Toái ngọc đầu châu
Tác giả: Bắc Nam
Edit: Dú
Chương 20: Nơi đàn ông đau nhất
Kỷ Thận Ngữ ngã khụy xuống đất, đau túa mồ hôi như mưa.
Hai mắt cậu nhanh chóng trở nên mơ hồ, đến cả bóng người vọt vào cũng chẳng thấy rõ, khi tiếng đấm đá vang lên ngay bên người, hai gã lưu manh nọ cầu xin tha thứ và kêu rên mới khiến cậu hiểu ra rằng, rốt cuộc cũng có người đến cứu mình rồi.
"Sư ca..." Cậu cất thứ tiếng quá đỗi mỏng manh.
Đinh Hán Bạch chỉ dí một tên lưu manh để đánh, bởi vì kẻ còn lại đã nằm đo đất rên rỉ lâu rồi. Sau khi nghe thấy tiếng gọi đó của Kỷ Thận Ngữ, hắn không rảnh bận tâm đến chuyện khác nữa, bèn vọt đến bên đối phương, bắt lấy vai đối phương để đỡ dậy.
Kỷ Thận Ngữ đau đến nỗi thét một tiếng, cơ thể lại đổ lệch xuống lần nữa. Đinh Hán Bạch nửa ngồi xổm, nôn nóng hỏi: "Bị thương ở đâu?! Có chảy máu không?!"
Hắn lấy lực nâng cả eo của Kỷ Thận Ngữ khiến cả người được ôm dậy, còn Kỷ Thận Ngữ dù có đứng thẳng cũng cong oặt người, chệnh choạng như sắp ngã thụp xuống.
Đinh Hán Bạch xoay lưng qua: "Leo lên đây, anh cõng cậu."
Kỷ Thận Ngữ đau đến nỗi phải cắn răng: "Không được... Chân..."
Đinh Hán Bạch lập tức sờ chân: "Gãy xương đùi à?" Hắn chạm vào đôi chân đang khép chặt của Kỷ Thận Ngữ, chúng không ngừng run rẩy, và dần trở lên trên, phát hiện Kỷ Thận Ngữ đang ôm siết lấy đùi.
"Mẹ..." Hắn luống cuống, cũng bất chấp hai gã lưu manh nhổm dậy sẽ chạy mất hay không, bèn trực tiếp ôm ngang Kỷ Thận Ngữ lên, ra sức chạy về phía cửa ngõ.
Ba người ăn khuya xong thì cùng nhau về, Khương Đình Ân đã gói một suất cơm canh gà cho Kỷ Thận Ngữ, còn chưa đi đến cửa ngõ thì thấy Đinh Hán Bạch bế một người tóc dài bồng bềnh chạy đến.
Đinh Hán Bạch xoay mặt thì thấy bọn họ: "Thằng hai lái xe! Thằng ba thằng bốn đi bắt hai gã kia!"
Tiếng quát này cộng thêm vẻ mặt đáng sợ của Đinh Hán Bạch làm ai nấy đều sợ điếng người. Đinh Nhĩ Hòa phản ứng xong thì tức khắc đi mở cửa xe, Đinh Khả Dũ và Khương Đình Ân lập tức chạy về phía ngõ.
Đinh Hán Bạch bế Kỷ Thận Ngữ ngồi ghế sau, chỉ hơi động đậy đôi chút là Kỷ Thận Ngữ đã đau đến kêu thành tiếng, vì vậy hắn không dám cựa quậy nữa, đành ôm đối phương trên đùi mình. Kỷ Thận Ngữ run lẩy bẩy không dứt, cuộn mình trong lòng hắn như một con tôm nấu chín, mồ hôi lạnh trên mặt thấm ướt áo sơ mi, sau đó hắn thấy gáy mình nóng bừng, kinh hãi nhận ra Kỷ Thận Ngữ đang cắn răng khóc.
Lúc hóa vàng mã cho Kỷ Phương Hứa không khóc, thế mà giờ đây đã đau thành cái gì rồi.
Đinh Hán Bạch vừa nôn nóng vừa bực bội, chửi Đinh Nhĩ Hòa: "Ai nghĩ ra cái kế hoạch thối nát này vậy?!"
