Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 47




Ngôn Tiêu nhanh chóng ngủ thiếp đi, Quan Dược ôm cô trong lòng, mặc dù mắt nhắm nhưng cơ thể lại luôn duy trì ở trạng thái cảnh giác.

Đêm khuya, gió rít gào từ bốn phía luồn vào trong qua các khe hở, nóc nhà như thể bị giật tung, nơi này không phải là chỗ con người có thể ở lại.

Tiếng bước chân bên ngoài không ngừng vang lên, đám đàn ông thường ngày đào trộm mộ vào ban đêm, bây giờ là lúc tinh lực dồi dào nhất, lại không có chỗ phát tiết, không ngừng đi lại, rình trộm, đủ loại từ ngữ ô uế văng ra, cãi nhau ầm ĩ.

Mãi đến sau nửa đêm, những âm thanh kia mới dần dịu đi, tuy nhiên thay vào đó là tiếng gáy rung trời và tiếng nghiến răng ken két, liên tục không ngừng.

Quan Dược vừa có chút buông lỏng thì bên ngoài có người lớn tiếng hét lên: "Mẹ kiếp, mau dậy đi!"

Có tên bị đánh thức, tức giận chửi thề.

Cửa đột nhiên bị rung lắc, giống như bên ngoài có người đang đẩy mạnh.

Quan Dược nhanh nhẹn xuống giường, đi ra mở cửa, một cái đầu thò vào, bị anh bóp chặt cổ họng.

"Mẹ kiếp..." Là chó đen, giọng nói miễn cưỡng nghẹn ở cổ họng.

"Mày đang làm gì?" Quan Dược đè gã ta lên cửa, âm thanh loảng xoảng vang lên, khiến cả căn lều lắc lư.

Ngôn Tiêu bị đánh thức, ngồi bật dậy, sờ soạng quần áo mặc vào.

Chó đen nắm lấy bàn tay Quan Dược đang đặt trên cổ họng mình, khó khăn nói ra hai chữ: "Tề ca..."

Quan Dược buông tay ra.

Chó đen ho khù khụ, nhổ nước miếng: "Mẹ kiếp! Tề ca gọi các người lên đường! Cớm đến!" Trong nháy mắt giống như chấn động, đám đàn ông ở gian phòng bên ngoài thất điên bát đảo*, dù

không dậy cũng bị người khác lôi dậy, chân bước cuống cuồng, xô đẩy chen lấn trước cửa ra vào.

*Thất điên bát đảo: Cuống quýt và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.

Quan Dược quay đầu đã thấy Ngôn Tiêu đứng ở phía sau, anh cầm tay cô: "Đi thôi."

Chó Đen bị anh xô ra, tức giận mở miệng chửi: "Chó má..." Cũng không biết rốt cuộc là mắng ai. Trong bóng đêm, Ngôn Tiêu bị Quan Dược nắm chặt tay lôi đi, đi qua căn phòng đầy đàn ông, đủ

loại mùi hôi. Cuối cùng cũng đi ra đến cửa, bị gió tạt vào phải hít một hơi thật sâu.

Bên ngoài trời vẫn đang là tờ mờ sáng.

Trước mắt có một bóng xe lao đến, là chiếc Land Rover. Cửa sổ xe được hạ xuống, Tề Bằng thò đầu ra: "Lấy xe, đi ngay lập tức!"

Quan Dược kéo Ngôn Tiêu đi ra chỗ xe việt dã đỗ, nghe thấy Tề Bằng nói: "Chó đen, tôi để xe lại cho cậu, khẩn trương lên đường."

Chó đen vội vã cảm ơn: "Vẫn là Tề Ca trọng nghĩa!"

Cửa xe Land Rover được đóng lại, đi thẳng phía trước, Quan Dược lái xe đuổi theo.

Ngôn Tiêu ngoái đầu lại phía sau nhìn, thấy Chó Đen ngồi vào chiếc Audi của Tề Bằng, có vài tên đang chen lấn đi lên, cửa xe không đóng lại được, hắn ta mặc kệ, lái xe chạy đi, thiếu chút nữa lôi theo một người.

Phía xa có vài ánh đèn xe đang đến gần, có lẽ không bao lâu sẽ đi đến chỗ này.

Quan Dược nhìn cô: "Em tỉnh hẳn chưa?"

Ngôn Tiêu nhíu mày: "Nửa đêm bị cảnh sát truy đuổi, không muốn tỉnh táo cũng khó."

Quan Dược đánh tay lái: "Giữ cho chặt túi của em, đừng để cho ai nhìn thấy Hoàng Ngọc, bất kể là Tề Bằng hay là cảnh sát."

Ngôn Tiêu nhớ ra, ôm chặt lấy chiếc túi trong ngực.

