Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 22






Triệu a di có thể hiểu lầm hay không tạm thời không nói, Tư Ngữ hiện giờ đang bị sốc.

Nàng vẫn luôn cho rằng Lục Tịch là người cao lãnh không dính khói lửa phàm tục, không nghĩ tới lại có thể sẽ nói ra lời cợt nhả “Rên lúc lên giường” như vậy!

Rõ ràng là lời cợt nhả, lại bị Lục Tịch nói rất nghiêm túc, thần thái kia, ngữ khí kia, tựa như đang nói “Thời tiết hôm nay thật đẹp”, trong đứng đắn lại có một cỗ cảm xúc ái muội vi diệu.

Mặc kệ Lục Tịch cố ý hay vô tình, ít nhất Tư Ngữ cảm thấy là ái muội, bởi vì chưa từng có người nói như vậy với nàng!

Tư Ngữ ngơ ngẩn nhìn cô, đầu óc đột nhiên hỗn loạn.

Chiều nay tập nhảy cùng nhóm người kia, lúc nghiêng người Tư Ngữ không cẩn thận vặn phải eo, lúc ấy thật sự đau đến mức nước mắt nàng cũng phải tuôn ra, lại không muốn đám Tiểu đệ đệ kia lo lắng, nàng vẫn luôn miễn cưỡng cười vui nói chuyện như không có việc gì.

Trên đường đi bệnh viện nàng chịu đựng, trở về nhà cũng còn chịu đựng, cho đến lúc vừa rồi Lục Tịch giúp nàng xoa thuốc, mới rầm rì kêu hai tiếng.

Nàng muốn cho Lục Tịch biết nàng rất đau, vì làm cho Lục Tịch đau lòng, cho nên cố ý kêu ra vẻ một chút, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Lục Tịch nói nàng giống như rên lúc lên giường!

Rên lúc lên giường là kêu như thế sao???

Trước kia Tư Ngữ đã từng diễn qua rất nhiều nhân vật, nhưng cũng chưa bao giờ diễn loại rên lúc lên giường này....

Ngày thường rất biết ăn nói Tư Ngữ đột nhiên không biết nói gì, mở miệng, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Suy nghĩ của cô sao lại không thuần khiết như vậy.”

Lục Tịch bất động thanh sắc mà nói: “Đó là bởi vì cô kêu đến mức không thuần khiết.”

Tư Ngữ: “...”

Nàng chỉ là tùy tiện kêu kêu, như thế nào lại không thuần khiết....

Có lẽ là bởi vì nửa người trên không có gì che chắn, lại bị gió điều hòa thổi qua, Tư Ngữ đột nhiên sinh ra một tia cảm xúc thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lãnh của Lục Tịch, vội vàng quay đầu lại, cắn góc chăn, gò má hơi nóng lên.

Sau đó hai người không nói chuyện nữa.

Trong phòng an tĩnh đến mức có chút quỷ dị.

Nước thuốc nóng rát tiếp xúc vào chỗ đau, Tư Ngữ không dám tiếp tục kêu ca. Cho đến khi Lục Tịch xoa thuốc giúp nàng xong, giúp nàng kéo quần áo xuống, nàng mới một lần nữa tìm về thanh âm của mình, xấu hổ mà nói: “Cảm ơn.”

Triệu a di đã hâm nóng đồ ăn xong.

Lục Tịch kỳ thật không đói bụng, nhưng không muốn cô phụ ý tốt của Triệu a di, vẫn đi xuống ăn.

Tư Ngữ đi cầm điện thoại mới phát hiện hết pin, liền lấy đồ sạc, sau khi khởi động máy thì nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, là mấy giờ trước Lục Tịch gọi cho nàng, nàng bỗng ngẩn người.

Lục Tịch kéo số của nàng ra khỏi sổ đen?

Tư Ngữ gọi lại.

Lục Tịch mới vừa tắm rửa xong, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường vang lên, nhìn thấy cuộc gọi đến hiện tên Tư Ngữ, nghĩ đến thương thế trên eo của nàng, ấn nút nghe điện.

“Alo?”

Đây là lần đầu tiên Tư Ngữ trực tiếp trò chuyện với Lục Tịch, đối phương mới chỉ nói một chữ, nàng đã cảm thấy lỗ tai có chút ngứa.

