Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

Chương 34: 34: Tôi Đang Yêu Đương





Nửa đêm Thẩm Trĩ nhận được yêu cầu kết bạn của Trương Thanh Nguyệt.
Cảm giác hơi buồn nôn, nên không đồng ý.
Kết quả, nửa đêm Thẩm Hà nhận được điện thoại của Trương Thanh Nguyệt, đáng tiếc là anh chưa cho số điện thoại của cô ta vào danh sách người quen, nên toàn bộ những cuộc điện thoại cô ta gọi tới đều thành cuộc gọi nhỡ.
Trợ lý giúp anh trả lời, thầm thì nói: “Có việc gì cần tôi chuyển tới Thẩm Hà không?”
Nghe giọng nói của Trương Thanh Nguyệt có chút ngập ngừng.
Cô ta hỏi: “Thẩm Hà không có ở đó sao?”
Trợ lý quay đầu, nhìn Thẩm Hà vừa mới đi vào giấc ngủ qua khung cửa kính, trả lời: “Ngại quá.

Nếu như có chuyện quan trọng, tôi có thể chuyển lời giúp cô….”
Cuối cùng, Trương Thanh Nguyệt vẫn không chọn cách để Long Nhật chuyển lời giúp, chỉ dặn dò cậu ta bảo Thẩm Hà gọi lại.
Trợ lý chẳng mấy nhiệt tình đáp lời.

Bất cứ tin tức nào của cô ta hiện tại đối với bọn họ mà nói chỉ đơn thuần là tin dữ, chẳng có ai vui mừng khi nhận được tin này cả.
Cậu ta quay đi báo cáo với Tập Tập.
Từ sau khi tham gia cuộc thương thảo ghi hình cho chương trình [Nam nữ kết hôn], Thẩm Hà đã khôi phục trạng thái bình thường.

Mọi người đều vui mừng vì ông chủ không đến nỗi lao lực quá độ mà chết.
Trương Thanh Nguyệt muốn trò chuyện với Thẩm Hà về việc của Thẩm Trĩ, nhưng kể từ lần động đất kia trở đi, Thẩm Hà đã nói rõ cho cô ta biết rằng “Đừng phiền tôi” .
Cô ta không hiểu ý của Thẩm Hà cho lắm, còn muốn truy hỏi, lần này tới lượt người đại diện của Thẩm Hà, người phụ nữ có mái tóc rất ngắn, mặc đồ vest trung tính chặn cô ta ở giữa đường nói: “Thẩm Hà là người có gia đình, trên phương diện này bắt buộc phải chú ý.

Phiền cô Trương thông cảm cho.”
Cuối cùng, Thẩm Trĩ vẫn bị buộc phải thêm wechat của Trương Thanh Nguyệt.
Bởi vì Trương Thanh Nguyệt nhắc tới cô trong nhóm công khai.
Thẩm Trĩ chỉ có thể vờ như trước đó không nhìn thấy, đồng ý với lời mời kết bạn của Trương Thanh Nguyệt.
Cô cảm thấy bản thân mình và đàn chị này chẳng có gì để nói.
Thêm danh sách người liên hệ đều là tăng thêm áp lực.
Trong lòng thực sự chẳng thoải mái gì, Thẩm Trĩ không kìm được đi đến bên tủ lạnh, đuôi mắt liếc thấy đống lon bìa của Thẩm Hà.
Ban đầu Trương Thanh Nguyệt không nói gì nhiều, chỉ là có thêm ý gì đó trò chuyện với cô về chủ đề yêu đương, cô ta nói “Chuyện thích hợp nhất với người phụ nữ thoải mái chính là yêu đương” , sau đó hỏi Thẩm Trĩ: “Gần đây cô có yêu đương không?”
Trương Thanh Nguyệt làm ra vẻ như thân thiết lắm với Thẩm Trĩ, cảm giác hai người có thể thành thật với nhau đến mức lạ lùng.