Lòng bàn tay Đinh Nhĩ Hòa túa mồ hôi: "Bọn em cùng bàn với nhau." Cầm lái cũng không vững, trong lúc trả lời thì bị một chiếc xe vượt qua. Đinh Hán Bạch hận không thể đá vào chỗ ghế lái một cú: "Đậu má, cậu còn lái xe được không đó!"
Ngực hắn rung động, cúi đầu mới nhìn rõ Kỷ Thận Ngữ mặc gì, váy bị xé tơi tả, tóc giả cũng rối bù, áo sơ mi bị rơi vài cái cúc... Chuyện này là sao!
Còn chưa xả giận thì Kỷ Thận Ngữ đã dính lấy hắn mà khóc: "Em sẽ không bị phế chứ... Em sợ lắm..."
Đinh Hán Bạch bực khôn cùng: "Cậu sợ? Khi cậu giả làm con gái đi dụ lưu manh sao không thấy sợ? May mà hai gã lưu manh đó không phải loại chẳng kỵ nam nữ, không thì phía sau của cậu cũng đau như phía trước rồi đấy!"
Hắn mắng xong thì giục Đinh Nhĩ Hòa tăng tốc, sau đó lột hết váy rách lẫn tóc giả xuống, cởi áo khoác của mình cho đối phương khoác, nhỏ giọng nói: "Sẽ đến bệnh viện ngay thôi, bác sĩ khám là không đau nữa, lau nước mắt đi."
Kỷ Thận Ngữ không cựa quậy, có lẽ là giọng hắn quá nhỏ. Nhưng bó tay rồi, mắng người còn cao giọng rồi, chứ dỗ thì vẫn thấy xấu hổ mà.
Đinh Hán Bạch chỉ đành đưa tay lau nước mắt cho Kỷ Thận Ngữ, càng lau càng nhiều nước mắt rơi hơn, dường như hắn cũng thương cảm lây cho cái "Nơi đàn ông đau nhất" nọ. Rốt cuộc cũng đến bệnh viện, hắn ôm Kỷ Thận Ngữ vào khám gấp, bác sĩ hỏi nguyên nhân, hiếm khi hắn mới nói lắp.
"Gặp, gặp tên biến thái." Hắn kể, kể xong thì lách ra, sai Đinh Nhĩ Hòa đi rút tiền, phòng ngừa phải phẫu thuật hoặc nằm viện.
Mành bị kéo, chỉ có thể thấy bác sĩ đang đứng bên giường, tiếng kéo khóa rất ngắn, Kỷ Thận Ngữ bị cởi quần ra, ngay sau đó bác sĩ hít sâu một hơi, bảo Kỷ Thận Ngữ đừng nhịn nữa, cứ dốc sức mà khóc.
Đinh Hán Bạch đứng nghe ở góc tường, bèn không khỏi la lên: "Bác sĩ, không... không phế chứ?"
Bác sĩ không đáp, chỉ nghe Kỷ Thận Ngữ khóc càng nức nở hơn. Lòng Đinh Hán Bạch ngổn ngang, phát huy hết tình anh cả lẫn tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, lại la to: "Bác sĩ, cậu ấy vẫn chưa mười bảy, anh nhất định phải chữa khỏi đấy, tiền không thành vấn đề."
Tiếng khóc dần dứt, sụt sà sụt sịt, Đinh Hán Bạch nghĩ, tiểu thái giám thời cổ đại tiến cung tịnh thân, chắc cũng là cảnh như này nhỉ. Hắn chưa kịp nghĩ xong thì bác sĩ đã vén mành đi ra, trừng hắn qua lớp kính mắt.
"Bác sĩ, anh nói đi, tôi chấp nhận được mà."
"Không gây tổn thương cho chỗ đó của cậu, cậu thì có gì đâu mà không chấp nhận được."
Đinh Hán Bạch nhận đơn thuốc, cố gắng phân biệt xem nó viết cái gì, thấy phải nằm viện quan sát thêm và uống thuốc, bèn quá đỗi mừng rỡ: "Không có gì trở ngại ạ?!" Bác sĩ nói không tổn thương đến gốc rễ, chẳng qua chỗ đó vốn yếu ớt, nên cực kỳ đau thôi, hơn nữa nom thằng bé này khá là không chịu đau được.
