Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 13: Khách Đến Thăm Nhà





Edit: Kidoisme.

Tiết Lan khiếp sợ nhìn đi nhìn lại tin nhắn nhiều lần, vừa nhìn vừa xoa mắt, một lúc sau mới ngớ ra được lượng tin tức mới.

Nhưng...sao Đoàn Văn Tranh đến nhanh vậy?
Tự nhiên cậu lại nhớ đến Mập Mạp từng sỉ vả anh hay nói đùa...!
Có lẽ Đoàn Văn Tranh căn bản không ở ngoài, anh chỉ trêu cậu thôi...!
Tiết Lan như ma xui quỷ khiến đi đến cạnh cửa, nhìn vào cánh cửa đóng chặt, cậu làm như không có việc gì, hít sâu rồi mở ra.

Ngoài đó không có người.

Tiết Lan giật mình.

Đoàn Văn Tranh....thích đùa đến vậy sao? Cậu rũ mắt, cũng không biết là đang thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Lan đang định đóng cửa, bỗng nhiên có một bàn tay với những khớp xương thon dài vươn ra, ngăn cậu lại.

"Xem ra anh không được hoan nghênh rồi?"
Tiết Lan sửng sốt nhìn idol đột nhiên xuất hiện bất thình lình trước mặt.

Đoàn Văn Tranh mở rộng cửa đi vào, lại gần đánh giá gương mặt ngoại trừ dại ra thì chẳng có tí vui vẻ nào của Tiết Lan, thở dài: "Uổng công anh cố nài nỉ tài xế lái nhanh, đã thế còn chạy hồng hộc tới...!"
Mặt Tiết Lan đỏ lên, vội vàng nghiêng người mời anh vào cửa: "Em...em đi rót cho anh cốc nước...."
Dứt lời nhanh chóng gắn tên lửa chạy vào bếp.

Cậu....sao lại không chào đón Đoàn Văn Tranh được!!!...Lúc nãy vừa nhìn thấy anh, Tiết Lan phải ôm tim cho nó không nhảy ra ngoài nên chưa kịp phản ứng lại.

Có cái quan hệ tình địch của hai người chặn trước, việc Đoàn Văn Tranh chịu tiếp nhận ý tốt của cậu là chuyện không ngờ đến, thậm chí..Tiết Lan còn không dám mơ anh sẽ đến nhà cậu.

Cậu mang nước đến phòng khách, đã thấy Đoàn Văn Tranh đứng trước bàn nhìn đống ảnh chụp trên đó.


Phần lớn là....!
Khi còn bé, khi thi đấu, khi đoạt giải, khi bị phỏng vấn,...thậm chí còn có một phô mặt lạnh bị Tiết Lan mặc váy bắt chụp chung....!
Của Ôn Diễn?!
....!
Tiết Lan mang một nỗi sợ siêu to khổng lồ vội đứng chắn trước đống ảnh: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồiiii!!!"
Cậu cũng chả biết mình đang giải thích hiểu lầm cho chính cung hay hiểu lầm do bộ váy nữa.

Đoàn Văn Tranh không nhìn nữa, anh nhận lấy cốc nước Tiết Lan đặt cạnh bàn: "Hai người quen nhau sớm như vậy?"
Tiết Lan theo bản năng lắc đầu, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì lại gật đầu...cậu căn bản không quen biết Ôn Diễn, nhưng nguyên chủ thì khác...từ năm cấp hai cậu ta đã bắt đầu thích Ôn Diễn rồi.

Tuy nói là thế, nhưng thời gian hai người tiếp xúc không nhiều, hơn nữa Tiết Lan lại còn cố tình ngụy trang bản thân, lần tiếp xúc thân mật nhất cũng chỉ là sau trận thi đấu, cậu ta lôi kéo hắn đi chụp ảnh chung.

Vì vậy cho nên, Ôn Diễn mới coi Tiết Lan là một...cô bé khó chơi.

