Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 23: Nguyên nhân chết




Chương 23: Nguyên nhân chết

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Cố Thịnh An bước do dự từng bước nhỏ theo Tiêu Lam ra cửa.

Ngoài cửa, mèo đen đội khăn trùm đầu đã chờ trên hành lang, nhìn thấy Tiêu Lam ra tới, nó trực tiếp đi trước bắt đầu dẫn đường, nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, một chút âm thanh cũng không có.

Lạc dừng lại ở một chỗ ngoặt.

Tiêu Lam mượn dùng vách tường che lấp thân hình, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy Dương Đức Cao đang mang vẻ mặt lo âu đi qua đi lại, toàn bộ sống lưng căng lên, đôi tay như bị thần kinh xoa xoa, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng: "Sẽ không, sẽ không, mười năm trò cũng chưa tới tìm tôi, sao có thể bây giờ lại tới……"

Ông ta càng đi càng thêm lo âu, hô hấp cũng có vẻ khó khăn lên, mồ hôi như hạt đậu từ trên đỉnh đầu ngày càng thưa thớt của ông chảy xuống, cuối cùng thậm chí bắt đầu đấm tường thùm thụp. 

Đột nhiên sau lưng một cổ mạnh mẽ đánh úp lại, trực tiếp đẩy Dương Đức Cao đến lảo đảo.

Còn không đợi ông đứng vững, hai cánh tay liền chế trụ ông không thể động đậy, ngay sau đó một sợi dây thừng thô tráng từ trên rơi xuống trói ông lại thật vững chắc.

Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, mà Dương Đức Cao cho tới bây giờ còn chưa rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì. Sao chưa gì đã bị trói rồi? Từ đầu đến cuối cũng không thấy rõ bộ dạng kẻ tập kích.

Tiêu Lam thuận tay ba giây mở một cửa phòng, trực tiếp một tay xách người đi vào.

Quay đầu vẫy vẫy tay với Cố Thịnh An còn ở ngoài cửa ngốc lăng: "Vào đi, còn ở bên ngoài làm gì?"

Lúc này, Cố Thịnh An mới như tỉnh lại khỏi mộng mà lấy lại tinh thần từ một bộ chiêu thức của Tiêu Lam, ánh mắt nhìn cậu cũng mang theo vài phần kính sợ: "Tiêu…… Tiêu ca, ngài đây là luyện qua rồi sao?"

Tiêu Lam gật gật đầu: "Thử nhiều vài lần thì cũng đúng."

Thời điểm từng làm công ở quán bar, luôn sẽ gặp phải khách hàng say rượu kiếm chuyện, giảng đạo lý với tửu quỷ là vô dụng, lại không thể ẩu đả khách hàng, cho nên tốt nhất vẫn là chế trụ người rồi đưa đi là an toàn nhất.

Cho nên, đây thật sự chỉ là quen tay hay việc mà thôi.

Cả người Cố Thịnh An run lên, tư thế đứng cũng cung kính hơn vài phần: "Tiêu ca, chúng ta đây là chuẩn bị dụng hình sao?"

Tiêu Lam cho y một ánh mắt cậu là thiểu năng trí tuệ sao: "Xã hội pháp trị, hiểu hay không?"

Cố Thịnh An: "……"

Vừa nãy ngài cũng không phải làm như vậy, với lại Thế Giới Hàng Lâm pháp luật gì đó đâu ra?

Tiêu Lam ngồi xổm xuống, cười chào hỏi Dương Đức Cao đang nằm trên mặt đất: "Chào Dương lão sư."

Dương Đức Cao thấy rõ người trước mắt, rõ ràng là bộ dáng văn nhã tuấn tú, động tay lên tới lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn, giọng ông phát run: "Cậu…. Cậu là ai? Còn như vậy nữa tôi…. Tôi báo cảnh sát đấy."

Thanh niên trước mắt lại nhìn ông, lộ ra một ánh mắt khinh thường: "Có tin là ông căn bản kêu không ra nửa chú cảnh sát tới không?"

Thế giới trong trò chơi chỉ sợ căn bản là không có cảnh sát, điện thoại của bọn họ hoặc là gọi không được, hoặc chính là cảnh sát bởi vì đủ loại nguyên nhân bị trì hoãn giữa đường.

