Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 23




“Sao lại làm vậy được?” Đan Cô Lan nói, “Trước tiên không nói đến vấn đề Giản Hoài không thuộc về thế giới của chúng ta, người nào thuộc Tổ 0 chúng ta cũng phải được huấn luyện rồi mới đi vào dị thế giới được hết.”

Tất cả dị thế giới có thể bị thu hút bởi cộng hưởng tư duy luôn là những thế giới đã sụp đổ hoặc đang trên đà đổ nát, nguy hiểm vượt xa trí tưởng tượng của người thường. Dù người từng được huấn luyện cũng chưa chắc có thể ngăn chặn việc bản thân bị cảm xúc tiêu cực ăn mòn ở dị thế giới, chứ đừng nhắc tới Giản Hoài.

Tổ trưởng Tạ cũng cau mày.

Thời Trường Phong không quan tâm tới ý kiến của những người khác, hắn nhìn Giản Hoài chăm chú: “Tại sao cậu lại muốn lẻn vào dị thế giới?”

Thời Trường Phong rất muốn hỏi Giản Hoài, có phải là vì cậu muốn để lại dấu vết ở thế giới này không? Vì muốn hợp nhất thế giới hả? Hay nhìn thấy người bị nhốt ở dị thế giới, nhớ lại bản thân của quá khứ, không nhìn được mà muốn trợ giúp?

Nhưng anh không hỏi. Có một số việc, tự hiểu rõ trong lòng là được.

Giản Hoài gạt tay của Thời Trường Phong ra, gỡ dao găm treo bên hông xuống, thưởng thức nó với một vẻ mặt thờ ơ: “Mấy con thú bông đó cứ gọi tôi là bạn tốt thôi. Nhưng nếu đã là bạn bè với nhau, sao họ tới dị thế giới mà lại không mang tôi theo được cơ chứ?”

Vì đã bị Thời Trường Phong phát hiện, Giản Hoài chỉ đưa lưng về phía gương, làm bộ ‘tôi cũng không nhất định phải đi’. Cậu hơi nhướng mày lên một cái, bày ra bộ dáng khinh thường với cổng vào dị thế giới.

Thời Trường Phong khẽ khụ một tiếng, che lại ý cười trên khóe miệng. Anh nói với tổ trưởng Tạ: “Tổ trưởng, tôi nghĩ Giản Hoài có đủ sức mạnh để đi thế tôi, để đội trưởng Đan giúp đỡ cậu ấy là được.”

Tổ trưởng Tạ nói: “Đội trưởng Thời, cậu phải dùng lý do nào để thuyết phục tôi đây?”

Thời Trường Phong nói: “Vừa rồi trong nhà kho, nếu không có Giản Hoài, tiểu đội của tôi chắc cũng đi tông rồi. Chúng tôi còn chưa biết kẻ âm thầm sắp đặt cộng hưởng tư duy này là ai, kế hoạch của gã rất chặt chẽ, hiểu biết về Tổ 0 vượt xa tưởng tượng của chúng ta, gã còn biết cả năng lực của tôi nữa. Tôi nghi gã là một nhân viên trong chúng ta.”

“Ý của cậu là…”

“Nếu toàn bộ chiến lực hiện có của chúng ta đi vào dị thế giới, mà lại có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sẽ rất khó để người còn sót lại ngăn chặn nổi. Chúng ta chưa thể xác định có con thú bông nào khác còn len lỏi ở bên ngoài hay không. Biện pháp tốt nhất lúc này là chia bình ra hai đường: để tôi dẫn đội đề phòng có bất cứ sự kiện nào xuất hiện đột ngột ở thế giới hiện thực, Giản Hoài và Đan đội thì cứ đi cứu người. Tổ trưởng Tạ, đối phương đã có chuẩn bị sẵn sàng, sơ hở duy nhất của gã là Giản Hoài.” Thời Trường Phong nói một cách nghiêm túc.

“Tôi không biết Giản Hoài, cũng không nắm rõ năng lực của cậu ấy. Tôi không thể giao một nhiệm vụ quan trọng như vậy cho một người mà ngay cả bản thân tôi cũng chẳng nhìn thấy được.” Tổ trưởng Tạ cũng trịnh trọng thể hiện quan điểm của mình.

“Tôi thì tin Giản Hoài.” Thời Trường Phong nói.

Anh đi tới bên cạnh Giản Hoài, gỡ chiếc đồng hồ trên cổ tay trái xuống và đeo lên cổ tay của Giản Hoài.

