Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 15: 《những nỗi buồn của charlotte 》 hoa khôi của trường






Buổi trưa.

Tiếng chuông tan học reng lên, các học sinh liền tốp năm tốp ba chạy tới phòng ăn.

"Lão Trần! !"

Một tên mập mạp ngồi ở sau lưng Trần Nghiệp, vỗ bả vai Trần Nghiệp một cái, mở miệng nói: "Đi, buổi trưa tao bao."

Mập mạp tên là Khương Đào, là một trong vài người bạn của thân thể này.

Trần Nghiệp cười hỏi: "Dữ vậy sao? Mày phát tài à?"

"Hắc hắc!"

Khương Đào cười hắc hắc nói: "Tối hôm qua tao quét qua cái phó bản, lấy được đánh giá cấp C, có 300 điểm tích lũy khen thưởng đây, cha tao cao hứng, cho tao một ngàn đồng!"

Trần Nghiệp giờ mới hiểu được, người này mời ăn cơm là giả,  mục đích chính chính là khoe khoang.

Hắn rất phối hợp, làm bộ rất kinh ngạc, hỏi: "Trâu bò nhỉ thằng nhãi, là phó bản gì vậy?"

"Ha ha, là 《 Những nỗi buồn của Charlotte 》... Lão Trần, có muốn tao hướng dẫn cho không? Gọi đại ca nghe thử, tao liền chỉ cho mày!"


Khương Đào dương dương đắc ý nói.

Trần Nghiệp không chút động tâm, trực tiếp đứng lên: "Không phải nói muốn mời tao ăn cơm sao? Đi thôi!"

《 Những nỗi buồn của Charlotte 》 cái phó bản này Trần Nghiệp biết chút ít, nhiệm vụ chính tuyến là "Danh vọng " đã bị người quét thành cặn, Trần Nghiệp đối với nó, không hứng thú chút nào.

"Ai, lão Trần, mày lì thật nhỉ? Tao xem mày có thể giả bộ bao lâu... Tóm lại, muốn bản hướng dẫn, không gọi ca, tao tuyệt đối sẽ không cho."

Mập mạp nhỏ Khương Đào vừa đi bên Trần Nghiệp, một bên lớn tiếng nói.

Người này cố ý nói âm thanh rất lớn, chính là vì muốn cho các bạn học khác trong lớp chú ý đến.

Là sự thích chơi trội của thanh thiếu niên điển hình!

Trần Nghiệp không thèm để ý hắn, mở miệng hỏi: "Bao tao ăn cái gì đây?"

Khương Đào cắn răng nói: "Hôm nay ăn bữa ngon, đi nhà hàng Đức Lợi!"

...

Nhà hàng Đức Lợi.

Là một nhà hàng cao cấp nhất ở gần trường học.

Không chỉ có mùi vị không tệ, cơ sở vật chất bên trong cũng tốt vô cùng.

Đương nhiên, giá cả cũng không rẻ.

Bình thường, học sinh nhà giàu đều thích tới nơi này ăn.

Hôm nay Khương Đào vì muốn làm bộ trâu bò trước mặt Trần Nghiệp, rõ ràng phải đổ máu.

Bất quá Trần Nghiệp cũng không phải người thích chiếm tiện nghi,  dự định sau khi vàng thỏi trị giá hai chục triệu vào sổ, lại mời lại thằng mập này một lần.

Tiến vào phòng ăn.

Hai người tìm một bàn nhỏ ngồi xuống, sau đó tiểu mập mạp một hơi gọi thức ăn giá ít nhất ba bốn trăm.

Phỏng chừng chính mình cũng đang thèm ăn.

Trong phòng ăn, sinh ý rất không tồi, khách rất nhiều người.

Trong đó, có không ít là học sinh gần đây.

"Con mẹ nó, Ôn hoa khôi cũng tới! !"


Bỗng nhiên, Khương Đào kêu lên một tiếng, liền vội vàng nhắc nhở Trần Nghiệp: "Lão Trần, giữ kín miệng."

Thuận theo phương hướng mập mạp để ý nhìn tới, Trần Nghiệp thấy được mấy cô gái, đi vào phòng ăn.

Trên người những thiếu nữ này, mặc cùng một bộ đồng phục học sinh giống như hắn, hiển nhiên mọi người đều cùng học chung trường.

Trong đó, có một cô thiếu nữ, tướng mạo vô cùng xinh xắn, da trắng, mặt đẹp, hơn nữa dáng cao chân dài,  trên dưới cả người lộ đầy sức sống tuổi thanh xuân.