Thanh âm Lục Tịch ngày thường đều là lạnh như băng, sau khi qua điện thoại lại có chút ấm áp, làm người khác cảm thấy không rõ ràng.

Tư Ngữ định thần lại, hỏi: “Hôm nay cô gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?”

Lục Tịch hơi chần chờ, nói: “Không có việc gì.”

“Nga.” Phòng của hai người chỉ cách vài bước chân lại phải gọi điện thoại, ngẫm lại thật là kỳ quái. Tư Ngữ đột nhiên không biết nên nói cái gì, gãi gãi đầu nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có việc gì là tốt rồi, ngủ ngon.”

“.... Ngủ ngon.”


Cuộc trò chuyện không thể hiểu nổi.

Tuy rằng bác sĩ nói không có thương tổn đến gân cốt, lại dặn dò nàng mấy ngày này không được vận động kịch liệt, tập nhảy cũng không được, Tư Ngữ chỉ có thể ngồi ở nhà xem kịch bản.

Nhóm Tiểu thịt tươi biết nàng bị thương, một đám nhắn tin hỏi thăm. Tư Ngữ theo thứ tự trả lời xong, chuẩn bị buông điện thoại tiếp tục xem kịch bản, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Lục Tịch kéo số điện thoại của nàng ra khỏi sổ đen, không biết WeChat có thế không?

Nữ phụ ghim tài khoản của Lục Tịch ngay dòng đầu tiên, Tư Ngữ không cần tìm trong danh sách, trực tiếp click mở, thử gửi một cái sticker qua.

Không có dấu chấm than màu đỏ, tin nhắn gửi đi thành công!

Bên kia, Lục Tịch đang nghe Trần Nghiên hội báo công việc hằng ngày, thình lình nghe được tiếng vang của điện thoại, cầm lấy xem.

Tư Ngữ: “[ Sắc mị mị ].”

Sticker linh tinh gì đây....

Lục Tịch muốn làm bộ không nhìn thấy, lại phát hiện trên màn hình hiển thị “Đối phương đang nhập”, đợi nửa ngày cũng không thấy được tin nhắn thứ hai, nghĩ nghĩ, gửi một cái dấu chấm hỏi qua.

Lục Tịch: “?”

Tư Ngữ vắt hết óc không biết nên nói cái gì, nhìn thấy cái dấu chấm hỏi này, theo bản năng trả lời: “Không có việc gì [ Mỉm cười ].”

Lục Tịch: “....”

Tư Ngữ không nghĩ để Lục Tịch cho rằng nàng không có việc gì làm, linh cơ vừa động, vội voice một đoạn: “Chỉ là muốn nhắc nhở cô phải kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, đừng khiến thân thể mệt muốn chết nha, yêu cô moah moah ~”

Lục Tịch không có mở loa, chỉ là trong văn phòng rất an tĩnh, câu nói này rất rõ ràng tiến vào lỗ tai của cô, nghe thấy câu cuối cùng là “Moah moah”, khóe mắt nhảy dựng.

Cô không có trả lời, rời khỏi giao diện WeChat, đặt điện thoại lên trên mặt bàn, nói với Trần Nghiên: “Tiếp tục.”

Trần Nghiên cũng nghe thấy giọng nói rồi, còn nghe ra là giọng của Tư Ngữ, cô bất động thanh sắc rũ mắt xuống, tiếp tục hội báo công việc.

Tư Ngữ không biết Lục Tịch vì sao lại đột nhiên kéo nàng ra khỏi sổ đen, liên hệ với lúc trước nghe thấy Lục Tịch bảo Lục Vi không cần phải đối nghịch với mình, còn có tối hôm qua Lục Tịch giúp nàng xoa thuốc, nàng cảm thấy Lục Tịch hẳn là không chán ghét nàng.

Chỉ là không chán ghét không đại biểu cho thích.

Muốn làm cho Lục Tịch thích nàng, hơn nữa yêu nàng, Tư Ngữ cảm thấy chặng đường còn rất xa.

Có trường hợp thất bại của nữ phụ, Tư Ngữ phỏng đoán Lục Tịch hẳn là rất không thích bị người khác dính lên, cho nên trừ phi tất yếu, nàng sẽ không đi quấy rầy Lục Tịch.