Tiết Lan nghĩ rồi lại nghĩ, giải thích lần nữa: "Trước đây em còn bé...làm nhiều chuyện hơi trẻ trâu...nhưng sau này em không thế, không dây dưa với Ôn Diễn nữa."
Cậu khóc không ra nước mắt, khó khăn lắm mới đạt được hiệp định quan hệ hòa bình hợp tác với Đoàn Văn Tranh, sao chưa đâu vào đâu đã bị anh chọc thủng quan hệ tình địch mất rồi...!
"Ừ." Đoàn Văn Tranh liếc mấy tấm ảnh trên tường: "Nếu đã như vậy, thì...."
Tiết Lan nhớ đến khi Đoàn Văn Tranh ghen trong tiểu thuyết, chắc chắc phải bảo đảm 800m quanh tình địch không có tế bào liên quan đến Ôn Diễn...!
"Giờ em cất liền!"
Tiết Lan vội vàng đem ảnh chụp cùng Ôn Diễn trên tường tháo xuống, ánh mắt liếc qua phô ảnh cậu đang mặc một chiếc váy đơn giản...Tiết Lan dứt khoát vác luôn, định ném chung để phi tang hết.

Sau khi rút hết xong xuôi, đang định tiêu hủy thì Đoàn Văn Tranh lại vươn tay rút ra tấm ảnh chụp riêng.

Tiết Lan vội vàng giành lấy.

Đoàn Văn Tranh nào có để cho bạn nhỏ như ý, anh nâng tay, giơ bức ảnh thật cao, vừa nâng vừa đánh giá bạn nhỏ mặt đỏ bừng bừng nhảy theo mình.

Kỳ thật Tiết Lan không lùn, nhưng Đoàn Văn Tranh cao gần 1m9, hơn nữa anh còn cố tình đưa cao cầu ngón tay, Tiết Lan có đi kéo chân cũng chẳng lấy được, ngược lại còn tí thì ngã ngào vào người anh.

Đoàn Văn Tranh thuận thế bám vào sau lưng cậu, giữ cho Tiết Lan đứng vững.


Cậu nhìn thấy hành động của anh, hơi áy náy, lễ phép đáp lại: "Cảm ơn."
Đoàn Văn Tranh hơi nhướn mày, ý cười càng tươi.

Bình thường anh trêu một câu liền đỏ mặt...giờ anh công khai ăn đậu hũ thì lại cảm ơn?
"Đẹp như vậy, ném đi quá đáng tiếc." Đoàn Văn Tranh cất kỹ ảnh: "Không phải em muốn cảm ơn anh sao? Lấy cái này dùng làm lễ gặp mặt đi."
"......" Tiết Lan dại ra: "Vừa nãy...." Anh nói là ngủ lại nhà em coi như cảm ơn mà?
"Em nói muốn cảm ơn sau lời mời, không tính!"
"....." Tiết Lan bị anh xoay như chong chóng, chỉ biết hỏi ngược lại: "Sao anh lại đến đây, không phải anh không đồng ý sao?"
"Vừa đúng lúc đi ngang qua thì lên chơi."
Tiết Lan vội vàng kéo ghế máy tính ra, ý bảo anh cứ ngồi tự nhiên.

Đoàn Văn Tranh tâm trạng khá tốt cũng nghe cậu, ánh mắt dừng ở tài khoản đột kích vì thăng cấp quá nhanh nên nhà sản xuất yêu cầu bổ sung các vật phẩm cần thiết.

"Chơi vị trí đột kích không tồi."
Lời khen bất ngờ ập đến của Đoàn Văn Tranh khiến Tiết Lan phấn khích không thôi.

Thế nhưng lông mày của cậu còn chưa kịp giãn ra liền nghe Đoàn Văn Tranh nói thêm: "Trình độ như thế không có khả năng là thiên phú? Em đã chơi bao nhiêu lâu rồi?"
Cậu biết ngay mà, Đoàn Văn Tranh đâu có đơn giản như cái mặt anh, việc hôm nay anh chơi với cậu lâu cũng không phải là vô duyên vô cớ.

