Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Quyển 2 - Chương 102: Kết thúc chính văn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Ngày đó Phong Bắc nhìn thấy Cao Nhiên về mà mắt đỏ hoe, biểu cảm gương mặt lại hết sức thoải mái, tâm trạng tốt cực kỳ, miệng còn thỉnh thoảng ngân nga đôi câu, anh liền biết kết quả thẩm vấn sẽ thế nào rồi.

Phong Bắc về nhà, tìm được Cao Nhiên trong phòng bếp, anh hỏi một câu kỳ lạ, “Giả Soái có phải chỉ có mình em là anh em không?”

Cao Nhiên đang thái thịt chợt ngừng, “Sao lại hỏi thế?”

Phong Bắc đứng tựa vào khung cửa, nói bóng gió, “Các cụ nói ba tuổi xem lão, cả IQ EQ của cậu ta đều cao, giỏi giấu kín tâm tư, không lộ ra chút nào, chẳng có ai lại chịu chơi thân với người như vậy cả.”

Cao Nhiên tiếp tục thái thịt, “Em chịu.”

Phong Bắc cà khịa không chút thương xót, “Đó là bởi em ngốc.”

Cao Nhiên không giận, một chút cũng không, cậu cong môi thái thịt thành sợi, “Kết quả thẩm vấn thế nào?”

Phong Bắc hừ một tiếng, “Như em đoán ấy.”

Cao Nhiên thả chỗ thịt thái sợi xong vào đĩa, rắc thêm bột, rót chút nước tương rồi nặn thành hình.

“Vụ án kết thúc, cũng đã báo lên trên, anh ghi cho em một công, tiền thưởng hẳn nhiều hơn lần trước một hai trăm.” Phong Bắc nhấc chân đi vào bếp, nhìn gò má thanh niên, “Mai viết một bản báo cáo, nộp cho anh trước khi tan làm.”

Cao Nhiên vừa nghe đến hai từ báo cáo tay đã run lên, cậu ghé gương mặt tươi cười đến trước mắt người đàn ông, “Anh viết hộ em đi.”

Phong Bắc đáp lại một câu, “Có cần anh ăn cơm hộ em luôn không?”

Cơ mặt Cao Nhiên giần giật, “Anh Tiểu Bắc, em mua tôm, cá rô, thịt ba chỉ, có cả miến nữa, tối nay đãi anh một bữa ngon.”

Phong Bắc ôm tay, “Người bạn thân quý hóa của em không có chuyện gì, hẳn phải ăn mừng một phen rồi.”

Cao Nhiên nghe mà chối cả tai, cậu xoay người nhìn về phía người đàn ông, “Sao anh nói giọng kỳ cục thế? Trên người Soái Soái không có bớt, em còn vạch cả tóc nó ra nhìn cơ.”

Phong Bắc bật cười, “Xem em kích động chưa kìa, anh nói cái gì sao?”

Cao Nhiên cởi phăng tạp dề ném lên trên bệ bếp, “Một loại gạo nuôi trăm loại người, trên đời này, người với người đều có tính cách khác nhau, sao có thể nói những người chậm nhiệt hướng nội, ít nói, tâm tư sâu đậm, không lộ tâm tình ra ngoài đều sẽ làm việc xấu được chứ? Đây là kỳ thị đấy.”

Tốc độ nói của cậu rất nhanh, bùm bùm như bắp rang, ngôn từ sắc bén, “Anh không nhìn thấu Soái Soái, không cách nào đoán được suy nghĩ đích thực của nó, liền chủ quan cho rằng nó đang dối trá, nghĩ vậy cực kỳ không công bằng đối với nó.”

Phong Bắc nghẹn.

Tính ra trong toàn bộ tuổi nghề của anh, tổng cộng gặp được hai người khiến anh nhìn không thấu, một là Tào Thế Nguyên, hai là Giả Soái, hai người đó chính là cùng một loại người.