Đinh Hán Bạch vòng ra sau mành, không ngờ Kỷ Thận Ngữ vẫn chưa mặc quần vào, cong chân lại, nơi giữa hai chân bị bóp thành màu đỏ sẫm. Hắn bước đến mặc giúp, không để đối phương phải động đậy mạnh, mặc xong thì đợi y tá xử lý các vết thương khác rồi mới đi.
Đã là hai giờ sáng hơn, ngoài hành lang chẳng có ma nào, Đinh Hán Bạch bế ngang Kỷ Thận Ngữ chầm chậm bước, chẳng răn đe, cũng chẳng an ủi, cứ lặng thinh mà đi.
Kỷ Thận Ngữ đau đến nỗi phát âm không còn rõ chữ: "Anh mệt không?"
Đinh Hán Bạch khắc mười mấy tiếng cũng chẳng cần nghỉ ngơi, mới chỉ ôm người ta bằng hai tay một chốc thôi mà, không thấy mệt gì, nhưng vẫn nói: "Có thể không mệt được à? Đợi hôm nào anh bị bệnh, cậu phải bế anh đấy."
Kỷ Thận Ngữ không đáp, hít hơi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra: "Em không nằm viện đâu." Bẽ mặt lắm, cậu không chịu được.
Đinh Hán Bạch cũng chẳng cố chấp, bèn bế cậu rời đi. Trên đường về nhà, đèn rọi trên chiếc tường bình phong trong nhà lại sáng, như để lại cho bọn họ. Đinh Hán Bạch bế Kỷ Thận Ngữ về tiểu viện, đặt ngay ngắn lên giường, cho uống thuốc giảm đau.
Kỷ Thận Ngữ đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, cũng chẳng thèm tắm rửa gì nữa, đợi cơn đau giảm bớt mới mơ màng ngủ.
Hiện giờ đang đúng lúc nửa đêm, Đinh Hán Bạch thừa biết cả nhà vẫn chưa ngủ, chẳng qua vì muốn người khác ngủ yên giấc nên không ai ra hỏi. Hắn vòng ra tiền viện, đến phòng khách thì gặp Khương Đình Ân, muốn hỏi tiền căn hậu quả.
Đó giờ Khương Đình Ân toàn chưa đánh đã khai, bèn kể sạch hết chuyện đêm nay.
"Hai gã lưu manh đó đâu? Cậu với thằng ba có bắt được không?"
"Một tên đã chạy trốn được, tên còn lại thì chảy rất nhiều máu, bị Kỷ Thận Ngữ rạch dao khắc từ ngực xuống rốn, một đường liền mạch, vừa sâu vừa dài..."
Đinh Hán Bạch nhớ đến hai tiếng kêu thảm thiết kia, tiếng của gã lưu manh dồn dập và ngắn ngủi, nhưng miệng vết thương dài chừng ấy, thủ đoạn của Kỷ Thận Ngữ cũng thạo tay thật. Hắn hỏi xong thì nhìn Khương Đình Ân, Khương Đình Ân bị hắn nhìn phát sợ, không ngừng cầu xin hắn tha thứ và cam đoan.
"Được rồi, đồ nhát cáy." Hắn nói, "Kỷ Thận Ngữ bị thương, cậu lấy công chuộc tội mà hầu hạ em nó đi, không biết hầu thì giải buồn cũng được."
Khương Đình Ân gật đầu như giã thóc: "Anh cả ơi, vậy anh hai với anh ba thì sao! Họ cũng hầu hạ ạ?"
Đinh Hán Bạch ngó lơ, đi mất. Tắt hết đèn cửa hành lang, đi đến đâu tối om đến đó, đi thẳng đến viện Đông. Đinh Hậu Khang nghe tiếng động bèn khoác quần áo ra, không đuổi người đi, có lẽ là chột dạ thay con mình.
Đinh Hán Bạch nói: "Chú hai, chú về phòng ngủ đi."
Hắn đi thẳng đến cửa phòng ngủ của Đinh Khả Dũ, đá văng cửa, túm đối phương từ ổ chăn ra, quật ngã xuống đất rồi đá mấy cú. Đinh Khả Dũ tru tréo kéo Đinh Nhĩ Hòa đến, cũng vừa khéo Đinh Hán Bạch gộp cả Đinh Nhĩ Hòa xử luôn thể.
