Edit: Tử Liên Hoa 1612
Phòng vệ sinh này có lẽ chỉ rộng hai mét vuông, bồn cầu và bồn rửa tay gần như dính sát vào nhau.
Mà lúc này, có một người đang ngồi trên bồn cầu, từ quần áo và vóc người có thể kết luận đây là một người đàn ông.
Cô không phúc hậu liếc xuống, nhìn thấy đối phương vẫn quần áo đầy đủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, cậu ta chỉ là đơn thuần ngồi trên bồn cầu mà thôi.
Chỉ là, người đàn ông này cúi đầu ôm mặt, không phải là ở đây...... khóc chứ?
Cô thấy nhất định phải nhắc nhở người này nhớ khóa chặt cửa. Dù sao các
tiểu thư tới nơi đây rất nhiều, nói không chừng lại có người chợt đẩy
mạnh cửa phòng vệ sinh giống cô. Đàn ông đều là sinh vật thích sĩ diện,
anh ta khóc rồi bị cô thấy được thì cũng thôi đi, nếu ầm ĩ hơn nữa để
nhiều người nhìn thấy, anh ta nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ chết được.
Vì vậy cô từ cánh cửa mở một nửa bước tới trước một bước, nhỏ giọng kêu lên: “Tiên sinh, ngài......”
Vậy mà, người đàn ông kia giống như bị kinh sợ, chợt giơ tay lên đẩy sập cửa vào.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô đứng giữa việc bị cửa kẹp và bước lên bước nữa, quyết định chọn cái sau.
Sau đó, cô liền bị giam ở trong phòng vệ sinh.
Người đàn ông ngồi trên bồn cầu vừa đẩy cửa đã đứng bật dậy, theo tiếng cửa
ầm ầm khép lại thì chắn trước cừa. Cô vội vàng lui về phía sau một chút, gần như ngồi lên bồn rửa mặt.
—— Phòng Vip cái nỗi gì, sao phòng vệ sinh lại nhỏ như vậy!
“Cô nói..” Người đàn ông kia có lẽ chỉ khoảng hai ba hai tư tuổi, da thịt
trắng nõn, khuôn mặt sắc nét, có chút cảm giác như con lai, hiện tại
hiển nhiên là uống say, tròng mắt đen như mực đầy mơ màng. “Tôi đã
trưởng thành, tại sao ba lại không chịu tin tưởng năng lực của tôi?”
Cậu ta vừa nói vừa lảo đảo đi về phía cô —— a, thật ra thì căn bản không
cần đi, nơi nhỏ thế này cậu ta chỉ lảo đảo một cái đã tới trước mặt cô.
“Ách......” Cái này làm sao cô biết?
Cô rụt về phía sau một cái, tiếc rằng nơi này thật sự quá nhỏ, co lại cũng không có tác dụng gì —— trừ khi cô có thuật độn thổ co lại xuống đất.
“Tiên sinh, tôi thấy, chuyện này hay ngài bàn bạc với ba ngài đi, hãy tin
tưởng sức mạnh vĩ đại của việc khai thông.” Cô cười nói, thuận tiện chắn tay trước ngực tăng cảm giác an toàn.
“Cô không biết gì hết!”
Không biết câu nào của cô chọc giận tới người đàn ông này, cậu ta một phát
bắt được tay cô, hung dữ nhích lại gần. “Tôi muốn chỉ là tự do phát
triển, tại sao...... Tại sao ông ấy luôn muốn xen vào việc của người
khác?”
Không thể không nói, mặc dù người này lớn lên rất đẹp mắt, nhưng hơi thở của kẻ say luôn làm người ta buồn nôn. Cô quay mặt, hít
thở sâu nhịn xuống, tránh cho mình bị xông chết.
Phân rõ phải trái với kẻ say là tự mình chuốc lấy cực khổ, vì vậy cô quyết định hùa theo cậu ta.
“Không sai.” Cô ra vẻ lòng đầy căm phẫn, quơ múa nắm tay trái. “Ông ấy chính là một người cha xấu!”
“Không cho phép cô nói ba tôi như thế!” Ai ngờ cô còn chưa dứt lời, người đàn
ông kia đã gầm lên, toàn bộ hơi thở khó ngửi đều phun lên mặt cô, khiến
cô suýt chút nữa thì ngất đi.
