Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dù không còn yêu nhưng sẽ luôn tôn trọng nhau.

Tài khoản cá nhân của Cao Sâm, ngoại trừ việc đăng các bài hát mới hoặc đăng lại các bài hát chủ đề của anh ấy dành cho một số bộ phim truyền hình và điện ảnh, hiếm khi đăng các bài đăng về chuyện cá nhân hay cảm xúc. Phong cách luôn khiến người ta có cảm giác xa cách. Trước đây cũng có một lần như thế, trước một ngày Cao Sâm cùng Văn Từ kết hôn, người đàn ông luôn được coi là cấm dục này đã bày tỏ sự mong đợi của mình đối với cuộc hôn nhân với người mình yêu, cùng với quyết tâm muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này. Khi đó cư dân mạng phải ăn màn cơm chó này, đông đảo fans của Cao Sâm thẳng thắn kêu gào hình tượng Cao Sâm đã bị sụp đổ.

Chỉ trong ba năm, từ người đàn ông tài hoa hơn người, lạnh lùng trong giới âm nhạc vì tình yêu rơi xuống phàm trần. Đến hôm nay trên mạng đầy rẫy những bài báo về sự tang thương của chuyện ly hôn. Những bài đăng đã từng ghen tị về việc thể hiện tình yêu không biết đã bị xóa từ bao giờ. Hồi đó, nó được cư dân mạng miêu tả tình yêu này giống như tuyết trên núi, trong sáng như mây và trăng. Mọi chuyện kết thúc như thế này thật đáng xấu hổ.

Vụ việc này được dân mạng quan tâm hơn cả vụ việc Hạ Thanh trước đó. Vụ việc của Hạ Thanh giờ đây đã trở thành một mớ hỗn độn. Người tố cáo không còn truy đuổi và tiêu diệt. Hạ Thanh giả chết không hề đáp lại. Một đám người ăn dưa mơ màng hồ đồ, so với chuyện của Văn Từ và Cao Sâm mới ra này lại khác, một người từng là nghệ sĩ hàng đầu trong làng giải trí và thế giới âm nhạc, còn tham gia drama tình yêu máu chó của nam chính quyền lực Hàn Thiệu Chu. Chỉ sau ba năm sóng yên biển lặng không ai hay, ngoài phần mở đầu và kết thúc, hầu hết đều thu hút sự chú ý của cư dân mạng.

Nửa giờ sau khi bài post trên blog cá nhân của Cao Sâm được đăng, tài khoản cá nhân của Văn Từ đã chuyển tiếp nó mà không có bất kỳ phản hồi nào bằng văn bản, chỉ có thêm một bức ảnh nhỏ [Cái bắt tay], được coi là kết thúc chính thức cho drama tình cảm giật gân trong và ngoài giới giải trí của năm.

Gần như toàn bộ cư dân mạng bùng nổ, một lượng lớn cư dân mạng không thích để ý đến làng giải trí mỗi ngày, một bộ phận không nhỏ cư dân mạng cũng nghe gió mà lao vào ăn dưa , với nhiều cảm xúc và suy đoán khác nhau.

[Bài viết của Cao Sâm là có ý? Nói rằng anh ta đã phụ lòng Văn Từ, chẳng lẽ anh ta đã trật bánh?】

【Rõ ràng Cao Sâm đã làm sai chuyện, nếu không anh ta sao có thể khiêm tốn như vậy, tôi ủng hộ Văn Từ】

【Nói mấy chuyện này có bằng chứng hay không? Không thấy người ta nói là ly hôn êm đềm sao? Cao Sâm ưu tú như vậy, chuyện ngoại tình với nhân ngư anh ấy không thể nào làm. 】

【Thành thật mà nói, tôi nghĩ Cao Sâm viết cái này, cảm thấy thật xót xa, anh ấy đã từng lạnh lùng như vậy, than ôi, hôn nhân còn tàn khốc hơn cả thức đêm. 】