Mấy ngày sau, eo Tư Ngữ tốt hơn, lại đi tập nhảy Street Dance cùng với nhóm Tiểu thịt tươi.

Ngày 1 tháng 8, Tư Ngữ nhận được thông báo vào đoàn phim.

"Người mỉm cười" là bộ phim nửa vườn trường nửa đô thị tình duyên, phải đi đến thành phố H quay chụp.

Trước một ngày vào đoàn phim, Tư Ngữ cùng Lục Tịch về Lục gia ăn cơm.

Lục lão phu nhân rất luyến tiếc việc nàng phải đi, lại không muốn chậm trễ nàng đi đóng phim, lôi kéo tay nàng thở ngắn than dài.

Tư Ngữ dỗ dành bà: “Con chỉ đi có hai ba tháng, quay phim xong liền trở về với bà. Nếu bà nhớ con thì gọi điện thoại cho con.”

“Ai, chân bà thế này không có tiện đi đâu, bằng không liền có thể đi xem con.”

Đầu Tư Ngữ ghé vào trên đùi bà, hít hít cái mũi, nhẹ giọng nói: “Bà phải chăm mát xa, chăm ăn cơm, chờ con trở lại.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Nghiên lái xe đến đây đón Lục Tịch đi sân bay, nhìn thấy Tư Ngữ và Lục Tịch cùng đi ra khỏi biệt thự Lục gia, cô một chút cũng không kinh ngạc.

Tư Ngữ cười khanh khách chào hỏi cô: “Sớm a.”

“Tư tiểu thư.” Trần Nghiên thấy bên chân cô để một cái vali hành lý lớn, chủ động đến lấy.

Tư Ngữ lại nói: “Không cần, tôi tự mình lái xe, không đi cùng các cô.”

Lục Tịch nhìn nàng một cái, không nói gì.

Trần Nghiên vẫn không thể xác định được các nàng rốt cuộc có quan hệ gì, bất quá rất hiển nhiên quan hệ không đơn giản, giữ kín không nói ra hẳn là có ẩn tình, Trần Nghiên thức thời không có đi hỏi nhiều.

Lục Tịch cũng đi đến thành phố H, là người đầu tư cô cũng phải đi tham gia lễ khởi động máy. Cô và Tư Ngữ đi cùng chuyến bay, chẳng qua một người ngồi khoang hạng nhất, một người ngồi khoang doanh nhân.

Tư Ngữ không muốn đi cùng các cô, chủ yếu là sợ phiền phức.

Lúc trước nữ phụ kết hôn với Lục Tịch là vì mục đích thương mại, nói sau hai năm liền ký giấy giải trừ hôn ước, cho nên vẫn luôn không công bố với bên ngoài.

Tư Ngữ cũng có tâm tư riêng không muốn công khai. Nếu người khác biết nàng là phu nhân tổng tài Quang Ảnh, đều sẽ bát quái đến thân phận của nàng, còn ai sẽ chú ý đến phim nàng đóng?

Lần trước Chu Kỳ nói chiếc xe kia của nàng quá rêu rao, Tư Ngữ đành phải đi mượn chiếc xe cũ màu đen thông dụng của đầu bếp Tạ, đặt vali hành lý vào trong cốp xe, lái xe đi đến sân bay.

Hai giờ sau máy bay tiếp đất, Tư Ngữ ngồi xe bảo mẫu mà đoàn phim cung cấp đến khách sạn.

Dưới trướng của Chu Kỳ chỉ có một người nghệ sĩ là Tư Ngữ, nghĩ nàng là lần đầu tiên đi đóng phim, đi cùng nàng đến thành phố H, còn an bài cho nàng một trợ lý lo về sinh hoạt, kêu là Tiểu Hạ.

12 giờ đúng là lễ khởi động máy bắt đầu, không có gì to lớn, chỉ là thắp hương bái Phật, cầu nguyện cho quay phim thuận lợi rating cầu vồng.

Đạo diễn Tiền Lỗi muốn mời Lục Tịch chụp ảnh cùng bọn họ, Lục Tịch cự tuyệt.

Lục Tịch là người đầu tư phim "Người mỉm cười", lại một chút cũng không giống như là người đầu tư, nếu không phải cô mặc quần áo theo chức nghiệp, người khác còn tưởng rằng cô là minh tinh nào đó.

