Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 24




Chương 24

Trần Bình có chút nghi ngờ, nhìn khu vực đang được quét sơn xung quanh.

Anh đến đây để làm việc sao? “Xin lõi, có phải cô hiểu nhầm rồi hay không, tôi không đến..”

Trần Bình quay đầu lại nhìn cô gái bên cạnh.

Tào An Tuệ lạnh lùng nheo mắt lại, nói: “Anh không phải cái gì chứ, nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì, mau đi làm việc đi!”

“Tôi không đến để làm việc, tôi đến tìm Sở An An.”

Trần Bình bực bội với cách Tào An Tuệ đối xử với mình.

Ánh mắt và giọng điệu của người phụ nữ này là như thế nào vậy chứ, thật không có lễ phép! Anh đã để Kiều Phú Quý mua lại phòng trưng bày này, sao bây giờ vẫn còn loại nhân viên không có mắt nhìn như thế này: “Anh tìm quản lý của chúng tôi?”

Tào An Tuệ lại đánh giá Trần Bình một lần nữa, tiếp đó cười khẩy nói: “Dựa vào loại nghèo kiết xác như anh mà cũng muốn tìm quản lý của chúng tôi? Sao nào định tố cáo tôi với cô ấy à?”

Cái loại người gì đây chứ! Bản thân không chăm chỉ làm việc còn muốn tố cáo cô ta với quản lý.

“Cái gì cơ?”

Trần Bình vẫn không hiểu gì hết, đây là cái gì với cái gì chứ! “Tôi nói với anh này, cả mấy người kia nữa cũng nghe cho tôi.

Đây là phòng trưng bày Quốc Hoa, chỗ này không thiếu người làm, ở bên ngoài cũng có rất nhiều công nhân muốn vào đây làm.

Đừng cho rằng quản lý Sở đối xử tốt với mấy người thì mấy người có thể lười biếng, trong mắt Tào An Tuệ tôi mấy người chỉ là rác rưởi mà thôi, hiểu chưa?”

Tào An Tuệ khịt mũi coi thường nói: “Nhất là anh, anh thì là cáu thá gì chứ mà còn muốn gặp quản lý Sở của chúng tôi! Không làm thì mau cút đi!”

Tào An Tuệ tay trái chống nạnh, tay phải chỉ vào cửa.

Lúc này Trần Bình cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Anh tới đây vô cớ bị coi là thằng công nhân đến từ nông thôn coi như xong, thế mà lại còn bị người phụ nữ không nói lý lẽ này thuyết giáo một trận.

Cho dù tính tình anh có tốt đến đâu thì lúc này cũng phải nổi giận.

“Cô tên là Tào An Tuệ?”

Trần Bình lạnh mặt hỏi.

“Đúng vậy, sao nào, anh không phục muốn đánh tôi sao? Có tin tôi gọi bảo vệ tới đem tất cả các anh lôi ra ngoài không!”

Tào An Tuệ hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo nói.

Một đám rác rưởi, cũng không nhìn lại thân phận của bản thân.

Cho mấy đồng tiền liền giống như mấy con chó ra sức làm việc.

Hoàn cảnh trưởng thành khiến cho Tào An Tuệ sinh ra thói quen kiêu ngạo sai khiến.

“Được lám, tôi cảm thấy cô không có tư cách ở lại phòng trưng bày Quốc Hoa này.”

Trần Bình gật đầu nói, trong mắt tràn ngập vẻ bất mãn.

Tào An Tuệ nghe thấy lời này lập tức ôm bùng cười to: “Ha ha ha, anh đúng là đồ đần độn, tôi không có tư cách ở lại đây? Chẳng lẽ loại nghèo kiết xác như anh lại có thể đuổi việc tôi hay sao?”

Đột nhiên từ phía xa truyền tới một giọng nói lạnh lùng.

“Có chuyện gì thế Tào An Tuệ? Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa!”

Một dáng người xinh đẹp yểu điệu bước tới.

Cô ta mặc một bộ vest nữ màu trắng phô ra dáng người quyến rũ, mái tóc màu nâu uống cong xõa tung phía sau lưng, đôi tai trắng nõn đeo khuyên tai tròn, cực kỳ có phong cách ngự tỷ.

“Quản lý Sở, chị đến rồi, ở chỗ này có người gây sự ạ!”

Tào An Tuệ lập tức chạy qua, dáng vẻ lấy lòng dựa dẫm.

“Gây sự?”

Sở An An nhíu đôi mày liễu lại, thái độ cũng lạnh thêm vài phần, không khí xung quanh người cô lập tức thấp xuống vài độ.

Dám gây sự ở phòng trưng bày Quốc Hoa đúng là ăn gan hùm mật gấu mà! Tào An Tuệ vừa nhìn thấy thái độ của Sở An An, khóe môi lập tức không nén nổi nhếch lên nở nụ cười, chỉ về phía Trần Bình đang cắm hai tay vào túi lười biếng đứng ở chỗ kia, nói: “Đúng vậy, tên công nhân kia không chỉ đến gây chuyện còn mong hão muốn gặp chị.

Em dạy dỗ anh ta vài câu, vậy mà anh ta dám nói em không có tư cách ở lại đây, chị nói anh ta có phải bị ngốc không.”

Sở An An lạnh lùng liếc mắt nhìn Tào An Tuệ, tuy rằng cô không thích giọng điệu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồn của Tào An Tuệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.