Dương Đức Cao nhìn thấy Tiêu Lam tươi cười, trong lòng lạnh nửa thanh, xong rồi xong rồi, người này chắc chắn là có bối cảnh gì đó, thế mà có thể trực tiếp duỗi tay đến tận bên cảnh sát.

Tiêu Lam dùng đầu dây thừng vỗ vỗ lên mặt Dương Đức Cao: "Dương lão sư, chỗ tôi có một chút vấn đề, hy vọng ông có thể phối hợp một chút."

Mí mắt Dương Đức Cao run run: "Cậu nói đi……"

Tiêu Lam vào thẳng chủ đề: "Ông gϊếŧ Cố Mặc như thế nào?"

Nghe vậy, sắc mặt Dương Đức Cao bỗng nhiên đại biến, đôi mắt ônh trừng đến cực lớn, vẻ mặt không thể tin tưởng: "Làm sao cậu biết ——"

Lời nói vừa ra lại cảm thấy mình nói lỡ, vội vàng cứu chữa: "Không không không, tôi không có, nhất định là nghĩ sai chỗ nào rồi."

Sắc mặt Tiêu Lam trầm xuống: "Dương lão sư, như vậy thì không thú vị rồi. Ngài nhìn qua cũng là một người văn nhã, đáng tiếc không khéo chúng tôi tìm được một chút sở thích cá nhân ngài giấu đi, công bố chúng ra ngoài thì thế nào?"

Cậu còn nhắc nhở một chút: "Các nữ sinh."

Sắc mặt Dương Đức Cao trắng nhợt: "Các người!"

Tiêu Lam từ trên cao nhìn xuống chằm chằm ông: "Hoặc là, chúng tôi lột ông chỉ còn cái quần cộc ném giữa đường cái để livestream. Sau đó share cho bọn học sinh của ông?"

Tiêu Lam lại phóng thấp giọng dụ dỗ nói: "Đừng khẩn trương, chúng tôi đối với chuyện đưa ông đến cục cảnh sát không có hứng thú gì, chúng tôi chỉ là cảm thấy hứng thú với án mạng này mà thôi, một chút sở thích nho nhỏ, ông có thể lý giải mà nhỉ."

Nói rồi còn ném cho Cố Thịnh An một ánh mắt, Cố Thịnh An nháy mắt đã hiểu, cũng phối hợp lộ ra một nụ cười biếи ŧɦái.

Hai người hiện tại thoạt nhìn giống như là loại người có sở thích truy tung hung án tìm kiếm cái lạ.

Dương Đức Cao chần chờ: "Thật…… Thật sao?"

Tiêu Lam cười với ông, dưới ánh trăng nụ cười này có vẻ có chút dữ tợn: "Đương nhiên, tôi cũng không thích cảnh sát, bọn họ luôn là phá hư nghệ thuật mà tôi thích."

Dương Đức Cao dao động, ông sợ nếu là ông không nói, hai tên biếи ŧɦái này sẽ làm ông biến mất đi mất.

"Bọn họ không phải nói nữ sinh tên Cố Mặc kia là người tùy tiện sao, vừa lúc tôi…… Tôi có một diễn đàn, bên trong cũng thấy được ảnh chụp của cô bé." giọng Dương Đức Cao có chút run. "Tôi bèn đi tìm cô bé, tôi đưa tiền còn không được sao. Nhưng không nghĩ tới nó không muốn, còn muốn chạy, nếu để người khác biết sao được? Tôi…… Tôi kích động một cái liền, liền…… bóp chết người."

Dương Đức Cao đối diện ánh mắt khinh bỉ của hai người, cảm thấy giọng nói giống bị nhét dao nhỏ: "Tôi…… Tôi cũng không nghĩ tới cổ nó mỏng như vậy, dùng sức một cái thôi đã…… đã gãy rồi……"

Mười năm trước Dương Đức Cao khoảng 50 tuổi, thân thể cường tráng, đối phó một nữ sinh cao trung cái yếu đuối mong manh không cố sức chút nào.