【Thôi đi lầu trên, Văn Từ đang ở đỉnh cao sự nghiệp lui khỏi giới giải trí để kết hôn với anh ta, kết quả sau khi kết hôn với Cao Sâm liền rơi xuống đất, ai đáng thương? Văn Từ khiến người ta cảm thấy đau khổ hơn, đừng nói được không? 】

【Một số người nói chuyện thực sự khôi hài. Hồi đó, Văn Từ chủ động theo đuổi Cao Sâm, được rồi, kéo huyền thoại âm nhạc cao cao tại thượng xuống thế giới phàm trần rồi bỏ rơi người ta khi sự nghiệp xuống dốc. Tôi xin lỗi, tôi thực sự không biết Văn Từ có cái gì đáng giá để đau lòng 】

【Người hâm mộ Cao Sâm trên lầu, thật là buồn cười. Bạn có thực sự nghĩ idol của mình là thần sao? Tôi nghĩ rằng điều sai lầm nhất trong cuộc đời Văn Từ là năm đó từ chối sự theo đuổi của Hàn tổng để lựa chọn Cao Sâm. Nếu anh ấy chọn Hàn tổng, hiện tại đã sống ở Hương Tân Sơn 】

【Chà, fans Văn Từ và fans Cao Sâm đang tranh cãi sao? Tôi là người duy nhất nghĩ về việc khi Văn Từ trở lại tình trạng độc thân. Có khả năng cuối cùng Tiểu Hàn sẽ kết hôn với anh ấy không?]

Sau một giờ chiều, Mạt Minh lái xe đến Đoàn kịch nói Đại Dương.

Ban đầu, anh định quay trở lại đoàn kịch sau khi chương trình tạp kỹ được ghi hình.

Công việc và cuộc sống sau này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Mạt Minh đến văn phòng của Chu Dịch Tường để tìm ông ấy nhưng trợ lý của Chu Dịch Tường cho biết ông ấy đã đi ăn trưa với một vài người bạn cũ, và vẫn chưa quay trở lại.

Mạt Minh không đợi ở trong phòng làm việc của Chu Dịch Tường, mà quyết định đi xem Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường đang luyện tập.

Từ khu văn phòng đến khu diễn tập phải đi qua một cái hành lang dài. Vào thời điểm này, nhóm người của đoàn kịch đang chuẩn bị cho buổi tổng duyệt biểu diễn vào tối nay, hành lang hầu như không có người, giờ phút này có người ngồi ở trên hành lang kia có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Người đàn ông đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, khẩu trang đen che dấu đôi môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú vô cùng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lãnh đạm.

Mạt Minh theo bản năng dừng lại và nhìn người đàn ông, hơi sững sờ, chính xác là anh đang nhìn cây đàn ghi-ta màu gỗ trên tay người đàn ông.

Anh nhận ra rằng cây đàn luôn được Chu Dịch Tường giữ gìn.

Hai dì đang quét dọn từ tiền sảnh đi ngang qua Mạt Minh xách xô lau nhà, Mạt Minh nghe được họ nói về người đàn ông đang cầm cây đàn.

“Người đó trông quen quen.”

“Chị không biết à, đó là Cao Sâm, một ca sĩ nổi tiếng.”

“Tôi không biết ca sĩ nào cả, tôi chỉ nhìn thấy giống người trong bức tranh trên tường phòng con gái của tôi, làm thế nào mà cô nhận ra được? “

“Chị nếu không có việc gì có thể lên mạng là sẽ biết tất cả mọi thứ. Hiện tại trên mạng đều là chuyện ly hôn của Cao Sâm”.

Tiếng nói của hai dì đang dọn dẹp ngày càng xa..

Mây đen dày đặc, bầu trời xanh như dừng lại trên người Cao Sâm, chỉ khiến dáng người anh càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Mặc dù đang ngồi, vẫn có thể nhận ra dáng người tỷ lệ cực chuẩn, anh mặc một chiếc áo khoác đen giản dị cùng với áo sơ mi trắng sạch sẽ bên trong, đại khái là khí chất quá cấm dục, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta có cảm giác đơn bạc lạnh lẽo.

