Toàn Cầu Cao Võ

Chương 21: Một Bước Lên Thiên Đường Một Bước Xuống Địa Ngục




Nếu mà chuyện này xảy ra sau khi thi đại học, Ngô Chí Hào không đậu khoa võ, thì chuyện sẽ khác.

Nhưng chuyện này là trước khi tốt nghiệp trung học, như lời Phương Bình nói, một khi chuyện này vỡ ra, cho dù Ngô Chí Hào có thi đậu đi nữa thì cũng sẽ bị huỷ tư cách.

Nghĩ như vậy, Phương Danh Vinh lập tức nói: "Được rồi, việc này ba cũng không có ý kiến!

Lát nữa bảo mẹ con lấy tiền cho con đi, nhớ là tới nhà người ta thì phải nói thêm mấy câu khách sáo một chút, cảm tạ người ta có lòng giúp đỡ mình.

Hiện tại con chưa thi đậu khoa võ, ba cũng không tiện tới gặp người ta, chờ con thi đậu rồi, chúng ta sẽ tới cảm ơn nhà họ, mời họ ăn cơm!

Cho dù không thi đậu cũng phải nhớ rõ ân tình…"

Phương Danh Vinh dặn dò một hồi, việc này đối với ông quả thực là một ân huệ rất lớn.

Vẫn còn thiếu 10 ngàn nữa, đây không phải là con số nhỏ.

Cùng lắm thì ngày mai lên xưởng, hỏi chủ nhiệm phân xưởng xem chuyện này có thật hay không, nếu mà tiệm thuốc bán rẻ hơn, thì cũng không cần để cho người ta hỗ trợ mình.

Tuy Phương Danh Vinh chỉ là công nhân chân tay phổ thông mà thôi, nhưng ông cũng không ngốc, nếu như không phải vì con cái mình, có thể không nợ ân tình của người khác, ông sẽ không nợ.

Điều kiện gia đình mình có hạn, nếu có thể tiết kiệm được 10 ngàn thì có thể mua thêm vài thứ đồ bổ bồi bổ cho Phương Bình.

Nghĩ tới đây, Phương Danh Vinh lại căn dặn một câu: "Con nói chuyện với bạn học của con trước đi, khi nào cần tiền thì ba đưa tiền."

"Dạ vâng, ba yên tâm."

Phương Bình vội vàng gật đầu, trong lòng âm thầm xin lỗi, lại lừa ba rồi.

Nhưng lúc này, lừa ba là chuyện bất đắc dĩ. Nếu cậu không ra tay, e rằng chắc ông già nhà mình sẽ ra ngoài mua thuốc bổ gì đó, nhiều khi lại tốn tiền mà hiệu quả chẳng được bao nhiêu.

Chỉ có thể để tiền vào tay mình mới có thể mang lại hiệu quả nhất định. Tiền hoá thành điểm tài phú rồi, sau đó cầm tiền trả lại, không biết điểm tài phú có bị trừ không nữa?

Phương Bình cảm thấy, khả năng bị trừ điểm khá lớn, cũng không biết nếu đã biến điểm tài phú thành điểm khí huyết hoặc điểm tinh thần, liệu sau đó có bị trừ đi không?

Nói chung là dù thế nào đi nữa, có nhiều điểm tài phú một chút, khả năng thi đậu khoa võ cũng cao hơn một chút.

Nếu thật sự có thể thi đậu khoa võ, cho dù ba mình biết ổng đã bị lừa, chắc là cũng sẽ không để ý đâu.



Ba mẹ đều không ai nghi ngờ Phương Bình, chờ Phương Bình bàn xong chuyện này, lúc trở về phòng, đã thấy Phương Viên sớm đứng chờ ở chỗ kia, nhìn Phương Bình với ánh mắt như vừa bắt được tên lừa đảo.

"Phương Bình, thành khẩn tự thú sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, anh mau nói đi!"

Phương Bình lườm nó một cái, đưa hai tay muốn véo má con bé, kết quả là, con bé nhanh chóng né người, gạt được một chiêu, hừ nói: "Đừng nghĩ dùng chiêu này với em!"

"Mau thành thật khai báo đi, lời anh nói có phải là thật hay không hả?"

"Được rồi, con nít con nôi lo chuyện người lớn làm gì. Chờ anh thi đậu khoa võ, em sẽ biết thật hay giả ngay ấy mà."

Phương Bình cũng lười giải thích với em gái mình, chỉ thuận miệng qua loa một câu.

Phương Viên chề môi, làu bàu: "Dù sao cũng không cho phép anh lừa người, nếu không… nếu không… sau này anh đừng hòng nhéo má em nữa!"

Phương Bình bật cười không dứt, xoa đầu con bé, đáp chắc nịch: "Yên tâm đi, anh của em chưa tới mức vì chuyện khác mà lừa tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ đâu."

Hiện tại cậu cũng chỉ vì thi khoa võ, vì tương lai, nếu không phải thời gian quá gấp, cậu cũng sẽ không làm ra loại chuyện thế này.

Khuyên can nói chuyện đủ đường, cuối cùng Phương Bình cũng coi như đuổi được con bé đi chỗ khác.

Vì chuyện này, lần thứ hai Phương Bình lún sâu vào hố nợ nần, chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã đồng ý với con bé bao nhiêu điều kiện rồi.



Thứ ba, ngày 8 tháng 4.

Phương Bình phát hoả, ít ra thì là lớp 12A4 phát hoả.