Giả Soái không phải tòng phạm, càng không phải thủ phạm, ngay cả khi cậu nói dối lực lượng cảnh sát vì Trần Thư Lâm cũng là trong tình thế không biết gì mà vì tình cảm mới làm ra, bất kể là vụ án tách xác “5.12”, hay là vụ án Trương Nhất Minh, cậu đều không biết.

Đây là khẩu cung và chứng cứ mà Phong Bắc lấy được.

Thiên tài rất dễ khiến người ta kiêng kỵ, cũng dễ bị đối xử đặc thù, đặc biệt là trong các vụ án hình sự, Phong Bắc trải qua cuộc phỏng vấn dài dằng dặc và cực kỳ nghiêm cẩn mới cho ra được một kết luận, Giả Soái đúng thật là không can thiệp vụ án.

Cuộc nói chuyện bắt đầu một cách qua loa, kết thúc cũng rất qua loa.

Cơm tối vẫn là do Cao Nhiên nấu, tôm thì cháy, thịt ba chỉ nấu miến chưa chín kỹ, cá rô còn tàm tạm.

Phong Bắc gắp miếng cá vào bát thanh niên, “Những gì em nói đều đúng, trong vụ án này anh không đủ khách quan thật, có điều, anh vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu, cái cậu Giả Soái này không hợp làm bạn đâu.”

Cao Nhiên ăn miếng cá, “Người khác thì em không biết, nhưng có một điều em rất rõ, nó sẽ không lừa em, chỉ cần em hỏi, nó đều sẽ nói cho em.”

Phong Bắc chua xót nói, “Sự tin tưởng của em dành cho cậu ta khiến anh thấy ghen tỵ.”

Cao Nhiên đặt đũa xuống, “Không nói việc này nữa được không?”

Phong Bắc ra dấu tay “OK”, “Đi xem tivi đi, để anh rửa bát cho.”

Cao Nhiên ngửa ra sau dựa lưng lên ghế nhìn người đàn ông thu dọn bát đũa, đột nhiên cậu cất tiếng gọi, “Anh Tiểu Bắc.”

Tay Phong Bắc chẳng hề dừng lại, “Hả?”

Cao Nhiên nhếch môi, giọng nghèn nghẹn, “Hôm qua trong nhà tắm em vừa cười vừa khóc như bị điên ấy, em còn rối rít cảm ơn ông trời một phen, anh biết đấy, vận mệnh thích nhất là đùa cợt người ta, em sợ lắm.”

Phong Bắc búng trán cậu một cái, “Không có tiền đồ.”

Cao Nhiên lấy tay vuốt mặt hai lần, “Nếu tương lai có một ngày Soái Soái phạm pháp, em sẽ đích thân còng tay nó lại.”

Phong Bắc cười lạnh, “Nửa câu sau đâu?”

Cao Nhiên nghiêm túc nói, “Nửa câu sau là chỉ cần nó không phạm pháp, bất kể tình cảnh của nó có ác liệt đến thế nào đi nữa, em cũng sẽ dùng hết khả năng để giúp nó.”

Phong Bắc liếc xéo, “Em rốt cuộc là yêu anh hay là yêu đứa bạn thân kia?”

Cao Nhiên nói, “Đều yêu.”

Phong Bắc ném lại bát đũa lên bàn, nghiêm mặt nói, “Em đi mà rửa.”

Cao Nhiên nín cười, “Yêu anh hơn.”

Phong Bắc giận.

Cao Nhiên xoa xoa mái đầu đinh của anh y như sờ đầu chó con, “Chỉ yêu anh thôi.”

Phong Bắc nghiêng mặt sang một bên.

Cao Nhiên lại gần hôn mấy cái.

Con người ta trong quãng đời dù dài dù ngắn, đều sẽ không ngừng gặp được tình yêu và cả tình bạn, không thể thiếu cái nào được.