Có lẽ Mạt Minh dừng lại quá lâu, Cao Sâm ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt đen láy không có bao nhiêu cảm xúc, lúc này Mạt Minh mới thu hồi tầm mắt rời khỏi cây đàn, lịch sự cười với Cao Sâm.

Cao Sâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạt Minh, lông mày cau lại gần như không thấy rõ, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu có lệ, sau đó cúi đầu tập trung chỉnh lại âm trên cây đàn trong tay, nhanh chóng chơi một đoạn nhỏ của một bài hát một cách trôi chảy.

Hai phút sau, Cao Sâm ngẩng đầu lên, phát hiện người thanh niên trước mặt vẫn chưa rời đi, vẫn nhìn chằm chằm vào cây đàn của mình, tựa hồ đang hồi tưởng điều gì, ánh mắt có chút hoảng hốt.

“Có chuyện gì sao?” Cao Sâm nhìn Mạt Minh, giọng nói lạnh lùng nhưng lịch sự.

“Dễ nghe.” Mạt Minh nhỏ giọng nói.

Cao Sâm hơi sửng sốt, khóe miệng vừa động, như là đang cười nhạo chính mình, lãnh đạm nói: “Cám ơn.”

“Xin lỗi, tôi có thể dùng cây đàn này một lát được không?” Mạt Minh nhẹ nhàng hỏi.

Cao Sâm trầm mặc, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạt Minh.

“Chỉ một  lát thôi” Mạt Minh lại nhẹ giọng nói thêm.

Cao Sâm không muốn tùy tiện đưa cây đàn này cho một người lạ, nhưng nhìn khuôn mặt của Mạt Minh, anh cảm thấy có  cảm giác quen thuộc vi diệu. Cảm giác này khiến anh đối với người thanh niên này tràn ngập nghi hoặc, bất tri bất giác buông xuống đề phòng.

Cao Sâm im lặng một lúc, đưa cây đàn cho Mạt Minh, vẻ mặt nghiêm túc: “Cẩn thận, đây là đồ vật của bạn thân tôi, đối với tôi mà nói nó rất quý.”

Mạt Minh cười dịu dàng, ôm cây đàn hướng về phía bên kia ghế của hành lang ngồi xuống, anh vẫn chưa đàn ngay, ngón tay trắng nõn thon dài mơn trớn thân cây đàn, đáy mắt đen láy như chứa đầy sương mù và mưa bụi.

Đàn ghi-ta này chế tạo thủ công, trên thân đàn được khắc một hoa văn hình chữ “C”.

“Chu lão sư đem cây đàn này tặng cho anh?” Mạt Minh không ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi Cao Sâm.

Cao Sâm nhàn nhạt “ừm” một tiếng, anh ngoài ý muốn phát hiện động tác đánh đàn của Mạt Minh cực kỳ chuẩn, hơn nữa ánh mắt vô cùng ôn nhu như đang chăm chú nhìn thứ gì đó trân quý.

“Chà, cậu nhận ra cây đàn này sao?” Cao Sâm hỏi, “Cậu trước kia là fan của anh Chu?”

Mạt Minh cười nhẹ, xem như thừa nhận: “Xin lỗi, tôi có thể dùng nó để chơi một đoạn nhạc được không?

Cao Sâm dựa lưng vào băng ghế, bình tĩnh nhìn Mạt Minh: “Tôi mới vừa chỉnh âm, cậu có thể thử xem.”

Anh đoán rằng thanh niên trước mặt này là người của đoàn kịch. Bạn của anh là con nuôi của Chu Dịch Tường, vì vậy anh đã đến đoàn kịch này nhiều lần. Tuy rằng ba năm qua chưa từng trở về, nhưng những diễn viên từ ba năm trước anh miễn cưỡng vẫn có thể nhớ ra, hoặc là có cảm giác mơ hồ quen thuộc.

