

Trước đây, tôi cũng từng như thế.

Đau lòng người ta không yêu tôi, đau lòng người ta không tin tưởng, đau lòng họ vì người khác mà rũ bỏ tôi, mỗi phút mỗi giây vẫn sẽ vì người vô tình kia mà run rẩy.

Như thể đang đi chân trần khiêu vũ trên than cháy đỏ.

Anh hai trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Bảo Châu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ”

Có lẽ ánh sáng quá sáng, làm tôi chẳng thể nhìn rõ ánh mắt anh ấy.

"Em không có, thật sự là không có."

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, không muốn vì tủi thân mà tỏ ra yếu đuối, nước mắt chảy dài bên má đang sưng có chút đau rát.

"Em chưa từng vu khống Sở Hàm, là trợ thủ của em, cô ấy thầm mến anh, cô ấy cảm thấy anh và Sở Hàm quá thân thiết, cô ấy rất ghen tị, cho nên cô ấy nhìn trộm bản thiết kế của Sở Hàm, đem những thứ đó trở thành cảm hứng dung nhập vào đồng sáng tạo với em(*). Lúc trước ở thư viện, em chưa từng liếc mắt đến bản thiết kế nháp kia, trình độ của em căn bản không cần dùng loại thủ đoạn này."

(*) [Nói dễ hiểu là lúc bạn họp nhóm cùng nhau vẽ một bức báo tường hay làm một cái bình gốm, nếu người làm chung với bạn liên tục góp ý vào tác phẩm, để cả hai cùng nhau hoàn thành tác phẩm kia thì sáng tác của bạn chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhất 40% mấy cái cảm hứng của người góp ý.]

"Em cũng không xúi giục mọi người cô lập con bé, là con bé đắc tội với mấy cô gái kia, không liên quan gì đến em, em cũng chưa từng ác ý khi dễ con bé, lúc đó Cố Trạch Ngôn vẫn là vị hôn phu của em, em khó chịu với người thứ ba cũng là chuyện thường, em cũng đã thay đổi rồi, thật sự không phải em đâu anh hai..."

Trong lúc hoảng hốt, tôi có ảo giác như mình có thể nghe thấy âm thanh của hệ thống và kí chủ, nhớ về kí ức kiếp trước, bởi vì có quá nhiều oan ức cùng ủy khuất(*), ủy khuất đến nổi linh hồn tôi đau đớn đến run rẩy.

(*) Ủy khuất [Những điều giấu kín trong lòng, không bày tỏ ra được]

Tôi từng bước, từng bước một đi đến hôm nay, từng chút từng chút đem ủy khuất của tôi quang minh chính đại nói ra, nói cho mọi người nghe, sau đó để những yêu thương không được đáp lại, những đau đớn không thể bày tỏ theo đó mà tan biến.

"Em biết em nói mấy lời này cũng không có chứng cứ, lúc trước anh còn tận mắt nhìn thấy em hắt cà phê vào Sở Hàm, nhưng ngày đó em muốn giải thích với con bé chuyện sao chép, kết quả con bé vẫn luôn làm nhục em, em mới làm ra mấy hành động đó, giống như bây giờ, rõ ràng là con bé đã làm sai, lại đẩy hết lên người em, nó vĩnh viễn là đứa vô tội đáng thương, trước kia mọi người bị nó lừa hết lần này đến lần khác, nhưng bây giờ nó đang một chân đạp hai thuyền, còn nói dối giả bệnh, mọi người còn không nhìn ra sao?"

"Em không có!" Kim Sở Hàm cao giọng cắt đứt lời tôi, mặt khóc đến đỏ cả lên.

Tôi không để ý đến cô ta, nhìn anh hai đứng im lặng không nói lời nào, hai tay buông thõng đang nắm chặt thành nắm đấm.

"Ây yo, nhiều người như vậy."

Giọng nói Thẩm Mục cà lơ phất phơ như cây lúa mạch, không chút thích hợp cắm vào bầu không khí đang nghẹt thở như đầm lầy này.(*)

(*) [Giải thích theo mình nhìn thấy thì cây lúa mạch mỗi năm thu hoạch một lần vào cuối hè và đầu thu, chỉ sống khỏe trong môi trường khô ráo mát mẻ, không sống ở mấy nơi nhiều nước như đầm lầy]

Hắn mở cửa chui vào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thiếu đánh quen thuộc.

Đôi mắt hắn lướt qua hết những người trong phòng, dừng lại trên mặt tôi.

Biểu cảm của hắn hoang mang một chút, giống như đang mờ mịt với thứ mình đang nhìn thấy.

Một giây sau, nụ cười đang thoải mái trên mặt hắn đột nhiên như chiếc ấm đun sôi bị bể, đinh một tiếng sức nóng tản ra bốn phía.

Tôi thật không ngờ hắn sẽ tới nhanh như vậy, hôm qua hắn muốn xử lý chuyện làm ăn, dựa theo thói quen bình thường thì hắn phải đưa người về biệt thự, mà biệt thự của hắn cách chỗ này khá xa.

Trên mặt hắn thoáng cái đỏ lên, mắt xanh ngưng đọng, tay theo thói quen sờ lên cái ghế gần nhất.

Đầu tôi lúc này chỉ có thể vang lên hai tiếng.

Thôi xong...

"Thẩm tiên sinh! Sao anh lại đến đây?"

Tôi hô một tiếng, sải bước xông tới chắn trước mặt Thẩm Mục, liều mạng nháy mắt với hắn, muốn hắn bình tĩnh lại một chút.

"Chúng tôi bên này có chuyện muốn nói, nếu cô không có chuyện gì thì ra ngoài trước đi."

Thẩm Mục căn bản không chịu nghe lời, mặt hắn không chút thay đổi, chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, tầm mắt lướt qua tôi, nhìn chằm chằm ba người kia.

Da đầu tôi tê dại, chỉ có thể đè nén hoảng hốt đang xoay vòng, tôi làm bộ quay đầu theo tầm mắt Thẩm Mục, làm ra vẻ khó xử, nhíu mày nói với Cố Trạch Ngôn đang vuốt tóc Kim Sở Hàm: "Trạch Ngôn, anh buông Sở Hàm ra trước, chúng ta nói chuyện rõ ràng cái đã."