Bởi vì vẻ ngoài cùng khí chất quá mức xuất chúng, tất cả mọi người đều nhịn không được nhìn cô.

Có mấy diễn viên trước sau đi tìm Lục Tịch chụp ảnh, đều bị cự tuyệt.

Lần trước Lục Tịch đưa Lương Dư Phỉ trở về đã bị người khác chụp được, còn lên hot search, thân phận bị bàn tán. Tuy rằng ban truyền thông đã xóa hết ảnh chụp, nhưng trên mạng vẫn thảo luận thân phận của Lục Tịch rất lâu.

Vì để tránh lại phát sinh chuyện như vậy, biện pháp tốt nhất chính là không cho chụp.

Không có người nào còn dám đi quấy rầy Lục Tịch, ngầm châu đầu ghé tai trộm nghị luận.

“Lục tổng thật đẹp a, tôi chưa từng thấy qua minh tinh nào lớn lên đẹp như cô ấy.”

“Đúng vậy, quá đẹp, hơn nữa còn rất cao lãnh, tôi cũng không dám nhìn cô ấy.”

“Thật không biết là nhân tài như thế nào mới xứng đôi với Lục tổng.”

“Lần trước Dư Phỉ cùng Lục tổng còn lên hot search.” Có người đẩy đẩy Lương Dư Phỉ đang phát ngốc, “Làm bạn gái tai tiếng của Lục tổng một phen, có cảm thấy rất sảng hay không?”

Từ lúc Lục Tịch tiến vào khách sạn, đôi mắt của Lương Dư Phỉ liền dính ở trên người Lục Tịch không có dời đi một phút nào, đột nhiên bị người khác điểm danh, cô bừng tỉnh hoàn hồn, nhỏ giọng mà nói: “Đều là tin đồn cả, không cần nói bậy.”

Hai người chế nhạo kia cười rộ lên.

Lương Dư Phỉ ngoài miệng nói không cần, kỳ thật nội tâm đã sớm sông cuộn biển gầm, ước gì mấy người kia nói thêm nhiều lời nữa về chuyện cô cùng Lục Tịch.

Hai người kia lại không nói tiếp, rốt cuộc Lục Tịch là người đầu tư, không phải là người có thể tùy tiện phê bình.

Sau khi lễ khởi động máy kết thúc là đến tiệc ăn mừng khởi động máy, cũng không có chính thức, chỉ là ăn ăn uống uống, xem như là liên hoan của đoàn phim.

Có rất nhiều người đi qua kính rượu với Lục Tịch, Lục Tịch chỉ tượng trưng nhấp một ngụm.

Lương Dư Phỉ thấy ai đến cô cũng không cự tuyệt, lấy hết dũng khí đi qua.

“Lục tổng.” Lương Dư Phỉ nở nụ cười hoàn mỹ đã luyện tập hơn 800 lần, giơ chén rượu trong tay lên, nói: “Em có thể kính rượu với chị được không?”


Hôm nay Lương Dư Phỉ ăn mặc rất quy quy củ củ, trang điểm hơi nhạt khiến khuôn mặt thêm phần sạch sẽ xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài.

Lục Tịch chạm cốc cùng cô.

Chén rượu phát ra tiếng thanh thúy “Đinh” một cái, Lương Dư Phỉ xuyên thấu qua thủy tinh nhìn dung nhan tuyệt mỹ của cô, tim đập chậm nửa nhịp, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy cô uống thống khoái như vậy, Lục Tịch không khỏi nghĩ đến lần liên hoan hôm đó, khi đó Lương Dư Phỉ kính rượu với cô cũng là như thế này, lưu loát hào phóng.

Tóm lại so với lúc mặc áo tắm kia thuận mắt hơn rất nhiều.

Lục Tịch nhấp một ngụm rượu, nghĩ đến cô là nữ chính bộ phim này, có nề nếp mà nói: “Bộ phim này Quang Ảnh đầu tư không ít, đạo diễn Tiền rất xem trọng em, đóng phim cho tốt.”

Lương Dư Phỉ nỗ lực khắc chế vui mừng như điên trong lòng, ra vẻ rụt rè cười nói: “Em sẽ nỗ lực.”

“Dư Phỉ, lại đây một chút!” Cách đó không xa Trương Tư Khải đang gọi cô.