[Ánh sáng tận thế] là một trò chơi có thể thông qua chơi các vị trí khác nhau để luyện tập, nguyên chủ Tiết Lan từ khi mới bắt đầu cũng chỉ chơi tài khoản Y tá, nếu Đoàn Văn Tranh hỏi cậu sao tự nhiên lại chơi đột kích, sao lại luyện đột kích hoặc là dùng tài khoản nào luyện đột kích...!
"Dùng tài khoản nào vậy?"
!!!
Tiết Tiên Tri.

Quả nhiên, Đoàn Văn Tranh mất công đến đây làm gameshow giải đáp thắc mắc.

Đừng có nói là anh thấy cậu vì biết Ôn Diễn chơi tài khoản đột kích nên mới đú theo, hoặc là đã từng chơi tài khoản của Ôn Diễn đấy nhé....!
Tiết Lan tự động viên mình phải bình tĩnh lại, trấn định đáp: "Em...thuê tài khoản."
"À?" Đoàn Văn Tranh giật mình: "Còn khá nhanh nhảu..."

"Dạ???"
"Thuê chỗ nào? Nhớ không chia sẻ anh với?"
"Ồ."
Tầm mắt Tiết Lan khẩn trương không chịu được, trên mặt thì lại bày ra vẻ lạnh lùng.

Nhưng Đoàn Văn Tranh trước sau vẫn cố định trên người cậu, thấy rõ vẻ co quắp của ai đó thì đong đầy ý cười.

Tiết Lan vội vàng chuyển đề tài: "Cố lên, em ở trại huấn luyện chờ anh."
"Được." Đoàn Văn Tranh đáp, thuận miệng hỏi tiếp: "Em có đi xem không?"
Tiết Lan vội trả lời: "Có đi."
Anh gật gật đầu, tiếp tục đào hố: "Cổ vũ ai?"
"Anh!!" Cứ nhắc đến Idol là Tiết Lan lại cực kỳ hưng phấn: "Anh nhất định sẽ lấy được quán quân, em đi để cổ vũ anh rồi chờ anh ở trại huấn luyện."
"Được rồi." Đoàn Văn Tranh đứng lên nhìn Tiết Lan như giáo viên đang nghe cậu học sinh nhỏ phát biểu, đáy mắt tràn đầy dịu dàng: "Vậy thì em nhất định phải cổ vũ cho thật tốt vào!"
Ngữ khí của anh cực kỳ ngả ngớn, làm như vô ý đến gần khiến cậu tự nhiên cảm thấy áp lực to lớn.

Tiết Lan theo bản năng cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của anh, theo động tác của Đoàn Văn Tranh lùi lại.

Anh liếc bạn nhỏ bắt đầu chơi trò con rùa, muốn đùa giỡn, càng bước theo cậu: "Trốn cái gì?"
Nhìn cậu cố gắng tránh né, cố gắng kéo căng khoảng cách giữa hai người, mặt đỏ bừng bừng đột nhiên lại trùng khớp với tay đột kích tránh mọi mưa bom bão đạn có những kỹ năng khiến người khác trầm trồ thán phục.

Hóa ra trong hiện thực cậu lại là người như vậy, vừa mềm vừa ấm, trêu vài câu đã mặt đỏ tai hồng khiến Đoàn Văn Tranh chỉ muốn nhào lên bắt nạt cho đỡ ngứa tay.

Anh đang định nói gì đó thì điện thoại lại reo lên.

Liếc mắt nhìn qua thông báo, sau đó ấn nút nhận.

