Bắn pháo hoa kết thúc, mọi người chậm rãi đi theo dòng người ra ngoài. Liếc mắt nhìn lại, một mảnh đông nghìn nghịt, mọi người đều chen vai chen chân. Rất nhiều người bị chen đến nghẹn, dứt khoát nhảy lên bồn hoa, hoặc là trèo lên cây cao, hiện trường có chút hỗn loạn.
Giang Tục thấy tình hình này, che chở cô đi vào một con đường nhỏ ít người hơn. Thoát khỏi đám người, Lâm Tây cố gắng hít vài hơi không khí, mới lấy lại nhịp thở.
Giang Tục đi hai bước, thấy bên đường nhỏ có một băng ghế, trực tiếp nhấn Lâm Tây lên ghế.
"Bây giờ người rất đông, chúng ta chờ một lát rồi đi." Giang Tục nói.
Lâm Tây nhớ lại cảnh chen lấn vừa rồi, trong lòng còn có chút sợ hãi: "Được."
Giang Tục cúi đầu liếc nhìn Lâm Tây một cái, ánh mắt dịu dàng: "Tôi đi mua mấy bình nước."
Lâm Tây gật gật đầu: "Ừm."
Giang Tục vừa đi chưa được hai bước, Lâm Tây liền lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Tiểu Phương. Di động áp vào tai, tầm mắt tự nhiên nâng lên, cách đó không xa có hai cô gái đi tới, trong đó có một người cột đuôi ngựa nhìn chằm chằm vào lâm tây, Lâm Tây có chút kinh ngạc.
Hai người này càng đi càng gần, Lâm Tây nương theo ánh sáng đèn đường mỏng manh cẩn thận phân biệt, rốt cục nhận ra người tới.
Thì ra lai là Đan Hiểu.
Trong lòng Lâm Tây cơ hồ là bản năng lộp bộp nhảy dựng lên, ước chừng là đời trước nghe qua không ít về tâm tư si mê Giang Tục của cô ta, thế nhưng lại ẩn ẩn có một cảm giác kỳ quái về cô ta.
Nhưng mà suy nghĩ lại thì, một đời này cô và cô ta chưa tiếp xúc với nhau, cũng không có tình bạn gì gì, lại thản nhiên hơn.
Giang Tục đã đi rất xa, Lâm Tây một mình ngồi trên ghế dài, hẳn là cũng không vấn đề gì.
Lâm Tây ngẩng đầu, thẳng lưng, gọi điện thoại.
Một lát sau, Giang Tục mang theo một túi to đựng vài bình nước về. anh đưa một chai cho Lâm Tây: "Không có nóng, uống tạm đi."
Lâm Tây gật đầu, nhận lấy.
"Lâm Minh Vũ gọi điện thoại cho tôi, gặp ở cổng công viên."
"Được."
Tay Lâm Tây bị lạnh cói chút cứng ngắt, dùng sức không được, ôm bình nước nửa ngày không vặn mở. Giang Tục thấy thế, cũng không nói gì thêm, trực tiếp lấy qua, nhẹ nhàng vặn mở, sau đó tự nhiên đưa cho Lâm Tây.
Lâm Tây một mặt xấu hổ, nghĩ rằng bình thường đều cô rất mạnh, đều là vặn nắp bình giúp người khác, thế nào khi ở cùng Giang Tục, liền ngay cả nắp bình cũng mở không xong?
"Đi thôi." Giang Tục xoay người đi.
"Được được." Lâm Tây vội chạy theo.
Ở cổng công viên, hai người phải mất một lúc mới tìm được Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương, sau khi anh cạo đầu thường hay đội mũ màu đen che đi, cả người đều trở nên khó tìm rất nhiều.
Trong lỗ mũi Lâm Minh Vũ nhét một tờ khăn giấy, đen mặt đứng ở đây, mắt nhìn ai cũng phun lửa, dọa đến không ít người qua đường. Phó Tiểu Phương và anh đứng hơi cách nhau, hai người không nói chuyện, đều là loại cảm giác gặp kẻ thù.
Giang Tục đưa nước cho bọn họ. Bọn họ mỗi người cầm một chai.
"Mũi anh sao vậy?" Lâm Tây hỏi.
"Chảy máy mũi.” Lâm Minh Vũ không muốn tiếp tục đề tài này, tức giận nói: "Không về trường được rồi, ngủ tạm bên ngoài thôi."
