Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 2




Tiết Diệc Sâm làm việc lề mà lề mề.

Cậu ở đây giúp đỡ cắt tóc cũng chỉ vì không muốn tham gia huấn luyện quân sự thôi, cậu thấy mình có rơi vào đường cùng thì cũng có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm, hiển nhiên là không muốn bị rám nắng.

Đã thế tóc của cái bạn nam trước mặt này là thứ khó lòng giải quyết, tóc cậu ta rất ngắn, đã vậy còn có chỗ nhuộm chỗ không, cậu phải cắt dựa theo phương pháp mà thầy Ngô phân phó, nếu thế thành ra mái tóc của anh bạn này cứ như thầy tu vậy, chấm vài nét trên đỉnh đầu là chẳng khác gì luôn ấy chứ.

Cậu chỉ có thể xử lý mấy chỗ tóc nhuộm trắng này một cách tỉ mỉ, hơi cúi thấp người xuống, bởi vị lười cử động nên tay áo sơ mi ngắn tay của cậu cứ cạ vào mặt cậu ta, khiến cậu ta nhăn mày, nhưng cũng không hó hé gì cả.

Cậu ta ngửi được bộ quân phục mà Tiết Diệc Sâm mặc có một mùi hương nhẹ nhàng, hẳn bộ đồ này đã được cậu giặt sạch rồi.

Hôm qua bọn họ đến trường học báo danh, sau đấy ngồi xe đến thẳng trại huấn luyện, lúc này mới được phát quân phục, hầu hết mấy bạn học nam khác đều mặc vào luôn, còn người giặt giũ sạch sẽ từ tối hôm qua như Tiết Diệc Sâm lại chẳng có mấy ai, khiến cậu ta không khỏi ngước đầu lên nhìn mặt của Tiết Diệc Sâm một lần nữa.

Bất thình lình bị cậu ta trừng mắt, Tiết Diệc Sâm lập tức đứng thẳng người lên, đứng sang một bên tiếp tục cắt tóc cho anh bạn này, cũng tiện thể dò hỏi: “Cậu tên gì vậy?”

Dù gì bọn họ cũng học chung một lớp, vẫn nên phá vỡ sự lúng túng thì tốt hơn, thế nên cậu chủ động mở miệng.

Cậu bạn kia do dự một lúc mới dùng chất giọng trong trẻo lạnh lùng trả lời: “Tô Hoan Trạch.”

“À, hai chúng ta học cùng một lớp.”

“Ờ.”

Cậu hơi chần chờ, vẫn cảm thấy đừng nên bắt chuyện nữa thì hơn, hình như cậu bạn này không muốn để ý đến cậu, cậu cũng không muốn tự làm mình mất mặt.

Lúc cậu tính sủi thì ngón tay đụng phải vành tai của Tô Hoan Trạch, cậu ta né ra ngay tức khắc, gì mà mẫn cảm thấy ớn vậy không biết.

“Xin lỗi cậu nhé.”Cậu nói thế thôi, mình đang cắt tóc mà, có đụng vào tai cũng rất chi là bình thường, có khi lát nữa còn phải đụng tiếp đấy, cậu không thèm để ý, vẫn bày ra bộ dáng lười nhác.

“Ừm.” Cậu ta vẫn đáp lại một cách lạnh lùng.

Tiết Diệc Sâm bĩu môi, cứ thoáng chốc lại đụng phải vành tai hoặc dùng tay nhặt ít tóc vương trên chóp mũi của cậu ta, hệt như đang đùa dai vậy, chẳng mấy chốc đã thấy trán của Tô Hoan Trạch nổi lên gân xanh, lúc này cậu mới chịu dừng tay.

Phải nói là vẻ ngoài của cậu ta rất hung tợn, lúc nhẫn nhịn cũng dọa người dã man con ngan.

“Được rồi đấy.” Tiết Diệc Sâm cắt tóc xong, dùng miếng bọt biển gạt tóc giúp Tô Hoan Trạch, rất hài lòng mà giới thiệu với cậu ta: “Tôi cắt không tệ lắm đâu, bây giờ đầu tóc của cậu chẳng khác gì bạc trắng tự nhiên luôn đó, chắc không ai nói gì nữa đâu.”

