Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 59




59. Chương 59.

Sau tiết một, Giang Thiệp kéo Sở Thao vào căn phòng nhỏ. Căn phòng này vẫn hỗn loạn như cũ, mấy chiếc bàn ghế thiếu chân hay tụt ốc vẫn chất đống lên nhau, không khí như vẩn đục đầy bụi bặm. Cửa sổ nửa khép nửa mở, những tiếng ồn ào trên sân thể dục vang vọng vào như ở ngay bên cạnh.

Hành lang cũng vậy, chỉ cách một tấm cửa kính mờ, khắp nơi đều lọt gió, âm thanh bên ngoài dễ dàng xuyên vào đồng nghĩa với âm thanh bên trong cũng dễ dàng truyền ra.

Chẳng qua bình thường không ai thích chen chúc hay thăm dò gì ở trong căn phòng này, cho nên vẫn không có người chú ý.

Sở Thao nuốt nuốt nước miếng, nâng mắt lên nhìn Giang Thiệp, hạ giọng nói:

"Cậu lại muốn làm gì, không có việc gì tôi còn bài tập chưa làm xong."

Giang Thiệp tay dài chân trường dễ dàng vây Sở Thao lại. Mặt y mang chút rối rắm, nóng nảy không biết làm sao.

Y mím chặt môi lại, khớp xương ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi:

"Tôi thực sự không có gì với Tô Cảnh Đồng cả, tôi thừa nhận trước kia tương đối tự do, điểm mấu chốt lại thấp, người nhào vào tôi lại quá nhiều, tôi đều không thể cự tuyệt hết, mà Tô Cảnh Đồng chơi game cũng khá tốt, uống rượu cũng thống khoái, tôi mới để cậu ta đi theo."

Trên mặt Sở Thao không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói:

"Ồ, tôi biết rồi."

Giang Thiệp chần chờ một chút cẩn thận hỏi:

"Có phải cậu đang tức giận hay không?"

Sở Thao nghiêng đầu, bộ dạng không thể lý giải, hỏi ngược lại:

"Vì sao tôi lại tức giận?"

Giang Thiệp nhè nhẹ ôm lấy Sở Thao, bàn tay thuận thế trượt xuống tay áo muốn cầm lấy tay cậu:

"..... Tôi biết sai rồi mà."

Sở Thao nhanh chóng rút tay ra, ngưng mi nói:

"Giang Thiệp, cậu nói nhỏ một chút có được không!"

Vạn nhất bên ngoài có người đi ngang qua, nghe thấy lời nói của bọn họ, thì sao có thể giải thích được.

Da mặt cậu vốn mỏng, mà Giang Thiệp lại biết cách hữu hiệu nhất để đối phó với cậu cho nên nhão nhão dính dính nói:

"Sớm biết rằng ở trường cao trung có thể gặp được cậu, lại còn thích cậu muốn chết như này thì trước kia tôi đã ném bọn họ ra rất xa rồi, còn lập một đền thờ trinh tiết cho mình, thành thành thật thật ở lớp A3 chờ cậu phân hóa. Đương nhiên, cũng không thể lãng phí mấy năm thời gian tốt đẹp này được, phải cẩn thận nghiên cứu một chút, hai A A làm thế nào để cùng nhau sung sướng nha, rốt cuộc chuyện này ....."

Giang Thiệp còn chưa nói hết Sở Thao đã thẹn thùng vội vàng dùng tay che lại miệng y.

Giang Thiệp này thật sự không có hạn cuối, biện luận với y thì thuần túy chỉ là tự mình chuốc lấy khổ mà thôi.

Hai má Sở Thao nóng lên, sắc mặt cậu vì bị bệnh nên tái nhợt lúc này mới có chút hồng hào. Cậu ho nhẹ vài tiếng, mới khàn khàn giọng nói:

"Cậu câm miệng cho tôi!"

Ánh mắt Giang Thiệp hơi rũ xuống, dừng trên ngón tay trắng nõn mượt mà như cọng hành của cậu, y không nhịn được đưa lưỡi khẽ liếm lên lòng bàn tay của Sở Thao.