Tôi cho Thẩm Mục cái cớ để đột nhiên nổi giận, để mọi người thuận lý thành chương phản ứng lại.(*)

(*)[Theo lẽ tự nhiên nghĩ Thẩm Mục tức giận là vì Cố Trạch Ngôn vuốt ve Kim Sở Hàm]

Cố Trạch Ngôn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ đang muốn đánh nhau với Thẩm Mục.

Anh hai ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ đứng tại chỗ nhìn kỹ Thẩm Mục, nhưng sắc mặt cũng không quá tốt.

Kim Sở Hàm trực tiếp ngây dại, hiện tại chỉ sợ ném cho cô ta một cái mai rùa, cô ta cũng sẽ vui mừng bò vào trốn.

Hệ thống vẫn lặng yên không một tiếng động, cô ta cũng biết hệ thống hiện tại nhất định là xảy ra vấn đề, không thể trông cậy, lại nhất thời không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể gào thét trong lòng.

Thẩm Mục nắm chặt cái ghế kia, cả người căng thẳng.

Có lẽ tôi nên cảm thấy may mắn hắn không đem súng theo, bằng không với nét mắt của hắn hiện tại chắc là đang chuẩn bị móc súng, cái hiện trường này càng làm cho người khác nghẹn họng hơn.

"Thẩm tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, bạo lực chỉ làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn thôi, tôi nghĩ chắc chúng ta có hiểu lầm gì đó, chi bằng ngồi xuống ôn hòa nói chuyện trước."

Anh hai nhíu mày, đứng ra giải quyết cục diện đang căng thẳng.

Thẩm Mục đang nổi điên, ai ngăn cũng không được, căn bản chẳng thèm liếc mắt nhìn anh hai.

Hắn chậm rãi chuyển tầm mắt, ánh nhìn dừng trên mặt tôi, như thể đang muốn nói "Là đứa nào làm?!!"

Là tôi tính sai, đáng ra nên xác định thời gian Thẩm Mục sẽ đến, hiện tại thế này có thể làm cho kế hoạch của tôi trực tiếp hỏng bét.

Đối với Thẩm Mục mà nói, tôi đại khái đã sớm phân chia vào hàng ngũ "đồ đạc của hắn", tuy rằng không biết là xếp trước ngà voi, hay kim điêu, nhưng chỉ cần là đồ đạc của hắn, bị người khác động vào một chút hắn đều sẽ nổi trận lôi đình.

Biểu tình mất khống chế của hắn giống như có trọng lượng ngàn cân đè lên ngực tôi, cảm giác hối hận đọng lại làm tôi muốn phát điên.

Làm sao, phải làm sao, phải làm sao bây giờ....

Tôi nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết mớ bòng bong này.

Tôi vốn đã diễn một nửa, những chất vấn áp lực kia vừa mới ra khỏi miệng, ủy khuất còn quanh quẩn ở hốc mắt, bị Thẩm Mục ép đến vậy, mắt lại nhịn không được chua xót.

Tôi nén cảm xúc mất khống chế, cảm giác từng tấc da thịt trên mặt đều đang run rẩy.

Tôi cố gắng nghiêng người về phía Thẩm Mục, tận lực để ba người bọn họ không nhìn thấy mặt tôi.

Tôi mở to hai mắt nhìn Thẩm Mục, hy vọng hắn có thể thấy rõ lời cầu xin trong mắt tôi, lặng im nói với hắn bốn chữ "Anh đừng như vậy."

Lúc tôi nói câu này, cảm giác được hai giọt nước mắt đang còn đọng trên má lăn dài xuống.

Răng Thẩm Mục răng rắc vang lên, cả người hắn căng thẳng như dây cung, bất cứ lúc nào cũng có thể khai hỏa.

"Thẩm tiên sinh, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, mọi người đều bình tĩnh một chút đi."

Tôi dùng sức chớp chớp mắt hai cái, để nước mắt còn lại chảy ra, cố nặn ra biểu cảm bình thường, lên tiếng chỉ như một người ngoài cuộc đang khuyên giải.

Chờ Thẩm Mục tự quyết định.

Hắn đẩy tôi ra, cầm cái ghế trong tay hung hăng đập xuống đất, lớn tiếng mắng một câu tục tĩu.

Cả người hắn nặng nề như con trâu đực thở hổn hển, chống nạnh trừng mắt nhìn Cố Trạch Ngôn, khàn giọng hét: "Con mẹ nó ai cho mày động đến người phụ nữ của tao?!!”

Đầu tôi bây giờ chị vang lên một câu "tai qua nạn khỏi"

"Mẹ nó! Kim Sở Hàm là vị hôn thê của tao!!!"

Hốc mắt Cố Trạch Ngôn cũng bị phẫn nộ dâng lên làm đỏ bừng, hét một tiếng như muốn rách cổ họng, giơ nắm đấm nhào về phía Thẩm Mục.

Anh hai thấy không ổn, vội vàng xông tới ôm anh ta: "Trạch Ngôn, Trạch Ngôn, cậu bình tĩnh đi! Đây là bệnh viện! ”

Cố Trạch Ngôn gào thét, giống như một chiếc xe mất kiểm soát muốn lao tới.

Hành lang vang lên tiếng bước chân ồn ào cùng tiếng nói chuyện, ngay sau đó mấy nhân viên bảo vệ da đen đô con dưới sự hướng dẫn của y tá xông vào cửa.

Là bị tiếng ồn lúc Thẩm Mục đập cái ghế kia dẫn đến.

Cái ghế bị đập vỡ thành mấy mảnh, mỗi một mảnh đều giống như cục than đen đang cháy rực ánh lửa nóng bỏng, Thẩm Mục đứng ở giữa những cục than đang cháy này.

Từng chút từng chút thở hổn hển nặng nề, ngực phập phồng.

Dây cung đang căn bị hắn kéo về quất ngược lại hắn không nhẹ.(*)

(*) [Đại ý chính là Thẩm Mục đang giận, cố nén lại nên bị bức đến mức nghẹn ngực luôn]

……

Tôi vội vàng ngăn bảo vệ đang muốn chạm vào Thẩm Mục, giải thích với bọn họ.

Anh hai cũng cố gắng trấn an Cố Trạch Ngôn, cố gắng khống chế tình hình.

Kim Sở Hàm giống như con chim rụt trên giường, đến khóc cũng chỉ dám thút thít.

