Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 42-43: 42: Thỏ Nhỏ Và Lão Daddy - 43: Phùng Hạ




42: Thỏ Nhỏ Và Lão Daddy


Từ sau hôm đó Tá Nguyệt không dám xin hắn bất cứ tin gì cho Elrey nữa, đối phương dường như cũng rất bận, thấy cậu không trả lời anh cũng không hỏi gì thêm, chuyện đó cứ thế mà trôi qua nhẹ nhàng thẳng cho đến đêm trước ngày nhập học luôn.

Tá Nguyệt đã nhận được đồng phục và giấy thông báo lớp học của mình từ ba ngày trước, khi mở giấy ra, Tá Nguyệt cũng không bất ngờ lắm với lớp mà mình được xếp vào, là lớp F.

Học viện quân đội Hoàng gia có hai khối, khối thứ nhất là hệ tấn công, được chia làm năm lớp theo thứ tự từ A đến E cao nhất là lớp A và khối thứ hai là hệ phụ trợ cũng chia là năm lớp từ F đến J, cao nhất là lớp F, Tá Nguyệt đi ra khỏi rừng Vô Tận không có chút thương tích là điều rất đáng chú ý.

Nếu hôm đó Elrey không đến đón cậu lên xe của anh thì Tá Nguyệt bắt buộc phải leo lên xe của học viện, điều này rất khó để cậu che dấu bản thân mình, zhdhftất itqbecả puiljđều zfiebnhờ Elrey.

Leila và Elix học ở lớp A, hai khối dị năng cách nhau một tòa nhà, muốn gặp nhau thì phải chạy qua dãy hành lang của tòa nhà chính giữa rồi chạy thêm hai cái hành lang nữa mới đến được, điều này làm cho Elix đau khổ thở dài ngao ngán không thôi.

Về phía Acacia tất nhiên y sẽ biến nhỏ lại đi học cùng cậu rồi.

Sáng mai là buổi lễ chào đón học viên mới của học viện, tổ chức rất sớm nên hôm nay mới chín giờ tối Tá Nguyệt đã leo lên giường nằm ngủ, nhưng cậu cứ thao thức mãi chẳng ngủ được, mà Acacia bên cạnh thì đã ngủ thẳng cẳng từ lúc nào rồi.

Màn hình trí năng sáng lên, Tá Nguyệt vươn người lấy nó trên tủ đầu giường, mở ra thì thấy một dãy số lạ, cậu nhấn mở tin nhắn ra thì thấy một lời chúc mừng nhập học, cậu hoang mang không biết là ai thì đối phương đã nhanh chóng gửi thêm một tin nữa, là Diệp Hoa.

Cậu bất ngờ vài giây rồi vui vẻ nói cảm ơn cô sau đó hỏi thăm tình hình Diệp Hoa cùng Mộ Hàm Bạch, Diệp Hoa trả lời qua loa lấy lệ, Tá Nguyệt hỏi cô cùng Mộ Hàm Bạch thuộc lớp nào lại không ngờ nhận được tin rằng hai người không nhập học, lí do là gia đình có chuyện phải rời đi khỏi tinh cầu Noah.


Một lần mà bận việc cả hai nhà luôn sao… trùng hợp quá rồi đó.

Nhưng Tá Nguyệt cũng không tiện hỏi nhiều cho nên chỉ nhắn lại vài dòng bày tỏ tiếc nuối với Diệp Hoa, hai người tâm sự không lâu thì Tá Nguyệt mới sực nhớ ra là vì sao Diệp Hoa thông tin liên lạc của cậu, Diệp Hoa nói là người quen cho cô…
Lại thêm một câu trả lời qua loa đầy chỗ hở.

Người quen của Tá Nguyệt chỉ đếm trên đầu ngón tay, biết số của cậu cũng chẳng có mấy người, tham gia kì thi tuyển sinh ở Rừng Vô Tận nhưng không học, biến mất vô căn cứ bây giờ lại hỏi thăm Tá Nguyệt, thiếu niên không khỏi thở dài, nơi này thật lắm người thích chơi trò bí ẩn mà.

Có lẽ Diệp Hoa cũng biết mình qua loa quá, chỉ sợ nói nhiều lộ nhiều nên cô trò chuyện với Tá Nguyệt thêm vài câu rồi bảo cậu lưu số trí năng của mình lạ nếu có việc cần giúp đỡ có thể gọi cô, sau đó gửi thêm một dãy số nữa bảo là của Mộ Hàm Bạch.