Lúc Cao Nhiên gặp lại Giả Soái đã là mấy tháng sau, giữa trưa hè nóng nực, một người đang điều tra thì đi ngang qua, một người đứng ở trên đường phát tờ rơi, hai người mua cây kem, đứng dưới mặt trời vừa ăn vừa chịu sự tàn phá của ánh nắng và gió nóng.

Mấy tháng này cũng không phải không có liên lạc, nhắn tin hay gọi điện đều có, chỉ là không gặp nhau, Giả Soái không muốn gặp Cao Nhiên, cậu nói nguyên nhân, trước khi sóng gió qua đi không tiện gặp mặt, dẫu sao Cao Nhiên cũng là cảnh sát.

Thời đại này mạng Internet phát triển mạnh mẽ, nhiệt độ của một tin tức kéo dài không bao lâu, nếu là tin giải trí thì còn có thể lâu một chút, từ xuân sang hè, Trần Thư Lâm đã thoát khỏi phạm vi để ý của xã hội rồi.

Cao Nhiên cắn một miếng kem, hơi lạnh, “Hầy, mấy loại kem khác tăng giá nhiều ghê, mỗi cái này ít tăng giá nhất.”

Giả Soái nói toạc luôn nguyên nhân, “Ít người ăn.”

Cao Nhiên cười nói, “Cũng đúng, kem kiểu cũ không có vanilla, cũng không có chocolate nốt, rất nhiều người không thích ăn.”

“Vanilla với chocolate càng ăn càng khát.” Giả Soái ăn xong que kem trong tay, cởi mũ của mình xuống chụp lên đầu Cao Nhiên, “Tôi đi phát tờ rơi đây.”

Cao Nhiên cắn nốt miếng kem cuối cùng, miệng lúng búng nói, “Chờ chút, để tôi giúp ông.”

Giả Soái nghe vậy thì dừng chân, lẳng lặng nhìn Cao Nhiên.

Cao Nhiên cũng đang nhìn cậu.

Giả Soái ôm lấy Cao Nhiên, đột nhiên nói, “Tôi không sao.”

Kẻ ngốc còn có thể phân biệt được ai là thật lòng quan tâm đến mình, tốt với mình, huống chi là người thông minh, Giả Soái gánh chịu mấy tháng bị dư luận công kích, cậu trước sau đều bình tĩnh ứng phó, đây là lần đầu tiên bộc bạch tiếng lòng, nói với người anh em duy nhất của mình.

Trước giờ Cao Nhiên vẫn không hiểu tâm tư của bạn thân, lần này thoắt cái đã hiểu, cậu ngẩn ra, giơ tay lên đặt trên lưng bạn thân, nhẹ nhàng vỗ về.

Trong chiếc xe cách đó không xa, bầu không khí khá là vi diệu.

Triệu Tứ Hải xem đến là hăng say, “Đội trưởng Phong, anh thấy sao?”

Phong Bắc ngồi ở ghế sau nuốt mây nhả khói, “Thấy sao cái gì? Đây không phải tình địch của anh.”

“Không phải ạ?” Triệu Tứ Hải chậc một tiếng không dám tin, cực kỳ nghi ngờ, “Thực sự không phải ạ? Nhìn giống mà.”

Phong Bắc hạ cửa kính xuống ló đầu ra, “Thế à?”

Triệu Tứ Hải cũng ngóng cổ theo, xem trò vui không chê chuyện lớn, “Anh không thấy họ xứng đôi ạ? Cái cậu Giả Soái kia vẻ ngoài được, trẻ tuổi, có học vấn, sinh viên xuất sắc đại học y, tâm trí còn chín chắn hơn người cùng lứa, chà chà, cực kỳ đẹp.”

Phong Bắc búng tàn thuốc, “Tiểu Triệu, tự nhiên anh nhớ ra, hôm qua cậu bảo muốn xin nghỉ đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật đúng không?”