Chiếc đồng hồ kiểu cũ khá lớn tiếng này là thứ mấu chốt đã đánh thức Thời Trường Trong mới nãy, bây giờ anh lại đưa nó cho Giản Hoài.

Đồng hồ vừa được đeo lên tay Giản Hoài, tiếng ‘tích tắc’, ‘tích tắc’ lập tức biến mất.

“Thời đội, anh…”

Thời Trường Phong ngăn không cho Đan Cô Lan nói tiếp, anh nói với Giản Hoài: “Đây là một vật sót lại chưa được ghi số hiệu. Ngoài khả năng vang lên một âm thanh cực lớn lúc cậu thấy phiền lòng ra, nó chẳng có tác dụng phụ nào nữa. Nhưng cũng vì không có năng lực gì nên mới không có số hiệu.”

“Vậy thứ này có tác dụng gì?” Giản Hoài hỏi.

“Nó sẽ yên lặng khi cậu yên lặng. Nó sẽ phát ra một âm thanh cực vang khi cậu thấy bực bội, nó cũng trở nên vướng vía khi cậu gặp phải nguy hiểm. Ngoài tôi ra, chẳng ai trong Tổ 0 chịu đeo chiếc đồng hồ này hết.” Thời Trường Phong nói, “Nó có thể dẫn cậu đi tìm đường về nhà.”

Giản Hoài: “Nhà tôi…”

Thời Trường Phong dán sát ngón trỏ lên môi của Giản Hoài, không cho cậu nói ra mấy lời như ‘tôi không còn nhà nữa rồi’: “Chủ nhân cũ của nó chết trong ‘không gian tiếp nối’ của tôi, trên dây đồng hồ vẫn còn vết máu không thể rửa sạch.”

Giản Hoài nhìn về phía Thời Trường Phong, dường như trên khuôn mặt trẻ trung mà lại chín chắn của đội trưởng Thời trẻ trung đang viết đầy chuyện xưa.

“Tôi không biết có phải giữa vết máu và không gian tiếp nối của tôi còn có một mối quan hệ nào đó mà loài người không thể hiểu được không. Nhưng nếu cậu đeo nó thì tôi sẽ có thể tìm được cậu, dù cậu đang ở bất cứ thế giới nào.” Thời Trường Phong nói, “Tôi không thể chấp hành nhiệm vụ trong vòng ba ngày sau khi mất khống chế. Ba ngày sau, nếu cậu còn chưa thoát ra, tôi sẽ đi tìm cậu.”

Tiếng đồng hồ ‘tích tắc’, ‘tích tắc’ chợt vang lên.

Giản Hoài đè lên đồng hồ rồi nói với Thời Trường Phong: “Không cần ba ngày đâu. Nếu người còn sống, tôi sẽ mang người về. Nếu người đã chết, tôi sẽ mang thi thể về. Dù không có thi thể, tôi cũng sẽ mang về một tín vật.”

“Quyết định như vậy nhé.” Thời Trường Phong nói.

“Hai cậu đã nhận được sự đồng ý của thằng lãnh đạo này rồi hả?” Tổ trưởng Tạ tức lên.

“Tổ trưởng Tạ, ba người thường và một người cộng hưởng tư duy đang ở trong dị thế giới, thêm một phút thì cũng tăng thêm độ nguy hiểm. Hơn nữa nếu quá ba ngày, người cộng hưởng tư duy sẽ bắt đầu bị thế giới ‘đồng hóa’ mất.”

Sau khi Thời Trường Phong nhắc tới ‘đồng hóa’, tổ trưởng Tạ mới lặng thinh. Hắn biết rõ ‘đồng hóa’ nguy hiểm tới cỡ nào, Thời Trường Phong trước mặt mình không phải là kết quả của ‘đồng hóa’.

Tổ trưởng Tạ đẩy kính bảo vệ mắt lên và nói với Giản Hoài: “Giản Hoài, tôi là tổng phụ trách của Tổ 0 Khu Hoa Hạ. Tôi trân trọng mời cậu gia nhập Tổ 0 và trở thành một tổ viên chính thức của Tổ 0, cậu có bằng lòng không?”

Tổ trưởng Tạ đã đeo kính bảo vệ mắt hơn 20 phút, tiếp theo đó hắn sẽ mù gần một ngày trời. Nhưng dù vậy, hắn cũng không gỡ kính bảo vệ mắt xuống, vì hắn phải nhìn thẳng vào Giản Hoài.

“Tôi không thuộc về thế giới của các người, không cần phải gia nhập Tổ 0 đâu.” Giản Hoài nói.

Một tia thất vọng hiện lên trên mặt Thời Trường Phong.