Vất vả lắm mới thuyết phục được bảo vệ, Thẩm Mục và Cố Trạch Ngôn đứng đối diện nhau, không ai nhường ai.

"Tôi cảm thấy trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó. Thẩm tiên sinh, trước ngày hôm qua chúng tôi căn bản không biết có sự tồn tại của anh, hơn nữa từ lời nói của anh hôm qua mà nói, tôi cũng tin anh hẳn là không biết chuyện Sở Hàm có vị hôn phu, mà anh hình như cũng không biết thân phận thật sự của Sở Hàm phải không?"

Tôi mượn lời khuyên giải, mạnh mẽ chen vào giữa hai tên đàn ông đang nổi điên.

Lúc lướt qua Thẩm Mục, tôi mượn thân thể che chắn đưa tay nắm lấy tay hắn.

Là trấn an, là tín hiệu cảm ơn.

Thẩm Mục nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Anh hai quay đầu lại nhìn Kim Sở Hàm một cái, trán anh đổ một lớp mồ hôi mỏng, quần áo cũng nhăn nhúm, Cố Trạch Ngôn điên lên như con trâu nước, anh ấy vất vả lắm mới ngăn lại được.

"Sở Hàm, em còn muốn giả ngu sao? Chuyện đã đến nước này rồi em tự nói rõ đi!. ”

Chắc đây là lần đầu tiên tôi nghe được anh hai dùng giọng điệu lạnh lùng đến vậy nói chuyện với Kim Sở Hàm.

Kim Sở Hàm không dám ngẩng đầu, chỉ phát ra âm thanh thút thít.

Mấy tiếng chửi bới trong lòng cũng im bặt, chắc hiện tại đang sợ hãi không biết làm sao.

"Không lên tiếng? Con mẹ nó không phải cô nói với tôi cô là Tiểu Nguyệt Nhi sao? Không phải không có nhà cần tôi cưu mang sao? Sao bây giờ đột nhiên bị câm rồi? ”

Một bụng đầy lửa của Thẩm Mục còn chưa tan hết, mở miệng ra liền mắng xối xả.

Hắn tuy rằng có đôi khi thích giả vờ có học thức, nhưng bản chất chính là một tên buôn bán vũ khí không có văn hóa gì, căn bản không kìm được được mấy lời thô tục trong lòng.

Cố Trạch Ngôn nghiêng đầu sang một bên, rũ mắt nhìn xuống đất, anh ta cõng cái sừng tên Kim Sở Hàm, cơn giận vẫn nghẹn trong người nhưng không có chỗ nào để phát tiết.

Lưng anh hai rất thẳng, hai tay buông thõng nắm thành nắm đấm, anh nhìn Kim Sở Hàm vẫn đang im lặng, giống như đang thất vọng nhìn một người xa lạ nào đó.

"Sở Hàm, chuyện này em cũng đừng nghĩ có thể lấp liếm cho qua, em không phải con nít, đây không phải chuyện của riêng em, mà còn liên quan đến hai nhà Kim Cố, đừng quên em đã đính hôn với Cố Trạch Ngôn."

Không ai nguyện ý nói chuyện, tôi đương nhiên phải đứng ra chủ trì chính nghĩa, mạnh mẽ quất người phụ nữ này, để cô ta nhả hết mấy thứ xấu xí kia ra.

"Sở Hàm, làm sai thì phải biết nhận, không nên cứ trốn tránh, từ lúc em tỉnh lại vẫn luôn giả bệnh giả ngu, chị nói em vài câu em đã ra tay với chị, lại muốn dùng chiêu cũ đối phó chị, mỗi một lần đều là em sai, rõ ràng là em luôn chọc giận chị trước rồi lại giả bộ đáng thương, em là vì nghĩ mọi người đều tin tưởng em, cho nên mới không sợ trời đất mà biến thành thế này, tự em đánh chị xong bảo chị vu khống em, một mình em bày trò! Làm cái gì cũng lôi chị vào, chỉ vì em nghĩ nếu hai chúng ta đứng cùng nhau, mọi người nhất định sẽ tin tưởng em, vô điều kiện mà bênh vực em, cho nên em mới lợi dụng cơ hội mà làm ra những chuyện này!"

Lời nói của tôi áp sát, làm Kim Sở Hàm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

"Tôi nói lại lần nữa tôi không đánh chị, là chị tự mình đánh mình rồi vu khống tôi, tôi cái gì cũng không biết!"

"Lại như vậy..." Tôi sờ sờ vết sưng đau đớn trên mặt, ngẩng đầu để nụ cười chua xót lộ ra trước tầm mắt mọi người, "Chị tưởng em sẽ thay đổi, hơn nửa năm nay căn bản chị chưa từng tha thứ cho em, chị là vì cả nhà mình nên mới muốn cho em một cơ hội."

Thân thể anh hai run lên, há miệng muốn nói, cuối cùng cũng chẳng nói gì, chỉ đứng tại chỗ im lặng, đôi mắt dần đỏ lên.

Anh ấy nhìn tôi như thể một đứa trẻ phạm sai đang lo sợ.

Cố Trạch Ngôn nặng nề thở dốc, dùng mí mắt liếc nhìn tôi, lại như sợ bị phát hiện, nhanh chóng thu về.

Chỉ có Thẩm Mục, chống nạnh nghiêng đầu, nhíu mày như đang muốn nói với tôi một chữ "Hả" mang theo dấu chấm hỏi to đùng.

Ngay sau đó hắn lại nhíu mày, giống như đột nhiên tìm được đáp án, những phẫn nộ còn sót lại biến thành bắt đắc dĩ, hắn nghiêng người cười nhạo một tiếng, lúc quay đầu lại còn hung tợn liếc mắt nhìn tôi.

Thẩm Mục nhìn thấu tôi là cố ý dùng khổ nhục kế, ngược lại làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tên này chắc chắn sẽ không náo loạn nữa, chỉ là xong chuyện sẽ tiếp tục nhe răng trợn mắt với tôi, đúng là phiền toái.

Tôi tức giận, lại nói chuyện với Kim Sở Hàm, nghiến răng mở miệng: "Kim Sở Hàm, em còn không chịu nói thật, em nhìn xem đã lừa mọi người thành cái dáng vẻ gì rồi?"