Ba anh em đo đất hai, Đinh Hậu Khang đứng trong sân nôn nóng đến nỗi đi đi lại lại, la lên: "Hán Bạch, đây mới là em họ ruột thịt của cháu đó."
Ý ngoài lời là, thằng nhãi họ Kỷ kia chỉ là một người ngoài.
Đinh Hán Bạch chưa thay quần áo, bôn ba lâu đến vậy nên người lấm lem bụi đất, rất hợp rơ với màn đêm tăm tối. Hắn đứng ngay cửa, cổ họng hơi khàn: "Chú hai, sai là sai, chẳng có gì mà ruột rà ở đây hết. Đây là lỗi nhỏ, dạy dỗ tí là qua chuyện, nhưng nếu ngày nào đó mắc lỗi to hơn, cháu sẽ không để yên đâu."
Hắn đi về ngủ, mệt kinh khủng, vừa dính gối cái đã vào giấc luôn.
Một đêm chẳng yên tĩnh, khi trời tờ mờ sáng, Kỷ Thận Ngữ đau tỉnh. Mồ hôi rơi tí tách, tóc mai xõa trước trán đều mướt rượt mồ hôi. Cậu nằm ngửa không dám nhúc nhích, gồng mình đau, mà thả lỏng cũng đau, nơi nguy hiểm nọ như bị hỏng, lây lan sang cả tứ chi trăm hài, đau đến nỗi cả môi lẫn má cậu đều trắng bệch.
Chịu đựng được đến khi trời sáng tỏ, Khương Thải Vi mới đến gõ cửa, hỏi cháu sao rồi.
Kỷ Thận Ngữ nói dối là không sao cả, sợ Khương Thải Vi vào phòng, vậy chi bằng cậu cắt cổ tay tự sát cho rồi. Khương Thải Vi rời đi, Khương Đình Ân đến, bưng thau xách phích định hầu cậu rửa mặt.
Hai người đóng cửa lại, lau hết một lượt thì thay quần áo, Khương Đình Ân rất chi là thành thật: "Em biết không, tối qua anh cả tẩn cho anh hai với anh ba một trận, không đánh anh."
Kỷ Thận Ngữ hỏi: "Sao không đánh anh luôn?"
Khương Đình Ân vội la lên: "Anh là tòng phạm thôi mà! Mà với cả, chẳng phải anh đến hầu em đó ư, em đừng ghét anh nhé."
Thật ra Kỷ Thận Ngữ cảm thấy kế hoạch chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là sự cố khi thực hiện mà thôi, nhưng bất trắc này cũng chứng tỏ rằng mọi người không đếm xỉa tới cậu thật. Cậu hiểu rất rõ, rằng một người ngoài nửa đường đến đây thì dựa vào cái gì mà bảo người ta phải quan tâm đến mình đâu?
Cậu mặc một chiếc áo cộc tay, uống thêm thuốc giảm đau: "Anh gội đầu hộ em được không?"
Tuy chất lượng làm việc của Khương Đình Ân thì tệ, song cũng xem như nhẫn nại chịu khổ được, bèn để Kỷ Thận Ngữ gối đầu bên mép giường, còn cậu chàng thì nhấc thau gội đầu cho đối phương. Ga trải giường ướt đẫm một mảng lớn, tắm được nửa phích thì hết nước, cậu chàng tất bật xách phích đi đổ nước nóng vào.
Gặp Khương Sấu Liễu, Khương Sấu Liễu bèn hỏi cậu ta về tình hình của Kỷ Thận Ngữ, cậu ta vừa đáp vừa đi theo vào phòng khách chính. Thấy đồ ăn sáng đã làm xong xuôi, cậu ta lại đặt phích xuống bưng đồ ăn cho Kỷ Thận Ngữ, bưng rồi mới nhớ ra vẫn chưa gội đầu xong.
Kỷ Thận Ngữ nhỏ nước nơi tóc khổ thân chờ đợi, tiếng bước chân dần đến gần, song lại vững vàng chẳng giống Khương Đình Ân.
Đinh Hán Bạch vừa mới dậy: "Cả một bãi nước to thế này, cứ tưởng cậu đau đến nỗi dấm đài đó chứ."