Phó Tiểu Phương không nói gì trợn mắt nhìn anh: "Hôm nay nhiều người như vậy, còn có chỗ cho chúng ta ngủ sao."
"Ông đây đã sớm sắp xếp rồi!" Lâm Minh Vũ nhìn Lâm Tây, hung dữ trả lời Phó Tiểu Phương.
Lâm Tây vui mừng khi Lâm Minh Vũ còn có lúc cẩn thận như vậy: "Lâm Minh Vũ, cuối cùng hôm nay anh cũng có tiến bộ rồi."
Lâm Minh Vũ: "Cút đi!"
Lâm Minh Vũ vốn muốn đặt một phòng chơi bài, kết quả bị người ta đoạt hết. Hiện tại chỉ còn phòng tiêu chuẩn, chỉ có một cái bàn vuông gấp, Lâm Minh Vũ đề nghị đánh "Song thăng."
Phòng điều kiện không tính là tốt, bàn cũng có chút tróc sơn, cũng may có máy điều hòa, ấm áp hơn chút.
Thời điểm ghép đội, Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương không chịu ở chung một đội, Lâm Minh Vũ lại không chịu để Lâm Tây và Phó Tiểu Phương một đội, nói là sợ các cô chơi xấu. Cuối cùng phân phối, Lâm Minh Vũ và Lâm Tây một đội, Giang Tục và Phó Tiểu Phương một đội.
Bốn góc bàn, bốn người chiếm một chỗ, Lâm Tây ngồi đối diện Giang Tục. hai tay Lâm Tây đặt lên bàn, ngẩng đầu có thể bốn mắt nhìn nhau với Giang Tục.
Giang Tục ngồi đó không nhúc nhích, luôn như có như không nhìn Lâm Tây, khiến cho Lâm Tây có chút ngượng ngùng.
Kỳ thực Lâm Minh Vũ và Lâm Tây coi như là có ăn ý, dù sao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng Giang Tục quá cường đại, toàn bộ quá trình tính bài, cơ hồ chơi không kém, mặc dù mang theo Phó Tiểu Phương có hơi cản trở, nhưng vẫn như trước đánh cho anh em họ Lâm tơi bời.
Một ván kết thúc, anh em họ Lâm lại thua, Lâm Minh Vũ ném bài, tru lớn một tiếng: "Giang Tục! Cậu nham hiểm quá rồi!"
Giang Tục mỉm cười: "Cảm ơn."
Phó Tiểu Phương cũng khiêm tốn theo: "Hai người cũng quá khách sáo rồi, vẫn luôn nhường chúng tôi."
Lâm Minh Vũ trừng mắt nhìn Phó Tiểu Phương một cái, PHI mạnh một tiếng, rất kích động, phun luôn cuộn giấy trong mũi ra, cuộn giấy không được chết tử tế, vừa vặn văng lên mặt Phó Tiểu Phương, trên miếng giấy còn có vết máu rõ ràng, thật sự là ghê tởm chết người.
Phó Tiểu Phương bị tức tóc đều dựng thẳng lên, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Lâm! Minh! Vũ!"
Lâm Tây cười đến nước mắt cũng chảy ra.
"..."
Trò chơi kết thúc, người thắng tự nhiên là muốn trừng phạt người thua.
Cơ hội tốt như thế, Phó Tiểu Phương tự nhiên sẽ không bỏ qua, xung phong nhận việc đánh Lâm Minh Vũ, dùng hai ngón tay đánh đến cổ tay da dày thịt thô của Lâm Minh Vũ đến đỏ lửng.
Phó Tiểu Phương bạo lực đánh Lâm Minh Vũ, Lâm Tây tự nhiên chính là để cho Giang Tục rồi. Cô không tình nguyện xắn tay áo, đưa cổ tay tới.
"Nhẹ chút a..." Lâm Tây nhìn cổ tay Lâm Minh Vũ, có chút bỡ ngỡ.
Giang Tục nắm cổ tay lâm tây, dùng ngón tay vuốt phẳng mấy cái, biểu cảm dịu dàng, cười đến xuân phong ấm áp.
Giang Tục vừa tỏ tình với cô, cô còn chưa trả lời đâu.
Ai sẽ lại nặng tay với cô gái mình thích chứ? Trừ phi là hoàn toàn không muốn thành với người ta rồi?
