Toàn Cầu Cao Võ

Chương 12




Trở lại phòng học, Phương Bình ứng phó Trần Phàm vài câu, sau đó liền bắt đầu xem tư liệu lấy từ chổ chủ nhiệm lớp.

Sau khi nhìn sơ bộ một hồi, đầu của Phương Bình đau lợi hại.

Thi chuyên ngành của khoa võ, liên quan đến rất nhiều tri thức.

Nội dung chủ yếu nhất, đó là nhận thức đối với bản thân mình.

Làm một võ giả dự bị, nếu như ngay cả cấu tạo thân thể của chính mình đều không rõ ràng, làm sao có thể rèn luyện khí lực của mình?

Cơ thể người có bao nhiêu khớp xương, bao nhiêu mạch máu chủ yếu, hệ thống tuần hoàn máu...

Mấy thứ này, đều là tri thức phải nắm giữ.

Bao gồm sắp xếp khung xương, tên gọi, tác dụng của ngũ tạng lục phủ, cùng với một ít giải thích danh từ riêng của võ đạo.

Cùng với một loạt thường thức cơ bản liên quan đến y học, dược vật học.

Mặt khác, trong những tư liệu của chủ nhiệm lớp đưa, còn bao gồm《Lịch Sử Học Của Võ Đạo》, 《 Cổ Kim Danh Nhân Truyền 》, 《Bách Khoa Toàn Thư Của Vũ Khí Cơ Bản》, 《Điểm Chính Trong Võ Thuật Cơ Bản》...

Đừng nói nhìn kỹ, tùy tiện lấy ra một quyển, Phương Bình nhìn vài tờ liền có chút hoa mắt.

Mà sách vở chất đống trước mắt hắn, tổng cộng nhiều hơn mười quyển.

Muốn đem những cuốn sách này xem từ đầu đến đuôi, đây là một công trình lớn.

Dù cho Phương Bình xem như tiểu thuyết, sợ rằng xem xong, cách thi đại học cũng không xa.

Mà kế tiếp, Phương Bình còn phải phụ lục khóa văn hóa mới được.

Sách giáo khoa của bao nhiêu năm trước, dù cho cơ bản còn, muốn khôi phục trạng thái, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

"Đau đầu!"

Một bên Trần Phàm thấy Phương Bình sắc mặt trắng bệch, mặc dù có chút bất mãn Phương Bình trước khi báo danh không nói qua với bản thân mình, bất quá lúc này vẫn là an ủi nói: "Sự tình do người làm ra, cũng không thể lãng phí phí báo danh chứ?"

Phương Bình trợn mắt một cái, chẳng lẽ theo ý của cậu, tôi nỗ lực chính là vì một vạn đồng phí báo danh sao?

Trần Phàm không quản hắn, an ủi một câu, tiếp tục nói: "Đáng tiếc, chúng ta không phải võ giả.

Nếu như trở thành võ giả, tinh lực tràn đầy, mấy ngày mấy đêm không ngủ đều được.

Nghe nói võ giả cấp cao, đại não và tốc độ xử lý của máy tính đều không khác biệt.

Những cường giả ấy, mặc kệ là kinh doanh xí nghiệp hay là xử lý chính vụ, một người có thể bằng với mười người thường, tinh lực tràn đầy đến dọa người.

Tôi nghe nói, năm đó Mã tông sư gây dựng sự nghiệp, tài chính có hạn, nhân thủ không đủ dùng, lúc đỉnh cao, tròn bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ, một tuần làm việc bằng người thường làm một năm.

Khi đó thực lực võ đạo của Mã tông sư còn không phải quá mạnh mẽ, đổi thành hiện tại, nói không chừng một tháng đều có thể không ngủ nghỉ, ngẫm lại đều hâm mộ.

Chúng ta nếu như có khí lực và tinh lực của võ giả, khóa văn hóa tính cái gì, thi max điểm cũng không phải là không thể."

Trần Phàm vẻ mặt đầy tiếc nuối, bây giờ thi đại học, mỗi năm thi max điểm thật là có không ít.

Có vài học sinh cấp ba của thành phố lớn, tính là không trở thành võ giả chính thức, nhưng cách võ giả cũng chỉ một bước xa.

Dưới loại tình huống này, những người này tuy rằng phân tâm đa dụng, nhưng năng lực lý giải và trí nhớ đều đáng sợ đến kinh người, trạng nguyên khoa văn các tỉnh hàng năm, hầu như đều bị những võ giả dự bị cướp đi.