Vừa nói vừa tiến lại gần, cúi người nâng gáy Kỷ Thận Ngữ lên, luồn tay vào gãi đầu tạo bọt, ngồi bên mép giường tạm thay việc của Khương Đình Ân. Kỷ Thận Ngữ rất ngưỡng mộ hắn, bèn hỏi: "Sư ca ơi, đêm qua anh đánh anh hai với anh ba ạ?"
Đinh Hán Bạch "Ừ" một tiếng, lau bọt vương trên mặt cậu: "Để tóm gã lưu manh là đúng, để tiện thể bắt nạt cậu cũng là thật, đánh hai đứa nó không chỉ là để xả giận cho cậu, mà còn là..."
Kỷ Thận Ngữ hỏi: "Còn là gì?"
Đinh Hán Bạch ngẫm nghĩ: "Chấn chỉnh nếp nhà."
Càng gãi càng nhiều bọt, cuối cùng Khương Đình Ân cũng bưng nước nóng đến, Kỷ Thận Ngữ gội đầu xong thì từ từ ngồi dậy, luống cuống trước tấm ga trải giường ướt đẫm. Đinh Hán Bạch cúi người ôm cậu ra ngoài, để Khương Đình Ân ở lại thay ga giường và lau sàn nhà.
Cả hai đứng ngoài hành lang thì trông thấy một con chim khách đậu trên bàn đá, đương mổ vào đồ ăn sáng.
Đinh Hán Bạch nói: "Anh đây sống hai mươi năm, vẫn chưa từng ôm vợ mình, thế mà chưa gì đã ôm cậu rồi."
Trong ngực chẳng có động tĩnh gì, thì ra Kỷ Thận Ngữ đã dựa vào vai hắn ngủ khì, chắc cả đêm qua không ngủ ngon giấc, sau khi cơn đau ngừng lại mới thấy buồn ngủ hơn. Sau đó hắn thu xếp cho người ta, đến đồn công an lập biên bản với Khương Thải Vi, xử lý hết chuyện về tên lưu manh rồi mới về.
Chim khách đã ăn no rất thích nơi đây, bèn quắp chân trên một nhành cây hót líu lo.
Kéo theo cả chim sẻ lẫn bồ câu xám đến, hợp xướng ngay trên cây.
Hót như vậy cả ngày, đến khi chạng vạng lại có một con góp vui nữa, Đinh Hán Bạch đi ra khỏi phòng cơ khí, nghe tiếng hót của ba con chim mà cứ đau đầu mãi thôi. Đi băng qua đến ngoài cửa sổ phòng phía Bắc, hắn hỏi Kỷ Thận Ngữ đang nằm trên giường: "Có chuyện gì thì cứ kêu đi, hừ hừ gì đó?"
Hai má Kỷ Thận Ngữ đỏ bừng: "Em đau bụng."
Hiệu quả của thuốc giảm đau đã biến mất từ lâu, nơi bị thương lẫn bụng đều đau đớn, bấu, nhéo, cậu căng hai chân cố chịu mãi, đau quá bèn vô thức rên rỉ. Đinh Hán Bạch bước vào, bàn tay to phủ lên bụng cậu rồi xoa, suýt chút nữa cậu đã kêu thành tiếng.
"Hôm nay đã tiểu chưa?" Đinh Hán Bạch hỏi.
Kỷ Thận Ngữ lắc đầu, đừng nói là đi tiểu, đến cả giường mà cậu còn chẳng xuống nổi, hơn nữa chỗ đó cũng sưng tấy hết lên, đi tiểu kiểu gì... Đinh Hán Bạch bế cậu đi vào nhà vệ sinh, rêu rao khắp sân: "Chưa đau chết thì đã nín chết rồi, đêm qua cộng thêm cả ngày hôm nay nữa, cậu không sợ nín quá hóa lũ à."
Mặt Kỷ Thận Ngữ vẫn đỏ, xấu hổ xen lẫn cái đau, Đinh Hán Bạch đặt cậu xuống trước bồn cầu, không đi đâu cả, lùi về sau hai bước đợi cậu giải quyết. Rất đau, thả lỏng bụng để tè ra róc rách, đau đến nỗi cậu đứng không nổi, mắt trắng nhòa, gần như bất tỉnh.