Làm người thật khó. Hùa theo không được, khuyên cũng không xong, cô thấy không bằng một phát đánh ngất cậu ta cho rồi.
Sau đó cô rất nghiêm túc nhìn mặt cậu ta, tìm chỗ có thể một kích tất thắng đểxuống tay, nhưng người tính không bằng trời tính, cô còn đang nghĩ
việc đánh người đàn ông kia, cậu ta thế nhưng còn nhanh hơn mà ra tay
trước.
Miệng cậu ta há ra, đầu dựa vào vai cô, nôn tất cả những gì đã ăn vào bụng lên váy cô.
......
Thời gian có thể quay ngược trở lại hay không, để cho cô trở lại một giây
đẩy cửa bước vào kia? Cô nhất định sẽ chịu đựng ghê tởm trên tay, lập
tức về nhà!
Lực đạo ở trên vai cô chợt giảm, mắt thấy người đàn
ông này sẽ trượt xuống, cô theo phản xạ kéo vai cậu ta lại, tránh cho
cậu ta lại nuốt ngược lại những thứ đã phun ra trên đầu gối của cô ——
mặc dù thật ra thì cô vô cùng muốn làm như vậy.
Vô cùng không dịu dàng ném người đàn ông dường như đã ngủ này lên bồn cầu, cô gần như
nhào tới bồn rửa tay ở bên trong, chịu đựng ghê tởm giặt váy. Sau khi về nhà cô nhất định sẽ ném cái váy này vào thùng rác, còn bây giờ, cô
không thể không tiếp tục mặc. Sau khi giặt cho cái váy nhìn bình thường, cô vén quần lên thả vào máy sấy cạnh bồn rửa mặt khoảng năm phút, làm
xong mọi thứ cô mới chú ý tới người đàn ông kia.
Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, cà vạt qua nhiều lần lôi kéo đã nhăn nhúm, quần tây đậm, cúi
thấp đầu tựa vào tường, rất có cảm giác thiên thần sa ngã —— dĩ nhiên,
bồn cầu bên dưới xin tự động bỏ qua.
Phải nói xã hội này thật
đúng là một xã hội trông mặt mà bắt hình dong, ngay cả cô cũng không
ngoại lệ. Nếu như lúc này ngồi đây là một ông chú bỉ ổi, cô nhất định sẽ thừa dịp ông ta ngủ mê man đánh cho một trận rồi chạy đi. Nhưng lúc này lại là một mỹ nam tử, làm cho cô khó có thể lựa chọn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình nên làm người tốt, đi gọi bạn bè của cậu ta một tiếng.
Cô xoay người ra khỏi phòng vệ sinh, cẩn thận đẩy cửa phòng VIP, trong
nháy mắt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc thiếu chút nữa khiến cô thủng màng nhĩ. Nhưng mà, trừ vỏ rượu ly rượu lộn xộn trên bàn, trong phòng không
có người khác.
Ưmh...... Có vẻ như cô đã làm người tốt là phải làm tới cùng.
Đi vào lấy áo vét được treo lên, cô lại tiến vào phòng vệ sinh, rút ít
giấy bên bồn cầu, dùng nước thấm ướt, giúp người đàn ông kia lau miệng.
Dùng sức đỡ cậu ta dậy, cô đẩy cửa phòng vệ sinh, mang cậu ta đi xuống
lầu.
Dù nói cô coi trọng bề ngoài, cô tin các tiểu thư quanh năm
chỉ nhìn thấy các ông chú bỉ ổi ở đây nếu nhìn thấy một mỹ nam say tới
bất tỉnh nhân sự nhất định sẽ chen lấn tranh nhau...... hiến thân. Thật
ra thì cô là người tốt, trơ mắt nhìn một mỹ nam bị ba mình chèn ép mất
đi trong sạch, làm chuyện như vậy, cô không làm được.
Một đường
mắt nhìn thẳng đi tới cửa, cũng may mặc dù ngủ mê man, người đàn ông này cũng có thể lảo đảo đi vài bước, thế mới giúp ta không đến nỗi bị cậu
ta đè bẹp xuống.