[Hệ thống! Hệ thống cậu cứu tôi, tôi phải làm sao bây giờ, tôi không thể nhận, nếu tôi mà nhận thì chuyện này không có cách nào kết thúc! Cậu ra đây ngay! Đạo cụ! Giúp tôi lấy đạo cụ! Chỉ cần tách họ ra, tôi giải thích với từng người còn có kết quả!! Cậu giúp...]

[Đừng ồn ào! ] Câu đầu tiên sau khi hệ thống trở về chính là chửi bới [Đồ ngu xuẩn! Đồ ngốc! Độ hảo cảm của Kim Thành Nhất hiện tại chỉ có 30% rồi! Hơn nữa còn đang phập phồng mãnh liệt, còn không biết có rớt tiếp không! Cố Trạch Ngôn vừa mới giảm hai điểm, bây giờ là 98% rồi! Tôi chưa từng thấy đối tượng công lược 100% nào bị rớt điểm, cô tặng cho tôi bao nhiêu cái ngoại lệ chưa từng có rồi?!!]

[Bây giờ không phải lúc trách tôi, cậu mau giúp tôi nghĩ cách! ]

[Câm miệng đi! Tôi vẫn chưa nói xong, cô im lặng nghe đi! Vừa rồi tôi hao phí điểm tích lũy đi xâm nhập điện thoại di động của Kim Thành Nhất và Cố Trạch Ngôn, chết tiệt lại trừ điểm gấp ba lần, tôi kiểm tra cẩn thận mấy lần cũng không biết là xảy ra vấn đề gì, mấy tình huống này tôi chưa từng gặp qua, đã báo với cấp trên rồi, chờ đi.]

[Hệ thống, cậu còn có cấp trên hả? Sao cậu không nói với tôi?]

[Tôi đã nói đừng có ngắt lời tôi, cô điếc hả? Chẳng lẽ cái gì tôi cũng phải nói với cô?]

Trước giờ hệ thống chưa từng tức giận đến vậy, hoàn toàn không tìm ra dấu vết nhu thuận đáng yêu trước kia.

Thật giống như một con sói xám lớn một mực đóng vai thỏ trắng, phát hiện không dụ được thỏ, liền lộ nguyên hình chửi bới tức giận với con thỏ kia.

[Tóm lại tình huống tôi xâm nhập xem xét là, tối hôm qua Kim Bảo Châu gửi bài viết của một blogger hải ngoại cho Kim Thành Nhất, trong bài viết là cô bị thương, Thẩm Mục ôm cô đến bệnh viện, theo góc nhìn thì hẳn là người của trang trại chụp được, sau đó Kim Bảo Châu nói không liên lạc được cô, bảo Kim Thành Nhất gọi cho Cố Trạch Ngôn, sau đó Cố Trạch Ngôn liền nhận được những tin tức này, sau khi liên lạc với Kim Bảo Châu, họ lên mạng tìm kiếm địa chỉ trang trại, dọc theo trang trại tìm kiếm bệnh viện hỏi thăm, thông tin trang trại lần đầu tiên là Kim Bảo Châu cung cấp, là sai, mọi người không tìm được, Kim Bảo Châu sau đó đã cung cấp thông tin trang trại thứ hai cũng tìm ra bệnh viện cô được đưa đến. Chắc sau khi cô hôn mê họ đến bệnh viện này, Kim Bảo Châu còn gọi cho Kim Thành Nhất một cuộc gọi video, cho anh ta xem tình hình của cô, thời gian gọi video rất dài, tôi đoán khoảng thời gian đó hẳn là lúc Thẩm mục và Cố Trạch Ngôn gặp nhau, Kim Thành Nhất chắc cũng nhìn thấy, cho nên trước khi cô tỉnh dậy họ đã biết sự tồn tại của Thẩm Mục. ]

[Kim Bảo Châu, là Kim Bảo Châu, chắc chắn cô ta đang cố ý đối phó tôi.]

[Tôi vừa mới xem xét tọa độ trước đó, Kim Bảo Châu đích thật vẫn ở trong căn hộ, giữa chừng có một khoảng thời gian số liệu trống rỗng, tôi tính toán một chút, là từ lúc tôi và cô lâm vào ngủ say, chờ tôi tỉnh lại, tọa độ của cô ấy liền xuất hiện ở bệnh viện này, tuy rằng hiện tại không có chứng cứ cụ thể chứng minh là Kim Bảo Châu cố ý sắp xếp để mọi người tụ tập đến bệnh viện, nhưng tất cả đều rất trùng hợp, không thể không đề phòng, tôi cần dùng điểm tích lũy lại đi xâm nhập kiểm tra điện thoại di động của Kim Bảo Châu. ]

[Vậy cậu mau đi điều tra đi! ]

[Tôi không có nhiều điểm như vậy! Đều là tại thứ ngu xuẩn như cô làm thành thế này! Bây giờ tôi còn bị trừ gấp ba lần điểm! Tôi không thể sử dụng điểm tích lũy của tôi nữa, tôi muốn thu hồi Mị Cốt Nhũ Hương(*) trên người cô, dùng điểm tích lũy này đi dò xét.].

(*) [Mị Cốt Nhũ Hương - Mê Hồn Hương - Hương thơm mê hoặc]

[Cái gì! Cậu không thể tái chế đạo cụ của tôi, không phải đã nói cho tôi rồi là của tôi sao? Cậu không thể lấy nó!]

Mặc cho kí chủ liều mạng hô to, hệ thống cũng không để ý tới cô ta.

Thái độ của nó đối với kí chủ bây giờ rất chán ghét, lời vừa rồi chỉ là thông báo cho cô ta, căn bản không có ý cùng cô ta thương lượng.

Muốn xâm nhập vào điện thoại di động của tôi...

Quên đi, cho dù hiện tại lập tức xóa bỏ, những số liệu kia cũng không nhất thời xóa sạch được, khẳng định sẽ bị tra ra, huống chi làm vậy còn như thể tự vạch áo cho người xem lưng.

Ngay từ đầu, kế hoạch của tôi chính là thừa dịp hệ thống ngủ say, ra mặt vạch trần hình tượng ba lòng hai ý(*)của Kim Sở Hàm, chờ hệ thống thức tỉnh phát hiện dị thường của tôi cũng đã muộn.