Ban đêm, Đinh Hán Bạch treo một chiếc chuông đồng nơi cửa sổ, kéo dây thừng đến tận gối, Kỷ Thận Ngữ có việc gì thì cứ giật dây là được.
Trước nửa đêm không gió cũng chẳng có việc gì, Đinh Hán Bạch ngủ say tít mít, đến khi hơn bốn giờ thì chuông bỗng kêu, dọa sợ bầy chim tước trên cây. Hắn trở mình, nằm yên một lát mới nhớ ra ý nghĩa của tiếng chuông, bèn để trần người trên chui khỏi ổ chăn, vội chạy đến cách vách trong khi mắt vẫn chưa mở.
Kỷ Thận Ngữ lại nín chừng một đêm, nín đến cực hạn mới được ôm đi giải quyết rồi về, Đinh Hán Bạch đặt cậu xuống giường: "Bố đây chẳng đi nữa, kiểu gì sáng ra cũng phải đi rửa mặt đánh răng, đi ngủ chốc đã..."
Kỷ Thận Ngữ đắp chăn cho đối phương, rất chi là áy náy.
Chung giường chung gối đến hừng đông, Đinh Hán Bạch ngủ không được yên giấc nên tỉnh sớm. Hắn thấy Kỷ Thận Ngữ nhíu mày nhìn trân trân, chắc là đau đến nỗi không ngủ được. "Còn đi tiểu nữa không?" Đối phương lắc đầu, hắn cười, "Dằn vặt chết anh mất thôi, thoa thuốc nhé?"
Kỷ Thận Ngữ lại lắc đầu: "Thoa xong thì phải "phơi" khô, không mặc quần được."
Đinh Hán Bạch thấy khó hiểu: "Thì cứ "phơi" thôi." Vừa dứt lời thì vỡ lẽ ra, trưng vẻ vô cùng ghét bỏ, "Cậu sợ anh thấy á? Chẳng lẽ anh không có ư? Lạ gì cái chỗ đỏ hỏn đó của cậu đâu."
Kỷ Thận Ngữ bị hắn nói thì chỉ ước gì có thể chui xuống đất luôn, bèn xoay mặt đi cẩn thận cởi quần xuống, lúc này Đinh Hán Bạch bèn xuống giường lấy khăn lẫn thuốc mỡ cho cậu. Hết thoa rồi lau dưới chăn, vì xấu hổ quá mà quên đau.
Đinh Hán Bạch lại nằm xuống lần nữa, một cái gối không đủ, bèn ngang ngược kéo sang phía mình, tay chạm đến một thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh, lấy ra thì thấy là một chiếc dao khắc cỡ nhỏ. Hắn sửng sốt: "Cất dao dưới gối, cậu phòng bị ai đấy?"
Đối phương còn chưa kịp giải thích thì hắn đã nói tiếp: "Đêm hôm đó cậu thọc tên lưu manh một dao từ ngực xuống rốn, ngay chính giữa luôn."
Kỷ Thận Ngữ thấy buồn cười quá: "Thì em muốn rạch một dao cân xứng cho gã thôi mà..."
Đưa dao khắc ra trước mắt, Đinh Hán Bạch kề sát vào: "Vậy cái này thì sao, cũng muốn rạch một dao cân xứng cho anh luôn à..."
Đinh Hán Bạch để trần tay, Kỷ Thận Ngữ thì để trần người, mỗi người mỗi vẻ dưới tấm chăn. Mắt chạm mắt, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, rõ là chưa được ngon giấc, thế mà chẳng thấy buồn ngủ.
Kỷ Thận Ngữ lấy đá Tiết Gà dưới gối ra, màu đỏ lẫn nhũ trắng giao hòa, khắp bốn góc, trên đỉnh là một bụi hoa hồng trắng pha đỏ đầy sức sống.
Cậu đau không ngủ được, nín cả đêm, khắc cả đêm.
Chưa đánh bóng mà đã đẹp khôn cùng, Đinh Hán Bạch ngẩn ngơ, Kỷ Thận Ngữ hỏi: "Anh thích hoa hồng đỏ hay hoa hồng trắng?"
Đinh Hán Bạch cướp lấy rồi nắm chặt: "Anh thích Đinh Hương cơ."
Kỷ Thận Ngữ không đáp, chỉ là dường như có gì đó đã rơi vào khoảng không.