Lâm Tây nghĩ như vậy, an tâm thoải mái giao cổ tay cho Giang Tục.
Giang Tục nhìn cô một cái, hai ngón tay "Bốp bốp bốp" ba cái đánh xuống.
Lâm Tây mở to hai mắt nhìn, một giây sau, cô hét ra một tiếng kêu thảm thiết.
Chết tiệt! Giang Tục này, căn bản chính là không muốn thành cặp với cô!
Lâm Tây cắn chặt răng, trưng ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, nhìn chằm chằm Giang Tục không chớp mắt, trong ánh mắt phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ.
Giang Tục vẫn lạnh nhạt như thường, một tay xào bài, ngón tay lật chuyển rất nhanh.
Hắn nói: "Tôi làm cái gì, đều là thật."
Lâm Tây: "..."
Anh em họ Lâm bị đánh, nhìn hai người thắng cuộc dương dương tự đắc, lập tức hợp thành liên minh báo thù.
Thề đêm nay không ngủ cũng muốn báo thù, lập tức lại hùng hổ đầu nhập chiến trường.
Đêm nay, thời gian qua phá lệ thoải mái, chính là thua đến vô cùng thảm thiết...
Sáng sớm hôm sau, hai mắt đỏ ngầu quay về trường.
Lâm Tây một câu cũng chưa nói với Giang Tục.
Cả đêm cậu ta không khách sáo, đánh cô không biết bao nhiêu cái. Bị đánh là chuyện nhỏ, bị nhục mới là chuyện lớn.
Cả đêm thế nhưng một ván cũng không thắng.
Lâm Minh Vũ thật là một cái đầu heo!
Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương nhịn cả đêm, sớm vây mắt cũng không mở ra được, vừa về trường lập tức trở về phòng ngủ ngủ luôn.
Lâm Tây thấy hơi đói bụng, quyết định đến căn tin ăn sang trước, lại trở về phòng ngủ ngủ.
Cô đến căn tin, Giang Tục tất nhiên rất tự nhiên đi theo.
Người này, trên mặt vẫn chưa biểu lộ ra cảm xúc gì, thế nào lại có thể giả vờ ra vẻ như vậy?
****
Vốn hai người cùng nhau vào, người đi ăn rất nhiều, nhưng là một người chói mắt, cũng Giang Tục kia không biết chạy đi đâu, Lâm Tây tìm tìm bốn phía, không thấy anh, không biết vì sao, cảm thấy càng tức giận hơn.
Sáng đầu năm, đến ăn điểm tâm, đều là mấy bạn học vội vàng đi ra ngoài dạo phố, gói mang đi là chiếm đa số, bàn ăn tương đối ít người. Lâm Tây thở phì phì mua cháo và bánh bao, một người chiếm một cái bàn ăn dài, lúc ăn cháo tư thái tương đối thô lỗ, húp cháo đến mức vang lên tiếng.
Thua cả đêm, tay đều bị đánh đến đau rồi. Lâm Tây buông chén, cầm lấy bánh bao, tay còn hơi run, cô vừa mới chuẩn bị cắn bánh bao, vị trí đối diện đã bị người ngồi xuống.
Lâm Tây tưởng Giang Tục đến đây, mày nhăn lại, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, ngẩng đầu, cư nhiên là Tiết Sênh Dật.
Lâm Tây lập tức thu hồi vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tiết Sênh Dật mua một tô mì nóng, nhìn qua hoàn toàn giống một người bình thường.
Nếu không phaỉ đã trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Tây cũng khó mà tin được, cậu ta lại có bệnh nặng như vậy.
"Hôm qua cậu đi chơi sao?" Tiết Sênh Dật mỉm cười, vẫn là dáng vẻ vô lại không kềm chế được: "Nghe nói ngày hôm qua có bắn pháo hoa."
"Ừm." Lâm Tây gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, nghĩ đến đêm qua của cậu ta và của bản thân, Lâm Tây cảm khái vô hạn: "Hôm qua cậu nghỉ ngơi thế nào? Còn khỏe lắm?"
"Không có việc gì." Tiết Sênh Dật an ủi Lâm Tây: "Kỳ thực cũng là bệnh mà thôi, đã quen rồi."
Lâm Tây nhéo nhéo bánh bao trên tay: "Chuyện khi nào?"
