Vụ cháy biệt thự của nhà họ Lưu vào ngày mùng một tháng giêng âm làm xôn xao dư luận.
Mùng một tháng giêng, khu biệt thự nhà giàu và các loại tiêu đề khiến chủ đề nóng hổi suốt một thời gian dài.
Nhưng bất luận độ bàn tán sôi nổi ra sao, độ chú ý nhiều thế nào, mọi người cũng dần lãng quên và thay thế nó bằng một cái gì đó mới mẻ, họ sẽ không còn nhớ đến người duy nhất đã mất mạng trong đám cháy.
Có người nói anh là ân nhân của nhà họ Lưu, có người nói anh là anh hùng cứu hỏa, dù người khác có nói gì, sau khi nhiệt độ giảm xuống thì cũng chẳng còn bao nhiêu người nhớ tới anh.
Nhớ tới người đàn ông lố bịch đã chọn từ bỏ mạng sống của mình để cứu một con mèo.
Đỗ Thịnh đang ở nước ngoài khi nghe tin Lưu Duyệt Minh qua đời.
Thấy bạn bè xung quanh thuận miệng nhắc tới, gã đã vô cùng sửng sốt.
Gã đã bước vào tuổi trung niên, tham gia nhiều đám tang cũng từng tận mắt chứng kiến cái chết, nhưng người nọ còn trẻ như thế.
Đỗ Thịnh nhắm mắt lại và dựa vào máy bay, trong đầu gã chậm rãi nhớ lại những ngày họ ở bên nhau, cặp mắt đen láy đó.
Lúc nào cũng ưu thương mà hồn nhiên.
Gã hẹn Quý Truyền nhiều lần, song Quý Truyền luôn từ chối gã.
Đỗ Thịnh kiên nhẫn và cuối cùng bọn họ gặp mặt vào mùa thu.
“Tôi tìm người nghe ngóng nhưng vẫn không hỏi thăm được mộ của cậu ấy ở đâu.” Đỗ Thịnh nói thẳng vào vấn đề, nói với Quý Truyền: “Cậu ấy không có tang lễ, hậu sự là do anh phụ trách.
Tôi cần anh nói cho tôi biết, tôi đi thăm cậu ấy.”
“Không cần thiết.” Quý Truyền mặt không biến sắc mà từ chối.
Đỗ Thịnh nhíu mày: “Bất kể trước khi còn sống cậu ấy có quan hệ gì với anh, bây giờ cậu ấy đã… Tôi chẳng qua là đi thắp hương cho cậu ấy thôi, anh có tư cách gì hay lập trường gì ngăn cản chứ.”
“Tôi không có lập trường gì.” Quý Truyền nói: “Nhưng tôi muốn cậu ấy… Vui vẻ.
Có lẽ nếu không gặp chúng ta, cậu ấy sẽ vui vẻ hơn một chút.”
Ánh nhìn của Đỗ Thịnh ngưng trệ.
“Mãi tận mấy ngày trước, tôi mới nghĩ rõ một số chuyện.” Quý Truyền cười khổ: “Hiểu đã quá muộn, tổng giám đốc anh Đỗ, anh có muốn nghe không?”
Đỗ Thịnh bình tĩnh nhìn y.
“Anh đã bao giờ thấy cậu ấy cười chưa? Không phải diễn kịch với chúng ta, mà là nụ cười thực sự hạnh phúc.”
“Tôi đã nhìn thấy, vào cái ngày cậu ấy rời đi, ngày cậu ấy cứu mèo con.”
“Cậu ấy từng theo anh, từng theo tôi, nhưng chúng ta đã cho cậu ấy những gì, chi phí phẫu thuật mắt? Hay một ngôi nhà không có gì lưu lại?”
“Lưu Duyệt Minh đi rồi, tôi đã tìm kiếm những thứ cậu ấy để lại, cuối cùng chẳng thể tìm thấy một bức ảnh nào của cậu ấy.
Căn nhà cậu ấy ở trống rỗng như thể không có ai sống ở đó, ngoại trừ giấy tờ tùy thân đã bị ngọn lửa thiêu rụi của cậu ấy, không ai có thể chứng minh rằng cậu ấy đã từng tồn tại.”
“Một người phải có bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể chuẩn bị sẵn sàng rời bỏ thế giới này bất cứ lúc nào?”
“Điều buồn cười là tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy đau khổ.
Cậu ấy luôn mỉm cười trước mặt tôi, trước mặt Minh Hạo và trước mặt anh.”
Quý Truyền từ từ nắm chặt bàn tay bên hông.
“Anh đang khó chịu cái gì đây?” Đỗ Thịnh lạnh mắt nhìn: “Hoặc là nói, anh chỉ áy náy, anh cảm thấy áy náy trước cái chết của cậu ấy.
Ha, nếu cậu ấy không phải anh hùng, không cứu nhà họ Lưu, ví dụ như xảy ra tai nạn giao thông… Như vậy Quý Truyền anh còn có thể giống bây giờ không? Thừa nhận đi, chúng ta đều là kẻ cặn bã cả thôi, anh, tôi từng bước đẩy cậu ta xuống vực sâu.
Nhưng tôi tốt hơn anh, tôi đã từng… Không, tôi luôn luôn, luôn luôn thích cậu ấy, tôi thích đôi mắt dưới lớp mặt nạ của cậu ấy.” Đỗ Thịnh nói xong, cười nhẹ nhõm, song trái tim chợt nhói lên.
Gã thích người thiếu niên yếu ớt ngây thơ đó, nhưng mọi thứ đã không còn kịp nữa.
Quý Truyền không chớp mắt nhìn chằm chằm nụ cười của Đỗ Thịnh, y giống gã, cũng đã động lòng.
Bắt đầu từ lúc nào?
Có lẽ bắt đầu từ nụ cười rạng rỡ buổi sáng sớm đó, lâu như vậy mà chẳng thể quên được, sau này có lẽ sẽ không bao giờ quên được nữa, càng không nỡ quên mất.
Quý Truyền trở về nhà, đi siêu thị dọc theo con đường mà lần trước Lưu Duyệt Minh dẫn y đi, mua một ít đồ, sau đó cũng mang về dọc theo con đường đó.
Khi ngước mắt lên, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng người đi đôi dép lê ra ngoài trời bão tuyết ngày ấy.
Y trở về nhà, mở cửa ra, một con mèo trắng đang nằm trên ghế sofa đợi y.
Quý Truyền cúi đầu thay giày, bên cạnh là một đôi dép lê cũ nhỏ hơn một cỡ, Quý Truyền mỉm cười.
Nhìn xem, em đã từng sống trên thế giới này, từ nay về sau em trốn anh tìm, anh luôn có thể tìm được những dấu vết cuộc sống của em..