Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía bên này, cuộc sống điền viên của Tô Tinh Thần vẫn tiếp tục.

Sau một đêm suy nghĩ, sáng nay cậu dẫn đám chó con vào rừng chặt một cây trúc để làm chiếc giá ba chân đơn giản.

Sau khi làm giá ba chân xong, lại mở điện thoại di động lên, bật chế độ livestream.

ID: Tay không hái sao trời.

Tên phòng livestream: Tiểu ca nông thôn bận làm ruộng.

Những người bạn trên mạng vô tình vào trúng phòng livestream này sẽ thấy được cảnh non xanh nước biếc, đằng trước có bãi cỏ xanh mơn mởn, còn có một thanh niên mặc chiếc áo hoa ngắn tay dệt từ vải tổng hợp và chiếc quần xà lỏn đơn màu, đội mũ rơm đang vung cuốc, hì hục làm việc, bên cạnh còn thêm hai con chó cỏ nhỏ.

Mộng – Tuyết Phong(1): Không phải chứ? Đang làm việc thật đấy hả?

Tôi là chiếc ghế nhỏ: Giả đó, tay chân trông trắng bóc thế kia, làm gì có thanh niên nào đi làm ruộng mà có màu da này? Vừa trắng vừa mịn, không biết còn tưởng là con gái á.

Xi Vưu(2) cưỡi gấu trúc: Sắm vai thanh niên nông thôn để được nổi tiếng à? Mặt đâu?

Lhl đã lâu không gặp jy: Đúng là thời thế thay đổi, bây giờ người ta vì để nổi tiếng mà gì cũng nghĩ ra được!

Tiểu Vương Dương 2012: Mắc cười nhỉ, sao các người biết người ta là giả? Các người mở thiên lý nhãn à?

Tôi hệ Thâm Quyến ca-: Cãi gì mà cãi, anh đây là người nông thôn, cứ xem tiếp là biết ngay thật hay giả mà? Nếu là người thành phố thật thì không trụ được mấy phút đâu, không tin thì thôi.

augustma: Xùy, để tôi xem cậu ta còn tiếp tục được bao lâu.

Lưu Vân Xuy Hào: Yên lặng xem +1

Thằng cháu muốn lừa tôi gọi cha: [Ngoáy mũi] Ông đây ngồi im xem cũng được mười phút rồi, khà khà, nói cho ra ngô ra khoai, vì để nổi tiếng mà tự mình đi làm vườn còn hơn mấy đứa chỉ biết uốn éo lắc mông, mấy người thấy có đúng không?

Mạch tá Sjie: Đm, cái đám này, coi người ta cuốc đất thôi mà cũng say sưa thật, có phải rảnh quá không có gì làm không?

Hóa ra số người trong phòng livestream không biết từ lúc nào đã có hơn trăm người.

Những người qua đường vô tình vào phòng, thấy hơn trăm người này đang vừa xem người ta cuốc đất, vừa spam ô trò chuyện, chán đến mức khiến họ suýt nữa thì quỳ xuống lạy mấy lạy.

Chắc là do trong nhà có quặng mỏ nên không cần đi học đi làm, rảnh rỗi như vậy còn không bằng đi gánh thêm vài cục gạch.

Mà lúc này, Tô Tinh Thần đã làm việc được hơn nửa giờ, mặt trời trên cao chiếu cho đầu cậu toàn là mồ hôi, miệng khô lưỡi khô.

Chỉ thấy cậu nhấc cái cuốc lên chạy qua chỗ giá ba chân ngồi xuống, cầm chiếc bình nước cũ màu quân đội uống mấy ngụm nước, sau đó lấy mũ rơm quạt gió, đồng thời nói với chiếc camera: “Về sau tôi muốn chặt tre rào chỗ này lại, tạo thành một khu vườn rồi trồng mấy thứ rau dưa trái cây mà tôi thích ăn.”