Tá Nguyệt nói được rồi hai người kết thúc cuộc trò chuyện.

Lúc này Tá Nguyệt cũng thiu thiu buồn ngủ rồi, cậu tắt trí nắng đặt trở lại tủ đầu giường nhưng chưa được vài giây trí năng lại sáng lên, thiếu niên uể oải vươn tay nhìn người gửi tin đến là ai, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì cơn buồn ngủ liền bay sạch sẽ.

Người gửi là Lão Daddy…?
Ai đây?
Tá Nguyệt không nhớ mình có quen ai tên độc lạ như vậy, nhưng rất nhanh cậu đã biết Lão Daddy là ai rồi – Elrey Harald…
Cậu liếc mắt trắng dã nhìn Acacia nằm bên cạnh đang ngủ quên trời quên đất bên cạnh, sáng nay y lấy trí năng của cậu làm gì đó thì ra là đi đổi tên của Elrey, hết tên đổi hay gì mà đổi thành Lão Daddy vậy chứ, cậu tức điên vươn tay tát một cái lên đầu Acacia, y thế mà ngủ hơn con lợn, tát mạnh như thế tay Tá Nguyệt cũng đau mà trên cái trán y cũng ửng đỏ hết lên thế mà Acacia vẫn không thèm dậy.


“Ngủ gì kinh thế” Tá Nguyệt lẩm bẩm.

Đưa mắt nhìn tin nhắn của người đàn ông gửi đến, Tá Nguyệt bất giác mỉm cười, tâm trạng cũng sướng lâng lâng lên.

Bỗng nhiên thấy cái tên Acacia đã đổi cũng không tệ…
Lão Daddy: Chúc mừng nhập học.

Trong tòa dinh thự rộng lớn, căn phòng duy nhất ở tầng hai vẫn còn sáng, trước mặt Elrey chồng một đống tài liệu cao ngất như núi, một tay anh cầm một xấp, tay còn lại kẹp điếu xì gà đang cháy, khói bốc cao thành một đường thẳng mờ nhạt rồi tan biến trong không khí, Elrey vẩy bớt tàn thuốc vào gạt tàn rồi ngậm xì gà vào miệng, anh đưa tay cầm lấy bút máy viết viết gì đó, trí năng hiện lên thông báo tin nhắn đến.

Vỗn dĩ tính bỏ qua nhưng lời nhắc thông báo đến không phải là tiếng chuông nhạc nhẽo như bình thường mà là loại cài đặt riêng cho một các nhân Thỏ nhỏ đến rồi, Thỏ nhỏ nấu canh cá chua cay đến rồi, Thỏ nhỏ trắng trẻo như mặt trăng đến rồi…~
Elrey nhanh chóng buông bút ra cầm lấy trí năng, người gửi đến là Tá Nguyệt, cũng là người được Elrey cài đặt chuông báo riêng là Thỏ nhỏ…
Thỏ nhỏ: Cảm ơn ngài, Thượng Tướng.

Phía sau còn kèm theo nhãn dán hình con thỏ đang nhai cà rốt.

Người đàn ông nhả ra một ngụm khói che khuất biểu tình nhưng lại làm đôi mắt càng sáng rực hơn.

Ting---
Tá Nguyệt hóng nãy giờ nhanh chóng mở tin nhắn ra.

Lão Daddy: Mai phải dậy sớm, ngủ đi.

Thỏ nhỏ đến rồi---
Thỏ nhỏ: Thượng Tướng vẫn còn thức sao ạ?
Lão Daddy: Ừ, còn chút việc phải làm.

Thỏ nhỏ: Vậy ngài nhớ ngủ sớm.

Lão Daddy: Ừ, ngủ ngon.

Thỏ nhỏ: Thượng Tướng ngủ ngon.

Vẫn là nhãn dán con thỏ trắng mập nhưng không nhai cà rốt nữa mà đổi thành hai tay cầm cái bảng trắng có ghi chữ “Good Night”.

Elrey bật cười thành tiếng, dụi tắt tàn thuốc đi rồi ngắm nhìn đoạn tin nhắn ngắn ngủi của hai người thật lâu, mãi cho đến khi hai mắt có chút mỏi rồi mới đóng lại trí năng tiếp tục làm việc của mình.

Tá Nguyệt vốn dĩ định đổi ‘Lão Daddy’ trở lại thành tên của anh nhưng không hiểu sao lại không làm nữa, ngược lại còn đính thêm một cái icon mặt quỷ lạnh lùng ở cuối tên, nhìn kiểu gì cũng thấy mắc cười.