(*) [Ba lòng hai ý - ý chỉ những người có lòng dạ không ngay thẳng, bụng dạ xấu xa thích đi lừa người khác, hoặc ví trên người Kim Sở Hàm là một trái tim mà yêu nhiều người]

Hệ thống có thể bởi vì độ hảo cảm dao động nên chậm chạp đến giờ mới phát hiện ra biến động, chỉ là chuyện tọa độ, rốt cuộc là sao...

Tôi đã từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, thậm chí còn nghĩ hệ thống đã phát hiện ra bị tôi nghe lén nên cố ý thả khói mù, kết quả khoảng thời gian đó làm tôi lâm vào khủng hoảng.

Để làm cho bản thân mình thoát khỏi sự hoảng loạn này, tôi không ngừng tự tìm cái cớ để che đi những suy nghĩ này, tôi đã từng nghĩ chắc là hệ thống theo dõi định vị qua điện thoại, sau đó vị trí điện thoại của tôi được chuyển đến căn hộ mà tôi thuê.(*)

(*) [Đại ý chính là ban đầu Châu nghĩ mình bị hệ thống phát hiện, nên mới hoảng loạn tìm cớ, nghĩ là chuyện theo dõi chỉ là theo dõi qua điện thoại thôi, nhưng thật ra là theo dõi trực tiếp tọa độ trên người, mà lúc Châu thực hiện kế hoạch bả vẫn đi lòng vòng, mà hiện tại theo lời của hệ thống thì nó vẫn chưa phát hiện ra(nếu phát hiện đã trực tiếp lật mặt vì cuộc đấu đang đến giai đoạn cao trào) cho nên Châu càng hoang mang không biết là đang xảy ra chuyện gì]

Nhưng bất kể là suy đoán nào, khi tôi đang yên đang lành đứng trước mặt bọn họ(là lúc giả làm thư ký đứng kế bên), tọa độ nhất định sẽ bị lộ, nhưng tọa độ này lại di chuyển, quả thật giống như đang phối hợp với kế hoạch của tôi.. Tại sao... Còn có cấp trên... Hệ thống này có cấp trên..

Theo bọn họ hai kiếp, đây là lần đầu tôi nghe đến chuyện này.

Chuyện này chứng tỏ không chỉ có một hệt thống, nhưng mỗi thế giới chỉ có một hệ thống hoạt động.

Hơn nữa lúc trước tôi đã nghe qua đối thoại của bọn họ, kí chủ hình như cho rằng thế giới này chỉ là một trong những thế giới cô ta cần hoàn thành nhiệm vụ, chờ thế giới này kết thúc, bọn họ còn phải đến thế giới khác.

Nhưng niềm tin của câu nói kia là dựa trên sự tin tưởng liên kết giữa kí chủ và hệ thống, mà theo tình hình nãy giờ, chắc chắn là không phải.

Kí chủ căn bản không biết hệ thống còn có cấp trên, có lẽ trong mắt hệ thống, cái gọi là kí chủ nhiều lắm chỉ là dao cắt dưa hấu, đũa gắp thức ăn, là một món dụng cụ thuận tay có thể lấy được thứ mình muốn mà thôi.

Cho nên nó làm bộ là một con thỏ trắng nhỏ, hòa ái dễ gần, dùng mấy cái đạo cụ kia để hấp dẫn kí chủ, hơn nữa nó còn đang cố gắng khiến ác ý của kí chủ càng ngày càng lớn.

Kiếp trước nhân thời khắc tôi thảm hại nhất hạ dục cổ lên người tôi, kiếp này vừa mới đến tiệc sinh nhật đã nhanh chóng giới thiệu dục cổ, giống như làm mọi thứ chỉ chờ ngày được chứng kiến sự thảm hại của tôi.

Đây quả thật là cô ta muốn giết người, nó liền đưa dao.

Tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề mà tôi đã luôn luôn bỏ qua.

Hệ thống vẫn còn ở đây... Trong thân thể Kim Sở Hàm cũng thay đổi kí chủ mới, vậy kí chủ đời trước đã đi đâu.(?)

(?) [Đoạn này mình cũng không hiểu lắm, tức là ý của Châu là thân thể của Kim Sở Hàm như một cái vật chứa, kí chủ đời này nếu thất bại nhiệm vụ thì đời khác sẽ đến thay thế, chỉ có hệ thống là giữ nguyên, mà Châu đang không biết những người bị thất bại nhiệm vụ sẽ đi đâu.]

20.

Rất khó diễn ta cảm giác của tôi trong khoảnh khắc này.

Giống như một tù nhân, hắn muốn đào đường hầm vượt ngục, hắn cố gắng lại cố gắng đào ngày đào đêm, đến cuối cùng không thể đào nổi nữa. Chạm phải một tầng đất cứng rắn.

Hắn mở mắt ra nhìn, lớp đất phía trước chôn một khối sắt kín kẽ, nhìn lại không biết đã đào bao lâu rồi, đào đến sạt lở, muốn về cũng chẳng về được.

Muốn rơi lệ lại cảm thấy buồn cười.

Nếu hệ thống vẫn còn cấp trên, nếu hệ thống này chỉ là một con kiến trong một bầy kiến.

Nếu cái gọi là kí chủ chỉ là đôi đũa để hệ thống xài thuận tay, nói ném là ném, muốn tìm đôi khác thì có thể dễ dàng tìm thấy.

Thế nên, mọi thứ tôi liều chết cố gắng và những gì đang diễn ra....

"Bảo Châu, Bảo Châu?"

Tôi nghe có người gọi mình, nhưng một lúc lâu sau tôi mới phản ứng lại.

Nhìn ánh mắt chột dạ kia mới thấy rõ là anh hai.

"Bảo Châu"

Anh hai hình như cả người đều vặn vẹo, như thể có trăm ngàn cảm xúc không rõ ràng, giơ một tay lên trấn an nắm lấy cánh tay tôi: "Em không sao chứ?"

"Em....em không sao."

Tôi không biết biểu hiện của tôi bây giờ là gì, nhưng từ giọng nói cũng nghe ra được biểu cảm trên mặt tôi đang rất tệ.

Tôi nên cảm thấy may mắn vì lúc nãy đã rêu rao mình đau lòng đến cỡ nào, nên bây giờ dù mặt tôi có tệ hơn thì cũng là chuyện dễ hiểu.