Đột nhiên làm như vậy khiến cho Sở Thao run lên, rút tay về, trừng mắt nhìn Giang Thiệp.

Đầu lưỡi mềm mại ướt dầm dề, mang theo nhiệt độ cơ thể, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cậu. Lòng bàn tay thật ngứa mà trái tim cũng thật ngứa.

Gần đây Giang Thiệp phun rất ít thuốc ức chế, hương vị tin tức tố mát lạnh, ngòn ngọt, chậm rãi tràn ra, Sở Thao có chút thực tủy biết vị. Cậu cũng là Alpha, nên không quá tự tin đối với sự tự chủ của chính mình.

Phần lớn Alpha đều là động vật tự hỏi bằng nửa người dưới, hiện tại chỉ bằng lực hấp dẫn của Giang Thiệp đối với cậu, hai người bọn họ không sớm thì muộn một trong hai người sẽ không thể khống chế được.

Sở Thao tham lam hít thở, cậu cảm thấy những đấu tranh mơ hồ trong đầu tựa như thanh tỉnh lại một chút.

Giang Thiệp kéo cậu vào trong lòng ngực mình, tham lam nhìn chằm chằm làn da sau cổ của cậu.

Y lẩm bẩm nói:

"Nơi này của Alpha chỉ cắn một cái sẽ không làm sao đúng không?"

Phía sau cổ của Alpha và Omega có một khối xương sụn nhỏ, nơi đó sau khi phân hóa sẽ sinh ra tuyến thể, tuyến thể của Omega sẽ hoàn toàn phát triển và cực kỳ mẫn cảm, bị Alpha cắn vào, tin tức tố của Alpha sẽ tồn lưu lại dưới tầng da một khoảng thời gian khá dài, đây là quá trình đánh dấu, những Alpha khác thấy Omega đã bị đánh dấu sẽ không dễ dàng tới gần.

Đương nhiên, thời gian tin tức tố tồn lưu lại cũng khoảng 1 tháng, nó sẽ chậm rãi biến mất, Omega lại có thể tiếp thu người khác đánh dấu.

Nhưng nơi đó của Alpha lại chưa hoàn toàn phát triển, cũng sẽ không chịu được người khác đánh dấu, nếu tùy tiện cắn vào, bị tin tức tố của Alpha khác xâm nhập nơi đó sẽ trở nên sưng đỏ, phải một tuần sau mới có thể biến mất.

Đặc tính này đã biến thành phương thức vũ nhục của Alpha.

Nơi cổ kia không dễ dàng che giấu, một khi bị Alpha khác cắn, sẽ bị người cười nhạo, bị khinh thường, rất nhiều sự kiện bạo lực học đường đều phát sinh từ việc ác ý đánh dấu này.

Nhưng đối với những cặp đôi A A thì thứ này lại có thể được coi là một loại tình thú.

Đặc biệt là khi vận động trên giường, tin tức tố A A bài xích lẫn nhau, vốn dĩ đã rất khó chịu nhưng vì yêu nhau, khó có thể tự ức chế, Alpha chiếm thượng phong sẽ nhịn không được cắn một cái vào tuyến thể của Alpha yếu thế hơn, nơi bị Alpha cắn sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ một cơn gió lướt qua cũng sẽ nhịn không được mà run rẩy.

Sở Thao sợ người kia muốn cắn thật cho nên nhanh chóng đẩy Giang Thiệp ra, nhưng không cẩn thận hít vào một miệng đầy bụi bặm, nhịn không được bắt đầu kịch liệt ho khan.

Giang Thiệp cũng không dám đùa giỡn, vội vàng vỗ vỗ vào lưng cậu, nhíu mày nói:

"Có phải cậu sinh bệnh hay không?"

Sở Thao che miệng ho tới cong người xuống, mãi sau mới lẩm bẩm nói:

"Dường như có chút."