Không giống như Elrey nhìn chăm chú tin nhắn trong nhiều phút, Tá Nguyệt dứt khoát chụp luôn màn hình lưu vào bộ nhớ, cậu được nhắn tin với BOSS lớn, đây là điều vinh hạnh với một nhân vật nhỏ bé như Tá Nguyệt, phải lưu lại để làm kỉ niệm.

Từ đầu, ngay khi đọc tiểu thuyết thiếu niên đã rất thích Elrey, không rõ lí do là gì, chỉ đơn giản là thích thôi, cho đến khi được tận mắt gặp người thật thì cảm giác này càng lớn, đến mức nào Tá Nguyệt cũng chẳng thể hình dung được, cậu chỉ lờ mờ rõ ràng một điều rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra cậu vẫn luôn là người ủng hộ anh hết mình.

Tá Nguyệt muốn giúp Elrey thoát khỏi kết cục giống với nguyên tác, anh không đáng nhận cái giá đó, Tá Nguyệt trước khi xuyên không thể sửa đổi kết cục của nguyên tác, nhưng cậu của bây giờ, có thể.

Bước ngoặt thay đổi cuộc đời của Elrey diễn ra sau nửa năm nguyên chủ chết, tác giả không miêu tả rõ cuộc chiến đó chỉ nói nôm na là Elrey bị em trai cùng cha khác mẹ của mình phản bội, mà người em kia lại được cha anh trước khi mất gửi gắm vào trong quân đội của Elrey, muốn ngăn điều đó lại chỉ có thể dấn thân vào binh đoàn của anh mà thôi, chỉ khi ở cạnh anh cậu mới có thể hoàn toàn giúp anh mà không lo bất cứ điều gì cả.

Mà nơi dễ dàng nhất để đến được binh đoàn hùng mạnh nhất của tinh cầu Noah chỉ có thể là học viện quân đội Hoàng gia.

Nghe bảo mười thí sinh đứng đầu trong kì thi cuối kỳ, trong đó ba người đứng đầu được quyền lựa chọn đi đến thực tập ở nơi mà mình mong muốn, tất nhiên có binh đoàn trực thuộc quyền của Elrey, không những có mà số lượng học viên tốt nghiệp hằng năm muốn đâm đầu vào đó nhiều như kiến.

Tá Nguyệt nhắm đến vị trí ba người đứng đầu đó, ban đầu Tá Nguyệt chỉ muốn vào học viện quân đội Hoàng gia để có thể nhanh chóng tăng thực lực của mình thêm nhưng bây giờ với năng lực ‘mới’ của mình cậu lại đặt ra cho bản thân một mục tiêu nữa, hơi khó nhưng cậu muốn cứu Elrey, cho nên cậu phải đạt được vị thứ ba hạng đầu!
Cậu quen ẩn nhẫn, dấu mình để sống, bởi vì cậu chưa tìm được mục tiêu để bản thân phải tiến lên, bây giờ thì có rồi.

Đóa hoa tưởng chừng mãi mãi không thể nở rộ vào một ngày phá đất chui ra, trưởng thành xinh đẹp, rực rỡ nhưng gai góc đón nhận ánh sáng đầu tiên trong cuộc đời của nó, không gì có thể dẫm nát được trừ khi ném vào trong nham thạch cháy rực trong lòng đất….

.

43: Phùng Hạ

Sáng hôm sau Tá Nguyệt mang theo Acacia rời khỏi nhà, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn nên cậu rời nhà rất sớm, trên đường vẫn còn rất ít người, y phục của học viện quân đội Hoàng gia cũng tương tự như những ngôi trường khác nên không gây chú ý, Tá Nguyệt đi một mình cũng thấy an tâm ít nhiều.

Đồng phục của học viện lấy màu trắng làm chủ đạo, chất vải rất mềm mặc lên cực kỳ thoải mái, trước ngực có gắn thêm huy hiệu của học viện, rất nhỏ, hoàn toàn không phô trương như danh tiếng của học viện chút nào.

Sương vẫn còn chưa tan hết, bên ngoài khá lạnh, tóc của Tá Nguyệt đã bị sương nhuốm lên một màng ẩm ướt, cậu lấy chiếc mũ lưỡi trai trong cặp ra đội lên đầu, áo cũng kéo lên che hơn non nửa gương mặt.

Acacia thu nhỏ chỉ còn một phần ba cánh tay người, y đeo khẩu trang ngồi trong cặp đeo vai của Tá Nguyệt thiu thiu ngủ, Tá Nguyệt kéo cái mũ nhỏ trên đầu xuống một chút giúp y tránh bị sương bay vào.