Anh hai nhìn qua rất không đành lòng, đến thở dài cũng run rẩy.

Trước kia lúc anh nhìn kí chủ, như thể cả đất trời toàn một màu xám ngắt, chỉ có người kia là có chút sắc màu.

Hiện giờ màu sắc kia bị nghiền nát, lần nữa để anh thấy lại màu cũ xám xịt, anh rốt cuộc mới phát hiện ra, cái màu xám tro anh không chú ý đến hóa ra từ lâu đã sớm bị đau thương chồng chất.

Tuy rằng không nghe được hệ thống báo cáo, nhưng tôi nghĩ giờ khắc này anh hai bị vô số cảm xúc tràn ngập, độ hảo cảm nhất định đang dao động kịch liệt.

"Sở Hàm!" Anh hai nặng nề gọi một tiếng tên Kim Sở Hàm: "Em làm anh quá thất vọng, bản thân đã làm sai, bây giờ đến dũng khí thừa nhận cũng không có sao?"

Cả khuôn mặt Kim Sở Hàm đều chôn ở trong gối, không nhúc nhích.

Tôi biết cô ta thật sự không còn cách nào khác, vốn còn trông cậy vào hệ thống, nhưng hệ thống lại không giúp được cô ta.

Ba người này đều là đối tượng công lược, cô ta đứng ra nói mình và Thẩm Mục không có chút tình cảm nào, yêu Cố Trạch Ngôn, vậy bên Thẩm Mục đã xong, nếu không phủ nhận quan hệ với Thẩm Mục, lại không thể giải thích với Cố Trạch Ngôn, về phần anh hai, mặc kệ cô ta lựa chọn ai thì anh ấy cũng đã xác định là không thể tiếp tục.

Nói nhiều sai nhiều, cô ta chỉ có thể không nói gì, hy vọng tìm cơ hội lén giải thích lại lần nữa.

"Nếu em không yêu tôi, sao lại đính hôn với tôi, rõ ràng là em nói thích tôi trước."

Cố Trạch Ngôn vẫn không quay đầu lại.

Từ sau khi Thẩm Mục tới, anh ta chật vật như con chó đi lạc không chấp nhận bị vứt bỏ, lớn tiếng sủa là tôn nghiêm còn sót lại của anh ta.

"Tôi vì em trả giá còn chưa đủ sao, ngay từ đầu lúc tôi và em ở bên nhau, là tôi cãi lời hôn ước hai nhà Kim Cố, tôi dường như là phải rời bỏ gia đình, nếu như sau này không phải phát hiện thân thế thật của em, nghĩa là tôi phải vì em rời khỏi nhà họ Cố. Lâu như vậy rồi, lúc nào tôi cũng đối với em là muốn gì nghe nấy, tôi chưa từng hoài nghi mỗi một câu em nói với tôi. Kim Thành Nhất và Kim Bảo Châu đều nói chưa từng gặp qua em, lúc họ gửi cho tôi tấm ảnh kia tôi còn tự tìm lý do giải thích cho em, nghĩ đó chắc là người qua đường tốt bụng giúp đỡ em, có lẽ là hiểu lầm. Nhưng còn em thì sao, ngay cả một câu giải thích em cũng không thèm nói, ở trong lòng em rốt cuộc coi tôi là cái gì.? ”

"Không phải, Trạch Ngôn, em yêu anh mà!!" Kim Sở Hàm hoảng hốt, cô ta bất chấp mọi thứ, ngẩng đầu giãy dụa ngồi dậy muốn xuống giường.

Cố Trạch Ngôn quay đầu nhìn tôi thật sâu, nhẹ nhàng nói một câu: "Xin lỗi. ”

Nói xong câu này anh ta cất bước đi ra ngoài, Kim Sở Hàm la hét muốn đuổi theo, lại bị Thẩm Mục giữ lại.

"Sao lại muốn đi? Chuyện còn chưa nói rõ ràng, cô và tôi còn khoản nợ chưa tính với nhau đâu. ”

Kim Sở Hàm chắc là chưa từng thấy dáng vẻ phát điên chân chính của Thẩm Mục, bị hắn nắm lấy run rẩy đến ngơ ngác.

Thẩm Mục không có chút thương tiếc nào với cô ta, không khách sáo hỏi cô ta sao lại giả danh Tiểu Nguyệt Nhi, sao lại muốn tiếp cận hắn, có vị hôn phu rồi sao lại lừa hắn.

Kim Sở Hàm trừ khóc ra cũng chỉ biết khóc, mắt nhìn sắp bị Thẩm Mục hỏi đến không chịu nổi, chỉ biết nức nở gọi anh hai.

Dù sao cũng là em gái ruột.

Anh hai không đành lòng lên ngăn Thẩm Mục đang nổi điên ép người.

Nhất thời tiếng cãi nhau, tiếng khóc xen lẫn giống như một cái chợ.

Lúc hệ thống lên tiếng tôi gần như sắp không phân biệt nổi.

[Kí chủ, tôi kiểm tra điện thoại di động của Kim Bảo Châu, không tìm ra gì khác thường, bình thường cô ta ngoại trừ liên lạc với Kim Thành Nhất thì không còn ai, cô ta lên mạng lướt được ảnh, chụp màn hình bài đăng của blogger kia gửi cho Kim Thành Nhất, lịch sử trò chuyện tôi cũng đã xem, trước mắt không có gì bất thường. ]

Tôi không nghĩ hệ thống sẽ nói những lời này.

Nó chỉ có thể thấy mấy cái này? Không phát hiện cuộc trò chuyện của tôi và Thẩm Mục? Không thể nào!!

Cảm giác quỷ dị quen thuộc lại hiện lên, giống như tọa độ vị trí không giải thích được kia, suýt nữa đánh gục tôi.

Tại sao? Giống như có gì đó đang cố ý giúp tôi.

Lần trước là tọa độ, lần này là dò xét điện thoại, chắc chắn có liên quan, hệ thống có suy yếu đến đâu cũng không có khả năng trùng hợp như vậy, trùng hợp đều phạm phải sai lầm trên người tôi.

Hơn nữa từ phản ứng của hệ thống cho thấy, những chuyện này tuyệt đối không phải nó làm.

Là có cái gì có thể không bị hệ thống phát hiện đang che dấu vết cho tôi, là ai? Lại xuất phát từ mục đích gì?!