Những đám mây đen mờ mịt phía chân trời tan dần, sau giờ ngọ cuối cùng mặt trời cũng từ trong kẽ hở của những đám mây rơi xuống, một nửa người Mạt Minh được bao phủ một vầng hào quang ấm áp, khuỷu tay anh kề sát vào bảng điều khiển của hộp cộng hưởng ghi-ta, nhìn xuống đầu ngón tay dưới dây đàn, đôi lông mi dày, với một biểu cảm tập trung như một bức tranh đơn thuần yên tĩnh và mềm mại.

Mạt Minh chơi bài hát nổi tiếng “Con đường nhỏ” từng kết hợp với “Mảng ghép của bầu trời”, anh khẽ ngâm nga trong miệng, khóe miệng không khỏi cong lên, ánh nắng dịu dàng phản chiếu vào đôi mắt anh ấy.

Cao Sâm nhìn chằm chằm người trước mặt, phiêu theo nhịp điệu nhẹ nhàng, có chút ngẩn người, mấy giây sau mới quay đầu nhìn bãi cỏ bên ngoài hành lang.

Bây giờ anh rất ít hát hay nghe những bài hát đã sáng tác trước đây, càng có nhiều tác phẩm nổi tiếng thì trong tiềm thức anh càng né tránh, từng được khen ngợi rồi giờ bị chỉ trích, dường như đã tàn nhẫn tách anh ra khỏi quá khứ.

Mạt Minh chơi xong mới quay đầu, ngẩng lên nhìn ánh mắt phức tạp của Cao Sâm, cau mày: “Tôi đàn sai rồi sao?”

“Không, cậu chơi rất tốt, một âm thanh cũng không sai” Ánh mắt Cao Sâm rơi xuống đất, nhàn nhạt nói, “Là tôi đang nhớ lại một số chuyện trong quá khứ và những vấn đề của riêng tôi.”

Mạt Minh đứng dậy trả lại cây đàn cho Cao Sâm, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và u ám của Cao Sâm, cau mày nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Nếu là so sánh với thành công năm đó thì không cần”.

Cao Sâm hơi sững sờ, nhướng mắt nhìn người trước mắt.

“Có lẽ anh có thể nghĩ lại năm đó tâm tình của anh như thế nào khi sáng tác những tác phẩm đó” Giọng của Mạt Minh rất ôn hòa, “Tôi nghe anh Chu nói qua, hầu hết các bài hát của anh ngoài vòng kết nối đều là anh lúc đó tâm huyết dâng trào ngẫu hứng sáng tác. “Con đường nhỏ” là như thế. Nếu là như vậy, tôi nghĩ ảnh hưởng lớn nhất đến chất lượng tác phẩm của anh chính là tâm trạng của anh. Anh vẫn luôn tài hoa, chỉ là tâm tình không còn như năm đó, có thể là bất cứ lý do gì ảnh hưởng đến phong độ hiện tại, nhưng tuyệt đối không phải là anh hết thời”.

Cao Sâm ngây người nhìn người trước mắt nhất thời không nói nên lời.

Mạt Minh ánh mắt dừng trên cây đàn ghi-ta, ôn hòa nói: “Anh là người bạn tốt nhất của anh Chu, và cây đàn guitar này thực sự nằm trong tay của anh mới có thể phát huy giá trị lớn nhất. Tôi thật sự chờ mong anh dùng cây đàn này để có thể sáng tác ra những tác phẩm”.

Mạt Minh nhìn Cao Sâm lịch sự gật đầu, xoay người rời đi.

Cao Sâm đặt cây đàn trên băng ghế, đứng dậy nhìn theo bóng dáng Mạt Minh đang đi xa.

“Xin đợi một chút.” Cao Sâm nói.

Mạt Minh dừng bước và quay lại nhìn Cao Sâm.