Tuy còn sớm nhưng trước trường đã có không ít phi hành khí đỗ ở trước cổng, có số ít thí sinh đi bộ như Tá Nguyệt nhưng đa phần đều đi phi hành khí đến, từng gương mặt trẻ trung hớn hở ửng hồng chào tạm biệt người thân của mình đi vào trong học viện, Tá Nguyệt xuôi theo dòng người cùng bước qua cánh cổng to lớn nặng trình trịch.

Đêm qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều, làm sao để giành được hạng ba mà không cần phải quá phô trương, nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy đó là chuyện không thể, không có ai là không muốn đặt chân vào vị trí ba hạng đầu, nghĩ bằng cái móng chân cũng đủ biết học viên sẽ liều mạng tranh nhau đến mức nào. Việc che giấu dị năng mà có thể đạt được vị thứ cao trên bảng xếp hạng chẳn khác gì nói dóc.

Chỉ dựa vào dị năng trị liệu là không thể, cậu cũng chưa thể chắc chắn được trong cơ thể mình sinh ra dị năng mới hay là tất cả do dị năng trị liệu thúc đẩy mà thành, tuy nhiên Tá Nguyệt vẫn thiên về cái thứ nhất hơn.

Acacia thậm chí còn nói trong người Tá Nguyệt sở hữu dị năng thời gian, loại dị năng hiếm có đến mức có thể so sánh như minh châu trong đống cát, nhưng Tá Nguyệt để ý trừ khi cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng, nói thẳng ra là sắp chết thì dị năng kia mới xuất hiện, mà bình thường thì có gắng luyện tập mấy cũng không thấy tăm hơi đâu.

Điều này khiến Acacia lẫn Tá Nguyệt hoang mang không biết phải làm sao.

Còn phải cố gắng luyện tập thêm vậy.

Leila và Elix vẫn chưa tới, Tá Nguyệt một mình đi dạo trong khuông viên trường rồi chậm rãi bước vào tòa nhà dành cho dị năng hệ phụ trợ, nhìn bề ngoài có vẻ thấp hơn tòa của dị năng hệ tấn công nhưng công năng hai bên là giống nhau, chẳng qua học viên ít hơn rất nhiều nên mới thấp hơn mà thôi.

Tầng một có ba lớp từ H đến J, tầng hai là văn phòng của giảng viên, tầng ba là dành cho các hoạt động như phòng tập gym, phòng nhạc cụ, hay phòng thể thao… đủ loại, tầng thứ tư chỉ có hai lớp là F và G, Tá Nguyệt đi thang máy lên lầu ba, cậu muốn xem thử độ giàu có của học viện này như thế nào, thật sự rất rộng, như một tòa cung điện vậy.


Tá Nguyệt chỉ mới đi qua hai nơi là sân chơi bóng rổ và phòng tập gym đã cảm thấy hai chân mình mỏi nhừ, cậu cố đi thêm một phòng nữa xem sao, trước mặt cậu bây giờ là phòng nhạc cụ, bên trong chứa đủ loại đàn, sáo, truyền thống hiện đại gì cũng có, ánh mắt tình cờ nhìn thấy một thiếu niên đang đứng trước chiếc đàn piano, hắn đưa tay nhấn một phím trên chiếc đàn.

Âm thanh trong suốt vang vọng trong căn phòng rộng lớn, Tá Nguyệt cảm thấy người này rất quen nhưng nghĩ mãi không ra đối phương là ai, mãi cho đến khi hắn xoay người lại ngồi vào ghế, nhìn thấy gương mặt rõ ràng kia khiến Ta Nguyệt kinh ngạc không thôi.

Phùng Lâm!

Nhưng mà cậu ấy lúc trước có mang kính sao?

Phùng Lâm này mang kính vào trông khác hẳn lúc ở rừng Vô Tận, trông lạnh lùng hơn rất nhiều, hơn nữa hình dáng lông mày mỏng hơn, chắc là mới cạo?

Tá Nguyệt không nghĩ nhiều mà nhanh chóng bước vào chào hỏi hắn một tiếng: “Phùng Lâm, lâu ngày quá!”