Đích xác tinh thần của cậu không tốt lắm, ho khan kịch liệt, làm cho huyệt thái dương cũng hơi hơi phát đau.

Giang Thiệp đỡ cậu:

"Đi tới phòng y tế."

Sở Thao lắc đầu:

"Không cần đâu, sắp vào học rồi."

Cậu không yếu ớt như vậy cũng không có thói quen mới bị bệnh một chút đã phải tới bệnh viện, chỉ cần qua ngày, uống thêm vài viên thuốc, nhất định sẽ tốt lên.

"Tiết sau là tiết ngữ văn, là môn cậu học tốt nhất thì lo lắng cái gì."

Giang Thiệp khăng khăng muốn đưa cậu tới phòng y tế.

Sở Thao lại mím môi nhìn vào mắt Giang Thiệp:

"Nhưng lại không phải là môn cậu học tốt nhất."

Giang Thiệp giật mình. Sở Thao có thể nhận thấy được, trong khoang thời gian này Giang Thiệp dụng công hơn so với trước kia.

Trong giờ học cũng có lúc y không hiểu bài giảng, lại buồn ngủ nhưng sẽ cưỡng bách mình mở to mắt, nghe không được thì sẽ làm bài, bài tập nào không biết cũng sẽ không sao chép bài Sở Thao. Thật ra là có chép nhưng y cũng sẽ xem lại, có chỗ nào không hiểu sẽ hỏi cậu.

Cậu biết Giang Thiệp thật sự muốn tự mình làm được những đề bài đó, chỉ tiếc là trước đó đã bỏ phí rất nhiều thời gian, lỗ hổng kiến thức quá nhiều, hiện tại để bù lại sẽ rất phí tâm phí lực.

Nhưng chỉ cần có tâm muốn học hành thì tóm lại là có tiến bộ rồi, Sở Thao nhận thấy điểm này cho nên bắt đầu bất động thanh sắc giúp đỡ Giang Thiệp.

Cậu đem những ghi chép, bài giảng trước kia của mình đưa cho Giang Thiệp tham khảo, đem những dạng đề thi trọng điểm sao chép lại một phần cho y, lôi kéo y cùng học tập.

Dù có nghỉ tiết ngữ văn này thực sự không ảnh hưởng tới tiến độ học của Sở Thao, có đôi khi cậu cũng làm bài tập môn khác trong giờ ngữ văn. Nhưng Giang Thiệp thì cần phải nghe giảng.

Ngữ văn cùng tiếng Anh là những môn yêu cầu sự tích lũy, yêu cầu mưa dầm thấm đất, ngày đêm hun đúc, không giống như những môn khoa học tự nhiên chỉ cần nỗ lực nhớ công thức cùng suy nghĩ logic là có thể thấy được hiệu quả.

Vốn dĩ tiếng Anh của Giang Thiệp không tồi, vì dù sao nhà y cũng có tiền, ông Giang Thích Phong lại có không ít bạn bè ngoại quốc, từ nhỏ Giang Thiệp đã được tiếp xúc cho nên có thể giao tiếp nói chuyện lưu loát, ngữ cảm của y không thành vấn đề chỉ kém chút về ngữ pháp.

Nhưng môn ngữ văn của Giang Thiệp là một uy hiếp triệt để, chín loại đề, y nghiêm túc làm còn hỗn loạn hơn tùy tiện trả lời, viết văn càng rối tính rối mù, trong đầu còn không phân biệt được sự khác nhau giữa Einstein, Edison hay Trương Hải Địch và Lỗ Tấn....

Cho nên từ giờ tới trước khi thi đại học, Sở Thao đều không muốn Giang Thiệp bỏ lỡ một tiết nào cả.

Giang Thiệp thở dài một hơi nói:

"Tôi đưa cậu tới phòng y tế sau đó tôi về lớp học được chưa."

Mí mắt Sở Thao khẽ run lên, cuối cùng cũng đồng ý.