Trương Tư Khải ở trong "Người mỉm cười" đóng vai nam chính, Lương Dư Phỉ không biết hắn vì sao lại muốn gọi mình qua đó, cô còn chưa có nói chuyện đủ với Lục Tịch, muốn làm bộ không nghe thấy.

Lục Tịch nhắc nhở cô: “Có người gọi em.”

Lương Dư Phỉ ở trong lòng mắng Trương Tư Khải một lần, trên mặt lại treo nụ cười không chê vào đâu được, nói: “Em đi trước.”

Lục Tịch hơi hơi gật đầu, từ đầu đến cuối trên mặt không có bất kì biểu tình dư thừa, ánh mắt nhàn nhạt từ trên mặt cô dời đi, cuối cùng ngừng ở vị trí nào đó.

Lương Dư Phỉ theo ánh mắt của cô nhìn qua, liền nhìn thấy Tư Ngữ đang đứng vùi đầu chọn đồ ăn, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang.

Lại là người phụ nữ đáng giận này!

Càng đáng giận hơn chính là, Lục Tịch vẫn luôn nhìn nàng!

Lương Dư Phỉ bỗng nảy ra ý hay, lúc đi ngang qua bên người Lục Tịch, cô “Ai da” một tiếng, không cẩn thận ngã vào dưới chân Lục Tịch.

Lục Tịch theo bản năng lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn thấy mặt cô lộ vẻ thống khổ, vội ngồi xổm xuống đỡ cô: “Không sao chứ?”

Mày đẹp Lương Dư Phỉ nhíu lại, mắt rưng rưng, cô bám vào cánh tay Lục Tịch đứng lên, nhu nhược đáng thương mà nói: “Có khả năng trẹo chân rồi.”

Lục Tịch không có suy nghĩ sâu xa, đỡ cô đi đến ghế dựa bên cạnh ngồi.

Tư Ngữ mới vừa nhét một miếng kiwi vào trong miệng, nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua, nhìn thấy Lương Dư Phỉ ôm cánh tay Lục Tịch giả bộ làm Lâm Đại Ngọc*, nàng nhíu nhíu mày, buông đĩa đi qua đó.

(*) Chú thích: Lâm Đại Ngọc là nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng. Nổi bật là tâm hồn đa sầu đa cảm, mong manh như giọt pha lê dễ vỡ.

Lục Tịch không có thói quen tiếp xúc chân tay với người xa lạ, sau khi đỡ cô ngồi xuống liền buông lỏng tay ra.

Lương Dư Phỉ hơi tiếc nuối.

Cú ngã của cô có động tĩnh không nhỏ, trợ lý lập tức chạy tới.

Lúc Tư Ngữ đến gần thì nghe được trợ lý Lương Dư Phỉ là Hiểu Yến nói: “Còn có thể đi được không? Muốn đến bệnh viện không a?”

Lương Dư Phỉ nhìn Lục Tịch, nói “Cảm ơn Lục tổng” xong mới trả lời trợ lý: “Không có việc gì, ngồi một chút là ổn.”

Hiểu Yến ngồi xổm xuống xoa chân giúp cô.

Những người khác cũng vây lại đây.

Lục Tịch thấy cô xác thật không có việc gì, đi ra khỏi đám người, lúc xoay người thiếu chút nữa đụng vào Tư Ngữ.

Từ lúc lễ khởi động máy bắt đầu đến bây giờ, Tư Ngữ vẫn luôn cùng Lục Tịch giả bộ làm người xa lạ.

Tư Ngữ nhìn Lương Dư Phỉ bị vây quanh, tấm tắc miệng, nói: “Sàn nhà phẳng như vậy cũng có thể té ngã, chẳng lẽ là bởi vì Lục tổng quá đẹp, nhìn thấy cô chân cô ta mềm đi?”

Lục Tịch nhíu mày.

Tư Ngữ câu môi cười, ý cười lại không đạt đến đáy mắt, ngửa đầu nhìn cô: “Lục tổng là người thông minh, hẳn là hiểu ý của tôi?”

Lục Tịch thật đúng là không hiểu, nhưng cũng không hỏi nàng.

Chuyện ở công ty có quá nhiều, Lục Tịch không ở lại lâu, lúc rời khỏi khách sạn hỏi Trần Nghiên: “Cô ấy rốt cuộc có ý tứ gì?”