Ngón tay đang đặt trên phím đàn của hắn giật một cái, Phùng Hạ ngẩng đầu nhìn thiếu niên từ xa bước lại, trên môi nở nụ cười thân thiện như thể quen thân với hắn lắm ấy, mà dường như đối phương gọi “Phùng Lâm”… nghĩ đến em trai, tâm tình của Phùng Hạ xấu đi thấy rõ, đôi mắt dưới cặp kính nhìn càng lạnh hơn.

Phùng Hạ nhìn Tá Nguyệt không nói một lời nào, y không quen cậu, tên họ ra sao, con cái nhà ai còn chẳng biết. Lúc này Tá Nguyệt mới nhận ra điều kỳ lạ, nhìn cái mặt lạnh tanh của đối phương, trong lòng Tá Nguyệt dâng lên cảm giác kỳ lạ, mắt cậu dời xuống huy hiệu đeo trên ngực của đối phương, Tá Nguyệt mới vỡ lỡ ra nó khác với mình, của ‘Phùng Lâm’ là màu đỏ mà của cậu là màu bạc trắng.

Màu đỏ là bên hệ tấn công… Người này không phải Phùng Lâm…

Bước chân của Tá Nguyệt khựng lại, cậu lần nữa nhìn người trước mặt, tuy đối phương rất giống với Phùng Lâm nhưng khí chất trên người lại khác hoàn toàn, Phùng Lâm như một đứa trẻ lần đầu bước chân ra đường, thấy cái gì cũng mới lạ nhưng ‘Phùng Lâm’ này thì không, cả người hắn trầm tĩnh nhưng vô hồn như cái giếng cạn khô vậy.

Phùng Hạ đứng dậy lịch sử gật đầu với Tá Nguyệt, tự mình giới thiệu trước: “Chào cậu, tôi tên Phùng Hạ là học viên của khoa dị năng tấn công”


Qủa nhiên không phải Phùng Lâm, nhưng gương mặt thì giống như đúc…

Dù sao cũng không phải người quen, Tá Nguyệt nhanh chóng thu lại biểu tình vui vẻ trên mặt mình, cậu lịch sự chào lại Phùng Hạ: “Chào cậu, thật có lỗi tôi nhận nhầm người rồi, cậu trông rất giống một người bạn mới quen của tôi, cậu ấy tên Phùng Lâm, không biết hai người là…”

Phùng Hạ rũ mắt nói: “Em trai song sinh của tôi”

Tá Nguyệt chưa nhận ra biểu cảm cứng ngắc trên mặt Phùng Hạ: “Thật sao? Không ngờ cậu ấy có anh trai còn là song sinh nữa đó, thế Phùng Lâm không đến với cậu sao…”

Ngón trỏ của Phùng Hạ vô thức ấn vào phím đàn, vô tình đã ngắt lời của Tá Nguyệt, âm thanh của phím trầm tạo nên một nhịp sóng vô hình lan tràn trong căn phòng, dội thẳng vào lồ ng ngực Tá Nguyệt như búa tạ gõ vào tim cậu, thiếu niên bất giác có chút rợn gáy, Phùng Hạ dời tay khỏi phím đàn, hắn đóng nắp đàn lại rồi nói: “Em ấy không nhập học”

Không đợi Tá Nguyệt nói tiếp thì Phùng Hạ đã cướp lời trước: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, thời gian cũng không còn sớm nữa, chào cậu”

“Ơ… Chào” Kỳ quái, học viên hệ tấn công mà lại rãnh rỗi chạy đến đây làm gì nhỉ?

Nhìn người kia im lặng rời khỏi phòng nhạc thì Acacia mới ló đầu ra, kéo khẩu trang xuống nói: “Phùng Lâm? Là tên nhóc dị năng trị liệu trông ngốc ngốc kia sao?

Tá Nguyệt gật đầu, Acacia nói tiếp: “Tớ nhớ cậu ta cũng giết được hai con dị khủng mà, sao lại không nhập học… có vấn đề gì sao?”

Tá Nguyệt lắc đầu: “Tớ không rõ.”

Lúc đó cậu rời đi trước, còn chưa kịp trao đổi thông tin liên lạc với Phùng Lâm, bây giờ muốn nhắn hỏi người ta một tiếng có bình an hay không cũng không biết làm như nào, rõ ràng có thể hỏi Phùng Hạ nhưng đối phương hình như không muốn tiếp xúc nhiều với cậu thì phải…

“Thôi không nghĩ nữa, để sau hẳng tính vậy” Tá Nguyệt xua xua tay với Acacia rồi cũng cất bước đi ra khỏi phòng học, nhưng trong đầu cậu vẫn không khỏi suy nghĩ thêm nhiều về Phùng Lâm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.