Nói xong lại chỉnh chiếc camera một chút: “Nhìn kìa, căn nhà bên kia là nhà tôi, trong phạm vi mười dặm xung quanh không có ai ở, từ đó đi theo hướng này là vào núi, nếu có dịp tôi sẽ quay cảnh vào núi cho mọi người.”

Khi khuôn mặt Tô Tinh Thần lọt vào ống quay lần nữa, khán giả trong phòng livestream lập tức sôi nổi hẳn lên, cho dù trên đầu Tô Tinh Thần toàn mồ hôi thì vẫn không thể tin cậu là thanh niên nông thôn được.

Bởi vì khuôn mặt của Tô Tinh Thần quá mức thanh tú tuấn dật, ngũ quan cũng xem như là xuất chúng hơn người, hơn nữa làn da lại trắng nõn, đôi mắt như suối trong, khí chất trầm ổn yên tĩnh, nói chung toàn thân không có chút hơi thở điền viên nào.

Mạch tá Sjie: Thấy chưa, tên này chỉ muốn được nổi tiếng thôi, giám định hoàn tất.

Tôi hệ Thâm Quyến ca-: Người anh em, cậu trông như vậy thì có ai tin nổi cậu là người lao động tay chân không hả? Dân quê như chúng tôi không có ai như cậu cả!

Xi Vưu cưỡi gấu trúc: Tôi đã bảo cậu ta muốn hot mà, các người còn lý do lý trấu cho cậu ta, chà chà, đúng là lãng phí thời gian của ông.

Sau đó vị Xi Vưu cưỡi gấu trúc này out luôn.

Tiếp đó là hai mươi ba mươi người out theo.

Tô Tinh Thần cũng không vội, lấy khăn mặt lau chút mồ hôi, bình thản nói: “Nhà ai ba đời liên tục mà không phải nông dân? Căn nhà kia là do ông nội tôi để lại, ông ấy là nông dân chân chính, sau đó mạo hiểm lên Bắc Kinh buôn bán thì sinh được cha tôi, cha tôi khi còn nhỏ vẫn luôn ở dưới quê, còn tôi thì là lần đầu về đây, có lẽ sau này cũng sẽ ở lại nơi này.”

Tôi hệ Thâm Quyến ca-: Thế sao cậu lại từ bỏ cuộc sống ở Bắc Kinh để về quê? Do xã hội ở đó quá thâm sâu, hay là bị gái đá?

Tô Tinh Thần lắc đầu: “Vì ông nội và cha tôi qua đời cả rồi, Bắc Kinh chỉ còn lại mình tôi, cảm thấy không vui nên mới về quê mấy năm.”

Bao nhiêu năm, chính cậu cũng không biết.

Chỉ cần vui vẻ là được.

Tô Tinh Thần nói: “Được rồi, mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi đi làm việc đây.”

Những người xem vừa rồi còn cho rằng cậu muốn nổi tiếng, sau khi nghe vài câu giải thích ngắn ngủi, liền cảm thấy mình đã trách nhầm người.

Nếu thật sự vì nổi tiếng, đối phương chắc chắn sẽ kể lể cuộc sống càng thêm bi thảm, ít nhất cũng phải thiếu nợ vài trăm vạn gì đó, chứ không chỉ đơn giản là vài câu như thế này.

Mùa đông năm ấy tuyết bay múa: Cuộc sống ở nông thôn cũng tốt lắm nha, có nhà có núi có sông có đồng ruộng, còn có chó con làm bạn, quả là cuộc sống đầy thắng lợi.

Tâm tình củ khoai lang: Phong cảnh nơi này của anh trai không tồi đâu, nhớ livestream cảnh đẹp xung quanh nhiều chút nhé.