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Phương Bình mi tâm hơi nhảy lên, Trần Phàm không có điều kiện này, nhưng bản thân mình không phải không có.

Chổ tốt của khí huyết cường đại, Phương Bình đã có chút thể nghiệm.

Ngày hôm qua khí huyết gia tăng một ít, Phương Bình quả thật cảm thấy tinh lực của mình tràn đầy hơn rất nhiều so với trước đây, đổi thành trước đây, ngủ trễ sáng sớm khẳng định buồn ngủ kéo dài.

Nhưng hiện tại, cũng là không có cảm thụ này.

Đây là chổ tốt của khí huyết cường đại, dành cho người thường càng tràn đầy tinh lực.

Vậy "Tinh thần" ở hàng trên có tác dụng gì?

Phương Bình trong lòng mơ hồ có đáp án, hay là, bản thân mình lần sau nên thường thử một chút mới đúng.

Giá trị tinh thần tăng trưởng, nếu như sự thật có thể khiến trí nhớ và lý giải của mình càng mạnh hơn, vậy cuộc thi phía sau, liền không phải chỗ khó.

Ngay cả thi không phải trạng nguyên, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, Phương Bình cũng thỏa mãn.

Lời nói trong lúc vô tình của Trần Phàm, thật ra là khiến Phương Bình giải sầu không ít, xem ra, còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, thí nghiệm một chút mới được.

Vô luận là tăng trưởng khí huyết, hay là tăng trưởng tinh thần, đều không rời được tiền.

Không có tiền, tất cả đều không được.

...

Chương trình học ban ngày, chủ yếu vẫn là làm bài ôn tập.

Phương Bình không lãng phí thời gian, đại đa số thời gian đều là xem sách, vẫn chưa viết.

Thầy giáo thấy được, cũng không nói cái gì, tới lúc này rồi, toàn bộ dựa vào tự nguyện.

Huống chi mấy thầy cô cũng nghe nói Phương Bình báo danh khoa võ thi, cho nên dù cho Phương Bình trên lớp lấy ra sách thi chuyên ngành khoa võ, các thầy cô cũng không quấy rối.

Một ngày thời gian, rất nhanh liền qua đi.

Tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên, lần này Phương Bình không cùng Trần Phàm bọn họ rời đi, mà là đi về hướng Ngô Chí Hào.

Ngô Chí Hào một bên thu dọn cặp sách, một bên cười nói: "Chắc cậu ngày hôm nay đều đang xem tri thức chuyên ngành, cảm giác thế nào?"

"Cũng được, cũng không phải quá khó khăn, chính là hơi nhiều quá tạp."

"Có vài tri thức không cần thi, quay đầu lại cho cậu ghi chép, dựa theo ghi chép của tôi ôn tập là được.

Đến lúc đó nếu như không hiểu, có thể hỏi tôi."

"Cảm ơn, phiền phức cậu."

Phương Bình lần thứ hai nói lời cảm ơn, tại thời khắc nguy cấp, Ngô Chí Hào nói ra lời nói này, quả thật không dễ.

Có vài học sinh ưu tú, tới cuộc thi rồi, ước gì những người khác đều không biết, chỉ một mình hắn biết mới tốt.

Đương nhiên, cái này cũng là thi khoa võ, không giới hạn trong lớp.

Ngô Chí Hào cũng vẫn chưa đem Phương Bình trở thành đối thủ, đối thủ của hắn là những người đó của lớp trọng điểm, là tất cả học sinh ưu tú của Dương Thành, thậm chí là toàn quốc.

Phương Bình một người ngay cả tri thức cơ bản đều không biết, đã định trước không phải đối tượng muốn vượt mặt.

Nếu như ngay cả chút cái nhìn ấy đều không có, làm sao trở thành võ giả?

Hai người vừa nói, vừa đi ra ngoài trường.

...

Nhà của Ngô Chí Hào, cách Nhất Trung không quá xa.

Lộ trình hơn mười phút, cũng là tiểu khu, bất quá hoàn cảnh tốt, coi như sa hoa tại Dương Thành.

Tới ngoài tiểu khu, Phương Bình nhìn thoáng qua, ngược lại là có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng trong nhà Ngô Chí Hào ít nhất là biệt thự mới đúng.

Đối với bạn học cũ này, Phương Bình trên thực tế cũng không quá lý giải, dù cho đời trước, thời gian giao tiếp của hai người cũng không nhiều lắm.