Tôi không phải là đứa may mắn, bên cạnh xuất hiện một hệ thống và một kí chủ khiến cuộc sống của tôi chẳng khác gì như đang đi bộ trên dây cáp, sơ sẩy một bước là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Bây giờ có một may mắn ngoài ý muốn như vậy đập vào đầu tôi, nhưng tôi không thể cảm thấy vui sướng, ngược lại tâm tình càng nặng nề.

Bởi vì tôi không biết được may mắn này đến từ đâu, trên đời này rất ít thiện ý vô cớ nhưng ác ý thì luôn đầy rẫy.

Bên kia còn đang náo loạn, chẳng có thời gian cho tôi ở chỗ này suy nghĩ lung tung.

Tôi chỉ có thể giống như mỗi một lần trong trước đây, tạm thời đè nén cảm xúc và suy đoán trong lòng, kiên trì đi diễn vở kịch này.

Tôi bước lên cố gắng tách ba người đang hỗn loạn.

"Được rồi, Sở Hàm không phải nói không thoải mái sao, vậy trước tiên ở lại bệnh viện đi. Thẩm tiên sinh, tôi là chị của Kim Sở Hàm, chuyện của anh và Sở Hàm, không chỉ liên quan đến hai người, còn liên quan đến thể diện của nhà họ Kim, chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng trước, anh hai, anh ở cạnh Sở Hàm trước đi, lát nữa em sẽ trở lại."

Mấy người ở đây thật ra đều đang chờ một bậc thang, một bậc thang có thể ngắn ngủi chấm dứt câu chuyện khôi hài này, tôi đưa thang rồi nên mọi người đều im lặng leo xuống.

Tôi dắt Thẩm Mục đến nơi cũ.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ của tôi đang muốn nghiến răng chửi thề.

"Cô tự mình ra tay với mình cũng tàn nhẫn lắm."

Thẩm Mục tức giận không yên, lia mắt một vòng nhìn cả người tôi, rõ ràng muốn tôi dỗ dành hắn thật tốt, bằng không việc này vẫn chưa xong.

"Diễn trò mà dù sao cũng phải lộ ra ngoài đôi chút, tôi không nghĩ anh sẽ đến nhanh như vậy, làm khó anh vừa rồi cùng tôi diễn kịch, làm tốt lắm."

"Hừ, cô khóc thành cái dáng vẻ như vậy, tôi mà không đến giúp cô, tôi nhìn cô như đang hận không thể nhảy từ trên lầu này xuống, vô dụng, mấy thứ vừa rồi cũng đáng để cô khổ thành như vậy? Giết quách hết đi là xong!!"

Thẩm Mục cào cào tóc, nóng nảy đến khó chịu.

"Cô, cô từ đầu đã muốn tiếp cận tôi, đầu tiên là lợi dụng tên Tiểu Nguyệt Nhi chạy đến, thấy không ổn liền dứt khoát câu dẫn tôi, làm tôi thấy cô có chút ý gì đó nên giữ cô bên người, sau đó lại nói ra chuyện Kim Sở Hàm, tiếp tục để ả tiếp cận tôi diễn trò, chờ ả diễn cho cô xem đến chán rồi lại lợi dụng tôi đối phó ả ta."

"Mấy chuyện này không phải anh đã biết hết rồi sao, tôi thấy anh chơi vui như vậy, cho dù tôi không xuất hiện, con chuột Kim Sở Hàm này cũng bị anh chơi xoay vòng vòng."

Tôi vuốt lưng hắn, vỗ nhẹ hai lần như đang dỗ dành một cậu nhóc.

Thẩm Mục trừng mắt nhìn tôi một cái, nhưng không né tránh tay tôi, nhe răng trợn mắt: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô chính là biết rõ dáng vẻ tôi thích, cho nên mới cố ý tiếp cận tôi, coi tôi như thằng con nít, cô và ả Kim Sở Hàm kia là cùng một mục đích, chỉ là cô cao tay hơn ả mà thôi."

"Nếu thật sự chỉ là cao tay hơn cô ta thôi thì anh đâu có dễ tha thứ cho tôi như vậy, là tôi thông minh, còn biết kiên nhẫn, kiên nhẫn tốn tâm tư đi tìm hiểu mọi thứ về anh."

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng kề sát vào Thẩm Mục, vóc dáng hắn rất cao, tôi ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể chạm vào cằm hắn.

Hơi thở của hắn nóng bỏng, mơ hồ phả xuống môi tôi.

"Huống chi, anh không phải cũng biết hết tất cả, lại phóng túng chính mình sao, anh nhìn anh xem, bây giờ có chút không giống với lúc tôi mới biết anh, anh của hiện tại rất giỏi diễn kịch, còn rất biết chiều lòng người."

Tôi dùng chút mở lòng ngắn ngủi, để thân thể này kề sát vào Thẩm Mục, đưa tay chạm vào từ vầng trán trơn bóng đến khóe môi nóng bỏng của hắn.

"Anh cũng rất hưởng thụ cảm giác ở cạnh tôi, không phải sao?"

Chúng tôi cách nhau rất gần, gần như thể cả hai đang dây dưa cùng một chỗ.

Mỗi khi tôi như gần như xa tiếp xúc thân thể với Thẩm Mục, ánh mắt Thẩm Mục sẽ hơi nheo lại, hắn rất thích.

Nhưng nếu gần hơn một chút.

Giống như bây giờ, hai chúng tôi vẫn còn cách nụ hôn một ngón tay.

Đôi mắt xanh lục của hắn sẽ co lại như động vật, hơi thở nặng nề, không phải là ham muốn, là sự ghê tởm, là xúc động muốn xé nát tất cả mọi thứ.

Mỗi một ngày ở chung với Thẩm Mục, cho dù đã biết quá khứ của hắn, tôi vẫn luôn thăm dò xem sợi dây vô hình kia rốt cuộc ở đâu.

Thậm chí hắn rất thích tiếp xúc da thịt, nhưng tiếp xúc này chỉ như gần như xa.

Giống như hôn một vết thương, phải nhẹ nhàng, nếu hôn mạnh hắn sẽ đau, sẽ tức giận.

Tôi nghĩ có lẽ hắn còn cất giấu một chuyện chưa nhắc đến, là một chuyện chẳng cần nói cho kí chủ, thậm chí nếu nói ra có thể sẽ phản tác dụng tới việc công lược.