Đợi đến khi mặt trời lên cao, Tô Tinh Thần vác cuốc lên vai, chiều theo yêu cầu của đám khán giả trong phòng, đưa họ đi dạo xung quanh, cùng ngắm sông ngắm núi: “Con sông này thật xinh đẹp, cứ như một dải thắt lưng vậy, chờ lúc nào có tiền tôi sẽ làm chiếc bè trúc, đưa mọi người đi thăm thú.”

Sau đó lại dẫn lũ chó con quay về, cho khán giả xem thử sân nhà mình: “Tôi sống một mình, nuôi hai con chó, về sau sẽ thêm mấy con gà con vịt, đây là xe ba bánh của tôi mua với giá một ngàn rưỡi đồng, đúng rồi, đây là con cá trắm cỏ hôm qua tôi câu được, trưa nay sẽ dùng nó nấu cơm.”

Tâm tình củ khoai lang: Người anh em, nhân danh một lập trình viên, tôi hơi hâm mộ cuộc sống của cậu rồi đấy, haizz.

Tô Tinh Thần cười nói: “Lập trình viên? Làm việc cho công ty game à? Áp lực nghề này đúng là rất lớn, phải biết tự chăm sóc bản thân đấy.”

Lần livestream đầu tiên đến đây là kết thúc, Tô Tinh Thần xem thử, thế mà tăng lên một trăm fan, nhiều hơn trước đây lúc cậu trực tiếp chương trình nấu ăn nhiều.

Tô Tinh Thần rất cao hứng, vừa cười vừa làm thịt con cá trắm cỏ, xách lên mang đi nấu cơm.

Nhưng mà con cá trắm cỏ này chỉ nặng hơn nửa cân, hai người ăn chắc chắn không đủ, huống chi còn phải chia cho chó con nữa, vì vậy Tô Tinh Thần băm nhuyễn thịt cá, cho thêm thịt dăm và bột khoai sọ, băm chút nấm hương, nấu một nồi thịt viên.

Thịt viên có thêm cá sẽ ngon hơn thịt viên thuần thịt heo nhiều.

Ăn vào cũng không ngấy.

Mà cho thêm nấm hương là để dậy mùi thơm.

Vì để làm cho nhanh, hôm nay cũng là ngày ăn chay, Tô Tinh Thần cắt ít miến chưng cải thảo, chưng cùng với thịt viên.

Món miến chưng cải thảo này rất thích hợp để làm món khai vị vào những lúc đầu hạ, hơi cay mà không nhiều mỡ, vị ngọt của cải thảo nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn là khẩu vị của Tô Tinh Thần.

Ngon nhất là miến đậu xanh lót phía dưới cải thảo, ngấm vị của nước dùng, trộn thêm ít ớt băm và thịt nhuyễn, có thể nói là mỹ vị nhân gian.

Tô Tinh Thần cũng bị đồ ăn mình tự nấu làm cho thèm không chịu được, nhanh chóng chia cho chủ nhà một phần, sau đó không chờ đợi thêm nữa, ngồi xuống hưởng thụ bữa trưa.

Công ty game Phong Hành lúc này.

Còn nửa tiếng nữa là tới giờ cơm, các nhân viên nhóm thì gọi cơm nhanh, nhóm thì ra ngoài ăn quán.

Bùi Văn bước vào hỏi sếp tổng Du Phong Hành: “Boss, anh muốn ăn gì?”

Du Phong Hành chuyển sự chú ý từ công việc sang chiếc bút trong tay: “Không cần đâu, tôi sẽ tự xử.”

“Được.” Bùi Văn cũng gọi cho mình một phần cơm hộp.

Sau khi anh ta rời đi, Du Phong Hành dừng việc đang làm lại, xoa xoa ấn đường chưa lúc nào giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.

Mấy giờ liên tục tập trung tinh thần cao độ, đúng là chịu không nổi.

“Sếp Du, anh đi ăn ngoài à?”

“Ừm…” Du Phong Hành cầm chìa khóa xe trong tay, lúc ra khỏi công ty sẽ khó tránh bị người ta hiểu lầm.

