Toàn Năng Cao Thủ

Chương 15: Ý chí tự cường




- Sợ cái gì!

Từ Mặc nhíu mày, hừ lạnh nói.

- Chúng ta chính là phải báo cho cảnh sát, không ngờ cảnh sát đã tới rồi, ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta!

- Từ Mặc thiếu gia, ý cậu là…?

Siêu đầu trọc nghi ngờ hỏi.

- Tôi rời khỏi nơi này trước, anh ở lại chỗ này báo cảnh sát, những cảnh sát này rất có thể là đi ngang qua nơi này, nếu như bây giờ anh báo án với họ, họ sẽ xử lý! Đến lúc đó anh liền giả dạng làm như tình cờ đi ngang qua phát hiện tình huống ở đây, nhớ kỹ phải miêu tả ngoại hình Quý Phong kỹ một chút đó!”

Từ Mặc nói, liền nhanh chóng xoay người bỏ đi, vẫn không quên dặn dò.

- Anh Siêu, chuyện này nếu như làm xong, tôi sẽ nhớ ơn anh!

Nói xong, hắn rẽ vào ngõ nhỏ, rất nhanh biến mất dạng.

Sau khi rời khỏi, Từ Mặc mới thở phào nhẹ nhõm. vào lúc nghe được tiếng còi báo động, hắn cũng nhớ tới lời dặn dò của cha hắn là Từ Phúc, cho dù làm chuyện gì, cũng không thể để người khác nắm được điểm yếu.

Từ Mặc hiểu được, vào lúc này cha hắn cũng không được yên ổn lắm, thư ký Huyện ủy đang dốc toàn lực thu thập chứng cớ, chuẩn bị đối phó Từ Phúc cùng với một nhóm cán bộ có vấn đề, nếu như lúc này tên Từ Mặc còn gây thêm chuyện, chỉ sợ sẽ không thể cứu vãn nổi.

Bởi vậy, trong lúc siêu đầu trọc khai báo, Từ Mặc đã nhanh chóng rời đi.

- Khốn kiếp, ăn chơi trác táng!

Siêu đầu trọc nhìn tên Từ Mặc đi mất, không nhịn được tức giận mắng một tiếng.

- Bản thân gây ra chuyện, lại muốn ta ở lại gánh hậu quả!

Siêu đầu trọc nổi giận nhổ một bải nước miếng xuống đất lại không thể làm gì. Tên Từ Mặc mặc dù là đứa ăn chơi trác táng, nhưng cha của của hắn là Từ Phúc, lại là một kẻ rất đáng sợ, nếu như đắc tội hắn, bản thân mình đừng mong mở cửa ra làm ăn được gì!”

Nghĩ tới chỗ này, siêu đầu trọc đâm tức giận sáu tên đệ tử, nói.

- Khốn kiếp, một tên nằm lại, những tên khác lập tức lên xe, đợi đám cảnh sát kia đến, biết phải nói cái gì rồi đó?

Trên đất mấy tên thủ hạ lập tức nói.

- Dạ biết, đại ca.

Bị một tên nhóc đánh cho bầm dập, khiến cho bọn họ vừa xấu hổ, vừa căm tức.

- Vậy thì tốt, tên thứ hai ở lại, những tên khác lập tức lên xe!

Siêu đầu trọc nói với một tên có vóc người nhỏ gầy.

- Đại ca sẽ không bạc đãi cậu đâu!

Nói xong, không đợi tên đó kịp phản ứng, Siêu đầu trọc trong tay không biết Từ Mặc lúc nào xuất hiện một cây gậy, đột nhiên đánh vào đùi tên đó.

Một tiếng ‘răng rắc!’

Hai người đột nhiên kêu lên thê thảm, té xuống đất, lăn qua lăn lại.

Siêu đầu trọc khi đó mới hài lòng lấy điện thoại di động ra, bấm máy gọi điện thoại báo cảnh sát, đem sự tình vừa xảy ra cặn kẽ và nhanh chóng nói một lần.

Đội trưởng Nghiêm ngắt điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quý Phong.

- Cậu tên là Quý Phong phải không, cậu hãy đem sự việc lúc nãy kể lại một lần nữa đi nào!

Quý Phong ngẩn ra, ngay sau đó liền dựa theo yêu cầu, đem sự việc vừa trải qua nói lại một lần nữa. Hắn có khả năng đã gặp qua là không quên được, đối với những gì mình đã nói nhớ rõ mồn một, chỉ có điều, vì tránh sự nghi ngờ, hắn còn cố ý nói sai mấy chi tiết, nhưng đối với nội dung toàn câu chuyện không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Kể xong hết sự việc, Quý Phong kỳ quái nhìn đội trưởng Nghiêm, trong lòng nghi ngờ. “Tại sao chỉ sau một cuộc điện thoại, liền thay đổi hẳn thái độ, không giống với trước đó? Chẳng lẽ là...Cha tên Từ Mặc đã gây áp lực cho cảnh sát, muốn gây khó dễ cho mình?”

Trên thực tế, đội trưởng Nghiêm chỉ là nhân viên cảnh sát trực điện thoại, có người báo cảnh sát, nói thấy được sự kiện đánh nhau nghiêm trọng, hơn nữa người bị thương trong vụ án trên còn nặng hơn.

Sự việc trên lại xảy ra đúng ngay địa điểm mà Quý Phong nói hắn bị đánh cướp.

Chỉ có điều, cách báo án hoàn toàn khác nhau, một bên nói là bị cướp bóc, một bên lại nói là đánh nhau, tính chất của hai vụ việc đã hoàn toàn khác nhau.