Đột nhiên di động vang lên, Quan Dược nhận máy, là Tề Bằng gọi tới: "Tiểu Thập Ca, xe cảnh sát sắp đuổi tới rồi."

"Vâng, Tề ca."

"Chó Đen vẫn đi theo sau chúng ta chứ?"

Quan Dược quay đầu nhìn phía sau: "Vâng."

"Tôi để lại xe cho nó vì muốn nó giúp chúng ta chặn đường, cậu biết nên làm thế nào rồi đấy." "Rõ rồi." Quan Dược để điện thoại xuống, đạp chân ga hết cỡ.

Chiếc Land Rover chạy phía trước tăng tốc phóng đi, lao ra ngoài từ sớm.

m thanh mắng chửi vang lên phía sau, Ngôn Tiêu nhìn sang, chiếc Audi kia đột nhiên chết máy, phải trơ mắt nhìn thấy xe cảnh sát đang đuổi tới gần.

Cô bật cười mỉa mai: "Tôi lại còn tưởng Tề Bằng thực sự là người trọng nghĩa."

"Làm nghề này trong mắt chỉ thấy lợi ích, nào có cái gì là trọng nghĩa." Quan Dược nhìn ra bên ngoài, có tất cả hai chiếc xe cảnh sát, chạy theo hướng xéo đuổi theo, Chó Đen chắc hẳn đã chạy bộ theo hướng đó.

Quan Dược và Tề Bằng không mở đèn xe nên không gây ra sự chú ý.

Khoảng một tiếng sau, trời dần sáng, mơ hồ có thể thấy được một thôn trấn hiện ra trước mắt.

Chiếc Land Rover dừng lại tại một mảnh đất trũng.

Quan Dược cũng cho xe dừng theo.

Tề Bằng bước xuống xe, sắc mặt không tốt lắm: "Tiểu Thập Ca, bây giờ thì cậu biết rõ vì sao tôi phải dùng bí danh giúp đỡ cậu rồi, nhìn rõ chưa hả, mới chỉ ở cùng với đám người kia một đêm, ngay lập tức bị cớm để mắt tới, mẹ kiếp!"

Quan Dược xuống xe, đi tới châm cho ông ta một điếu thuốc: "Tề ca đừng quá nóng giận, có lẽ chỉ là tuần tra thông thường."

"Chưa chắc, cậu có nghe qua một tên là Lý Chính Hải không? Những người kia chắc chắn là người của hắn."

"Có biết người này, nghe nói anh ta phụ trách di vật ở khu vực Tây Bắc, tôi đương nhiên phải đề phòng cẩn thận."

Tề Bằng rít điếu thuốc, cười khinh thường: "Nghe nói hắn muốn tóm Ngũ Gia, còn muốn điều tra đại án buôn lậu trong nước, hừ, cũng không biết tự lượng sức bản thân."

Ngôn Tiêu từ trên xe đi xuống, đứng phía sau Quan Dược yên lặng lắng nghe.

Tề Bằng quay đầu nhìn xung quanh, di điếu thuốc mới hút được vài hơi xuống đất: "Được rồi Tiểu Thập Ca, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta đều biết quá rõ, chia nhau ra chạy, người nhà tôi vẫn còn ở trấn Chu Thủy, làm phiền cậu đi đón, lúc quay lại chúng ta gặp nhau ở dốc chỗ ngã ba."

Quan Dược lập tức hỏi: "Vậy còn Ngũ Gia?"

Tề Bằng cười: "Tôi làm sao có thể bỏ quên Ngũ Gia." Ông ta quay đầu, kéo cửa xe ngồi vào ghế sau.

Trong chớp mắt Quan Dược nhìn vào trong xe.

Ngôn Tiêu ở phía sau cũng nhìn sang, ánh mắt ngưng lại.

Có một người đang ngồi ở ghế sau, mái tóc hoa râm, mặc một bộ kiểu dáng Tôn Trung Sơn, quay sang nhìn bọn họ, nhưng đeo kính đen và khẩu trang, không thể nhìn thấy mặt.

Lão ta ngồi rất nghiêm chỉnh, vắt chéo hai chân, hai tay đặt lên đùi, mặc dù không thấy rõ nhưng

vẫn có thể nhận ra tay trái có một ngón bị cụt.

Tề Bằng nói: "Buổi tối tôi sẽ đưa Ngũ Gia đến."

Quan Dược cũng không lấy làm ngạc nhiên, Tề Bằng có thể lên đến địa vị ngày hôm nay, đầu óc chắc chắn rất giỏi.

Anh nhìn vào trong xe gật đầu chào: "Ngũ Gia."

Người trong xe "Ừ" một tiếng, giọng nói uy nghiêm già nua, không nói thêm bất cứ từ nào nữa. "Ngũ gia hai ngày nay gấp rút lên đường bị nhiễm lạnh, vẫn còn đang bệnh, nên không thể nói

nhiều." Tề Bằng đóng cửa lại, ngồi trên xe nói: " Tiểu Thập Ca, gặp lại sau, đừng để Ngũ Gia đợi quá lâu."