Một mặt Thẩm Trĩ không cảm thấy mình và cô ta thân thiết tới mức có thể nói tới những thứ này, thứ hai, vấn đề này đối với một người phụ nữ đã kết hôn mà nói, ý tứ không khỏi quá mức sâu xa.
Thẩm Trĩ không cầm thứ gì, cách xa tủ lạnh, úp sấp điện thoại xuống.
Mà, một giây sa, điện thoại cô lại rung lên.
Trương Thanh Nguyệt gửi tới ba chữ___
“Tôi đang*.”
Dường như cảm thấy chưa đủ phiền, cô ta bổ sung thêm hai chữ nữa “Yêu đương.”
*我正在:tôi đang….làm gì đó là ba chữ.
*
Thẩm Trĩ nhìn mấy chứ lác đác trên màn hình.
Dường như Trương Thanh Nguyệt có bản tính của kẻ cướp đoạt vô cùng mạnh mẽ.
Có lẽ do đã từng sở hữu cả thế giới, nhưng lại mất đi quá nhiều, mà tới hiện tại bản tính phục thù của cô ta muốn đoạt về.


Không cần biết có phải thực sự cần hay không, chẳng cần biết loại chiếm hữu này có hợp lý hay không.
Tất cả mọi người đều cực ghét phải chịu tổn thương.

Đây là lẽ thường tình.

Nhưng mà bản thân mình chịu phải tổn thương không phải lý do chính đáng để gây hại cho người khác.

Thẩm Trĩ ngẫm nghĩ, sau đó chụp ảnh màn hình gửi cho Đinh Nghiêu Thải: “Có người muốn tự phơi tin yêu đương của mình, công ty không lo sao ạ?”
Đinh Nghieey Thải vui mừng khi người khác gặp họa: “Kì họp lần sau chị hỏi bọn họ xem.”
Người vừa vì vấn đề tình cảm mà gây phiền phức cho công ty, thế mà đã không rên một tiếng công khai việc mình đang yêu đương với đồng nghiệp cùng công ty, tuy không chỉ đích danh ai, nhưng cô ta thường xuyên qua lại với người khác giới đã khiến mọi người chú ý từ lâu.

Tới lúc đó khó tránh khỏi việc mấy người không xuống nổi đài.
Thẩm Trĩ cũng cười, cười mãi, biểu cảm cũng biến mất.

Thứ thay thế trong lòng hiện giờ là chất vấn chính mình.
____Tại sao cô lại ghét Trương Thanh Nguyệt đến vậy?
*
Đoàn kịch Italy tới biểu diễn, Thẩm Hà tốn công tốn sức mới kiếm được chỗ dễ nhìn, hai tấm vé có vị trí riêng tư.

Anh lật qua lật lại nửa ngày, trợ lý đi vào hỏi anh có cần dùng xe hay không.

Cuối cùng, anh vẫn lắc đầu: “Cậu đưa tôi qua đó là được.”
“Anh với người hẹn trước kia gặp nhau ở chỗ nào ạ?” Trợ lý quan tâm hỏi, “Tốt nhất đừng nghênh ngang quá, tới lúc bị người ta chặn lại, má Tập sẽ mắng người đó.”
Thẩm Hà không nói gì thêm, chỉ gật đầu qua quýt cho xong.
Sau khi tới nơi sớm hơn dự định, anh nhìn quanh một vòng, sau đó quấn chặt áo khoác đi vào lối dành riêng cho khách quý.
Hai tấm vé, chỉ có một tấm được dùng.
Một mình anh ngồi ở vị trí của hai người xem hết vở kịch, lúc hạ màn vạn vật đã chìm trong bóng đêm.

Thẩm Hà ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, rất lâu sau mới đứng dậy.
Trợ lý kịp thời đến đón anh, thuận miệng hỏi: “Chơi vui không ạ?”
Thẩm Hà đang trong trạng thái nghỉ ngơi giơ tay ra day trán, vuốt mái tóc hôm nay chưa hề làm chút tạo hình nào ra sau, cười nói: “Câm mồm đi.”
Nhà hát kịch mới xây không nằm trong khu nội thành, lái xe cũng mất một khoảng thời gian.

Thẩm Hà ngửa đầu, cơ thể mặc nương theo bánh xe nghiến qua mặt đất gồ ghề vùng ngoại thành hơi rung lên.

Anh bất giác nhắm mắt lại.
Rất nhanh đã rơi vào trong giấc mộng, tiếng chuông điện thoại đẩy anh từ trên đài cao xuống dưới.

Thẩm Hà tỉnh lại, hơi nhíu mày, cúi đầu mở điện thoại ra xem.
Nhìn thấy người gọi điện tới, anh lập tức nhận máy.