Triệu Tứ Hải vỗ vỗ miệng, “Nếu để em nói, vẫn là đội trưởng Phong với tiểu Cao xứng đôi nhất ạ.”

Anh giơ ngón út ra, ngón cái bấm lấy đốt cao nhất nói, “Thật đấy đội trưởng Phong, lừa anh em là cái này.”

Phong Bắc “soạt” một tiếng ngồi lại.

Triệu Tứ Hải phản ứng chậm nửa nhịp, cùng với Cao Nhiên bốn mắt nhìn nhau, anh cười lúng túng, giơ tay chào hỏi.

Cao Nhiên mua hai que kem qua, “Hai anh về cục đi, đừng chờ em, em giúp Soái Soái phát tờ rơi, chốc nữa tự về.”

Phong Bắc lấy chiếc mũ trên đầu Cao Nhiên xuống, “Đừng đội cái này, xấu quá.”

Cao Nhiên lau mồ hôi trán, “Nắng mà.”

Phong Bắc vội vội vàng vàng vào cửa hàng bên cạnh mua cho cậu cái mũ.

Vào ngày sinh nhật Cao Nhiên nhận được một chiếc túi, là một lọ kẹo hoa quả, vị chanh, ngoài ra không có thứ gì khác nữa.

Phong Bắc trừng trừng nhìn lọ kẹo kia, dường như muốn soi ra hai cái lỗ trên lọ kẹo đó.

Cao Nhiên bất đắc dĩ nói, “Đừng nhìn nữa.”

Phong Bắc bốc lửa, “Đời trước anh cho em một viên kẹo, ngày nào em cũng dúi vào trong túi một cái, đó là bởi vì em thích anh, Tào Thế Nguyên sau khi sống lại cũng thế, ăn vị kẹo mà em thích, ăn từ sáng đến tối, nghiện đến thế, cai còn không cai được, thế là ý gì?”

Anh càng nói càng tức, đứng dậy đập bàn, mặt tái đi, “Cả một quãng thời gian dài không có tin tức, muốn du lịch thế giới hay là ẩn cư núi rừng thì thây kệ hắn, đột nhiên sinh nhật em lại gửi một lọ kẹo to đùng qua đây, hắn muốn làm gì? Rõ ràng là không có ý tốt!”

“Trên mặt anh mọc một cái mụn kìa, to cỡ này.” Cao Nhiên huơ tay, “Giải nhiệt đi, trời nóng thế này, nóng tính quá không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cơ mặt Phong Bắc giần giật, anh than thở, “Cao Nhiên, anh đang ghen.”

Cao Nhiên nói, “Em biết.”

Ánh mắt cậu nóng rực, cười dịu dàng, “Không cần thiết mà, em sống lại một lần vẫn cứ yêu anh, chỉ yêu mình anh.”

Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát khóa trái cửa phòng làm việc.

Gần một tiếng sau, Cao Nhiên ngồi trên ghế uống nước, “Có việc này cứ luẩn quẩn trong đầu em, em băn khoăn mãi không biết có nên nói cho anh hay không.”

Phong Bắc nhặt mấy cục giấy dưới đất ném vào thùng rác, “Đồng chí tiểu Cao, anh kiến nghị em nói nhanh lên, bị anh phát hiện và chủ động khai báo là có tính chất hoàn toàn khác nhau đấy.”

“Anh còn nhớ mấy hòn đá nhỏ em đưa anh không?”

“Không phải đang bày trong nhà sao?”

“Khi đó anh nói anh cảm giác bị thiếu vài từ,” Cao Nhiên gãi gãi mái tóc ướt mồ hôi, “Đúng là thiếu thật, mấy từ đó đều trên cùng một hòn đá.”

Phong Bắc nói, “Hòn đá bị thiếu là Tào Thế Nguyên cầm đi?”

Cao Nhiên gật đầu, “Dạ.”