Bất quá quay đầu suy nghĩ, hình như cũng bình thường.

Điều kiện trong nhà Ngô Chí Hào tính là tốt, cũng tốt có hạn, bằng không cũng không đến mức không tiến vào lớp trọng điểm, lớp trọng điểm của cao trung, bỏ nhiều tiền vẫn có thể đi vào.

Đương nhiên, cũng không bài trừ cái loại thà làm con gà không làm phượng hoàng, cố ý lựa chọn vào lớp bình thường.

Tiểu khu sa hoa, vật nghiệp cũng tương đối phụ trách, không giống nhà Phương Bình, tùy tiện ai đều có thể vào, ở đây còn phải quét thẻ vào cửa.

Hai người vào tiểu khu, Ngô Chí Hào vừa đi vừa nói: "Ngày sau Vương sư huynh quay về trường, cũng không biết có cơ hội đơn độc trò chuyện vài câu hay không."

"Trường học lần này cuối cùng cũng làm chút chuyện đàng hoàng, Vương sư huynh chính là thần tượng của học sinh trong lớp bình thường chúng ta.

Hai người học sinh trong lớp bình thường năm ngoái thi đậu khoa võ, Vương sư huynh là một người trong số đó."

" Trước khi thi đại học, thành tích của Vương sư huynh kỳ thật cũng rất bình thường, nhưng một tháng cuối cùng, đột nhiên bạo phát, Vương sư huynh thi đậu đại học võ thuật Nam Giang, làm cho tất cả kinh ngạc há hốc mồm.

Cũng không biết có cái bí quyết gì không, nếu có thể học được chút..."

Ngô Chí Hào nói vài câu, có chút tiếc nuối, cho dù có bí quyết, loại sự tình này đối phương cũng sẽ không công khai.

Phương Bình nghe vậy cảm giác có chút dị dạng, cái này hắn vào tai, tại sao có cảm giác không sai biệt lắm với bản thân mình?

Không phải là, đối phương cũng là sống lại?

Bất quá Ngô Chí Hào kế tiếp còn nói vài câu, nghe vào tai cảm giác không quá giống, hẳn là kết quả của người thường bạo phát.

...

Trong chuyện phiếm, hai người tới nhà của Ngô Chí Hào.

Mở rộng cửa trong nháy mắt, Ngô Chí Hào vô thức nhìn Phương Bình một chút, kết quả Phương Bình vẻ mặt bình thản, thật ra là khiến Ngô Chí Hào có chút dị dạng.

Nhà ở của Ngô gia không nhỏ, là cái loại phục thức, lầu trên lầu dưới, lắp đặt thiết bị tại hiện tại xem ra cũng rất cao cấp.

Dưới loại tình huống này, học sinh nghèo giống Phương Bình, bình thường vào cửa đều sẽ hâm mộ, dù cho không hâm mộ, cũng không đến mức không hề dao động.

Nhưng Phương Bình quả thật không có gì dao động, biểu tình rất tự nhiên.

Nếu như biết tâm tư của Ngô Chí Hào, Phương Bình khẳng định sẽ thỏa mãn một chút nguyện vọng của đối phương, đáng tiếc Phương Bình lúc này quả thật không suy nghĩ nhiều như vậy.

Về phần hâm mộ và kinh ngạc, đây đều là vô nghĩa.

Phương Bình của kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, được ba mẹ ủng hộ, cùng với tích lũy của mình, cũng mua một căn nhà ở không nhỏ, lắp đặt thiết bị tuy rằng đơn giản, nhưng so với Ngô gia lúc này cũng không kém.

Hơn nữa Phương Bình vẫn là mua ở thành phố lớn trong tỉnh, thật muốn tích cực, giá cả sợ rằng còn muốn đắt hơn so với kiểu nhà phục thức của Ngô gia.

Hơn nữa hắn công tác vài năm, kiến thức rộng rãi, biệt thự của Kinh Đô và Ma Đô đều đi vào tham quan qua, làm sao khiếp sợ vì một căn nhà nhỏ kiểu phục sức ở thành phố nhỏ.

...

Trong nhà Ngô Chí Hào có người, mẹ hắn ở nhà.

Thấy con trai dẫn theo bạn học trở về, phụ nhân cũng không nói thêm cái gì, khách sáo vài câu, Ngô Chí Hào liền mang theo Phương Bình đi trên lầu.