“Mạo muội hỏi một câu, cậu có phải là diễn viên của đoàn kịch này không?”

“Sẽ sớm thôi” Mạt Minh nói.

“Chúng ta đã từng gặp qua rồi phải không?” Cao Sâm khẽ cau mày, hẳn là không phải gặp qua ở đoàn kịch mà là ở một nơi khác.

“Có lẽ vậy.”

Giọng nói vẫn như cũ rất thân thiện, nhưng câu trả lời ngắn gọn này rõ ràng cho thấy anh không muốn nói nhiều, Cao Sâm cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Lời nói vừa rồi, cám ơn.”

Mạt Minh cười: “Không có gì đâu.”

Mạt Minh quay lưng bước đi, Cao Sâm lúc này mới nhận ra mình thậm chí còn không biết họ tên người kia. Anh mới vừa trở về Trung Quốc một ngày, đây được xem như là lời chỉ điểm đầu tiên.

Ngoài ý muốn đây không giống như những lời động viên hay cảm thông mà anh thường nhận được.

Mạt Minh biến mất ở góc cuối hành lang, ngay khi Cao Sâm thu hồi tầm mắt, điện thoại trong túi anh vang lên.

Đó là số điện thoại của người đại diện.

Cao Sâm hiện đã ký hợp đồng trở lại với công ty cũ của mình, công ty Hoa Nhạc. Từng là trụ cột của Hoa Nhạc nên công ty rất coi trọng việc Cao Sâm quay trở lại với mình và đã chuẩn bị một chiến lược quảng bá rất hiệu quả cho Cao Sâm.

“Tôi đã nói rồi, công ty không thể sử dụng cuộc sống riêng tư của tôi, đặc biệt là chuyện ly hôn, giống như một mánh lới để quảng cáo tiếp thị.” Cao Sâm nói.

Bên kia im lặng một lúc, giọng nói phức tạp: “Anh biết đó Cao Sâm, Văn Từ đã ký hợp đồng với Tinh Từ. Tôi biết rất rõ thủ đoạn marketing của Tây Nam. Nếu anh không đáp trả lại một cách tỉ mỉ những suy đoán trên mạng để chúng tùy ý lên men, kế tiếp hướng gió đối với anh càng bất lợi”.

“Thanh giả tự thanh (*)” Cao Sâm nặng nề nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút suy yếu nhưng vẫn lạnh lùng:” Tôi không muốn gây ồn ào về mối quan hệ đã qua. Từ giờ trở đi xuất hiện trước mặt công chúng chỉ có tác phẩm của tôi”.

(*)thanh giả tự thanh: có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình, thì họ vẫn là những người trong sạch. Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình. Bản thân họ vẫn là một người xấu.

————–

Chu Dịch Tường cùng mấy lão bằng hữu cùng ăn cơm vào buổi trưa, hứng thú trò chuyện trong một thời gian dài. Lúc trở lại đoàn kịch đã gần hai giờ, không ngờ Cao Sâm vẫn luôn đợi mình,  sáng sớm hôm nay ông đưa cây đàn cho trợ lý, chờ Cao Sâm đến trực tiếp giao cho anh ấy.

Ông cùng Cao Sâm quen biết nhau, vì Cao Sâm là bạn thân của Chu Tự.

Chu Tự là con nuôi của Chu Dịch Tường, nhưng rất ít người biết điều này, khi Chu Tự ra mắt, trừ bỏ một số người, hầu như không ai biết về mối quan hệ giữa anh và Chu Dịch Tường.

Chu Dịch Tường là thế hệ gạo cội đi trước, tính tình thẳng thắn và tốt bụng, rất có lòng nhẫn nại với hậu bối trong giới giải trí. Ông cũng không bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để diễn viên kịch dưới tay mình được nắm giữ cơ hội. Từ đoàn kịch của ông có rất nhiều người tham gia vào giới nghệ sĩ. Mặc dù Cao Sâm là một ca sĩ, nhưng lại là bạn tốt của con nuôi ông, ông cùng Cao Sâm rất ít liên hệ với nhau nhưng khi gặp mặt vẫn thấy thân thiết.