Phong Bắc bưng cốc nước cậu đã uống uống một ngụm, “Từ gì?”

Cao Nhiên sờ mũi một cái, “Em yêu anh.”

Phong Bắc bị sặc.

Cao Nhiên nhìn anh vừa ho khan vừa gọi điện thoại yêu cầu cấp dưới điều tra hành tung của Tào Thế Nguyên, hận không thể truy nã toàn quốc.

Phong Bắc nghiến nút tắt micro, dữ dằn chất vấn, “Chuyện lớn như vậy, sao giờ em mới nói cho anh?”

Cao Nhiên nói, “Chỉ là một hòn đá thôi mà.”

Phong Bắc vừa giận vừa tủi, “Trên đó có chữ viết.”

Cao Nhiên kéo tay anh, “Về em làm cho anh hẳn mười hòn.”

Phong Bắc cắn răng, “Không được, anh phải cầm từ chỗ Tào Thế Nguyên về, đó là đồ của anh mà.”

“Được rồi, em đã nói rõ với anh rồi, việc này coi như bỏ qua.” Cao Nhiên nhịn cơn đau nơi eo đứng lên, “Chưa biết chừng lúc Tào Thế Nguyên trở lại không chỉ có một mình mà còn dẫn thêm người nữa ấy.”

Miệng Phong Bắc cười nhưng trong lòng thì không, “Thế càng tốt, anh bắn pháo trúc chào đón.”

“…”

Sinh nhật 24 tuổi của Cao Nhiên trải qua trong nhà hàng của Cao Hưng, cơm tây, đàn piano, và những thứ tương tự như vậy.

Cao Hưng đưa cho Cao Nhiên một quả trứng gà luộc, “Bác gái không cho em nói cho anh biết là trứng này do bác chuẩn bị cho anh, còn có cả mì nữa.”

Cao Nhiên đáp lại tin nhắn của Giả Soái, bóc quả trứng gà, “Mì đâu?”

Cao Hưng hừ lạnh, “Phong Bắc đang ở trong bếp nấu cho anh.”

Cao Nhiên cười tít cả mắt, “Thế à, vậy lát nữa bọn mình phải ăn nhiều chút.”

Cậu thả lòng đỏ trứng vào bát Cao Hưng, “Thịt bò rán không tệ, cho em 9 điểm trên 10, còn lại 1 điểm là để nhắc nhở em vẫn còn không gian để tiến bộ.”

Cao Hưng liếc nhìn lòng đỏ trứng, nói đầy ghét bỏ, “Ai thèm ăn đồ anh đã ăn?”

“Em trai, em nói cho đúng, anh còn chưa ăn,” Cao Nhiên nói, “Thôi, không ăn thì trả anh, anh cho anh Tiểu Bắc ăn.”

Cậu vừa dứt lời, miếng lòng đỏ trứng trong bát đã bị một cái dĩa đâm xiên, tiến vào trong miệng Cao Hưng.

Cao Hưng cố ý chép miệng.

Cao Nhiên lắc đầu một cái, đứa nhỏ thiếu tự nhiên.

Phong Bắc nấu một nồi mì, Cao Hưng cũng cùng ăn một bát, ăn xong rồi, cậu nhìn bát không mà trầm tư, không biết đang nghĩ gì.

Cao Nhiên tiến đến bên cạnh cậu, “Nghĩ gì thế?”

“Anh, lúc anh với ổng ở nhà, ai nấu cơm giặt quần áo quét dọn lau chùi?”

“Cái này không cố định, ai rảnh thì làm.”

“Nếu anh bị đau đầu, ổng ở nhà chăm sóc anh, hay là bỏ anh đấy một mình vào cục?”

“Ảnh sẽ ở nhà với anh, có điều nếu có nhiệm vụ, anh cũng sẽ đuổi ảnh đi.”

“Các anh có nghĩ đến tương lai không?”