Giọng Tiêu Lam lạnh lẽo: "Thi thể đâu?"

Dương Đức Cao: "Tôi cũng không biết, lúc ấy hậu viện khách sạn còn đang sửa chữa lại, tôi đã cắt nát thi thể…… Trộn vào máy trộn xi măng, sau đó thì tôi cũng không biết……"

Cố Thịnh An nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, Tiêu Lam cho y một ánh mắt ý bảo y bảo trì thiết lập nhân vật. 

Tiêu Lam: "Một vấn đề khác nữa, pháp khí mà Trương Khiết nói là cái gì?"

Dương Đức Cao giãy giụa một chút, nhưng cảm thấy không nói khả năng hiện tại phải lạnh* ngay, vẫn thành thành thật thật nói: "Cái này tôi không rõ ràng lắm, chỉ biết là một cao nhân cho trò ấy, trò ấy thật sự coi như bảo bối, chỉ để tôi bịt mắt sờ soạng một chút, cảm xúc sờ giống kim loại."

(*ý ở đây là chết, lạnh xác, từ giờ sẽ dùng nhiều tiếng lóng là chữ 'lạnh' này nên mình sẽ giữ nguyên như tác giả viết)

Tiêu Lam hồi ức lại vai ác trong phim, bắt chước lộ ra một biểu cảm không sai biệt lắm: "Cảm ơn Dương lão sư hôm nay phối hợp, tôi rất vừa lòng."

Sau đó đứng lên đi đến bên cửa sổ, từ góc độ của Dương Đức Cao chỉ có thể nhìn đến hình ảnh chiếu ngược của cậu, nghe được ngữ khí ý vị thâm trường của cậu: "Chuyện hôm nay là bí mật của ba người chúng ta, tôi sẽ trân◍trọng◍giữ◍gìn nó, hy vọng Dương lão sư cũng có thể bảo thủ bí mật."

"Dương lão sư cũng không muốn bị bọn học sinh biết nhỉ?"

Cả người Dương Đức Cao run lên, người này đang uy hiếp ông!

Ác ma kia còn đang dò hỏi: "Chẳng lẽ là Dương lão sư không hài lòng?"

Dương Đức Cao như ở trong mộng mới tỉnh: "Không có! Không có! Cái gì tôi cũng sẽ không nói, đêm nay tôi chỉ là ra tới hít thở không khí thôi."

Triệu Phàn ở trong phòng trốn suốt một ngày, hắn quyết định không bao giờ đi ra ngoài, tìm manh mối nguy hiểm như vậy, chờ hai gia hỏa kia đem nhiệm vụ qua cửa là được rồi.

Hắn nằm trên giường mơ mơ màng màng, phảng phất như đang ngâm mình ở nước ấm, cảm giác thật thoải mái, cả người đều được giãn ra.

Từ từ? Nước?

Triệu Phàn đột nhiên mở mắt, phát hiện mình thật sự ngâm mình ở trong ao, hồ nước rất lớn, xung quanh còn có thật nhiều người thấy không rõ bộ mặt, suối nước nóng sương mù mờ mịt, che hết thảy xung quanh đến mông lung.

Bạn bè bên cạnh thấy hắn trợn mắt thì sôi nổi cười nói: "Triệu Phàn, ông ngâm suối nước nóng mà cũng ngủ được nữa."

"Đúng vậy, gần đây ông làm việc quá mệt mỏi đúng không?"

Triệu Phàn có hơi ngốc ra, ờ đúng, lần này hắn cùng bạn bè tới nơi này ngâm suối nước nóng, nhưng vì sao hắn lại tới nhỉ……

Người bạn này tên gì nhỉ?

"Ôi chao bạn gái ông tới kìa, còn không mau đi." Người bạn chỉ vào phía sau hắn.

Hắn quay đầu, một cô gái thon thả, màu da trắng nõn, tóc dài đen nhánh đi tới trước mặt hắn, hơi nước vờn quanh không thấy rõ bộ mặt. Xung quanh là tiếng cười đùa của bạn bè, hâm mộ bọn họ cảm tình tốt, cảm khái hắn có phúc khí.