Trợ lý không thể không nhìn qua gương chiếu hậu quan sát vẻ mặt của anh.
“A lô?” Thẩm Hà nói.
Đầu bên kia im lặng rất lâu, rất lâu.
Thẩm Hà thầm dự tính đến hoàn cảnh xấu nhất, dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý tìm kiếm biện pháp, sau đó dùng phương thức mà bình thường không dùng bao giờ nói: “Em yêu đấy sao?”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của cô.
Thẩm Trĩ nói: “Rốt cuộc anh có bao nhiêu em yêu hả?”
Giọng điệu của cô bình ổn và chậm rãi, giả dụ mà bỏ qua chút cắn răng nghiến lợi kia, nói cô chưa say cũng có người tin.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm qua, xã giao là chuyện thường gặp, nhưng tửu lượng của Thẩm Trĩ chẳng có chút tiến bộ nào.
Long Nhật và trợ lý của Thẩm Trĩ là Tiểu Thu trò chuyện đôi câu, xác nhận Thẩm Trĩ đang an toàn trong nhà, lúc này mới khẽ khàng trả lời Thẩm Hà.
Sau khi xác nhận không có chuyện gì ngoài ý muốn, trai tim lo lắng của Thẩm Hà cũng buông xuống.
Chỉ là say rượu mà thôi.
“Tôi nào dám có mấy người đâu.” Anh dùng luôn giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ, “Dưới đất lạnh, nằm lên giường có được không?”
Trợ lý nhận được chỉ thị về nhà, lập tức thay đổi phương hướng lái xe.

Nhưng Thẩm Trĩ trong điện thoại chẳng để vào mắt: “Không được.

Anh có thể nói thật hay không, rốt cuộc anh và Trương Thanh Nguyệt dính nhau từ khi nào?”
“Uống ít thôi,” Thẩm Hà trả lời cô, “Tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì sất.”
“Anh và cô ta không có quan hệ gì, vậy tại sao cô ta…..” Thẩm Trĩ ngừng lại, sau đó nói lướt qua, “Tại sao cô ta cứ tới phiền tôi, vì tôi quá ghét cô ta nên mới sinh ra ảo giác sao? Tại sao cô ta cứ khiến tôi không vui thế?”
Sau khi phát tiết phẫn nộ, Thẩm Trĩ cúp thẳng điện thoại.
Cô ngồi trên sàn nhà, không ngừng bấm tắt cuộc gọi đến.

Bia đã rỗng mấy lon, rượu vang cất trong tủ cũng bị cô lôi ra.

Có một khoảnh khắc nào đó, Thẩm Trĩ ý thức được bản thân không nên nói những câu kia, nhưng cho dù dần dần tỉnh táo, thì cảm giác khó chịu kia vẫn mãi không chịu tan đi.
Nhiều lần muốn gọi điện thoại chửi vào mặt Trương Thanh Nguyệt nhưng bị trợ lý ngăn lại, lúc Thẩm Hà như muốn giết người về đến nhà, nhìn thấy một màn thế này.
Thẩm Trĩ nằm trên mặt đất nghịch điện thoại.
Nói là nghịch, nhưng chỉ là không ngừng ấn vào khóa màn hình, khóa lại rồi mở ra, mở ra rồi khóa lại.
Thẩm Hà không nói cái gì, đi lên phía trước bế cô vào phòng ngủ.

Thẩm Trĩ uống say không nhúc nhích, mãi đến khi đặt xuống, anh mới phát hiện cô nắm chặt lấy áo khoác của anh.
“Buông ra, tôi đi rót nước.” Anh nói.
Cô giả bộ không nghe thấy, thậm chí còn dùng sức hơn.
Vậy nên anh đổi sang giọng khác: “Nghe lời, buông ra trước đã.

Tôi về nhà là để ở cùng cô, đừng lo lắng.”
Nhưng mà chẳng có chút hiệu quả nào.
Thẩm Hà vươn tay ra, nắm chặt lấy ngón tay thon gầy của cô, nghĩ ngợi gì đó vẫn buông ra.


Anh cởi áo khoác, điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa.
Lúc quay lại, thấy Thẩm Trĩ đang ôm áo khoác của anh ngửi mùi.
Thẩm Hà im lặng hồi lâu, luôn cảm thấy cảnh này có chút quen quen.