Hai mươi phút sau, Du Phong Hành ôm theo một hộp cơm màu đỏ nâu quay lại công ty. Hắn đi thẳng đến khu ăn cơm trong canteen công ty, ngồi xuống dùng bữa với mọi người.

Làm một thần long bận rộn không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, quanh năm không ăn cơm đúng giờ, cũng là thành phần không bao giờ ăn cơm cùng người khác, Du Phong Hành tới đã gây náo loạn không nhỏ.

Người xung quanh đều kinh hãi, ai cũng nhìn hắn, châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.

Có người là do say mê nhan sắc của hắn, một khoảng thời gian chưa gặp lại thấy hắn càng đẹp thêm, thật muốn nhào lên cắm cọc luôn ở đó, cũng có người thảo luận về hộp đồ ăn của hắn, lạ thật, bạn gái đưa à?

Cảm nghĩ trong lòng nhóm nhân viên nữ lúc này là: Trời ạ, sếp có bạn gái, không sống nổi nữa rồi!

Nhân viên nam thì bình tĩnh hơn nhiều: Lão Du có bạn gái à? Chẳng trách chịu ngoan ngoãn ăn cơm, thì ra là do sức mạnh của tình yêu.

“Tổng giám đốc Kế, sếp có bạn gái hả?” Người ngồi cạnh Kế Giai Doanh cũng là một người yêu nhan sắc của Du Phong Hành, cô chỉ biết tổng giám của họ là bạn học cũ kiêm bạn của sếp, cũng không biết giữa họ có một mối tình, cho nên hỏi không chút do dự.

“Không biết.” Kế Giai Doanh cũng thấy hộp đồ ăn kia, tâm tình khá phức tạp, vì vậy bưng cơm của mình chạy tới: “Sếp Du, hết độc thân rồi à?”

Du Phong Hành ngẩng đầu nhìn cô: “Nghe được tin giả ở đâu đấy?”

Kế Giai Doanh lại hỏi: “Vậy hộp cơm này do ai đưa?”

Đúng lúc này, Bùi Văn mang theo hộp cơm ngồi vào bàn còn cho rằng mình hoa mắt rồi: “Sếp?” Hộp đồ ăn trước mặt Du Phong Hành càng khiến anh ta kinh ngạc hơn: “Ấy, đây không phải hộp cơm anh bảo tôi tìm sao?”

Kiểu dáng này có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra được!

Kế Giai Doanh nghe xong, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Thì ra không phải bạn gái đưa.” Cô bảo mà, loại lão súc sinh như Du Phong Hành sao có thể thoát FA sớm hơn mình được chứ.

“Nghĩ nhiều rồi đấy.” Du Phong Hành trắng mắt lườm cô một cái, sau đó mở hộp đựng ra.

Hiệu quả giữ ấm của hộp không tồi, sau khi mở ra đồ ăn còn có hơi nóng bốc lên, không cần phải bỏ vào lò vi sóng đun lại.

“Mấy món này trông ngon đấy.” Bùi Văn chỉ có thể ăn cơm hộp, dùng đôi mắt thèm thuồng nhòm ngó bữa trưa của sếp, lúc thấy bên trong còn kèm theo một quả táo, lòng hiếu kỳ đột nhiên dâng cao tới cực điểm: “Oa, rốt cuộc là ai đưa vậy? Cẩn thận thế?” Còn bỏ cả trái cây, bảo không phải bạn gái thì ai mà tin được.

Du Phong Hành thấy quả táo đỏ kia cũng khá sửng sốt, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Bởi vì thường ngày chỉ có đồ ăn, chưa lần nào có hoa quả xuất hiện.

Nhưng không biết vì sao, quả táo tầm thường này lại khiến hắn cảm thấy có chút kinh hỉ, bởi vậy cầm nó trong tay cắn thử một miếng.