“Có chứ, năm nay mua căn nhà, to một chút, về sau nếu em với ba mẹ anh muốn qua ở hai ngày còn có chỗ.”

Cao Hưng nhún vai, “Trên kia là những gì bác gái nhờ em hỏi.”

Cao Nhiên cười, “Anh biết.”

Cao Hưng xì một tiếng, “Em biết anh biết.”

Cao Nhiên xoa đầu cậu, “Bé ngoan, vất vả rồi.”

Cao Hưng rùng hết cả mình.

Cao Nhiên 24 tuổi cùng với 33 tuổi chẳng thay đổi gì, nhịp điệu cuộc sống vẫn như trước, người bên cạnh cũng đều rất tốt.

Trung tuần tháng 8, hơn 6 giờ tối, sắc trời vẫn sáng như cũ, mang theo một vầng sáng đỏ rạng.

Cao Nhiên ngồi trong một quán cà phê, đối diện là một người đàn ông điển trai chín chắn, Tống Mẫn.

Nửa tiếng trước, họ gặp nhau ở đầu đường, vì một câu bắt chuyện quá mức hãi sợ mà ngồi ở đây.

Tống Mẫn nói, tôi đến từ thế giới song song nơi cậu sống 17 năm kia.

Cao Nhiên uống hết hơn nửa ly cà phê vẫn chưa tiêu hóa xong tin này, “Anh Tống, anh muốn nghe được gì từ tôi?”

Tống Mẫn hỏi, “Sao cậu đến được đây?”

Cao Nhiên nói, “Có một ngày tôi mò tép trong sông, đột nhiên đau đầu chết chìm, lúc tỉnh lại đã xuất hiện ở con sông trong thế giới này, cùng một dòng sông.”

Tống Mẫn lại hỏi, “Sông nào, ngày nào?”

Cao Nhiên suy nghĩ một lúc, “Con sông sau ngõ ở thị trấn quê nhà, thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ lắm, chắc là cuối tháng 7.”

Tống Mẫn suy tư.

Cao Nhiên nhìn vào mắt người đàn ông, cảm thấy hơi chút kinh ngạc, bởi cậu có thể cảm nhận được vài thứ từ trên người đối phương, ai cũng đều có bí mật không muốn người khác biết.

Ở cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn, mang theo khí chất mạnh đến mức khiến người ta sinh hoảng sợ.

Cao Nhiên đứng lên, “Anh Tống, tôi đi trước đây.”

Tống Mẫn hơi ngẩng đầu.

Cao Nhiên lướt qua người kia, nghe người đó nén giận thở dốc, “Ông chú, anh muốn làm cái gì?”

Sau đó là tiếng nói đều đều, “Chỉ là tùy tiện hỏi mấy câu thôi.”

Đằng sau yên lặng vài giây, cất lên một tiếng cười khẽ dịu dàng, “Còn tưởng rằng anh lén em chạy lung tung chứ, ông chú, nếu em mà không tìm được anh thì sẽ đi tìm Hoàng Đan và người yêu cậu ta, bất kể dùng phương pháp gì, thiên đường địa ngục cũng phải đào anh ra cho bằng được.”

Cao Nhiên đi về phía trước, bất thình lình phát hiện bầu không khí chung quanh không đúng, vừa ngoái đầu lại đã thấy Ngụy Thời Tấn khom người đè lại gáy Tống Mẫn, trắng trợn chẳng chút kiêng dè day nghiến đôi môi anh.

Bốn phía cất lên tiếng hút không khí, Cao Nhiên cũng cùng hít một hơi.

Hai người này sắp đi, về sau e là không gặp lại được, Cao Nhiên mơ hồ đoán được một khả năng, cậu hít một hơi sâu, nhấc chân đi ra khỏi quán.

Cao Nhiên đi ngang qua một tiệm hoa, cậu đi được một quãng lại vòng về, vào trong tiệm mua 99 đóa hồng đỏ, nhoay nhoáy viết xuống một hàng chữ, “Lúc 8 giờ gửi đến địa chỉ này, cho người này.”