"Áu áu Tranh ca!! Anh lên trang nhất ở diễn đàn game rồii đó!!!" Giọng nói hưng phấn của Mập Mạp từ di động truyền đến: "Bây giờ toàn bộ diễn đàn đều mắng anh nạt người yếu bi thảm há há!! Các anh nổi danh rồi, ngầu lắmmmm!!!"
"Vinh dự này lần sau nếu cậu muốn thì cho cậu."
Tiết Lan thừa dịp Đoàn Văn Tranh nói chuyện điện thoại vội vàng nới rộng khoảng cách giữa hai người, thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ Đoàn Văn Trang lại vươn tay, kéo cổ tay cậu lại.

Tiết Lan bị anh giữ chặt, nín thở cào tường ăn vạ.

Không nhích được má ơi.


Cậu hiểu rồi, anh nhất định là....phát hiện ra gì đó rồi đến đây để cắn cậu!!!
Nghĩ thế, Tiết Lan lại đứng cùng anh phân cao thấp, Đoàn Văn Tranh một tay cầm điện thoại, một tay giữ Tiết Lan nhìn cậu lăn lộn, trông cái dáng muốn ném điện thoại đi lắm rồi vì sợ người chạy mất.

Nhưng anh chẳng dùng sức mấy mà cổ tay Tiết Lan đã đỏ lừ.

Đoàn Văn Tranh ngạc nhiên, tưởng cậu không muốn anh chạm vào, vội vàng buông tay.

Anh vừa thả lỏng, Tiết Lan hóa thành tia chớp chạy đi mất.

Đoàn Văn Tranh sợ cậu giận, định qua xem thì thấy bạn nhỏ mặt đỏ bừng bừng đang đứng ở mép giường...trải chăn.

Đoàn Văn Tranh bật cười.

Mập Mạp hò vài tiếng cũng không thấy anh trả lời, hỏi: "Tranh ca, không phải anh bảo đi siêu thị mua gia vị về nướng BBQ cho em với Lão Thất hả? Sao anh đi lâu thế?"
Làm gì có cái gọi là Vừa đúng lúc đi qua, nhà Tiết Lan với quán net ngược đường nhau.

"Đêm nay có việc, không về." Đoàn Văn Tranh liếc qua người đang nghiêm túc trải chăn, khóe miệng nhếch lên: "Cậu cũng ăn ít thôi, giảm cân đi."
"???"
Đoàn Văn Tranh cúp máy, quay lại nhìn Tiết Lan.

"Giường của em hơi bé, chỉ có một cái chăn thôi, đêm nay chúng ta chịu một chút nhé." Tiết Lan thấy anh đã nói chuyện xong, gương mặt đã khôi phục bình thường: "Ngày mai chờ em đi trại tập huấn rồi, anh muốn ngủ thế nào thì ngủ."
"Ồ?" Đoàn Văn Tranh vẫn nhìn cậu: "Ngủ thế nào thì ngủ?"
Tiết Lan hơi giật mình, sau đó nghĩ lại thấy chẳng chỗ nào không đúng.

Cậu nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu.

Đoàn Văn Tranh đánh giá kỹ gương mặt ngây thơ của cậu, đáy mắt là một mảng đen tối không rõ nghĩa: "Anh nhớ kỹ rồi."
Tiết Lan còn đang tự hỏi anh nghĩ gì mà nhớ, đã thấy Đoàn Văn Tranh ngồi xuống ghế, giống như vừa nhớ ra điều gì, anh nói: "Em hiểu lầm rồi thì phải, đúng là anh có được mời tham gia giải đấu bán chuyên nghiệp, nhưng..."
Ánh mắt anh mang theo ý cười hơi nông----
"Ngày mai, anh vẫn đi trại huấn luyện."
- ----
Kidoisme: Lan Lan mà cứ thồn thính vô thức thế này thì bố anh Tranh cũng không nhịn được =))))
- --Tui đang đuổi theo bản gốc (hiện đã ra đến chương 15, tác giả cập nhật vào 18h-20h hàng ngày, nên là khi đuổi đến đây rồi thì tốc độ ra chương sẽ chậm lại nha các bạn, khoảng 2 ngày 1 chương, cảm ơn các bạn đã ủng hộ!!!).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.