Cây đàn ghi-ta của Chu Tự là do Chu Dịch Tường tự ý tặng cho Cao Sâm. Giữ lại nó ông luôn cảm thấy đau lòng nhưng lại không muốn giao cho người khác. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông cũng quyết định đưa cây đàn cho Cao Sâm khi anh ấy về nước.

Chu Dịch Tường và Cao Sâm nói chuyện rất lâu trong phòng làm việc, cho đến khi trợ lý đến nói với Chu Dịch Tường sáng hôm nay Mạt Minh đến tìm ông, đang xem buổi diễn tập ở phía trước, hỏi ông có muốn gọi anh lại đây không.

“Vậy kêu qua đây đi, tôi cũng có chút việc muốn hỏi” Chu Dịch Tường nói với trợ lý.

Cao Sâm biết Chu Dịch Tường có khách nên không ở lại lâu, một lúc sau Cao Sâm đứng dậy chào tạm biệt Chu Dịch Tường.

Cao Sâm không để Chu Dịch Tường tiễn mình, sau khi rời văn phòng, anh đeo lên khẩu trang màu đen, vác cây đàn trên vai và đi dọc theo hành lang.

Hành lang phía trước một người đi tới, nhìn từ xa là một người ăn mặc giản dị và sạch sẽ, Cao Sâm nhìn thoáng qua đã nhận ra, chính là người thanh niên mà anh đã gặp trên hành lang lúc nãy.

Mạt Minh nhận ra Cao Sâm, cũng không có dừng lại bước chân, chỉ khẽ gật đầu với Cao Sâm, đáy mắt tươi cười ngắn ngủi ngang qua, bình tĩnh đi ngang qua Cao Sâm.

Cao Sâm dừng lại, quay đầu nhìn bóng dáng vẫn luôn khiến anh cảm thấy quen thuộc, không khỏi hơi nhíu mày cho đến khi nhìn thấy người đó bước vào phòng làm việc của Chu Dịch Tường, anh đoán rằng đây chính là người mà trợ lý vừa nhắc tới tên Mạt Minh.

Mạt Minh sao?

Cái tên đó thật kì lạ.

Vào văn phòng của Chu Nghi Tường. Mạt Minh còn chưa đề cập đến việc anh sẽ trở lại đoàn kịch, Chu Dịch Tường đã trầm giọng hỏi anh, “Trưa nay ta cùng đạo diễn Lưu Hách Khôn ăn cơm cùng với nhau, anh ta nói con từ chối vai diễn số hai?”

Mạt Minh thì thầm:” Sư phụ, con muốn quay trở lại đoàn kịch”.

Chu Dịch Tường thở dài, tận tình khuyên bảo:” Đoàn kịch thì lúc nào con cũng có thể tới, sau này trở thành diễn viên, tương lai có thể sẽ như thế nào, sau này lâu lâu con vẫn có thể quay trở lại diễn vài vở kịch, nhưng bộ phim của Lưu Hách Khôn không phải là thứ mà người bình thường có thể đóng dù họ muốn. Hôm nay ăn cơm trưa ta đã nghe anh ta kể về chuyện này. Thật sự lúc đó ta rất giận con”.

Mạt Minh hai tay đặt ở trên đùi anh, biết mình sai nên cúi đầu không lên tiếng, nhưng chính sự phản kháng lặng lẽ này mới là nguyên nhân khiến Chu Dịch Tường đau đầu nhất.

Người thanh niên có vẻ hiền lành và vô hại này là người có tính cách bướng bỉnh, ngoan cường nhất trong số tất cả các học sinh của ông.

Hầu hết các diễn viên trong đoàn của ông đều muốn lao vào giới giải trí, bản thân ông cũng đang cố gắng sử dụng các mối quan hệ cá nhân để giúp đỡ cho những đứa trẻ đó. Chỉ có Mạt Minh, người rõ ràng là tài năng, có tương lai rất tốt trong giới nghệ sĩ lại không muốn theo đuổi nó. Anh ấy muốn trở lại đoàn kịch.