Thật ra lúc này mái tóc nhuộm trắng của Tô Hoan Trạch đã chẳng ra cái giống gì nữa, mấy cái chỗ còn sót lại y chang người bị bạc tóc sớm, khiến người ta nhìn thấy mà hận không thể dùng tay nhổ sạch.

Tô Hoan Trạch không quan tâm đến, thản nhiên trả lời sau đấy đứng dậy rời đi.

Tiết Diệc Sâm cũng nhân cơ hội ra ngoài đi toilet một chuyến, vừa đi xuống cầu thang thì thấy Tô Hoan Trạch đã cởi phăng áo sơ mi ra đứng bên cạnh bồn rửa tay, dùng vòi nước xối thẳng lên đầu tóc của mình, thuận tiện rửa sạch cổ.

Quả nhiên là cậu không nhìn lầm, Tô Hoan Trạch có vóc người cực tốt, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, thân hình nhấp nhô lên xuống chẳng khác gì cồn cát, đường nét uyển chuyển, cơ bắp không quá khoa trương nhưng cũng đủ đạt đến tiêu chuẩn của mấy người biết đánh đấm, chắc cũng hay tập thể hình.

Cậu nhịn xúc động muốn huýt sáo xuống, đi vào trong toilet giải quyết, lúc ra ngoài rửa tay thì thấy Tô Hoan Trạch còn đang đứng đó, đang dùng áo sơ mi lau sơ tóc, thấy cậu đi đến, cậu ta nghiêng đầu nhìn cậu một lúc lâu, cậu còn đang tính chào hỏi Tô Hoan Trạch thì cái tên đã này quay người đi mất.

Nhưng cậu vẫn kịp nhìn thấy một vết sẹo bằng dao trên bụng Tô Hoan Trạch, rộng không quá hai ngón tay, hẳn là vết thương được lưu lại sau khi bị mấy vật bén nhọn như dao găm đâm vào, lúc để lộ ra còn có hơi ảnh hưởng đến vẻ thẩm mỹ của vóc dáng.

Cậu đưa ra kết luận ngay lập tức, chắc chắc bạn học này có chút chuyện cũ.

Tiết Diệc Sâm làm việc suốt cả buổi chiều, cắt tóc giúp bảy bạn học, nhận được lời khen ngợi của giáo viên, thế nên hôm sau và hôm sau nữa cậu vẫn ở lại phòng cắt tóc giúp đỡ, không tham gia huấn luyện.

Lúc quay lại hàng ngũ, huấn luyện viên sợ cậu vắng mặt mấy hôm sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện và đội hình nên thay đổi vị trí của cậu trong đội ngũ, để cậu đứng đằng sau Tô Hoan Trạch, hai người vẫn không nói chuyện gì với nhau, thứ duy nhất thay đổi chính là lúc đếm số, To Hoan Trạch là “1” còn cậu là “2”,

Điều khiến cậu cảm thấy thán phục chính là tốc độ yêu đương của đám con trai trong lớp.

Vu Hải Lãng, cậu bạn giường trên của cậu, mới huấn luyện quân sự ngày thứ tư đã có bạn gái, học sinh lớp 3 khoa xã hội, cách thức quen biết quá đỗi đơn giản và thô bạo, lúc Vu Hải Lãng đi dạo thì gặp một cô gái trông rất xinh đẹp nên đã chạy đến xin số điện thoại của người ta, hai người nhắn tin gọi điện vài lần, chưa đến hai ngày đã ở bên nhau.

(Lớp 3 này không phải là lớp 3 như bên mình đâu nhe, kiểu nó là 10/3, 11/3, 12/3 các thứ ấy)

Để được hẹn hò với Diêm Hiểu Tuệ, lần nào Vu Hải Lãng cũng rủ một đám bạn học yểm trợ cậu ta, Diêm Hiểu Tuệ cũng gọi đến vài cô bạn, thế nên một đám bạn học nam nữ có cơ hội gặp nhau, tránh để nhóm “hộ vệ” này bỏ đi, đứa nhóc gia đình có điều kiện là Vu Hải Lãng hôm nào cũng mời họ ăn uống đồ lạnh.

Thật ra mấy người khác cũng muốn tới, lỡ đâu có thể gặp được người nào lọt mắt xanh thì sao? Hầu hết mấy thiếu nam thiếu nữ độ tuổi này đều tràn đầy khao khát với tình yêu.

