Tôi Bị Ép Buộc

Chương 30




“Tiểu thư, đến nơi rồi.” Đúng lúc này, xe taxi dừng lại.

Cô vội vàng đưa năm mươi nguyên tiền ra, nói không cần phải trả lại, lập tức mở cửa xe chạy ra ngoài.

Nơi này là một hẻm nhỏ vắng vẻ, căn bản không có người lui đến. Đến địa chỉ mà Linh Linh gửi, cô phát hiện ở cửa có hai người ngồi xổm nói chuyện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh. Rất không may, tầm mắt của bọn họ đối mặt với cô.

Cô sợ hãi, vội vàng đi chậm lại, làm dáng vẻ cẩn thận, nhìn chằm chằm cô dò hỏi: “Tôi được người khác giới thiệu đến, nghe nói trong này… Ha ha…”

Nếu như bị chú ý đến, như vậy liền nhân cơ hội vào thôi. Dương Dương bị mang đi nửa giờ, không nhanh tìm cô ấy, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì chứ?

Có  lẽ nụ cười của cô đủ bỉ ổi, hai người cười một tiếng, một người đầu trọc trong đó dùng ngón tay chỉ chỉ sau lưng, “Vào đi thôi!”

“Cảm ơn!” Đi qua hai người, cô không thể đợi được đi vào.

Dù Tào Tử Minh nói anh sẽ đến sớm, chỉ sợ cũng phải cần có thời gian, trong khoảng thời gian này cô nhất định phải tìm được Dương Dương, và cố gắng trì hoãn thời gian… Cho đến khi Tào Tử Minh chạy đến cứu.

Bên trong khác với tưởng tượng của cô, không có đại sảnh, mà chỉ có vài phòng liền nhau, mỗi phòng đều cãi nhau, tràn đầy người. Mùi mồ hôi khó ngửi, mùi thuốc lá, mùi chua ghê tởm không biết từ đâu, tràn đầy cả hành lang. Mỗi người đều chăm chú chơi, không ai để ý đến cô. Cô căng thẳng đi đến hành lang tận cùng bên trong, tựa vào vách tường cẩn thận lộ ra một cái đầu, phát hiện góc cuối có một cánh cửa, trước cửa có hai người đứng canh.

Cô quay đầu, che ngực thở.

Nếu như Dương Dương bị mang đến nơi này, chắc chắn ở phía sau cánh cửa, nhưng mà --- trước cửa có hai người, cho dù dáng dấp không vạm vỡ, những thân thể gầy yếu của cô, nhất định không có biện pháp đánh được bọn họ!

Mau nghĩ biện pháp, mau nghĩ biện pháp! Không phải mình đã từng đọc tiểu thuyết rồi sao? Mau suy nghĩ một chút biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt!

Đầu của cô nhanh chóng suy nghĩ, cửa đột nhiên mở ra, một người từ bên trong lao ra.

Đôi mắt cô trợn to. Kia, đó là Dương Dương! Lúc này cô ấy quần áo xốc xếch, giống như ở sau lưng có quái vật muốn chạy trốn ra ngoài, ở cửa bị hai người đàn ông kéo lại.

“Ha ha, Lưu lão đầu nợ chúng tôi ba vạn, chỉ cần cô theo tôi một đêm, quá tiện nghi cho ông ta!” Bên trong phòng có người đi ra, là một người đàn ông ba mươi tuổi tên là Đao Ba Nam thoạt nhìn rất bỉ ổi và dữ tợn.

“Tiền tôi sẽ sớm trả lại cho mấy người!” Dương Dương bị bắt vừa vùng vẫy, vừa kêu lên.

“Muộn rồi!” Đao Ba Nam cười bỉ ổi một tiếng, vẫy tay với hai thủ hạ bảo, “Mang vào.”

“Buông tôi ra!”

Thấy Dương Dương sắp bị mang về, trong lòng cô lo lắng vội vàng xông ra, không kịp nghĩ nhiều, “Dừng tay!”

Cô xuất hiện trước mắt năm sáu người đều kinh ngạc, dẫn đầu Đao Ba Nam hồi phục lại tinh thần. Hắn ta nhíu mi nhìn chằm chằm cô một lát, thô lỗ nói: “Cô là ai? Muốn chõ mõm vào sao?”

“Đại ca, cô nàng này kém hơn tiểu thư Dương Dương một chút, nhưng mà cũng được.” Người đàn ông mắt nhỏ cười hì hì nói với Đao Ba Nam bên cạnh.

Nhóm người này giống như ác lang khiến cô không thoải mái, thậm chí muốn chạy trốn. Lá gan của cô luôn không lớn, đối mặt với nhiều người xấu như vậy --- cô nhớ lại lúc mới gặp Thần thiếu, cũng làm cô hoảng sợ và chán ghét như thế.

“Y Y, sao em lại đến đây?” Ánh mắt Dương Dương nhìn cô, trên mặt kinh ngạc rất nhanh liền biến thành trách cứ, “Em ngu ngốc à? Một mình đến chỗ này!”

“Ôi chao, đây chính là tình chị em kìa!” Người đàn ông mắt nhỏ cười giễu cợt, chọc cho những người khác cười lớn.

….Không chấp nhặt với các ngươi.

Cô không để ý Dương Dương trách mắng, không để ý một đám đàn ông bỉ ổi trêu chọc, sống lưng đứng thẳng, nhìn chằm chằm Đao Ba Nam bình tĩnh nói: “Thả chị ấy ra.”

Mục tiêu của cô chỉ có một: Trì hoãn thời gian!