Dựa vào trí nhớ trong thân thể, Trần Nghiệp biết, cô gái này chính là hoa khôi của trường học bọn họ:  Ôn Tinh Di.

Trần Nghiệp chẳng qua là nhìn một cái, liền thu hồi ánh mắt.

Một tiểu nữ sinh mà thôi, cho dù dung mạo rất đẹp đẽ, cũng khó mà làm hắn động lòng.

Mập mạp Khương Đào cũng chỉ là chăm chú nhìn thêm một chút, rồi liền không nhìn nữa.

Cái loại người thấy mỹ nữ liền không xao động như vầy, trên thực tế thật ra thì rất ít xuất hiện.

"Lão Trần, hướng dẫn phó bản 《 Những nỗi buồn của Charlotte》, mày thật không muốn sao?"

"Bộ phó bản đó đều sắp bị người quét thành cặn, không có hứng thú."

"Vậy thì thật là đáng tiếc..."

Mập mạp nhỏ nói một câu, bỗng nhiên lại nói: "Lão Trần, thật ra thì, bên trong cái phó bản 《 Những nỗi buồn của Charlotte 》 này, cũng có một hoa khôi của trường, mặc dù tướng mạo không bằng Ôn hoa khôi của trường chúng ta, nhưng mà cái vóc người kia, tuyệt đối đủ đẹp! Đáng tiếc, nàng kia thích người có tài hoa, không dễ cưa lắm..."

Nghe đến đó, Trần Nghiệp trong lòng hơi động.

Hắn nhớ nội dung cốt truyện 《Những nỗi buồn của Charlotte 》, dĩ nhiên biết nhân vật chính trong đó là làm sao giải quyết vị hoa khôi của trường.

Nếu như hắn đi, gần như nắm chắc có thể để cho vị hoa khôi của trường kia như chim nhỏ nép vào người mình...

Có điều, Trần Nghiệp chỉ là hơi suy nghĩ một chút mà thôi.

Hắn không rảnh rỗi như vậy, thật vì một nữ nhân, lãng phí một lần cơ hội cày phó bản.

Không sai, Trần Nghiệp chính là nam nhân cứng! !

Khương Đào bỗng nhiên đè thấp giọng, lặng lẽ nói: "Trước kia tao nghe người khác nói, tiểu tử Lý Kinh ở trong lớp chúng ta, ở trong phó bản 《 Những nỗi buồn của Charlotte》, liền đem vị hoa khôi của trường thu vào tay, cũng không biết là thật hay giả..."

Nói xong, người này còn lộ ra một bộ mặt đầy hâm mộ ghen tỵ.

Trần Nghiệp nghe vậy rất không biết nên nói gì, cảm khái những thanh thiếu niên này, thật là mê gái.


Mặc dù bây giờ thân thể của hắn, cũng là thanh thiếu niên, chẳng qua tuổi tác tâm lý đã sớm thành thục.

Không bao lâu sau.

Thức ăn rất nhanh được bưng lên.

Có thức ăn ăn, ngay lập tức sẽ chặn được miệng Khương Đào.

Người này  ăn từng ngốn từng ngốn, mới chốc lát mà vài dĩa thức ăn liền hết sạch.

"Lão Trần, ăn no chưa? Không đủ thì gọi thêm một phần!"

"No rồi!"

Trần Nghiệp cười đứng lên nói: "Tao đi rửa tay, mày chờ tao một tí đi."

"Được, mày đi đi!"

Khương Đào lấy điện thoại di động ra, bắt đầu lên mạng.

Cái thế giới này cũng có rất nhiều "Thanh niên nghiện điện thoại ".

...

Trần Nghiệp từ trong phòng vệ sinh nam đi ra, đang rửa tay, thật vừa đúng lúc, nghe được bên ngoài cửa phòng rửa tay, một người nữ sinh đang gọi điện thoại:

"Ba, lúc nào ba mới về? Đêm nay con phải giao dịch rồi, vàng thỏi phải chuẩn bị  sớm... Dạ... Đúng... Không cần mang, con đi ăn cùng bạn học rồi... Còn nữa, hai chục triệu vàng thỏi có thể không đủ,  bên phía con phải chịu một nửa tiền phí tổn, đại khái khoảng  23 triệu rưỡi nha ba... Được, con ở trường học chờ ba."

Nghe được nội dung nói chuyện điện thoại của nữ sinh kia, Trần Nghiệp lập tức giật mình.

Sau đó.

Hắn giả  bộ như chuyện gì đều không xảy ra, thái độ tự nhiên, từ phòng vệ sinh bước ra, thấy được người nữ sinh vừa gọi điện thoại đó...





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.