Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2




Trong phòng học.

Phương Bình đầu đầy mồ hôi, nội tâm thấp thỏm.

Thật vất vả chờ mọi người thảo luận không sai biệt lắm, Phương Bình đâm đâm Trần Phàm bên cạnh, thấp giọng nói: "Mã... Mã tông sư, là Mã Hóa Đằng?"

Trần Phàm biến sắc, trong nháy mắt biến trở nên nghiêm túc, chăm chú nói: "Phương Bình, gọi thẳng tên của tông sư, đây là không tôn trọng lớn nhất!"

Phương Bình: "..."

Phương Bình lúc này có chút muốn khóc, hay thật, ngay cả tên cũng không thể nói ra, Tiểu Mã ca quá uy phong, quả thật so với tổng thống còn muốn đáng sợ hơn.

Bất quá Phương Bình cũng xác định một việc, lão tổng của QQ quả nhiên vẫn là Tiểu Mã ca.

Xí nghiệp vẫn đúng vậy, lão tổng cũng đúng, duy nhất không đúng chính là cường giả võ đạo trong miệng của mọi người.

Luôn cảm thấy được có cái gì gì đó kỳ quái, đột ngột mà hỗn loạn trong đó, khiến Phương Bình như nghẹn tại cổ họng.

Cưỡng chế dục vọng phản bác, Phương Bình giả như vô ý nói: "Gần đây vội vàng chuẩn bị thi đại học, cũng không xem tin tức, cậu nói với tôi một chút, nghe xem có chuyện gì thú vị hay không?"

Trần Phàm lơ đểnh nói: "Còn không phải những chuyện trước đó, cũng là Mã tông sư đột phá bát phẩm, việc này có chút ngoài dự liệu của người."

Trần Phàm không phải thích nhiều chuyện, nhưng Dương Kiến râu quai nón của tương lai, coi như là hay nói.

Lúc này tiếng chuông đi học còn chưa có vang, Dương Kiến cũng nghe được câu hỏi của Phương Bình, quay đầu nhỏ giọng nói: " Tin tức lớn xác định thật ra là không nhiều lắm, bất quá mấy ngày hôm trước tôi xem một vài tin tức bát quái, thật đúng là biết một chút tin tức hành lang, cũng không biết chính xác hay không.

Nghe nói vị Mã đại sư của A Ly, sắp tới có thể đột phá thất phẩm, đứng vào hàng tông sư!

Lý tông sư của Bạch Độ, hình như cũng chuẩn bị bế quan, đột phá bát phẩm, thời gian đột phá thất phẩm của Lý tông sư và Mã tông sư của QQ kém không có mấy, bất quá vài năm gần đây tiến triển võ đạo của Lý tông sư không nhanh như Mã tông sư, có thể đột phá hay không không thể nói.

Đúng rồi, còn có một tin tức, Trương tổng đốc của tỉnh Nam Giang chúng ta, rất có khả năng sẽ đột phá thất phẩm.

Nếu Trương tổng đốc đột phá thất phẩm, vậy thì có thể khó lường, Nam Giang chúng ta suy nhược lâu ngày nhiều năm, bây giờ mấy vị tông sư thất phẩm thế hệ trước tọa trấn một phương, Trương tổng đốc tuổi không lớn, nếu như đột phá, có hi vọng lại tiến thêm một bước, bước qua giai đoạn võ đạo suy nhược lâu ngày của Nam Giang.

Còn nữa, trước khi thi khoa võ của năm nay, trường học chúng ta hình như mời một vị học trưởng năm ngoái thi vào đại học võ thuật Nam Giang làm diễn thuyết cho chúng ta..."

Dương Kiến nối liền không dứt mà nói, nhưng Phương Bình cảm thấy bản thân mình hình như đang nghe thiên thư.

Tin tức bát quái của Dương Kiến, đại bộ phận đều là tin tức có quan hệ với võ giả.

Một người nào đó có khả năng muốn đột phá, một người nào đó hiện đang bế quan.