Tiết Sênh Dật lấy đũa chọc chọc mì sợi, ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu hỏi bệnh của tôi sao?" Cậu ta dừng một chút: "Đã hơn một năm rồi."
Nói về bệnh của mình, Tiết Sênh Dật cũng rất thản nhiên, phảng phất như là không phải chuyện của cậu ta: "Có một đợt, đùi phải luôn đau, đau thấu tim, không thể ngủ được, tưởng là vận động quá sức, chạy quá nhiều, bị tổn thương." Cậu ta ngước mắt nhìn, tầm mắt lạc ở trong chén trước mặt: "Sau đó đi kiểm tra phát hiện là ung thư xương, trị liệu một đợt, quá trình rất đau đớn, nưhng bác sĩ nói tình hình của tôi điều trị rất tốt, tôi cho rằng điều trị tốt là có thể tiếp tục chạy bộ."
Lâm Tây vội khép miệng, lẳng lặng nhìn Tiết Sênh Dật.
Cô nghe thấy giọng cậu ta thoáng qua chút tuyệt vọng: "Kết quả lại tái phát, vẫn là đùi phải, bác sĩ nói tế bào ung thư đã di căn phải cắt bỏ." Cậu ta ngẩng đầu có chút hoang mang nhìn lâm tây: "Nếu không có chân, tôi sẽ vĩnh viễn không thể chạy được?"
Lâm Tây hơi nắm chặt tay lại, ngón tay không cẩn thận bóp méo bánh bao.
"Sẽ không, còn có thể chạy, chắc chắn sẽ khống chế được." Lâm Tây nói.
"Lần trước bác sĩ cũng là nói như vậy." Tiết Sênh Dật mím môi cười khổ, sau đó lại đổi đề tài: "Không nóichuyện này nữa. Tôi rất nhanh phải nhập viện, trước khi đi mời cậu ăn bữa cơm."
"Tôi mời cậu!" Lâm Tây lập tức kích động trả lời: "Nên là tôi mời!"
Tiết Sênh Dật nhìn Lâm Tây một mặt biểu cảm phức tạp, nhàn nhạt cười cười.
"Được."
Một sự xấu hổ nhàn nhạt nổi lên giữa hai người.
Lâm Tây cắn hai miếng bánh bao, nhìn sắc mặt Tiết Sênh Dật không được khỏe lắm, nhưng ánh mắt vẫn quật cường như cũ, trong lòng se lại.
"Oành" cô đột nhiên đập bàn một cái: "Có thể nhập viện trễ vài ngày không, ở lại vài ngày được không?"
"Hả?"
"Marathon!" Lâm Tây nói: "Sinh nhật cậu tôi cũng không có gì có thể tặng, tôi cùng chạy với cậu, được không, ta chạy thay cậu, được không?"
Tiết Sênh Dật không ngờ Lâm Tây sẽ đột nhiên nói như vậy, trong ánh mắt để lộ ra một tia kinh ngạc: "Cậu thay tôi? Bốn phần Marathon cũng phải mười km."
"Tôi chạy được." Lâm Tây càng nghĩ càng cảm thấy quyết định này là đúng, cô một mặt kích động: "Không phải cậu đã nói sao? Thân thể tôi rất khỏe mạnh! Mười km, không thành vấn đề!"
Tiết Sênh dật bình tĩnh nhìn Lâm Tây, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp hơn.
"Cậu không giúp được đâu." Tiết Sênh Dật thở dài, biểu cảm thập phần tiếc nuối: "Tôi là hi vọng có người cùng tôi lại chạy một lần, nhưng tôi không thể động được nữa rồi."
"Có thể, tin tôi đi." Lâm Tây nói: "Dù có cõng tôi cũng sẽ cõng cậu đến đích, tôi với cậu..."
"Đông " một ly sữa đậu nành nóng hầm hập, đột nhiên bị người đặt mạnh xuống trước mặt Lâm Tây.
Lâm Tây và Tiết Sênh Dật cùng nhau ngẩng đầu lên.
"Giang Tục?"
Giang Tục từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ: "Giúp ai?"
Anh hơi dừng một chút, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười ý vị thâm trường: "Nói tiếp đi, tôi muốn nghe xem lần này cậu lại muốn làm cái chuyện ngu xuẩn gì?" Giọng đầy thâm ý.