Trần Nghiên suy tư một lát, nói: “Có thể là ghen đi.”

Ghen? Lục Tịch trong lòng mặc niệm cái từ này, hoảng hốt nghĩ tới trước kia.

Tư Ngữ hơi tí là ghen, hơn nữa mỗi lần đều ăn giấm một cách không thể hiểu được. Rõ ràng các nàng không có tình cảm, trong hợp đồng cũng ước định rõ không được can thiệp vào sinh hoạt của đối phương, Tư Ngữ lại luôn phá hư quy tắc, không cho phép cô cùng người phụ nữ này ăn cơm, không cho phép nói chuyện với người phụ nữ kia. Lục Tịch không muốn nghe, nàng liền khóc lớn đại náo, hoặc là đập vỡ đồ vật rống to kêu to.

Một đoạn thời gian gần đây, Lục Tịch cũng chưa thấy Tư Ngữ náo loạn gì với cô, cho nên khi nghe được cái từ “Ghen” này cảm thấy có chút xa lạ.

Vì sao lại ghen, là bởi vì cô vừa mới uống rượu với Lương Dư Phỉ, hay là bởi vì đỡ Lương Dư Phỉ?

Trước kia mỗi lần Tư Ngữ ghen, Lục Tịch đều cảm thấy người phụ nữ này vô lí không chịu được, nhưng lúc này đây, cô thế nhưng bởi vì một câu nói ba phải của Tư Ngữ mà bắt đầu mê man.

Không chờ nghĩ kỹ, Lục Tịch đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vẫn còn ảo não.

Các nàng là hợp đồng kết hôn, không nói chuyện tình cảm, Tư Ngữ ăn hay không ăn giấm thì có quan hệ gì với cô?

Áp xuống những cái suy nghĩ không thể hiểu được xuống đáy lòng, Lục Tịch lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vô tình, nói: “Đi thôi.”

Tiệc còn chưa tàn.

Tư Ngữ nghĩ tới Lương Dư Phỉ sẽ làm hồ ly tinh, nhưng không nghĩ tới người này ngày đầu tiên đã không an phận. Cái gì mà ngã xuống dưới chân, còn không phải là vì muốn câu dẫn Lục Tịch?

Lương Dư Phỉ ngụy trang giống như đóa bạch liên hoa, hơn nữa thiết lập của nguyên nữ chính rất tốt, mọi người đều rất thích cô.

Nhưng về phần Tư Ngữ, bởi vì lúc trước có phong ba “Đoạt vai diễn”, còn có những lời đồn chưa được làm sáng tỏ như “Đi cửa sau” “Không có kỹ thuật diễn”, mọi người đối đãi với nàng đều không phải rất thân thiện.

Tư Ngữ cũng không nghĩ lấy mặt nóng đi dán mông lạnh, cùng Tiểu Hạ ngồi ở trong một góc yên lặng ăn đồ ăn.

Tiểu Hạ không bình tĩnh như nàng, vài lần muốn nói lại thôi.

Tư Ngữ thấy cô nghẹn đến mức khó chịu, nói: “Muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng.”

Tiểu Hạ ấp úng mà nói: “Vừa rồi em đi toilet, nghe thấy có mấy người nói bậy về chị.”

“Có phải nói tôi đi cửa sau không có kỹ thuật diễn, chờ ngày mai xem tôi chê cười đúng không?”

Tiểu Hạ lúng ta lúng túng gật đầu.

Tư Ngữ cười khẽ: “Em cũng nghĩ như vậy?”

Tiểu Hạ không ngừng lắc đầu, nói: “Chị Kỳ cho em xem đoạn video của chị, em cảm thấy chị rất lợi hại! Diễn còn tốt hơn Lương Dư Phỉ!”

“Suỵt ——” Tư Ngữ hạ giọng: “Nói nhỏ chút, đừng để cho người khác biết.”

Tiểu Hạ vội che miệng lại, thanh âm từ trong khe hở ngón tay tràn ra, khó nén nổi hưng phấn: “Ngày mai ‘bạch bạch bạch’ vả mặt bọn họ!”

Tư Ngữ “Phụt” cười.

Ngày hôm sau chính thức bắt đầu quay.