Vì thế cho nên, đội trưởng Nghiêm mới phải hỏi lại một lần nữa.

Lúc này thấy hai lần Quý Phong trả lời trên cơ bản là cũng giống nhau, đội trưởng Nghiêm trong lòng rất nghi ngờ, hoặc có thể là người qua đường đã nhìn lầm?

Khi Siêu đầu trọc thấy đội trưởng Nghiêm dẫn đội, hơn nữa ở bên cạnh còn có Quý Phong, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Siêu đầu trọc, là anh?

Đội trưởng Nghiêm vừa nhìn thấy Siêu đầu trọc, lập tức đề cao cảnh giác, những cảnh sát còn lại cũng đều biết Siêu đầu trọc, nên nhanh chóng bao vây hắn lại.

- Khốn kiếp, sao ta lại xui xẻo như vậy, sao lại gặp phải tên này!

Siêu đầu trọc trong lòng thầm mắng một tiếng, trên mặt lại còn phải dẫn theo nụ cười, nói.

- Thì ra là đội trưởng Nghiêm, thật trùng hợp!

- Trùng hợp thật không?

Đội trưởng Nghiêm cười lạnh không dứt.

- Siêu đầu trọc, vừa rồi là anh báo án?Anh tốt bụng vậy sao?

Vừa nghe lời này, sắc mặt Siêu đầu trọc lập tức biến đổi, ngay sau đó, hắn cười theo nói.

- Đội trưởng Nghiêm đùa tôi rồi, tôi cũng chỉ là tình cờ đi ngang qua, hơn nữa, tôi cũng là công dân lương thiện, đội trưởng Nghiêm đối với tôi có chút hiểu lầm rồi

- Thương nhân lương thiện?

Đội trưởng Nghiêm cười lạnh một tiếng, nhìn người đang nằm dưới đất hét thảm thiết, cặp mày lập tức nhíu lại, cười lạnh nói.

- Siêu đầu trọc, là anh tình cờ đi ngang qua? Người này rõ ràng là làm công cho anh, anh còn dám nói bản thân mình không nhận ra người này?

Vừa dứt lời, vẻ mặt Siêu đầu trọc và Quý Phong đồng thời biến đổi.

- Đội trưởng Nghiêm, này…

Sắc mặt của Siêu đầu trọc trở nên khó coi, thấp giọng, tiến gần lại đội trưởng Nghiêm hai bước, ghé bên tai nói.

- Đội trưởng Nghiêm, đây chỉ là cái hiểu lầm, anh..

Nói xong, hắn lập tức nhìn về phía Quý Phong, nói.

- Cậu thanh niên này, cậu và bạn của tôi đi bộ nhưng trong lúc không cẩn thận đụng vào nhau, đó chỉ là hiểu lầm, cậu nói đi?

- Hiểu lầm?!

Đội trưởng Nghiêm cười lạnh một tiếng.

- Quý Phong, cậu cứ nói đi?

Nhìn Siêu đầu trọc ánh mắt tràn đầy uy hiếp, Quý Phong chau mày, suy nghĩ có chút lung lay.

Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng.

- Không sai, đó là một sự hiểu lầm, chỉ có điều, tôi không muốn sau này lại có một sự hiểu lầm như vậy nữa!

- Đúng vậy, đúng vậy!

Siêu đầu trọc cười hai tiếng, quay đầu lại đội trưởng Nghiêm nói.

- Đội trưởng Nghiêm, ngày hôm nay là chúng tôi làm nhiễu loạn công vụ, là tôi không đúng. Hôm khác tôi xin nghiêng mình hành lễ để xin lỗi đội trưởng Nghiêm, dĩ nhiên còn có các anh cảnh sát, làm phiền các anh phải đi một chuyến!

- Chuyện như vậy, hi vọng không có lần sau!

Đội trưởng Nghiêm lạnh lùng nói.

- Về phần hành lễ để xin lỗi, không cần đâu!

- Đúng, đúng!

Siêu đầu trọc cười theo nói.

- Cảm ơn đội trưởng Nghiêm nhẹ tay nương tình!

Nói xong, hắn đỡ tên nằm dưới đất đứng dậy, nhanh chóng bỏ đi.

“Thì ra, tập kích mình, lại là người tên là Siêu đầu trọc, xem ra, chuyện này hắn cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!”

Nhìn hết thảy sự việc, Quý Phong lập tức hiểu rõ toàn bộ, nhất định là tên Từ Mặc cùng Siêu đầu trọc hai người chuẩn bị cắn lại mình một cái, nhưng không ngờ đội trưởng Nghiêm dường như cũng có quen biết với hai tên này!

Quý Phong trong lòng cảm thấy có chút may mắn, nếu như hôm nay trực không phải là Đội trưởng Nghiêm, mà là một người thuộc nhà họ Từ thì đúng sai phải trái, có thể là không thể phân định rõ.

Mình cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tại huyện Mang Thạch có thể nói là không nơi nương tựa, cho dù bị oan uổng gì, ngay cả giúp mình nói rõ lí lẽ cũng không có ai, đến lúc đó, quả nhiên là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay!

Trong khoảnh khắc này, trong lòng Quý Phong dâng lên khát vọng mãnh liệt rằng hắn cần phải trở nên mạnh mẽ!

Chỉ có bản thân mình mạnh mẽ lên, mới không bị người khác tùy ý khi dễ, mới có thể bảo vệ tốt cho mình và mẹ!

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.