Lúc tới cửa thời, một bảo vệ bỗng nhiên xuất
hiện trước mặt cô, làm cô sợ tới nỗi suýt chút nữa đã ném người đang đỡ
xuống đất. Thành thật mà nói, len lén đưa người ra ngoài, cô rất căng
thẳng.
Nhìn kỹ, cô mới phát hiện bảo vệ này là người cô biết ——
là Tiểu Lý đã đưa cô về hôm qua. Là người quen thì cô yên tâm hơn nhiều.
“Tiểu thư Y Y, vị tiên sinh này muốn lấy xe sao?” Tiểu Lý liếc người đang dựa và cô một cái, có lẽ là thấy cậu ta ngủ thiếp đi mới chuyển sang hỏi
cô.
Cô nhịn xuống khát vọng mãnh liệt muốn hỏi Tiểu Lý xem người
đàn ông này đi xe gì, cười nói: “Cậu xem anh ta đã say thành ra như vậy
rồi, còn có thể lái xe sao? Cứ để xe ở đây vậy, chờ khi nào anh ta tỉnh
thì đến lấy.”
Ưmh, bộ dạng của cô bây giờ giống như rất thân thiết với người đàn ông này.
“Được rồi, tôi đi gọi xe taxi.” Tiểu Lý gật đầu, xoay người ra cửa.
Không phải, mau mau tới giúp cô đỡ người này, một mình cô sắp không chịu được nữa rồi!
Cô u oán nhìn Tiểu Lý đi mở cửa, lại u oán liếc người đàn ông bên cạnh một cái.
Thật ra thì cô vô cùng muốn vứt người đàn ông này xuống mặt đất, nghỉ ngơi
một chút, nhưng ánh mắt các bảo vệ trên hành lang cứ như có như không
quét qua, cô thừa nhận cô rất nhát gan cũng rất chột dạ, căn bản không
dám bất kính với khách trước mặt nhiều người như thế —— đặc biệt còn là
khách trong phòng VIP.
Tốc độ của Tiểu Lý rất nhanh, trước khi cô tàn phế đã giúp cô dìu người đàn ông này ra khỏi Vạn Tử Thiên Hồng, nhét vào xe taxi.
“Tiểu Lý, cám ơn!” Cô thật sự chân thành cười với cậu.
Tiểu Lý ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái, buồn bực không lên tiếngtrở về đại sảnh.
Cô quay đầu nhìn chằm chằm người trong xe, rất có một loại kích động muốn đóng cửa xe cho tài xế tùy tiện lái đi.
Vì vậy cô thật sựđóng cửa xe lại.
Bye bye, mỹ nam trong phòng vệ sinh ~
Ngay sau đó, giọng điệu nghi ngờ của tài xế khiến cô tỉnh táo lại: “Tiểu thư, cô không lên xe sao?”
“A, có.” Cô vội mở cửa xe cạnh ghế tài xế, ngồi xuống.
Mặc dù phiền phức, nhưng làm việc cũng không thể bỏ giữa chừng.
“Cô muốn đi đâu?”
Đi đâu?
Cô nhắm mắt lại, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là địa chỉ nhà cô. Cái gọi là hắc hắc he he...... Người đàn ông này vừa nhìn đã biết là
người có tiền, nếu như cô đưa cậu ta về nhà XX lại OO, làm cho cậu ta
không thể rời bỏ cô, muốn giúp cô trả nợ, vậy nửa đời sau của cô không
phải dễ chịu rồi sao?
A ha ha, thật là một tương lai tốt đẹp ~
Tự sướng xong, cô thản nhiên cười với tài xế đang chờ trả lời: “Khách sạn quốc tế Ngũ Hoa.”
Anh tài xế từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn người đàn ông nằm đằng sau một cái, mập mờ cười cười, đạp cần ga, xe lập tức vọt đi.
Khách
sạn quốc tế Ngũ Hoa là khách sạn năm sao tốt nhất thành phố H, nghe nói
tầng cao nhất còn có 'phòng tổng thống' gì đó. Thành thật mà nói, ta đây một chưa từng trải qua việc đờithổ nhân, thật đúng là muốn mở mang
kiến thức một chút.