Cậu cảm thấy mình không có việc gì, nhưng dường như thuốc uống lần này không có hiệu quả như trước, đã uống hơn 1 ngày nhưng vẫn chưa thấy khỏe lên, cả người đều mệt mỏi không thoải mái.

Có lẽ tới phòng y tế đổi loại thuốc mới, sẽ khỏe nhanh hơn.

Giang Thiệp đẩy cửa phòng ra, lôi kéo Sở Thao đi ra.

Đái Văn Giản đi ra từ buồng vệ sinh, đang nhảy nhót chạy về phòng học thì liếc mắt một cái nhìn thấy Giang Thiệp và Sở Thao đi từ căn phòng nhỏ ra.

Sở Thao còn cúi đầu, ho khan nhè nhẹ, để mặc Giang Thiệp kéo tay áo cậu. Sở Thao thấp hơn Giang Thiệp một chút, cũng gầy hơn Giang Thiệp một chút, còn thanh tú hơn Giang Thiệp một chút.

Là em trai song sinh của Sở Tinh Ninh thì giá trị nhan sắc làm sao có thể kém được, cậu đứng ở nghịch sáng, làn da trắng nõn tinh tế tới mức sáng lên.

Đái Văn Giản hoảng hốt cảm thấy Sở Thao đẹp theo một cách rất riêng, đứng chung một chỗ với Giang Thiệp nhìn như hai người yêu nhau.

Nhưng rất nhanh hắn tự vỗ đầu mình, nhất định là hắn điên rồi, Sở Thao là Alpha, còn là một Alpha có giá trị vũ lực nghịch thiên, tung quyền có thể đánh ngã Bàng Tài, đá chân có thể hạ gục đại ca của trường giáo dưỡng, là đại Boss.

Còn Thiệp ca cũng không phải bình thường, đại ca của 12 trường cao trung Hoài Nam đâu phải thổi phồng đâu.

Nếu tin tức tố của hai người này xung đột, ai biết trường học có bị phá hủy hay không.

Hơn nữa Thiệp ca hẳn là thích loại Omega mềm mại yêu kiều như Tô Cảnh Đồng kia. Chút mơ hồ về quan hệ giữa hai người bị Đái Văn Gian tự chôn vào trong lòng, chỉ lẩm bẩm đi vào lớp. Tới tận khi chuông reo vào tiết hắn cũng chưa thấy Sở Thao và Giang Thiệp trở về.

Bọn họ đang ở phòng y tế.

Sau khi Sở Thao xếp số chờ khám, cậu kiên trì đẩy Giang Thiệp trở về lớp nhưng Giang Thiệp nhất quyết không đi.

Thật vất vả chờ tới lượt cậu, Sở Thao chỉ có thể mang theo Giang Thiệp đi vào. Cô giáo nhướng mày nhìn thoáng qua Giang Thiệp:

"Ồ, tôi chỉ thấy các bạn nữ sẽ cùng đi vào phòng y tế đây lần đầu tiên thấy có bạn nam đi cùng đó."

Sở Thao yên lặng cắn môi dưới, có chút xấu hổ.

Giang Thiệp không biết xấu hổ cười ha ha nói:

"Đây thì có là gì ạ, hai chúng em còn ngủ chung đó."

Sở Thao tức giận nói: "Cút đi!"

Cô giáo cũng không nghĩ nhiều, nam sinh ở tuổi này luôn thích trêu đùa lẫn nhau. Cô kiểm tra Sở Thao một hồi rồi hỏi cậu dùng những loại thuốc gì.

"Không được rồi, em là bị cảm mạo, thuốc em đang dùng chỉ chữa cảm nhẹ thôi, không có hiệu quả nhiều, tôi sẽ viết lại đơn thuốc cho em."

Sở Thao khách khí nói:

"Cảm ơn cô ạ."

Cô giáo nghiêng đầu nhìn Giang Thiệp:

"Vậy cậu bạn cùng ngủ kia, đi giúp em ấy lấy thuốc đi, cầm lấy đơn thuốc này, còn em thì tôi sẽ đo huyết áp cho em."

-----------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.