Chiếc Land Rover lái đi trước mắt bọn họ.

Quan Dược quay đầu lại, thấy Ngôn Tiêu đang đứng trước giớ, ánh mắt không hề chuyển động, con ngươi dường như đen hơn, khi đứng gần thậm chí còn có thể thấy đồng tử của cô co rút lại.

Anh nắm chặt tay cô: "Lên xe."

Lo lắng của Tề Bằng không phải là dư thừa, khi bọn họ đến trấn kế tiếp, cảnh sát đang tuần tra ở khu vực gần đó.

Quan Dược rẽ vào một khách sạn gần đó, thuê một căn phòng để tránh tạm.

Vào đến phòng mới phát hiện, sau một đêm bọn họ cả người đầy bụi đất.

Trên áo Ngôn Tiêu vẫn còn dính máu dê tối qua, vết máu đã khô lại trông như những mảng sắt rỉ loang lổ.

Quan Dược nói: "Đi tắm đi."

Ngôn Tiêu đi vào nhà tắm, không bao lâu sau bên trong vang lên tiếng nước chảy.

Anh ở bên ngoài chờ, chờ thật lâu cũng không thấy cô đi ra, anh đi tới gõ cửa: "Vẫn chưa xong?" Cửa khép hờ, có mùi thuốc lá bay ra, Quan Dược đẩy cửa, thấy Ngôn Tiêu khỏa thân, đứng bên

cạnh bồn rửa hút thuốc.

Thân thể trắng mịn của người phụ nữ tương phản với ánh sáng mờ tối của căn phòng, mang đến một vẻ gợi cảm không nói thành lời, nước từ vòi rơi trên người cô, chảy dọc từ trên xuống kẽ mông.

Quan Dược cúi đầu, yết hầu nuốt xuống một cái, sau đó ngẩng đầu lên: "Sao vẫn chưa tắm?"

Ngôn Tiêu nhìn anh qua gương, mỉm cười, kéo anh vào: "Không kịp đợi? Vậy anh tắm trước đi."

Nước bắn tung tóe lên bàn tay cô, làm ướt gần hết điếu thuốc.

Quan Dược lấy điếu thuốc trên tay cô xuống, dí lên bồn rửa, cắn môi không nói gì.

Ngôn Tiêu dường như hiếu ý, giơ tay cởi cúc áo anh: "Vậy cùng nhau tắm, lần đó chúng ta vẫn chưa tắm xong?"

Quan Dược bắt lấy tay cô: "Ngôn Tiêu, em đang căng thẳng sao?"

Cô híp mắt lại: "Tôi căng thẳng cái gì?"

"Nhìn thấy Ngũ gia."

"Tôi giống như đang căng thẳng sao?"

Ánh mắt Quan Dược rơi trên ngực cô, đôi gò đào căng tròn ửng hồng, anh nói thật: "Người em rất đỏ."

"Vậy thì sao? Lúc làm tình với anh người tôi càng đỏ hơn." Ngôn Tiêu cười: "Đây không phải là căng thẳng, mà là kích động, hưng phấn."

Quan Dược nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cô lúc này mang một vẻ mơ hồ, khiến người ta nhớ tới con diều hầu bay ngang qua những gò đá của người Mông Cổ.

Quan Dược nghiến chặt hàm, đưa tay cô đặt lên ngực mình: "Tiếp tục cởi."

Ngôn Tiêu cởi từng chiếc cúc áo xuống, chiếc áo rơi xuống đất, Quan Dược đã tự mình cởi quần dài ra, đè cô ép lên tường, nước từ đỉnh đầu chảy xuống, trong nháy mắt thân thể hai người hoàn toàn

ướt đẫm.

Bàn tay Quan Dược vuốt ve cơ thể cô, vân vê mái tóc và tấm lưng trần của cô, dùng xà phòng xoa lên người cô, khắp toàn thân không sót một chỗ.

Ngôn Tiêu thở dồn dập, nước chỉ hơi ấm nhưng cơ thể cô dưới bàn tay anh lại trở nên nóng rực. Bọt xà phòng theo nước chảy xuống, sau lưng là bức tường lạnh như băng, trước ngực là cơ thể

người đàn ông. Tâm trí Ngôn Tiêu trở nên hỗn loạn, giơ tay véo trên eo anh một cái: "Anh làm gì thế, có muốn hay không?"

Hạ thể của anh cách một lớp quần lót, đang chống đỡ trên bụng cô, đè chặt lên cô, bàn tay trên người cô dùng sức xoa nắn: "Tắm trước đã."

"Fuck..."