Đầu tiên là đem ghi chép của mình tìm ra giao cho Phương Bình, rất nhanh, Ngô Chí Hào liền mang theo Phương Bình ra phòng sách, đi hướng một gian phòng bên cạnh.

"Đây là phòng tập thể thao, máy kiểm tra khí huyết liền ở đấy."

Ngô Chí Hào mở cửa phòng tập thể thao, trong phòng kỳ thật lắp đặt thiết bị tương đối đơn giản, máy móc cũng không nhiều lắm.

Tạ tay, xà đơn, máy chạy bộ, máy tập chân là toàn bộ, mặt khác còn có các loại máy khác, Phương Bình chưa thấy qua, phòng tập thể thao kiếp trước cũng không thấy qua.

Ngược lại có chút tương tự với ghế mát xa, bất quá bên cạnh còn thanh biểu hiện liên tiếp, không đoán sai hẳn cũng là máy kiểm tra khí huyết.

Sự thật chứng minh, ánh mắt của Phương Bình vẫn là không sai, Ngô Chí Hào dẫn Phương Bình đi tới bên cạnh “ghế mát xa”, cười ha hả nói: "Đây là máy kiểm tra khí huyết, bất quá nhà của ta là bản đơn sơ, không cách nào so sánh với bản trong biện viện, loại trong bệnh viện và khoang thuyền vũ trụ không sai biệt lắm, có thể làm kiểm tra đo lường toàn diện.

Nhà của ta, chỉ có thể kiểm tra cơ bản.

Cậu nằm trên đó, tôi giúp cậu kết nối xúc cảm khí, lát nữa cậu dùng chút sức..."

"Dùng chút sức?"

Phương Bình hơi lộ ra nghi hoặc, Ngô Chí Hào cười giải thích nói: "Khí huyết bình thường đều là nhẹ nhàng, chỉ có sôi trào lên, mới có thể đạt được đỉnh phong.

Không chỉ có là thân thể sôi trào, tâm tình cũng muốn sôi trào lên, kiểm tra khí huyết, không đơn giản là máu, bao gồm khí vô hình, cái này tôi cũng nói không rõ lắm.

Dù sao thì thân thể cậu và tâm tình đều sôi trào lên, mới có thể đạt được đỉnh phong chân chính của cậu.

Thấy dưới chân của máy kiểm tra khí huyết phía không? Lát nữa dùng sức duỗi chân, hai cánh tay tận lực kéo duỗi ra sau, nói chung đem sức bú sữa thoải mái dùng ra là được rồi.

Hiện tại kiểm tra bình thường còn không quan hệ, tới lúc kiểm tra thật sự, nhất định phải dùng hết toàn lực..."

Ngô Chí Hào giải thích một trận, chờ Phương Bình gật đầu biểu thị nghe hiểu, lúc này mới ý bảo Phương Bình nằm lên đó.

Chờ Phương Bình nằm lên, Ngô Chí Hào ở bốn phía “ghế mát xa” cầm lấy vài dây "Xúc cảm khí" như ống nghe bệnh, phân biệt dán hai cánh tay, hai chân, trái tim, cái trán của Phương Bình.

" Tới lúc kiểm tra chân chính, không giống với cái này, đến lúc đó sẽ không dán xúc cảm khí tại trên người cậu, mà là tiến vào chiếm giữ khí huyết, cậu tự do hoạt động là được.

Chiếm giữ khí huyết có thể thông qua một loạt thủ đoạn, cho ra kết quả cụ thể, khi đó mới có thể kiểm tra ra giá trị khí huyết chân thật của cậu."

Dứt lời, Ngô Chí Hào mở ra thanh biểu hiện bên cạnh, vội vàng nói: "Có thể bắt đầu rồi, nhớ kỹ, kịch liệt vận động, tâm tình cũng nổi lên sóng gió, thật sự không được thì suy nghĩ vài bộ phim hành động không lời..."

Phương Bình vốn chuẩn bị cố sức, thiếu chút nữa bật cười, người này, thì ra cũng không thành thật như vậy.

Không phản ứng người này, Phương Bình hít nhẹ một hơi thở, sau đó hai chân liền mãnh liệt mà đạp dưới chân, hai cánh tay cũng dùng hết toàn lực kéo duỗi ra hai sườn!

Một bên Ngô Chí Hào, có một ít tò mò mà nhìn chằm chằm thanh biểu hiện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.