Nhân viên tiệm hoa lộ vẻ tò mò.

Cao Nhiên mỉm cười, “Bạn nhờ gửi hộ.”

Đúng 8 giờ, nhân viên tiệm hoa xuất hiện trong cục cảnh sát, nâng một bó hồng to đưa cho đội trưởng Phong được nhắn trên giấy kia.

Trong cục còn vài người chưa tan làm, bắt được một màn kinh thiên động địa như vậy.

“Oa, lãng mạn ghê.”

“Mai tôi cũng phải mua cho vợ một bó mới được.”

“Sắp đến đầu ba rồi mà còn chưa được tặng hoa bao giờ, những tháng ngày này thật là…”

“Không ai tặng thì tự tặng mình đi, đối xử với bản thân tốt một chút.”

“Có lý, mai tôi mua một bó tự tặng cho mình.”

Những người đứng xem còn nhiệt tình hơn cả người trong cuộc nữa, Phong Bắc sải bước nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mọi người.

Triệu Tứ Hải nối gót cùng tiến vào văn phòng, “Đội trưởng Phong, anh hỏi xem tiểu Cao mua ở tiệm hoa nào thế, có được chiết khấu không?”

Phong Bắc quay lưng về phía Triệu Tứ Hải, mặt đỏ tưng bừng, “Đi ra ngoài!”

Triệu Tứ Hải run vai nhỏ giọng thì thầm, “Giờ ra ngoài cũng không kịp nữa, em thấy hết rồi.”

Phong Bắc đeo cái mông khỉ quay lại ngồi vào ghế.

Triệu Tứ Hải phụt cười thành tiếng, phun cả nước bọt ra ngoài, anh lau miệng, “Đội trưởng Phong, anh mau đi về đi, dựa theo bài vở thì trong nhà có niềm vui bất ngờ đang chờ anh, chắc chắn có.”

Phong Bắc đứng lên rồi lại ngồi xuống, anh lặp đi lặp lại động tác này hai lần, lòng bàn tay ứa mồ hôi.

Triệu Tứ Hải cứ như đang xem phim, anh ngậm miệng rồi lạ há miệng, tim cũng nhảy lên tận cuống họng, “Căng thẳng ạ?”

Phong Bắc nhìn hoa hồng trên bàn, anh vuốt mặt, ấm ách nói, “Anh chẳng chuẩn bị gì cả.”

Triệu Tứ Hải muốn cười lại thấy không được tử tế cho lắm, đội trưởng Phong ngây thơ đến nhường này thật chẳng biết nói gì cho phải, anh gãi tróc cả da đầu, nhắc nhở đội trưởng đang ngồi ngây ra, “Tiểu Cao còn đang chờ ở nhà đấy.”

Phong Bắc “soạt” một tiếng đứng dậy, mang theo tâm tình kích động, mong đợi và sốt sắng về đến nhà.

Vợ đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, bữa tối dưới ánh nến ấy à? Ngay cả cây nến còn chẳng có, một cái ôm hôn nồng nhiệt? Cũng không luôn.

Niềm vui bất ngờ đâu?

Phong Bắc đặt hoa hồng lên trên bàn.

Một bó to như vậy, Cao Nhiên muốn không thấy cũng khó, cậu liếc nhìn một cái, “Hoa ở đâu ra thế?”

Giả vờ như thật ấy, Phong Bắc án binh bất động, “Trước khi tan làm nhận được.”

Cao Nhiên ném gối xuống đứng hẳn lên ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống Phong Bắc, “Em còn tưởng là mua cho em đấy, anh tha hoa này về làm gì? Muốn thấy em ghen à?”

Cậu kích động cực kỳ, “Tối nay anh ngủ sô pha!”

Sắc mặt Phong Bắc sầm xuống, “Hoa không phải em mua à?”