“Nhưng,” Giản Hoài lại nói, “Sau khi gia nhập Tổ 0, có phải tôi sẽ có quyền đọc hồ sơ của Thời Trường Phong không?”

Giản Hoài còn nhớ rõ sau khi Thời Trường Phong mất khống chế, cậu muốn biết về quá khứ của anh, nhưng lại bị người ta nói là mình chưa đủ quyền hạn.

“Ngoài một số người biết chuyện ngoài ý muốn ra, phải lên tới cấp đội trưởng thì mới có tư cách đọc được hồ sơ.” Tổ trưởng Tạ nói.

“Làm sao mới có thể trở thành đội trưởng?” Giản Hoài hỏi.

Tổ trưởng Tạ: “Vụ này… trước tiên phải gia nhập Tổ 0, chấp hành nhiệm vụ, có ba kinh nghiệm đi vào dị thế giới trở lên cũng như tài năng và đủ điều kiện để trở thành đội trưởng, sau đó phải được một đội trưởng đề cử, tổ viên sẽ bỏ phiếu…”

“Trước tiến là gia nhập Tổ 0, vậy lần này có tính là một nhiệm vụ không?” Giản Hoài nói.

“Tính.”

“Thế còn chờ gì nữa?” Giản Hoài nhìn lên đồng hồ, “25 phút đã trôi qua, không phải chúng ta phải chạy đua với thời gian à?”

“Cần phải phân chia vật sót lại dựa theo năng lực của thành viên cũng như tính chất của thế giới. Còn phải kiểm tra cấp năng lượng của thế giới trước nữa.” Thời Trường Phong giải thích, “Nếu là thế giới cấp S cấp, phải có hai đội trưởng trở lên dẫn đội. Dưới tình huống này, tôi tình nguyện chờ thêm ba ngày chứ cũng không muốn để cậu đi một mình.”

Đan Cô Lan đứng một bên chỉ vào mình, cô không được tính là người à?

Khi tổ chạy việc bên ngoài đang kiểm tra năng lượng của thế giới, Thời Trường Phong nhanh chóng tìm kiếm những điều cốt lõi về dị thế giới từ trong mạng lưới nội bộ và để Giản Hoài ghi nhớ ngay liền. Thời Trường Phong cũng khoanh tròn vài điều khá quan trọng——

Thứ nhất, dưới sự thay đổi của thế giới và ảnh hưởng của quy tắc, sau khi đi vào thế giới, thành viên Tổ 0 sẽ lập tức thay thế một người hoặc sinh mệnh thể nào đó vừa chết đi ở dị thế giới, phải hiểu được thân phận của mình nhanh nhất có thể cũng như nhanh chóng sắm vai.

Thứ hai, ở một thế giới đã sụp đổ, cái gì cũng có thể xảy ra, không thể sử dụng lại bất cứ quy luật hay kinh nghiệm nào. Đầu tiên, thành viên Tổ 0 phải tự bảo đảm sự an toàn của tính mạng mình. Nhân tố then chốt nhất để giữ mạng là làm theo quy tắc. Nhanh chóng tìm tòi quy tắc của thế giới và lợi dụng chúng.

Thứ ba, dị thế giới đến vì nó bị thu hút bởi người cộng hưởng tư duy, nó sẽ khiến người cộng hưởng tư duy từ bỏ đặc tính của thế giới (thường ám chỉ về một sự kiện hoặc cảm xúc bị phóng đại nào đó), đó nhất định là mấu chốt để phá giải quy tắc của dị thế giới.

Thứ tư, bàn đạp để rời khỏi dị thế giới là người cộng hưởng tư duy. Tìm ra cậu ấy/cô ấy, xác định cách đối phương đi vào thế giới, lặp lại quá trình này ở ngay vị trí cũ, cổng không gian và thời gian sẽ có thể mở ra ngay. Muốn rời khỏi thế giới thì cần phải tiếp xúc tay chân với người cộng hưởng tư duy, có thể sử dụng vật sót lại B-014 trong tình huống không thể gần nhau. Đám người Thời Trường Phong từng sử dụng dây xích nhằm kết nối mọi người lại với nhau để rời khỏi thế giới bệnh viện.

Thứ năm, mục tiêu của thành viên Tổ 0 là cứu người, nhưng nếu người cộng hưởng tư duy từ chối phối hợp, hoặc thậm chí là làm tổn thương thành viên Tổ 0, trong bối cảnh đặc biệt ở dị thế giới, khi xác định hành động lần này sẽ làm ảnh hưởng đến sự an toàn của thế giới hiện thực, Tổ 0 có quyền xử lý người cộng hưởng tư duy. Muốn rời khỏi dị thế giới thì phải có người cộng hưởng tư duy, nhưng không nhất định phải là người cộng hưởng tư duy còn sống.