Tiết Diệc Sâm cũng sẽ đi theo, nhưng phần lớn thời gian cậu đều dùng để ăn kem chứ không hề lên tiếng, cứ âm thầm quan sát, cảm thấy mấy cô gái trong nhóm này không có ai là mục tiêu lý tưởng của mình nên mất hết hứng thú.

Tiết Diệc Sâm là một thằng tồi, chính cậu cũng thừa nhận điều này.

Cậu tự biết mình trông rất điển trai, có thể dựa vào mặt mà kiếm ăn, nhưng có chui gầm chạn thì cũng phải chọn đối tượng, nếu cố chủ không lọt vào mắt của cậu thì cậu cũng chẳng muốn thuận theo đâu.

Cậu cứ vui vẻ nhấm nháp que kem, tự dưng trong đầu vang lên một tiếng thở dài, cậu phớt lờ, tiếp tục nhìn nhóm nam nữ đang vui đùa kia.

Trong lúc vô tình nhìn sang một bên, cả người cậu chợt cứng đờ lại trong nháy mắt, cậu nhìn chằm chằm giáo viên nữ đi ra từ tòa nhà, đăm đăm vào bộ ngực của cô ấy.

Mấy người ngồi bên cạnh cũng nhìn theo ánh mắt của cậu, mở miệng cảm thán: “Chủ nhiệm lớp bảy đúng không, bộ ngực này… ít gì cũng phải cup E.”

Mấy người khác huých nhẹ người Tiết Diệc Sâm, cười trêu cậu: “Nói chứ Tiết này, cậu đừng có đáng khinh vậy được không? Cứ nhìn chằm chằm như thế mà được à?”

Vu Hải Lãng len lén nắm tay bạn gái của mình, cũng trêu đùa Tiết Diệc Sâm: “Phỏng chừng thằng nhóc này còn non lắm, nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của cậu ta xem!”

Tiết Diệc Sâm nhanh chóng hoàn hồn, sau đó trợn trắng mắt, nhếch miệng cười cười với mấy người kia, không thèm để ý tới mấy lời trêu đùa, rít gào trong đầu: “Mày ra đây cho tao! Giải thích rõ ràng đi, đống mosaic trên ngực của bà cô kia là cái vẹo gì vậy?”

Đúng thật là mở mang tầm mắt mà! Lúc cô giáo này vừa bước ra, ngực của cô ta đã bị bôi mosaic! Cho dù nhìn thấy ngực của cô ta, có khi cậu cũng chả có phản ứng gì đâu, nhưng mà ngực bị trét một mảng mosaic như thế lại khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, mém tí nữa cậu đã phun ra một búng máu rồi! Cái hiệu quả mờ ảo thế này có khác mẹ gì phim sếch không chứ.

“Mục đích tồn tại của tôi là giám sát cậu trở thành người tốt.” Âm thanh trong đầu trả lời cậu.

“Cút – con – mẹ – mày – đi! Trét mosaic lên ngực người ta có liên quan gì đến chuyện tao có làm người tốt hay không?”

“Phải che mấy hình thô tục đi.”

Tự dưng cậu cảm thấy tức lồng ngực, có phải sau này cậu có bạn gái, lúc hai người tình sâu ý đậm rồi ấy ấy với nhau cũng nhìn thấy chỗ quan trọng kia bị bôi mosaic phải không?

Sau khi cộng sinh với cái “Hệ Thống Cứu Vớt Kẻ Cặn Bã” trong đầu được hai năm, cậu cũng đã từ bỏ việc giảng đạo lý với cái hệ thống này rồi, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn sang nơi khác, thầm nghĩ mắt không thấy tâm không phiền, vừa quay qua thì thấy một bóng dáng cao lớn đứng cách đó không xa.

Hình như nãy giờ Tô Hoan Trạch vẫn luôn nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng, thấy cậu nhìn qua cũng chẳng dời tầm mắt đi, mà nhìn cậu thêm một lúc, sau đấy mới nhìn về phía cô giáo kia.

Bên cạnh Tô Hoan Trạch có hai nam sinh, lúc này họ đang tán gẫu gì đó, chỉ trong chốc lát, cậu ta tiếp tục trò chuyện với hai cậu bạn kia rồi rời đi.