Anh bước vào bón nước cho cô, sau đó lặng yên không tiếng động rút chiếc điện thoại cô đã mở khóa ra, hành động lưu loát nhanh nhẹn kiểm tra những tin nhắn liên quan tới Trương Thanh Nguyệt.
Sau khi nhìn thấy câu “Tôi đang yêu đương” của Trương Thanh Nguyệt, Thẩm Trĩ còn trả lời cô ta.
“Vậy thì tốt quá, lúc nào có thể uống rượu mừng? Tôi và Thẩm Hà đều sẽ đến chúc phúc chị.

Hi vọng lúc ấy chúng tôi đã có thiên thần nhỏ rồi, có thể làm phù dâu nhỏ cho đàn chị đấy.”
Cô khiến tôi buồn nôn, tôi cũng cho cô buồn nôn.
Câu trả lời của cô rất chu đáo, rất khéo léo, không một kẽ hở, hoàn hảo tuyệt vời.
Nhưng chẳng hiểu tại sao Thẩm Hà lại cảm thấy đau lòng.
Người đàn ông ngồi dưới ánh đèn, lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ nằm trong chiếc bóng của mình.

Dường như anh đang tự nói với chính mình: “Cô thích con gái sao?”
Thẩm Trĩ nhắm chặt mắt nhưng cô vẫn tỉnh.
“Nói ra để kích thích cô ta mà thôi.” Cô lạnh lùng trả lời.

Giống như chỉ xua đi một đám mây giữa không trung như con ngựa một sừng trong ảo mộng, không mất sức, cũng không lưu tâm.
Tại sao câu này có thể kích thích được Trương Thanh Nguyệt?
Trên thực tế, Thẩm Hà không hiểu nổi điểm này.
Nhưng không trở ngại việc anh biết, Thẩm Trĩ bị người ta xúc phạm rồi.
Thẩm Hà khẽ đẩy khuỷu tay cô lên, nói: “Đừng ngửi nữa.

Cô là biến thái hả?”
Cô mở mắt, chống người dậy, thấy anh đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Không phải Trương Thanh Nguyệt, mà là Tập Tập, lời nói có chút không bình thường, gần như khiến người khác nghi ngờ có phải anh mới là người say rượu không.

“Giúp tôi liên hệ với Trương Giang Nam, cứ nói tuần này, tuần sau tôi đều không có cách nào tới thăm bệnh nữa.” Nửa câu trước còn khá bình thường, nửa câu sau đã chệch sang hướng khác, “Đâu óc Trương Thanh Nguyệt có vấn đề, cả ngày không có việc gì nhảy nhót khắp nơi.

Tôi còn muốn có vợ con để ấm đầu giường, cầu xin cô ta bỏ qua cho tôi___”
Đương nhiên Tập Tập làm việc chung với Thẩm Hà bao nhiêu năm nay, chắc chắn sẽ tiến hành đọc hiểu và đẹp đẽ hóa câu chữ ấy đi, truyền tin tức này đi ở mức độ khiến người ta chịu đựng được.
Thẩm Trĩ nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Sao anh không tự gửi đi?”
“Không có tài khoản của cô ta.” Anh nói.
Vừa rồi trên đường quá nguy hiểm, trợ lý vì ngăn cản anh, cứng rắn cướp điện thoại đi, xóa sạch toàn bộ tài khoản số điện thoại liên quan đến Trương Thanh Nguyệt.
Cô nghe xong bật cười.
Sau đó lại nằm xuống.
Thấy Thẩm Trĩ không có việc gì, Thẩm Hà đứng dậy: “Vậy cô ngủ đi, tôi đi tắm cái đã.”
Cô gật đầu, nhắm mắt lại, khoảnh khắc tắt đèn đi rồi vội bật lên.
Hôm nay cô còn chưa tắm rửa.
Vì vậy, cuối cùng, diễn biến tình huống trở thành Thẩm Hà và Thẩm Trĩ mỗi người ngồi một bên bồn tắm, bọt xà phòng màu trắng cuồn cuộn như mây bao trùm lên cơ thể.

Bọn họ nhìn nhau, không nói một lời, không làm gì hết, cứ nhìn đối phương như vậy.
Ban đầu công ty nội thất có đề nghị bọn họ, căn nhà có diện tích lớn như thế này, xây một chiếc bể tắm hình tròn sẽ không mất giá trị.
Đáng tiếc rằng, kiểu nói mất giá hay không này ở gia đình bình thường hoàn toàn không quan trọng đối với hai người họ.