Trong cái này, có vài người Phương Bình nghe nói qua tên, không cực hạn trong thương giới, bao gồm giới nghệ thuật biểu diễn, thậm chí bao gồm giới chính trị.

Từ trong một vài lời nói lơ đãng của Dương Kiến, Phương Bình có thể cảm thụ được, võ giả tại xã hội này, địa vị rất được tôn sùng, cường giả dưới thất phẩm, Dương Kiến đều xưng là đại sư, trên thất phẩm được xưng là tông sư.

Một vài thứ khác cũng có thể thấy được, phàm là nhân vật nổi danh, hình như đều là cường giả võ đạo.

Hoặc là nói cách khác, không phải cường giả, liền không nổi danh.

Trong lúc này, Phương Bình thuận miệng hỏi một câu, những người này có bao nhiêu mạnh mẽ?

Kết quả Dương Kiến rất không khách khí, nói một câu: "Tùy tiện đến một vị võ giả, đều có thể đem chúng ta đánh thành cái sàng!"

Chờ tiếng chuông đi học vang lên, thừa dịp thầy giáo còn chưa đến, Dương Kiến như có cảm khái mà nói: "Thi không được khoa võ, không phải võ giả, cả đời cũng cứ như vậy.

Làm quan không đến thành phố, kinh thương cũng là như vậy, người thường muốn đi lên, khó!"

Lời này vừa ra, Phương Bình lần thứ hai sững sờ.

Mà Trần Phàm trước không biết làm sao mở miệng, cũng có chút mất mát, thấp giọng nói: "Võ giả dù sao cũng là số ít, huống chi với chúng ta mà nói, vô luận theo thương hay theo chính, sợ rằng đều đi không đến bước kia, cũng không cần phải quan tâm những cái này."

Thông qua đối thoại của hai người, Phương Bình loáng thoáng cảm thụ được một vài đồ vật.

Phải không vì võ giả, dựa theo lý giải của hắn, làm quan sẽ không vượt lên cấp sở, theo thương nghiệp làm không lại các thành phố khác.

Không biết là quy định cứng nhắc, vẫn là quy tắc ngầm mà mọi người cam chịu.

Cũng mặc kệ là nào loại, Phương Bình đều có thể cảm thụ được ác ý nồng đậm của xã hội này đối với hắn!

Không phải võ giả, không phải cường giả, dù cho bản thân mình là người sống lại, cả đời chỉ sợ cũng chỉ có thể đảo quanh tại tầng dưới chót.

Then chốt là, hiện tại Phương Bình nghiêm trọng hoài nghi, bản thân mình rốt cuộc có phải sống lại hay không?

Tuy rằng hình dạng của bạn học không thay đổi, tên không thay đổi, bao gồm những đại lão ấy, tên gọi xí nghiệp, đều đúng như cũ.

Nhưng đột nhiên nhảy ra một nghề nghiệp như vậy, cái này và trong trí nhớ của bản thân mình tương đồng sao?

Cố tình muốn hỏi lại vài câu, bất quá lúc này thầy giáo đã vào phòng học, những người khác đều quay về chổ ngồi, không nói chuyện phiếm.

Cùng với mấy thứ này, theo những người khác xem ra đều là thường thức, Phương Bình cũng không muốn lại đi hỏi rõ ràng.

Tiếp tục hỏi, sợ rằng đám người kia đều hoài nghi hắn mất trí nhớ.

Suy nghĩ một chút, thừa dịp thầy giáo xoay người, Phương Bình thấp giọng hỏi Trần Phàm: " Trường học... Trường học chúng ta gần đây có tiệm internet không?"

Trần Phàm có chút kỳ quái mà nhìn hắn một cái, bất quá vẫn trả lời một câu: "Đương nhiên là có, trước đây cậu không phải bình thường hay đi tiệm internet Lam Thiên sao?"

"Phù!"

Phương Bình thở ra, gật đầu không nói nữa, xem ra có vài thứ vẫn là như nhau.