Anh cúi người cắn lên vành tai cô: "Chuyện kia để lát nữa."

Ngôn Tiêu nhạy cảm run rẩy, người đàn ông này gợi cảm không thể tưởng tượng nổi.

Phải gần nửa tiếng sau Quan Dược mới buông cô ra, Ngôn Tiêu vịn vào tường, mềm nhũn đứng không vững.

Tiếng bước chân vang lên, một đôi bàn tay từ sau lưng xoay cô lại, Quan Dược vừa đi ra ngoài một lát, vừa quay trở lại, dưới chân nước đã đọng lại thành một vũng.

Nước chảy xuống đến nơi đang nhô cao ở giữa hai chân anh.

Ngón tay Ngôn Tiêu gảy lên quần lót anh: "Tôi cũng giúp anh tắm rửa có được không?"

Không đợi anh trả lời cô đã kéo quần lót của anh xuống, hai bàn tay sờ đến phía sau thắt lưng, vuốt ve mông anh.

Hô hấp của Quan Dược trở nên dồn dập, cảm giác như sắp nổ tung, tay vừa xé áo mưa đã thấy Ngôn Tiêu quấn một chân lên thắt lưng anh.

Anh ướt đẫm nước, đỡ lấy chân cô xông vào.

Trong nháy mắt Ngôn Tiêu lên đỉnh, ngước đầu, không tiếng động run lên.

"Sợ sao?" Quan Dược mạnh mẽ đụng một cái: "Ngôn Tiêu, em sợ ông ta sao?"

"Không." Ngôn Tiêu nhớ lại bóng người già nua ngồi trên xe đó, cô vịn lấy lưng anh, khàn giọng nói: "Sợ ông ta thì tôi đã không ở chỗ này."

Quan Dược bật cười, thở gấp mạnh mẽ xông tới.

Ngôn Tiêu xoắn lấy anh, dính sát chặt chẽ, nghe thấy hơi thở dồn dập của anh, thuận theo tiết tấu va chạm.

Khi hai người ra khỏi nhà tắm, Ngôn Tiêu được anh ôm ra. Cô nằm ngửa người trên giường, đầu óc trống rỗng, thật lâu sau mới cử động người, giọng nói khàn khàn: "Cảm giác khá tốt."

Quan Dược đứng cạnh giường mặc quần áo, cúi đầu, đối diện với khuôn mặt cô, đáy mắt tối đen.

Ngôn Tiêu nhìn thấy vậy bật cười thành tiếng.

Quan Dược mặc xong quần dài, để trần đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn ra ngoài, quay đầu lại nói: "Xe cảnh sát đi rồi."

Lúc này Ngôn Tiêu mới ngồi dậy mặc quần áo.

Ra khỏi khách sạn là khoảng gần trưa, có một quán cơm ở bên đường.

Quan Dược hỏi: "Đói sao?"

Quan Dược gật đầu: "Hơi đói."

Anh kéo cô đi qua: "Vậy ăn chút gì rồi hãy đi, tôi cũng thấy đói."

Người trong quán rất đông, Quan Dược gọi hai bát mì cho tiện.

Hai người ngồi trong góc, cúi đầu ăn rất nhanh.

Ngôn Tiêu không ăn hết, đặt đũa xuống bàn hỏi: "Đến trấn Chu Thuỷ đi thế nào?"

Quan Dược ngẩng đầu: "Từ nơi này đi về phía đông hơn một trăm kilomet là đến."

"Ok." Cô đi ra ngoài trước.

Quan Dược cùng đi với cô, khi đến gần xe trông thấy cô ngồi trên ghế lái.

Cô cầm tay lái nói: "Để tôi lái, giờ đến lượt anh ngủ."

"Không cần, thể lực tôi tốt."

Ngôn Tiêu giơ tay ra và chạm vào cái cằm màu xanh xám của anh: "Thể lực của anh tốt thế nào tôi biết rồi, nhưng anh vẫn cần ngủ, những lúc thế này mọi người cần có tinh thần hợp tác với nhau có được không?"

Quan Dược mấp máy môi, dù thể lực có tốt thì một ngày một đêm qua cũng đã tiêu hao rất nhiều, quả thực anh cần nghỉ ngơi.

"Có chuyện gì thì gọi tôi dậy." Anh ngồi vào ghế lái phụ.

"Biết rồi."

Ngôn Tiêu lái xe rất vững vàng, ra khỏi thôn cô nhìn sang bên cạnh, Quan Dược đang cúi đầu nhắm mắt, xương mày nhô cao lối liền với sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng.

Khi anh ngủ trông rất quyến rũ, nhất là còn trong thời điểm quan trọng như bây giờ.

Nếu không phải đang lái xe, cô quả thực muốn vươn tay sờ một cái.

Ngôn Tiêu nhếch miệng, kéo cửa sổ xe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.