Chu Dịch Tường nhìn Mạt Minh vẻ mặt buồn bã, nhất thời không đành lòng trách cứ.

Là đóng phim hay diễn kịch vẫn là lựa chọn cá nhân của Mạt Minh.

“Ta nghe Tiểu Đường nói con đang yêu” Chu Dịch Tường nhấp một ngụm trà, đột nhiên nhẹ giọng hỏi, “Lần trước con dẫn người đến đoàn kịch xem biểu diễn, vậy sao không thuận tiện dẫn người vào hậu trường để ta nhìn một chút?”

“Không phải.” Mạt Minh ngẩng đầu, sốt sắng đáp: “Chỉ là một người bạn bình thường, Tiểu Đường cũng hiểu sai rồi.”

Chu Dịch Tường sửng sốt, hơi nhíu mày, nhất thời không biết tin ai.

Ông cũng không bao giờ để ý đến những chuyện tầm phào trên mạng, nhưng ông đã từng nghe vài nhân viên bàn tán về Mạt Minh, nói rằng Mạt Minh cùng với phú nhị đại nào đó ở bên nhau, trên mạng có video thân mật của hai người, mặc dù ông không xem video, nhưng đều nghe bọn họ nói là rất thân mật, cho nên quan hệ đương nhiên sẽ không đơn giản.

“Trên mạng nói.”

“Đều chỉ là tin đồn không có căn cứ” Mạt Minh nói tiếp. “Sư phụ biết không, ở trong giới giải trí phàm là người có chút nhiệt độ, không tránh được những tin tức ác ý”.

Chu Dịch Tường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạt Minh, sau đó gật gật đầu tin tưởng.

Sau khi thảo luận về việc trở lại đoàn kịch, Mạt Minh cuối cùng cũng nghe xong 30340  lời kiến nghị của Chu Dịch Tường, đợi chương trình tạp kỹ quay xong sẽ trở về sắp xếp công việc. Vừa lúc cuối tháng lại có vở diễn mới, liền có thể tập dượt một hồi.

Trước khi đi, Mạt Minh nói với Chu Dịch Tường về chuyện tối chủ nhật, tức là tối mai đi ăn lẩu cùng Hạ Tiểu Đường và Kỳ Dược.

Lúc trước anh cùng Hàn Thiệu Chu đi xem kịch, trong nhà hàng ngẫu nhiên gặp được Hạ Tiểu Đường.  Anh đã hứa sẽ mời cô ấy và Kỳ Dược cùng với sư phụ đi ăn lẩu vào một ngày khác. Vừa rồi anh xem Hạ Tiểu Đường cùng những người khác tập luyện, Hạ Tiểu Đường liền lập tức nhắc tới chuyện này, muốn anh thực hiện lời hứa.

“Mấy ngày nay ta nóng trong người, lẩu ta không ăn được, các con cứ đi thôi” Chu Dịch Tường nói.

“Không sao, sư phụ, chúng ta có thể đổi nhà hàng.”

Chu Dịch Tường nghĩ cũng lâu rồi cũng không cùng ăn cơm với học sinh của mình, gật đầu: “Thôi được, nếu không có việc gì, ta cùng các con tụ tập ăn cơm. Nếu có chuyện gì các con tự mình đi ăn. Về sau vẫn còn nhiều thời gian”.

Lúc Mạt Minh mở cửa chuẩn bị rời đi, vẻ mặt của Chu Dịch Tường rất phức tạp, nhẹ nhàng nói:” Mạt Minh, nếu thật sự yêu ai đó, đem đối tượng lại đây cho sư phụ nhìn xem”.

Mạt Minh quay lại, mỉm cười gật đầu.