Có kiếm nhiều tiền hơn nữa, cũng nên dùng vào những nơi thực sự cần đến.


Kiểu chất lượng cuộc sống không cách nào xác định này, bọn họ chẳng hề quan tâm.
Mãi cho đến cuối cùng, cuối cùng bọn họ chỉ nhượng bộ đến bước mua một chiếc bồn tắm kích thước nhỏ hơn một chút.
Vượt ra ngoài dự kiến chính là, nó lại là một trong mười đồ gia dụng được chào đón nhất trong căn nhà này.
Trừ chuyện này ra, còn có đủ các loại chuyện khác.

Bao gồm hệ thống căn nhà thông minh, rạp chiếu phim mini, máy xay đa chức năng vân vân.

Bọn họ chuyển nhà mấy lần, trước mắt đây là nơi họ sống lâu nhất.
Thậm chí Thẩm Trĩ còn tưởng tượng bản thân ở chỗ này tới già, cô hình dung với Đinh Nghiêu Thải có chút say sưa, kết quả lại bị dội cho một chậu nước lạnh.

Đinh Nghiêu Thải hỏi cô: “Vậy lúc dó Thẩm Hà ở chỗ nào? Là đã trở thành chồng trước của em, khi phân chia tài sản thì để lại ngồi nhà cho em, hoặc đến lúc đó vẫn là chồng của em? Giả dụ nếu là vế sau, cuộc đời của em đúng là rất kịch tính….”
Đối mặt với đả kích sát phong cảnh như thế, Thẩm Trĩ tự nhủ thầm với chính mình, chỉ cần sống lâu hơn Thẩm Hà là được.
Quan hệ vợ chồng chẳng phải là như vậy sao?
Không cần biết thật hay giả.
Thẩm Trĩ nói: “Trương Thanh Nguyệt thích anh thế, sao anh không thích cô ta?”
Thẩm Hà nói: “Cô nhầm rồi, Trương Thanh Nguyệt không thích tôi.”
Thẩm Trĩ lười giằng co vấn đề này với anh, tiếp tục hỏi: “Không có ý gì khác, tôi chỉ thấy tò mò thôi.

Vậy anh thích cô ta không?”
Bỗng nhiên Thẩm Hà cười rộ lên, giống như nghe được chuyện cười nào đó thú vị lắm.
Hi hi ha ha cười một trận, anh hỏi vặn lại: “Có phải cô định kết thúc hợp đồng với Lương Nghi không?”
Cô cười như không nhìn anh.
Cô dò hỏi thông tin của anh, vậy nên anh đáp trả.

Bọn họ không nên nói những thứ này.

Thẩm Trĩ đứng dậy, tắm xong trước một bước, sau đó quấn khăn ra khỏi bồn.
“Bọn họ có thể nhằm vào cô hay không?” Anh vẫn quay lưng lại truy hỏi.
Từng câu nhắm đúng vào chỗ hiểm, Thẩm Trĩ suýt thì ngã sấp mặt.
Thẩm Hà dọn dẹp vệ sinh xong mới về phòng.
Lúc ấy, Thẩm Trĩ đã nằm ở một bên giường của anh.

Giường của cô toàn là mùi rượu, vậy nên ngủ bên giường anh là hợp lẽ.

Đêm nay bọn họ không làm gì cả, hai người đều dự định như vậy.
Thẩm Trĩ chậm rãi đi vào giấc ngủ, rồi bỗng nhiên nhớ tới cô chưa uống thuốc.

Muốn động nhưng cảm giác vùng eo bị ghìm chặt lại, giãy thế nào cũng không thoát.
Thẩm Hà ôm chặt lấy cô từ phía sau, như thể cứ như vậy mà chết đi cũng không muốn buông tay.
“Anh có bệnh hả?” Cô khẽ mắng, vươn tay ra đánh anh.
Anh mơ hồ tỉnh lại, lúc này mới thôi không dùng sức nữa.
Cô lặp lại một lần nữa: “Anh có bệnh hả?”
“Ừ.” trong ánh đèn yếu ớt, có thể thấy rõ trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì.

Thẩm Hà thẳng thắn trả lời: “Tôi là biến thái mà.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.