Ví dụ như tên của tiệm internet vẫn còn, tiệm internet nếu như còn, nói rõ có vài thứ không thay đổi, bản thân mình tan học đi tiệm internet kiểm tra tư liệu, hẳn là có thể tra được tin tức bản thân muốn lý giải.

Thấy Phương Bình như trút được gánh nặng, Trần Phàm vẫn là thiện ý nhắc nhở: "Tuy rằng chúng ta thi không đậu khoa võ, nhưng cũng không thể buông tha, thi khoa văn tốt, vẫn có cơ hội trở nên nổi bật, nói không chừng sau đó còn có cơ hội trở thành võ giả.

Thi đại học sắp tới, tiệm internet vẫn là ít đi..."

Phương Bình cười gật đầu, làm thành viên của " nhóm hai người bình thường ", Trần Phàm tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng điều kiện không sai biệt lắm, đối với bạn ngồi cùng bàn như hắn coi như quan tâm.

...

Thật vất vả chịu đựng hết các tiết học còn lại của buổi sáng, chuông tan học vang lên, Phương Bình liền vội vàng đi ra ngoài.

Hắn lúc này, nghi hoặc đầy mình cần giải tỏa nghi vấn.

Trần Phàm thấy Phương Bình vội vã đi ra ngoài, suy nghĩ một chút vẫn là đuổi theo mà nói: "Cậu đi ăn hay là đi tiệm internet?"

"Tiệm internet."

" Trở về sớm một chút, tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết của chủ nhiệm lớp."

Phương Bình lên tiếng, bản thân lúc này, bởi vì cha mẹ đều đi làm, cơm trưa đều là ăn tại quán thức ăn nhanh ở gần trường học, không cần về nhà.

Thừa dịp buổi trưa rãnh, cùng với tò mò mạnh mẽ của hắn, khiến hắn hận không thể lập tức đi tiệm internet lý giải một vài thứ mà bản thân không biết.

Cất bước đi nhanh, Phương Bình nhìn quét đơn giản một vòng hoàn cảnh ven đường.

Cùng như trong trí nhớ, Dương Thành Nhất Trung cũng không có chỗ gì khác nhau, bạn học và thầy cô cũng đều rất bình thường, Phương Bình không thấy được có người nào võ nghệ cao cường.

Muốn nói khác biệt, đại khái chính là trong trường học xuất hiện một ít quảng cáo tuyên truyền và bảng hiệu kỳ quái.

"Chuẩn bị chiến tranh thi đại học, khoa võ ta tới!"

"Liều mạng một phen, cố gắng khoa võ!"

"Thi khoa võ, đến Thanh Điểu ——lớp phụ đạo võ đạo Thanh Điểu, lựa chọn tốt nhất của ngài!"

"Một viên huyết khí hoàn, bảo đảm bạn thi đậu khoa võ!"

"..."

Nếu như không phải những cái đồ chơi kỳ quái quang minh chính đại mà xuất hiện trong sân trường, Phương Bình tuyệt đối có lý do tin tưởng, thần côn và bán thuốc tăng lực trà trộn vào trường học.

Nhưng lúc này, nhìn hình dạng tập mãi thành thói quen của mọi người, Phương Bình rõ ràng, chổ này chung quy không phải thế giới trong trí nhớ của bản thân mình.

Về phần chênh lệch rốt cuộc có bao nhiêu lớn, còn phải chờ bản thân mình rõ ràng mới có thể biết được.

...

Mười phút sau, Phương Bình đến tiệm internet Lam Thiên cách trường học không tính quá xa.

Vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là quảng cáo quen thuộc.

Tiệm internet năm đó thoạt nhìn rất cao to, bây giờ nhìn lại, có vẻ rách mướp, bốn chữ "tIệm internet Lam Thiên " đều sắp không nhìn ra.

Cất bước đi vào tiệm internet, ngồi trong quầy ở cửa vẫn là tiểu nữ sinh quản lý tuổi không lớn quen thuộc mà lại có chút xa lạ.