“Mấy năm rồi, chuyện cũng đã qua, không phải người ta luôn nhìn về phía trước sao?” Thật sự cho rằng Mạt Minh có người yêu, ông trong lòng rất vui mừng, nhưng hiện tại Mạt Minh phủ nhận, xem ra vẫn không có cái gì thay đổi.

Ánh mắt Mạt Minh chậm rãi nhìn xuống đất, thật lâu sau mới khẽ nói một tiếng “Vâng”.

Mạt Minh ở trong đoàn kịch đến hơn bốn giờ chiều, đến chỗ diễn tập của Hạ Tiểu Đường, gọi Hạ Tiểu Đường sang một bên, nghiêm túc phủ nhận với cô rằng anh không yêu Hàn Thiệu Chu.

“Các người chia tay?” Vẻ mặt Hạ Tiểu Đường kinh ngạc, hai giây sau cô lại nhận ra cái gì đó, cô nhíu mày, trầm giọng nói:” Chẳng lẽ nguyên nhân là vì Văn Từ trở về?”

Ý thức được không thể duy trì cùng Hạ Tiểu Đường nói cùng một câu truyện, Mạt Minh cũng liền nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi chia tay. Có rất nhiều nguyên nhân”.

Hạ Tiểu Đường kinh ngạc, tức giận, buồn bực, thương cảm. Cuối cùng, cô vỗ vỗ vai Mạt Minh, tức giận nói:” Tôi biết, cái người họ Hàn kia không phải là thứ gì tốt, trên mạng nói anh ta chung tình, tôi phi, đùa giỡn tình cảm của một người để chứng tỏ rằng mình thật lòng với một người khác. Loại người này đơn giản chỉ là một kẻ cặn bã. “

“Không, anh ấy thực sự rất tốt.”

Khi bắt đầu mối quan hệ của họ, Hàn Thiệu Chu đã xác định rõ ràng và quy tắc để họ có thể hòa hợp với nhau. Trong suốt ba năm, dù là tình nhân hay bạn bè, Hàn Thiệu Chu tuyệt đối đủ tư cách.

Ngay cả khi phải chia xa, anh và Hàn Thiệu Chu cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.

Trời quang nửa ngày, nhưng cuối cùng cơn giông vẫn ập đến vào buổi tối.

Sau khi tắm xong, Mạt Minh nằm trên sô pha chọn một bộ phim để xem, Hàn Thiệu Chu sáng sớm đã gửi tin nhắn cho anh nói rằng sau khi xã giao xong sớm sẽ trở lại đây, bảo anh đợi trong căn hộ.

Buổi tối mười giờ, kết thúc một bộ phim, Mạt Minh nằm ở trên sô pha ngủ thiếp đi, cuối cùng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn người trước mặt. 

“Anh Chu” Mạt Minh thì thào.

Hàn Thiệu Chu vừa mới trở về sau khi xã giao, mặc dù vẫn mặc vest, giày da nhưng một thân mệt mỏi và men say, đi vào trong căn hộ đã thấy tiểu tình nhân xinh đẹp của mình chờ đợi mà ngủ say trên ghế sô pha, trái tim dịu dàng không ít, chỉ là một nụ hôn đã trực tiếp đánh thức một người.

Mạt Minh mắt nhập nhèm, nghiêng người ôm lấy cổ Hàn Thiệu Chu, một bên mặt cọ cọ Hàn Thiệu Chu, mơ hồ buồn ngủ nói: “Anh Chu vất vả rồi.”

Khoảnh khắc sau liền ngửi được mùi khói thuốc trên người của Hàn Thiệu Chu, Mạt Minh buông tay, quay đầu đi không chút nào che dấu, nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, thấp giọng nói: “Khó chịu”

Hàn Thiệu Chu dở khóc dở cười, tức khắc không cảm thấy chút nào mệt mỏi nữa, hạ xuống nụ hôn rồi trực tiếp bế ngang tiểu tình nhân của mình lên, cười nói: “Cùng anh Chu đi tắm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.