Sáng sớm Tư Ngữ đã bị kêu rời giường, đi theo đoàn phim vào địa điểm quay chụp —— Cao trung thành phố H.

Trường học đã nghỉ, đoàn phim mời không ít người tới diễn vai học sinh, nhóm Tiểu thịt tươi lúc trước tập nhảy Street Dance cùng Tư Ngữ cũng tới đây làm khách mời, liếc mắt một cái là nhìn thấy toàn là đầu người, ríu rít náo nhiệt.


Người nhiều tự nhiên miệng lớn.

“Oa, người kia thật xinh đẹp, cô ấy cũng là diễn viên chính sao?”

“Cô ta chính là Tư Ngữ đóng vai Trần Sương, còn lên cả hot search, cậu không biết sao?”

“Tôi không chơi Weibo. Cô ấy là người mới sao? Chưa từng thấy qua a, bất quá diện mạo cùng khí chất này, diễn vai Trần Sương tôi cảm thấy còn có thể.”

“Có thể cái rắm! Cô ta chưa từng học biểu diễn, cũng chưa từng đóng phim, chính là một bình hoa lớn lên đẹp mà thôi. Nghe nói là đi cửa sau vào đoàn phim.”

Những người đó không chút che giấu nào, tin đồn nhảm nhí truyền tới. Lúc ấy Tư Ngữ đang ở cùng nhóm Tiểu thịt tươi nói chuyện phiếm. Mọi người sợ nàng buồn, sôi nổi an ủi nàng, bảo nàng không cần để ở trong lòng.

Tư Ngữ cười mà qua, vứt bỏ tạp âm, quay đầu nhìn phim trường quay chụp.

Lương Dư Phỉ đang cùng Trương Tư Khải phối hợp diễn với nhau.

Nam nữ chính lần đầu gặp mặt, học sinh ngoan ngoãn Dư Tô lái xe đạp phanh không nhạy, đụng phải nam chính Trương Dạng, đem giày hàng hiệu mà Trương Dạng yêu nhất làm dơ, xin lỗi.

Trương Dạng không tiếp thu lời xin lỗi, còn ác ngôn ác ngữ với cô. Dư Tô cảm thấy hắn quá phận, vì thế hai người liền khắc khẩu với nhau như còn là học sinh tiểu học. Còn chưa có phân ra thắng bại, Trương Dạng nhận được điện thoại của anh em tốt kêu hắn đi đánh nhau, dưới tình thế cấp bách liền đoạt xe đạp của Dư Tô.

Một đoạn này không có gì khó khăn, chỉ là lời kịch nhiều, động tác nhiều, Lương Dư Phỉ cùng Trương Tư Khải phải quay đến mười lần mới qua.

Mười lần thì có bảy lần là bởi vì Trương Tư Khải làm cho NG*, Lương Dư Phỉ cười quá đà một lần, sai lầm hai lần.

(*) NG: Not good.

Kỹ thuật diễn của Lương Dư Phỉ còn chưa đủ thuần thục, nhiều lắm chỉ có thể tính là tự nhiên, lại đủ để Tư Ngữ khiếp sợ.

Người xuyên sách này lại có thể biết đóng phim!

Là tự mang bàn tay vàng, hay là đối phương cũng là diễn viên giống như nàng? Tư Ngữ không thể hiểu hết.

Sau khi quay xong, Tiền Lỗi nhận xét màn biểu diễn vừa rồi của hai người: “Tư Khải có chút dùng sức quá mạnh, phải giảm một ít. Dư Phỉ không có vấn đề gì, tiếp tục phát huy.”

Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên sách Lương Dư Phỉ đi đóng phim, lần đầu tiên mà đã được khen ngợi, trong lòng cô nở hoa, theo bản năng nhìn về phía Tư Ngữ bên ngoài, khóe miệng không tự giác treo lên nụ cười đắc ý, ánh mắt phảng phất như đang nói: Xem lát nữa chị làm như thế nào!

Tư Ngữ nghênh đón khiêu khích của cô, cười lạnh.

Chờ đến buổi chiều mới có phần diễn của Tư Ngữ, phối hợp cùng với Lương Dư Phỉ, địa điểm quay chụp từ bên ngoài chuyển vào khu dạy học.

Trước khi quay chụp, đạo diễn tới nói vài điều cần chú ý cho các nàng.