“Oa, miến chưng cải thảo cay, không phải anh không ăn ớt hả?” Kế Giai Doanh thấy chỗ đồ ăn trong hộp, nước miếng trong miệng sắp chảy thành dòng, theo bản năng nhấc đũa lên.

Cũng may, cô chưa quên mình đã chia tay với Du Phong Hành, không thể cùng ăn chung một bát cơm nữa.

Không biết Du Phong Hành lấy tự tin đâu ra, nói: “Trông cay vậy thôi chứ ăn không cay lắm đâu.” Sau đó dọn đồ ăn ra, số lượng cũng không hề ít, nên rất hào phóng nói với Bùi Văn và Kế Giai Doanh ngồi cạnh: “Hai người nếm thử đi.”

Kế Giai Doanh: “Vậy tôi không khách sáo nữa.” Cô đã thèm thuồng từ lâu, lập tức gắp một đũa cải thảo bỏ vào miệng: “Ư ư, ngon quá.”

Đột nhiên Bùi Văn cao giọng nói: “Ở dưới còn có miến?”

Đây là em gái thông minh khéo léo nào làm vậy, tay nghề cũng tinh xảo quá rồi đấy?

Bùi Văn nếm thử chút miến, ngon tới mức gật đầu liên tục, giơ ngón cái lên: “Lợi hại, trộn thịt băm nấu tỏi vào miến, mùi vị rất tuyệt, rất ra dáng món khai vị.”

Anh ta chưa từng được ăn món nào như vậy ở thành phố S, đây không phải cách làm quen thuộc của nơi này.

“Ngon quá.” Vừa nói vừa gắp thêm đũa nữa.

Du Phong Hành cau mày, gắp cho hai vị kia thêm hai miếng thịt viên và ít cải thảo, nói: “Được rồi đấy, ăn cơm hộp của hai người đi, đừng nhìn ngó phần cơm của tôi nữa.”

Thư ký Bùi và tổng giám Kế không thể tin nổi: “…” Đồng thời dùng ánh mắt u oán nhìn Du Phong Hành, đây là cái loại sếp gì vậy, ngồi một mình ăn lẻ trắng trợn thế mà được à?

Nhưng mà nói thật, tay nghề của bà chủ công ty tương lai đúng là không chê vào đâu được.

Tổng giám Kế ăn xong chỗ thịt viên ít ỏi của mình, thầm cảm thán trong lòng, người ta thường nói nếu muốn bắt được trái tim của đàn ông, thì phải bắt được cái dạ dày của hắn trước, đừng nói là đàn ông, phụ nữ như cô cũng cảm thấy kỹ năng nấu ăn này đúng là nghịch thiên.

Tác giả có lời muốn nói: Tinh Tinh: Cái gì? Bà chủ tương lai?? Tôi không đồng ý, cảm ơn.

**********

Chú thích:

(1) Tuyết Phong (雪枫): Phong này là một loại cây mùa xuân trổ hoa màu vàng, mùa thu lá biến thành màu hồng, chứ không phải phong gió đâu nha.

(2) Xi Vưu: (蚩尤) là thủ lĩnh bộ lạc Cửu Lê và được biết đến nhiều do đã chiến đấu với Hoàng Đế trong trận chiến Trác Lộc trong truyền thuyết Trung Quốc Xi Vưu đã thể hiện được uy lực trong chiến tranh, cái tên Xi Vưu cũng trở nên đồng nghĩa với từ “chiến tranh” trong tiếng Hán, những người tôn trọng thì xem ông như là “chiến thần”, còn những người bài xích thì xem ông như là “họa thủ”.

Miến chưng cải thảo:



Lảm nhảm: Bốn tháng ở nhà làm bụng tui nó bị phì ra các cô ạ  Tui béo đến nỗi cái eo luôn là niềm tự hào của tui nó không vừa với cái áo dài nữa rồi, buồn hết sức:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.