Nhớ năm xưa, thời kỳ thanh xuân hormone tung hoành, nữ quản lý trang phục thành thục hơn so với học sinh, cũng có vài lần len lén lẻn vào trong mộng của Phương Bình, làm một ít chuyện xấu hổ thẹn thùng.

Bây giờ nhìn lại...

Phương Bình cảm thấy thời kỳ thanh xuân của mình, con mắt khẳng định là bị lé.

Cũng phải, nếu thật sự đẹp vung trời, thì ai đi làm quản lý tiệm internet làm cái gì.

Nhìn lướt qua nữ quản lý, Phương Bình không có tâm tư ghẹo gái, tính là ghẹo, em gái đẳng cấp này cũng không thích hợp người sống lại Cao Đại Thượng như hắn.

Bất quá vừa nghĩ đến "Mã tông sư", cái cảm giác thản nhiên trong nháy mắt tan biến.

Người sống lại là rất Cao Đại Thượng, nhưng then chốt là phải sống lại đúng chổ!

Trong lòng oán thầm vài câu, Phương Bình cũng không kéo dài, thẳng vào chủ đề mà nói: "Mở máy, bao nhiêu tiền một giờ?"

"3 đồng."

Nữ quản lý trả lời cũng thẳng thắn, ngay sau lại hỏi: "Là hội viên chưa? Không phải hội viên thì làm hội viên, nạp 50 tặng 10."

Phương Bình vẻ mặt cao ngạo, lười phản ứng nàng ấy.

Nạp 50 mới tặng có 10 đồng, quá keo kiệt!

Bất quá... Con mắt nào của gái nhìn ra anh như là người có 50 đồng vậy?

Vài tiết học buổi sáng, Phương Bình đã thăm dò tài sản của mình, toàn bộ tài phú 28 đồng.

Chút tiền ấy, bao gồm tiền cơm trưa của mình, muốn nạp 50 đồng cũng phải cầm ra mới được.

Không nhìn lời quảng cáo của nữ quản lý, Phương Bình từ trong túi lấy ra một tờ tiền 5 đồng, vẻ mặt ngạo kiều mà vỗ lên trên quầy.

Đương nhiên, nữ quản lý cũng không nhìn kỹ kẻ nghèo bức như hắn, sau khi giới thiệu về hội viện liền không hề phản ứng hắn.

Phương Bình rất muốn hô một câu "Đừng khi thiếu niên nghèo", bất quá lo lắng đến cấp bậc quán internet quá thấp, lời này sau đó lưu cho đại lão là tốt rồi, không phân cao thấp với quán internet, cầm thẻ đi vào tiệm internet.

...

Một góc trong tiệm internet.

Theo máy vi tính mở lên, Phương Bình giống như đói khát mà tìm kiếm tin tức mình muốn phải biết.

Ngọn đèn xanh xanh, chiếu rọi sắc mặt có chút âm trầm của Phương Bình.

Nếu như lúc này có người ngồi ở gần Phương Bình, là có thể cảm thụ được dị dạng của Phương Bình.

Khi thì sắc mặt biến ảo, khi thì tức giận bất bình, khi thì nghiến răng nghiến lợi...

Có đôi khi, còn có vài câu quốc mắng từ trong miệng Phương Bình phun ra, cũng không biết là mắng lão Thiên, vẫn là đang mắng ai.

Sau một tiếng đồng hồ, máy vi tính tự động tắt, dùng hết tiền.

Phương Bình không có tâm tư đi nạp tiền, mang theo một chút mê man và hiểu rõ, cất bước đi ra tiệm internet.

Bước ra tiệm internet trong nháy mắt, sắc mặt của Phương Bình kiên định hơn rất nhiều, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thi khoa võ!"

Dường như còn không đủ để chứng minh quyết tâm của mình, Phương Bình lại bổ sung: "Nhất định phải thi khoa võ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.