Cao Nhiên trợn mắt, “Anh nói xem?”

Phong Bắc nhìn cậu chằm chằm nửa ngày, tức giận mắng, “Đệt, không phải em mua, anh mừng làm cái đếch gì!”

Cao Nhiên nuốt nước bọt.

Phong Bắc đột nhiên lục bó hoa, rút ra một tấm thiệp, trên đó chỉ có một chuỗi số, anh liếc mắt một cái, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Cao Nhiên đang muốn chạy, còn chưa kịp nhảy từ ghế sô pha xuống đã bị khiêng vào phòng ngủ rồi.

Phần trước của chuỗi số trên thiệp là ngày đầu tiên Cao Nhiên gặp Phong Bắc ở kiếp trước, phía sau là mấy con số 520 em yêu anh.

Cách đã quá lâu, nếu Phong Bắc không nhớ được Cao Nhiên cũng không trách anh.

Cao Nhiên không ngờ Phong Bắc vừa liếc nhìn đã biết.

Trong mối tình này, họ đều không ngừng trút tình cảm vào trong đó, càng ngày càng nhiều, không có gì là đáng giá hay không, chỉ là có nguyện ý hay không.

Đên hôm khuya khoắt, Phong Bắc mơ mơ màng màng cảm giác ngón đeo nhẫn của mình có thêm thứ gì, anh giật mình tỉnh giấc.

Cao Nhiên cũng tự đeo nhẫn cho mình, nắm chặt tay người đàn ông, đan các ngón tay vào nhau, vui sướng thở phào, “May mà vừa.”

Tim Phong Bắc đập nhanh hẳn lên, thình thịch thình thịch, thực sự là niềm vui bất ngờ.

“Tính cả hai đời, tối nay là lần đầu tiên em tặng hoa, em có hơi ngại,” Cao Nhiên bĩu môi, “Anh tàn nhẫn ghê, như muốn đánh chết em ấy, mai chắc chắn em đi không vững.”

Phong Bắc nghĩ thầm, còn không tại em quyến rũ anh.

Tối rồi còn gửi hoa đến cục cảnh sát, anh kích động lên chỉ đành lấy thân báo đáp mà thôi.

Nhẫn trên ngón đeo nhẫn bị lấy đi, Phong Bắc thấy mất mát, anh nén xuống không động đậy, chẳng bao lâu sau, trên cổ có nhiều thêm một thứ khác.

“Nhẫn không đeo trên tay được, dễ gây chuyện, tạm thời chỉ có thể đeo trên cổ, em mua một đôi.” Cao Nhiên nói đầy nghiêm túc, “Em phải nói rõ với anh điều này, em không giữ quỹ đen, nhẫn này là dùng tiền thưởng để mua, bạc 925, đeo tạm trước đã, về sau đổi cái khác đẹp hơn.”

Cao Nhiên thở vào tai người đàn ông, “Biết anh giả vờ ngủ rồi, em cũng biết giờ mặt anh đang đỏ nữa.”

Phong Bắc mở mắt ra, sờ lên chiếc nhẫn trên cổ nắm chặt lấy, khàn giọng nói, “Nói cũng để em nói hết rồi, việc em cũng đã làm xong, chẳng chừa anh chút nào.”

Cao Nhiên nói, “Có chứ.”

Phong Bắc nuốt nước bọt, anh đến gần, đôi môi kề sát vào vành tai Cao Nhiên, chậm rãi nói mấy từ.

Cao Nhiên nói, “Gì cơ? Anh nói to chút em nghe không rõ.”

Mặt Phong Bắc đỏ tới mang tai, “Anh yêu em.”

Cao Nhiên nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, “Lặp lại lần nữa.”

Phong Bắc ôm người vào lòng ngực, ôm như ôm báu vật, “Phong Bắc yêu Cao Nhiên, sống bao lâu, yêu bấy lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.