Sau khi bị mosaic kích thích, cậu liền trở nên ỉu xìu, ngồi chưa được bao lâu đã chào tạm biệt bạn bè đi về ký túc xá, định nằm nghỉ một lát.

Lúc hệ thống này vừa đến, cậu còn cảm thấy nó rất mới lạ, tự nhiên trong đầu óc xuất hiện một thứ gì đấy có thể nói nhảm với cậu, còn cung cấp vài chức năng nhỏ cho cậu. Nhưng mà rất nhanh sau đó, cậu đã căm hận cái thứ này.

Đầu tiên, cái hệ thống này không cho phép cậu chửi thề, ở ngoài đời mà cậu nói mấy lời thô tục là mấy cái từ đó sẽ bị cắt tiếng ngay, thế nên cậu nói liền mạch thì người ta lại nghe ra đứt quãng. Lăn lê bò lết tận hai năm, cậu mới phát hiện một câu thô tục không bị tắt tiếng, đó là “Ông nội mày!”

Thứ hai, hệ thống không cho phép cậu đánh đấm, lúc đánh nhau thì hệ thống sẽ nhảy ra nhắc nhở, nếu cậu không chịu nghe lời thì sẽ bị điện giật, để cậu thử cảm giác được “độ kiếp”.

Thứ ba, hệ thống không cho phép cậu ăn cắp, lừa đảo và các làm ra hành vi xấu xa khác, nếu không cũng sẽ bị xử lý bằng điện giật nốt.

Mấy cái khác cậu cũng không quan tâm lắm, nhưng hôm nay lại phát hiện ra cái mosaic tự động này, đúng là khiến người ta giận sôi máu mà.

Có hệ thống giám sát, quả thật cậu đã sống theo khuôn phép trong suốt hai năm trời, mỗi ngày đều chăm chỉ học hành, không đánh nhau không gây gỗ cũng không có bạn gái, còn thi đậu vào trường cấp ba này với học bổng toàn phần, nhưng cậu cảm thấy ngực mình nghẹn lại.

Cậu không phải là người tốt, nhưng có người cứ phải ép cậu phải trở thành người tốt.

“Này! Tao hỏi mày, rốt cuộc là tương lai tao bị cái gì kích thích mà lại bảo cái thứ như mày tới quản tao vậy?” Tiết Diệc Sâm trở người, hỏi hệ thống trong đầu.

“Tôi là kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất trong 40 năm tới, có thể xoay chuyển vận mệnh, hiển nhiên là giá cả rất đắt đỏ, cậu là nhóm người sử dụng đầu tiên đó.” Hệ thống không phục, nhấn mạnh sự lợi hại của mình.

“Cho nên 40 năm sau tao dốc hết vốn liếng mua mày tới quản tao, tao bị ngu à?”

“Hừ!”

“Mày là hàng xài thử nên mới phiền phức vậy đúng không?”

“Không phải mà!”

“Vậy mày nói tao nghe xem, sau này tao làm cái gì? Tại sao lại muốn mua mày về quản tao? Có được trả hàng lại không?”

“40 năm sau cậu là kẻ buôn bán tình báo quốc tế, mở một quán bar ở nước M, đã vậy còn buôn bán súng ống đạn dược, là tội phạm số một khiến CAI đau đầu.”

(CAI chắc hàng pha kè của CIA =))))

Cậu nghe vậy, không khỏi nhướng mày cảm thán: “Yo, ngầu đấy chứ.”

“Nguyên nhân cậu mua tôi là vì cậu ngủ với người phụ nữ của một ông trùm bang phái nào đấy, sau khi bị người ta phát hiện ra thiến mất, cậu cực kỳ thống khổ, vậy nên…”

“Vãi chưởng!?” Tiết Diệc Sâm bật dậy, vô thức che đũng quần của mình lại, cảm thấy thằng nhỏ của mình đau âm ỉ, vốn cậu còn đang nghi ngờ, tự dưng nhớ ra cái hệ thống chính khí lẫm liệt này không nói dối bao giờ, không khỏi xỉu up xỉu down.

Thật ra… cái chuyện như ngủ với người phụ nữ của người khác, chuyện này… nói không chừng chính là chuyện mà cậu có thể làm ra…

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.