Tư Ngữ đóng vai Trần Sương bắt đầu là một nữ sinh ác bá, thích nam chính Trương Dạng, nghe nói lớp học của Trương Dạng có một nữ sinh xinh đẹp học tập lại tốt chuyển đến, luôn xum xoe với Trương Dạng, liền mang theo hai người chị em tới xem mặt.

Hai chị em diễn cùng Tư Ngữ mỗi người một câu lời thoại, chủ yếu vẫn là Tư Ngữ cùng Lương Dư Phỉ diễn.

Đạo diễn giảng từng ánh mắt động tác cho các nàng. Tuy rằng Tư Ngữ cảm thấy cảnh diễn này khá đơn giản nhưng nàng vẫn nghe rất nghiêm túc.

Lương Dư Phỉ có chút thất thần, tưởng tượng đến lát nữa Tư Ngữ không biết diễn sẽ bị đạo diễn mắng máu chó phun đầy đầu, cô hưng phấn đến mức nghe không ra đạo diễn đang nói cái gì.

“Được rồi, bắt đầu đi.” Nói xong Tiền Lỗi quay trở về trước máy quay.

Thư ký trường quay đập bảng đạo cụ: ""Người mỉm cười" cảnh thứ bảy lần một, bắt đầu!"

“Sương tỷ, nó chính là nữ sinh chuyển trường kia!”

“Loại người này cũng xứng làm hoa khôi? Còn không bằng một sợi tóc của Sương tỷ chúng ta.”

Hai chị em ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, Trần Sương đứng một bên vừa mỹ vừa lãnh, khoanh tay, liếc xéo người trước mặt, nói: “Cô chính là Dư Tô?”

Dư Tô hơi khẩn trương nắm chặt quai đeo balo, lại không muốn rụt rè: “Các cậu muốn làm sao?”

Hai chị em khinh thường cười rộ lên.

Thân thể Dư Tô hơi hơi run run.

Khóe miệng Trần Sương khẽ nhếch lên, xách cổ áo Dư Tô đang có ý đồ trốn tránh, đẩy người sát vào tường, rũ mắt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ sinh đang hoảng loạn vô thố, âm trầm mà nói: “Nếu còn dám câu dẫn A Dạng, tôi sẽ để cô ăn cũng không xong.”

Dư Tô: “...”

“Nghe hiểu không?!” Thanh âm nàng đột nhiên cất cao, từng câu từng chữ, lộ ra một cỗ tàn nhẫn không quan tâm đến ai.

“...”

“Cắt ——” Lương Dư Phỉ không có nói ra lời thoại tương ứng, Tiền Lỗi không thể không kêu dừng lại, “Dư Phỉ, cô phát ngốc cái gì.”

Lương Dư Phỉ nhìn Tư Ngữ trước mắt ánh mắt sắc bén, nghiễm nhiên thành một bộ dáng ác bá, cứng họng trong chớp mắt, nói: “Thật xin lỗi đạo diễn, tôi... Tôi quên lời.”

Tư Ngữ buông cô ra, vỗ vỗ tay.

Áp lực trên người buông lỏng, đôi mắt Lương Dư Phỉ trừng lớn nhìn người trước mắt, nghĩ thầm: Chị ta sao có thể biết đóng phim?!

Bất quá rất mau Lương Dư Phỉ liền phủ định ý nghĩ của mình. Một câu lời thoại mà thôi, không thể chứng minh được cái gì, Tư Ngữ chẳng qua là mèo mù đụng phải chuột chết.

Quay lần thứ hai.

Tư Ngữ biến thành ác bá lôi kéo tóc cô, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn, Lương Dư Phỉ sợ tới mức lại một lần nữa quên lời thoại.

“CMN, ai nói Tư Ngữ không biết diễn phim?”

“Đúng vậy đúng vậy, ánh mắt vừa mới nãy kia, vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, quả thật chính là Trần Sương trong truyện!”

“Ánh mắt xác thật rất đúng chỗ, biến thành một nữ ác bá.”

“Lương Dư Phỉ bị dọa đến mức choáng váng sao?”

***

Editor có lời muốn nói: Mấy chương gần đây toàn hơn 5000 chữ, edit mà hoa mắt quá @@. Nên các bạn vote mạnh lên nhé, cho mình có thêm động lực ~





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.