Dưới sự ồn ào của những người bạn, bạn gái làm như có chút bất đắc dĩ, đành phải phối hợp với bạn bè mình, mở tay ra làm một tư thế chuẩn bị ôm.

Triệu Phàn nhịn không được tiến lên, ôm lấy bạn gái mình.

Hắn duỗi tay vuốt ve tóc dài của bạn gái, tóc dài mượt mà như tơ lụa, lúc đầu ngón tay xẹt qua như là một dòng suối nhẹ nhàng, nhưng khi hắn sờ đến cổ thì cứng lại rồi.

Chiếc cổ kia mảnh khảnh mềm như bông, ngón tay vừa chạm vào đã lõm vào —— bên trong không có xương cốt!!

"A ——" Triệu Phàn nhịn không được đẩy cô gái này rồi. 

Hắn muốn kêu các bạn hỗ trợ, quay đầu lại phát hiện bốn phía trống rỗng, nơi đó nào có bạn bè gì? Chỉ có điện thoại của hắn lẻ loi đặt bên cạnh ao.

Đột nhiên màn hình sáng lên, biểu hiện có cuộc gọi đến.

Triệu Phàn nhìn màn hình di động, không dám làm ra bất luận phản ứng gì, điện thoại lại tự bắt máy. 

"Xin hỏi, anh là Triệu Phàn sao?" Giọng nữ máy móc mà cứng nhắc vang lên, không phải từ di động, mà là ở phía sau hắn.

Triệu Phàn đột nhiên quay đầu lại, lại mặt đối mặt dán lên một gương mặt lạnh băng như than chì.

Đây là ký ức cuối cùng của hắn.

Tiêu Lam và Cố Thịnh An trở lại lầu 3.

Tiêu Lam vốn dĩ suy nghĩ thi thể Đồng Thanh làm sao giải thích với ông chủ, lại phát hiện không thấy thi thể đâu, không biết là Boss giở trò quỷ hay là trò chơi an bài nữa.

Lúc bọn họ đang chuẩn bị tiến vào phòng, cửa phòng bên cạnh của Lưu Y Y mở ra.

 Lưu Y Y an tĩnh mà đứng phía sau cửa, trong phòng không có bật đèn, trong nhà vô cùng âm u. Mà cả người Lưu Y Y đều ở trong bóng tối, biểu cảm trên mặt trong bóng dáng mơ hồ thành một mảnh.

"Các cậu đang làm cái gì?" giọng Lưu Y Y vang lên, vẫn thanh tuyết như lúc mới gặp, lại bình tĩnh đạm mạc như cục diện đáng buồn.

Cố Thịnh An tức khắc sợ tới mức não thắt lại: "Tôi, tôi, tôi…… Bọn tôi……"

Hiện tại trong đầu y đều là ý niệm "Ui da mình mặt đối mặt với người có hiềm nghi là nữ quỷ, làm sao bây giờ?", "Cô đừng lại đây" linh tinh, chết sống không nghĩ ra được nên trả lời như thế nào.

Tiêu Lam linh cơ vừa động: "Chúng tôi chuẩn bị cùng nhau ngâm suối nước nóng."

Lưu Y Y: "Các cậu?"

Tiêu Lam mặt không đổi sắc gật gật đầu: "Đây là phương pháp tăng tiến tình hữu nghị giữa đàn ông với nhau."

Cố Thịnh An cũng tiếp lời nói: "Đúng đúng đúng, cùng nhau đỡ súng đạn, cùng nhau ngâm chung lu, chúng tôi chính là anh em tốt."

Lưu Y Y: "……"

Sao nghe lên cứ gay gay.

Lưu Y Y đi ra khỏi bóng tối, không nhìn hai người nữa, thẳng rời đi. Cùng bước chân của cô, một trận gió âm lãnh từ trong phòng trào ra, thổi đến cửa hai người nhịn không được run lập cập.

Nhìn bóng dáng Lưu Y Y đi xa, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam: Tình hữu nghị giữa các cậu trai chúng tui là vậy đó!

Cố Thịnh An: Đúng á!

Lạc xòe móng vuốt ra.

Cố Thịnh An: Không có không có, tui không xứng có được hữu nghị QAQ

Hết chương 23.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.