Đọc xong năm điểm này, Giản Hoài không khỏi nhìn về phía Thời Trường Phong.

“Đương nhiên cứu người rất quan trọng, nhưng cũng phải bảo vệ bản thân nhé.” Thời Trường Phong nói.

Mùi máu tươi trên người anh ngày càng nồng hơn.

Sau khi Giản Hoài ghi nhớ hết tất cả ghi định, tổ chạy việc bên ngoài cũng đã có kết quả kiểm tra, đó là một thế giới cấp A.

Thời Trường Phong thở phào nhẹ nhõm. Thế giới cấp A thì tốt rồi, giống với thế giới của Giản Hoài. Dù thế giới trong có ập xuống hoàn toàn, nó cũng chỉ là một thế giới cấp A thôi. Luật ghi cấp bậc cho vật sót lại được dựa trên cấp của thế giới, vì vậy con dao găm của Giản Hoài là cấp A.

“Thế giới cấp A là một thế giới có trật tự,” Thời Trường Phong dặn dò, “Rất dễ để nắm được quy tắc ở đó, tôi tin vào độ nhạy bén của cậu.”

Đan Cô Lan cũng có kinh nghiệm đi vào dị thế giới, chỉ là chưa từng dẫn đội một mình lần nào. Cô sẽ giúp đỡ Giản Hoài tới một mức độ nhất định, nhưng Đan Cô Lan biết rõ mình hợp với vị trí đội viên phụ trợ hơn. Dù sao trở thành người lãnh đạo ở một thế giới hoàn toàn xa lạ cũng cần có tinh thần can đảm và năng lực chịu đựng bằng tâm lý rất mạnh.

Dựa theo cấp của thế giới, Đan Cô Lan chọn một vật sót lại thích hợp với mình, Giản Hoài đã có A-088. Họ đã có tư liệu về bốn người đã bước vô gương trong tay, quấn dây xích B-014 lên cổ tay để tránh lạc nhau.

Giản Hoài đưa lưng về phía Thời Trường Phong và phất tay mấy cái rồi mới giơ tay về phía gương cùng với Đan Cô Lan.

Vết nứt trên gương hút họ vào, hai người biến mất ở trước gương.

Sau khi họ rời khỏi, nét mặt dịu dàng của Thời Trường Phong tối lại, anh nói với tổ trưởng Tạ: “Cứ nói với bên ngoài là tôi bất chấp nguy hiểm của trạng thái mất khống chế và dẫn Đan đội tiến vào giả tưởng, chúng ta câu cá thử nào.”

“Đúng là phải chủ động ra trận rồi.” Tổ trưởng Tạ nói.

Thời Trường Phong: “Còn nữa, gọi Vương Tiểu Soái về gấp, tôi cần hỏi cậu ấy chút chuyện.”



Vào lần xuyên qua thế giới trước đó, Giản Hoài bị Thời Trường Phong đánh hôn mê, nên không thể trải nghiệm cảm giác xuyên qua thế giới là gì.

Lần này, cậu bước vô cổng vào dị thế giới trong trạng thái tỉnh táo, có một cảm giác khó chịu như thể cơ thể vừa tan rã và đang hợp lại.

Cậu lắc đầu, sờ lên bộ đồ đã bị thay đổi trên người. Vậy mà cậu lại đang mặc bộ đồng phục bảo vệ khu mua sắm rất giống với bộ của Thời Trường Phong.

Giản Hoài quan sát khắp nơi, phát hiện đúng là mình đang ở trong một khu mua sắm. Kết cấu của nó hơi khác với khu mua sắm ở thế giới của Thời Trường Phong, thế giới trông có vẻ rất bình thường. Cậu nhìn đi xa xa và tìm thấy Đan Cô Lan ở gần đó. Cô mặc một bộ đồ trông giống như người chào hàng trong khu mua sắm.

Giản Hoài cầm chiếc mũ có ký hiệu bảo vệ trên đó rồi lặng lẽ đi về phía Đan Cô Lan.

Cậu nhìn thấy một người đàn ông nhìn như quản lý đang nói với Đan Cô Lan: “… buổi bán đấu giá sẽ được bắt đầu vào lúc 12 giờ tối.”

12 giờ? Có khu mua sắm nào làm việc tới khuya vậy à? Nhưng mà bán gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.