Lúc cậu còn chưa tới lớp, Ngô Chí Hào đã đến lớp trước rồi.

Ngô Chí Hào vừa tới lớp, đám Trương Hạo và Dương Kiến nhiều chuyện đã vội vàng hỏi thăm tình hình.

Bạn học Ngô của chúng ta đại khái không cam tâm chuyện tối hôm qua mình bị doạ cho hết hồn, hai người kia vừa hỏi một câu, bạn Ngô đã lập tức thần bí nói: "113 cal!"

Cậu không nói kết quả kiểm tra lần hai là 108 cal. Bởi trên thực tế, khi đo lần hai, thể lực đã giảm xuống rồi, vốn không chính xác bằng lần đầu.

Kết quả 113 cal vừa được công bố, cả lớp đều kinh ngạc đến ngây người!

"Bộ đôi bình thường" bây giờ có một thành viên là Phương Bình không còn bình thường nữa rồi?

Ngày hôm qua, mọi người đều như nhau, đều dốc lòng phấn đấu thi khoa văn, mà cho dù thi khoa văn đi nữa thì thành tích của Phương Bình cũng không phải quá cao.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

113 cal đó!

Trong một lớp, số lượng học sinh thi khoa văn nhiều hơn khoa võ, thì đa số mọi người cũng không biết hết tình trạng của các học sinh ghi danh khoa võ.

Nhưng có một điều ai cũng biết.

Đó là điểm chuẩn tuyển sinh năm vừa rồi của Nam Giang Võ Đại là 112 cal.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, tiêu chuẩn khí huyết của Phương Bình đã đạt đủ điểm chuẩn của Nam Giang Võ Đại rồi ư?

Lần này, có thể không bùng nổ sao?

Gương mặt Dương Kiến tương lai sẽ để râu ria rậm rạp kia đầy vẻ tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: "Không khoa học, tuyệt đối không hơp lý, thân hình cậu ấy nhỏ bé vậy mà kết quả còn cao hơn tớ?"

Cho dù làm võ giả, cũng muốn nói chuyện khoa học một chút!

Nhưng mà Phương Bình lại quá phi logic, không khoa học chút nào!

Cái thằng Phương Bình này, một quyền của mình đấm nó tám cái chắc còn được.

Dương Kiến hô hào không khoa học, còn Trương Hạo bên cạnh thì điên cuồng như bị động kinh, cả người run rẩy nói: "Thật là không có thiên lý mà!"

"113 cal!

"Tớ mới có 108 cal…"

Trương Nam ngồi cách đó không xa, nghe vậy liền nói một câu vô cùng sâu sắc: "108 cal là tớ, tớ nhớ cậu chỉ có 107 cal…"

Trương Hạo thẹn quá hoá giận, nói: "Đó là nửa tháng trước, hiện tại tớ 108 cal, được không?!"

Trương Nam cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Được, được, được, cậu 108 cal, Phương Bình cũng chỉ mới có 113 cal mà thôi…"

"Cậu!"

Trương Hạo tha vẻ mặt đưa đám quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Chí Hào, nói: "Bạn Ngô Chí Hào thân mến, cậu mau nói cho tớ biết, là cậu đang gạt bọn tớ phải không?"

Ngô Chí Hào vừa đọc sách, vừa hững hờ nói: "Lừa cậu làm cái gì? Hơn nữa cậu ấy cũng không cao hơn tớ, tớ thấy chẳng thành vấn đề lắm."

"Sao cậu có thể nói như vậy được hả?" Trương Hạo vô cùng đau đớn nói: "Cậu thử nghĩ mà xem, mấy người bọn tớ đã phải chịu khổ nhiều rồi.

Vừa đi học, vừa học phụ đạo, còn phải đi rèn luyện thân thể mỗi ngày nữa.

Không được ăn đồ ăn chiên xào nhiều dầu mỡ, không được ăn xiên nướng, đồ uống cũng không được uống thoải mái, hè nóng nực thèm một que kem cũng không dám ăn.

Vậy mà thằng nhóc Phương Bình kia thật là không nhân đạo!

Bạn Ngô thân mến, chẳng lẽ cậu một chút cũng không ghen tị chút nào sao?"

Lời này vừa nói ra, Ngô Chí Hào cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.

Học sinh bình thường ao ước được như bọn họ, mà cũng không biết bọn họ cũng ao ước được như người bình thường.

Vì chuẩn bị thi khoa võ, bọn họ phải trả giá cao hơn người thường biết bao, mà những cái giá phải trả này, đến bây giờ vẫn chưa thấy kết quả.

Như Trương Hạo nói, trong lúc mọi người tự do ăn đồ ăn ngon, bọn họ phải ăn đồ bổ.

Các người cho rằng đồ bổ ăn ngon lắm sao?

Mỗi ngày đều phải ăn, ăn đến mức ngán muốn ói, ăn đến mức chỉ cần nhìn thấy xiên nướng bán bên đường thì sẽ bất giác thèm chảy nước miếng.

Nhưng để duy trì vóc dáng, vì để không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, vì khoa võ, bọn họ phải cắn răng, nuốt nước bọt, nhịn nhục rời đi.

Bình thường ai cũng như vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn, vì tương lai mà.

Nhưng mà Phương Bình dường như chẳng phải kiêng cữ gì, mặn ngọt đều ăn, hoàn toàn chẳng cần lo lắng.

Đúng là người so với người thì thật có thể khiến người ta tức chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.