“Ô, cô nàng này còn rất dũng cảm!” Người đàn ông mắt nhỏ liếc nhìn Đao Ba Nam, xác định hắn ta không có không vui, tiếp tục nói, “Nếu chúng tôi thả theo ý cô, chúng tôi không phải sẽ mất mặt sao? Tại sao chúng tôi phải nghe lời cô?”

Lúc hắn nói chuyện, mấy người đàn ông từ từ đến gần. Cô cảm thấy có nguy hiểm, vội vàng mở miệng nói: “Tôi nghĩ các anh nhất định không muốn đắc tội với Hắc bang.”

“Hắc bang?” Người đàn ông mắt nhỏ nói chuyện trước, Đao Ba Nam giơ tay áp chế những người đàn ông kia cử động, mở miệng nói, “Cô là người của xã hội đen sao?”

Cô đang muốn gật đầu thừa nhận, chợt nghĩ đến Hắc bang trừ Tào Tử Minh ra, người của xã hội đen ai cô cũng không nhận ra, vạn nhất bọn họ hỏi kết cấu Hắc bang gì đó, cô nửa câu cũng không nói được. Nhất định sẽ làm lộ chuyện, không thể để bị phát hiện sớm như vậy, cô phải tranh thủ thời gian. Vì vậy, trong đầu cô chợt nghĩ ra được gì đó, vội vàng bật thốt lên, “Tôi là người phụ nữ của Tào Tử Minh.”

Cho dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nói xong câu này cô nhìn chằm chằm Đao Ba Nam, khẽ nâng cằm làm dáng vẻ kiêu ngạo, làm tăng độ tin cậy. Đồng thời, cô vừa dứt lời, tất cả đám đàn ông im lặng, nhìn nhau một lát, giống như nghe được chuyện gì buồn cười, cười lớn.

…Sao, chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ dáng dấp cô không đủ xinh đẹp, bọn họ không tin cô?

“…Tào Tử Minh sắp đến, các người cứ cười đi!” Tiếng cười chói tai khó nghe, cô nâng cao giọng.

Nhưng mà, nghe lời của cô, bọn họ cười càng vui vẻ hơn. Người đàn ông mắt nhỏ cười lớn, vừa nhìn cô vừa nói: “Ha ha… Người nào mà không biết Tào lão Đại Hắc bang có quan hệ với thiên kim thị trưởng, cô là thiên kim thị trưởng sao? Ha ha ha…”

Cô ngẩn ra.

“Nghe nói thiên kim thị trưởng là một đại mỹ nhân, mới từ nước Mĩ trở về, người ta là phần tử trí thức! Còn cô? Người phụ nữ của Tào lão đại sao? Ha ha ha, cô nằm mơ đi!”

Người đàn ông mắt nhỏ vừa châm chọc xong, Đao Ba Nam không kiên nhẫn vẫy tay nói: “Đuổi đi!”

“Đợi, đợi một lát!”

Hai người đàn ông tiến lên túm lấy cánh tay cô, mang cô đi ra ngoài. Cô không tránh thoát, Dương Dương sắp bị bọn họ mang về, cô dùng hết sức lực kêu lên: “Tôi, cái đó tôi… Tôi đích thực là người phu nữ của Tào Tử Minh! Tình nhân hiểu không?”

Bất cứ giá nào, cũng phải trì hoàn thời gian. Tuyệt đối không thể để bọn họ mang Dương Dương đi.

“Không tin, các người có thể hỏi Dương Dương, tôi và chị ấy làm cùng một chỗ, Tào lão Đại thường đến chỗ chúng tôi, là vì tôi!” Cảm tháy cánh tay hai người buông lỏng ra, cô vội vàng tránh, lấy hết dũng khí nhìn về phía Đao Ba Nam.

“Dương Dương tiểu thư không bằng lòng bồi chúng tôi, cô ta nói… Chậc chậc, có thể tin sao?” Người đàn ông mắt nhỏ sờ soạng cằm Dương Dương, nhìn vẻ mặt Dương Dương căm tức ngược lại còn cười lớn, vỗ vỗ mặt Dương Dương.

“Không đi nữa, tôi nghĩ các anh em của tôi rất vui vẻ vì có phụ nữ!” Đao Ba Nam nhẫn nại đã đến cực hạn, không vui vì dây dưa với cô, kéo Dương Dương quay về phòng.

“Dương Dương!” Cô kìm lòng không được tiến lên một bước, bị Dương Dương trừng mắt mà lùi lại.

Dương Dương quay đầu nhìn chằm chằm cô, tóc tai lộn xộn che mất ánh mắt cô, “Còn không mau cút đi! Chuyện của chị không cần em quan tâm!”

“Em…” Cô bị lời nói của Dương Dương làm nghẹt thở, cổ họng giống như có một tảng đá chặn lại, lồng ngực buồn bực. Một giây kế tiếp cô hồi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra đưa về phía Đao Ba Nam la lớn: “Không tin, các ngươi gọi Tào lão Đại hỏi đi! Điện thoại di động của tôi có số của anh ấy!”

May mắn cô có số của Tào Tử Minh, lúc này vừa đúng để sử dụng.

“Muốn hỏi tôi cái gì, hỏi trước mặt tôi đi.”

Giọng nói sau lưng vang lên bất ngờ, vẫn âm u như thế.

“Tào, Tào lão Đại?” Đao Ba Nam và người đàn ông mắt nhỏ trợn to mắt, giống như kinh ngạc thấy được người ngoài hành tinh đến Trái đất.

Đầu tiên cô cứng đờ, ngay sau đó ý thức được cứu tinh của cô rốt cuộc đã đến, bọn họ được cứu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.