Tôi từ người Thẩm Mục lui về, mắt hắn như có tia cảm xúc xẹt qua, nhưng chỉ trong nháy mắt liền thu lại.

Yết hầu hắn lăn lên lăn xuống vài cái, nhẹ liếc nhìn tôi, mới chậm rãi mở miệng: "Đúng vậy, cho nên trước khi tôi hưởng thụ đủ, cô dám xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho cô biết cái gì gọi là đau đớn cái chết."

"Biết rồi."

Tôi nhìn vào yết hầu đang lăn của hắn, đột nhiên nhớ lại một chuyện cũ.

Kỳ thật kiếp trước khi tôi đi theo kí chủ kia, cô ta dường như đã câu được tất cả các đối tượng công lược.

Mỗi ngày không phải lăn lộn với tên này, thì chính là cùng tên kia lăn lộn.

Nhưng số lần qua đêm với Thẩm Mục rất ít.

Tôi rất ghét nhìn thấy những thứ này, cho nên hầu hết thời gian tôi đều nhắm chặt mắt, chỉ hận mình không thể lập tức tiêu tan.

Chỉ có thỉnh thoảng vài lần tôi nghe được tiếng động lạ mới liếc mắt một cái.

Hầu như lần nào cũng là Thẩm Mục.

Mỗi một lần hình ảnh cơ bản đều rất giống nhau.

Hắn sẽ bóp cổ kí chủ ấn lên gối, quan hệ từ phía sau, gân xanh nổi lên từ cằm đến cổ, sắc mặt âm trầm, hô hấp nặng nề, khóe mắt phiếm hồng.

Chán ghét đan xen với dục vọng, giống như một kẻ giết người khát máu đang đàn áp bản năng để phát tiết theo một cách khác.

Đôi khi ra tay nặng, kí chủ sẽ la hét lung tung nhưng không dám phản kháng.

Có thể cảm giác được kí chủ không dám trêu chọc Thẩm Mục.

Các đối tượng công lược khác ai nấy đều theo ý kí chủ, nhưng Thẩm Mục cần người khác nhường nhịn chiều theo hắn.

Khi đó tôi cho rằng Thẩm Mục chỉ đơn thuần là một tên biến thái mà thôi.

Nhưng bây giờ...

Tôi nghĩ có lẽ tôi đã biết nơi đau đớn nhất của hắn là đâu (Liệt dương?😀)+

"Thẩm Mục, cô gái người Nga kia đâu?"

"Tìm được rồi, đêm qua tôi đã đi tìm cho cô, tạm thời đem về nhốt ở biệt thự, tùy cô về xử lý đi."

Thẩm Mục nhắc tới chuyện này dường như tâm trạng không tốt lắm, lông mày lập tức nhíu lại, hắn nhìn tôi một cái, lại bổ sung một câu: "Tôi không động đến cô ả, chỉ nhốt lại thôi. ”

"Tôi biết, nếu anh đã đồng ý với tôi thì nhất định sẽ làm được, Thẩm Mục, bên này tạm hết chuyện rồi, anh trở về trước đi, đợi xử lý xong tôi sẽ về tìm anh."

"Cô không đi theo tôi sao?!"

Thẩm Mục nói tức giận liền tức giận.

"Tôi muốn xử lý chuyện bên này trước."

"Thật sự là phiền phức chết đi được, cô phải xử lý bao lâu."

Tôi nhẫn nại dỗ dành hắn.

"Tôi sẽ làm nhanh thôi, đã tốn nhiều công sức đến vậy, cũng không thể để thất bại trong gang tấc, anh về trước đi, hai ngày nay chú ý động tĩnh của Cố Trạch Ngôn, nếu anh ta có hành động gì, anh phải lập tức nói với tôi, được không?"

“...... Bực mình quá, tôi biết rồi. ”

Tôi dỗ Thẩm Mục rời đi, mới quay lại phòng bệnh.

Kim Sở Hàm nửa ngồi trên giường bệnh, ôm eo anh hai khóc.

Anh hai lẳng lặng đứng đó, hai tay đặt bên cạnh Kim Sở Hàm, không đụng tới cô ta, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt lạnh tanh.

"Anh hai, em và Thẩm tiên sinh đã bàn bạc xong, anh ta tạm thời trở về trước, nhưng chuyện này anh ta kiên trì muốn chúng ta cho anh ta một lời giải thích, em cũng đã điều tra qua, thân phận của anh ta không đơn giản, nếu chuyện này xử lý không tốt có thể mấy người chúng ta đều gặp nguy hiểm, có nên báo một tiếng với bố mẹ không?."

"Vất vả cho em." Mặt anh hai mang theo mệt mỏi mệt mỏi: "Bên bố mẹ anh sẽ đi nói, lát nữa anh đi tìm Trạch Ngôn, cùng cậu ấy nói chuyện một chút, nếu Trạch Ngôn muốn hủy hôn, bên chúng ta nhất định phải phối hợp, về phần vị Thẩm tiên sinh này..."

Anh hai đưa tay đẩy Kim Sở Hàm đang ôm eo anh khóc lóc, đẩy không ra, Kim Sở Hàm lại càng ôm càng chặt.

"Anh hai, em nghĩ thế này, nếu Sở Hàm sau khi đính hôn với Trạch Ngôn, lại giấu diếm thân phận đi tới bên cạnh vị Thẩm tiên sinh này, xem ra con bé thích Thẩm tiên sinh hơn, đúng lúc Thẩm tiên sinh cũng nói, tuy Sở Hàm lừa gạt anh ta, nhưng anh ta vẫn rất để ý Sở Hàm, không bằng dứt khoát thành toàn bọn họ đi."

"Không được! Em chỉ là cảm nắng nhất thời thôi, em không yêu Thẩm Mục. ”

Kim Sở Hàm đại khái là đã suy nghĩ rõ ràng, so với hảo cảm lên xuống của Thẩm Mục, nắm chặt Cố Trạch Ngôn mới là biện pháp duy nhất.

"Anh hai, anh dẫn em đi tìm Trạch Ngôn được không, vừa rồi em chỉ là bị dọa sợ, em còn có chuyện muốn nói với Trạch Ngôn, em có thể giải thích với anh ấy..."

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.