Cảnh đêm thành Trường An rất đẹp, trên trời sao sáng như đuốc, dưới đất đèn đuốc rực rỡ, thật không phân nổi thiên giới đẹp hơn hay nhân gian đẹp hơn.
Thanh Hoan điện được trăng chiếu sáng rực, hương chuối tiêu phảng phất trong gió, cửa Tây chạm trổ hoa văn đốt lên ánh đèn lưu ly, chiếu sáng bóng Lý Tâm Ngọc.
Sau án thư, nàng cầm bút Chu Sa nhẹ nhàng vạch lên trên giấy cái tên Lưu Anh. Dường như tháo được cả một gánh nặng, Lý Tâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nàng đem giấy vò thành cục, đặt vào đèn Lưu Ly rồi châm lửa. Ngọn lửa sáng lên, chiếu vào đôi mắt diễm lệ mà đa tình của nàng. Nàng cảm giác đau đớn mình phải chịu tới đây đã theo tờ giấy này mà cháy hết. Mãi đến tận khi Lưu Anh chết, nàng mới cảm thấy mình được tái sinh hoàn toàn.
Tối nay không ngờ lại náo loạn vậy khiến nàng mất ngủ. Lý Tâm Ngọc khoác lên chiếc áo mỏng, nhấc theo cây đèn Tử Uyên ra hành lang tản bộ.
Thời tiết cuối thu dễ chịu, hoa Tử Đằng đã rụng từ lâu, chỉ còn lác đác vài cành đắm mình trong ánh trăng khinh bạc, hết thảy đều yên tĩnh chìm trong giấc ngủ.
Trong lúc lơ đãng đã đến trước cửa phòng chứa củi, Lý Tâm Ngọc chợt dừng bước.
Phòng chứa củi đã khóa, nàng liền chắc chắn Bùi Mạc đang bị nhốt bên trong.
Lúc này hắn đang làm gì? Có giống như nàng chưa chợp mắt, hay đã chìm vào mộng đẹp? Trong giấc mơ của hắn liệu có xuất hiện bao nhiêu gút mắc, đau khổ của kiếp trước?
Nghĩ đến đây, Lý Tâm Ngọc bừng tỉnh, nàng quay sang nhũ mẫu, hất cằm về phía cửa phòng chứa củi: “Mở nó ra.”
“Vâng.” Nhũ mẫu tuân lệnh mở cửa ra.
Bên trong so với bên ngoài còn âm u hơn, cửa vừa mở, một trận gió lạnh đã phả vào mặt. Lý Tâm Ngọc nhíu mày, chột dạ: Bùi Mạc đẹp trai ngời ngời như này, nàng cư nhiên để hắn ngủ ở nền đất bẩn như kia, thực sự là phung phí của trời!
Bùi Mạc nhanh chóng nhận ra động tĩnh, kéo theo xích sắt sột soạt đứng lên, thân hình hơi cong lại, bày ra tư thế phòng bị.
Lý Tâm Ngọc nhấc theo máy váy, cẩn thận từng tý bước qua đống ngổn ngang củi xen rơm rạ, đến gần hơn nàng mới giơ đèn lên, để ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt Bùi Mạc.
Bùi Mạc bị xích khổ khóa vào trụ, phạm vi hoạt động quá hẹp. Hắn theo bản năng híp mắt lại, nghiêng mặt đi tránh ánh sáng đâm vào chói mắt.
Lý Tâm Ngọc tủm tỉm cười hỏi: “Tiểu Bùi Mạc, ngủ có ngon không?”
Bùi Mạc dần thích ứng với ánh sáng, quay mặt về phía Lý Tâm Ngọc, cung kính đáp: “Bẩm công chúa điện hạ, so với doanh trại nô lệ tốt hơn nhiều.”
Lý Tâm Ngọc gật đầu, nhìn chằm chằm vào Bùi Mạc, nàng giơ cánh tay trắng nõn như ngọc, nhón chân lên tựa hồ muốn xoa xoa Bùi Mạc…
Nghe đồn Lý Tâm Ngọc yêu thích nam sắc, trong lòng Bùi Mạc sinh phản cảm, theo bản năng lùi về phía sau.
Tay Lý Tâm Ngọc cứng lại giữa không trung, đơ một lúc nàng mới nhẹ giọng nói: “Đừng cử động.” Nói rồi nàng nghiêng về phía Bùi Mạc, lấy đi cọng rơm dính trên đầu tóc rối bù của hắn, sau đó đặt lên mép, thổi nhẹ một hơi, nói: “Giờ thì sạch rồi.”
“……”Bùi Mạc cứ có cảm giác nàng là đang thả thính mình.
Giờ nên nhẫn nhịn mà phối hợp nàng, khiến nàng tin tưởng hay nên giả bộ ngu ngơ cái gì cũng không biết? Bò lên giường nàng thực sự là phương thức tốt nhất, nhưng nam nhi đại trượng phu lại đem bản thân biến thành nam sủng số hai bảy của Đế cơ sao?
Bùi Mạc tuy sắc mặt bất động nhưng nội tâm bên trong ào ào như sóng.
Nhưng hắn không ngờ rằng Lý Tâm Ngọc không hề có ý tán tỉnh hắn. Nàng chỉ đơn giản đối với cái đẹp có một chấp niệm không thể diễn tả bằng lời. Vừa nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp bị dính phải cọng rơm khô bẩn thỉu, phá đi vẻ
tuấn tú thì cả người liền cảm thấy khó chịu, không nhịn được muốn thay hắn lấy xuống.
Có điều trọng sinh cũng có cái hay của trọng sinh, Lý Tâm Ngọc thấy bộ dạng Bùi Mạc híp mắt nhìn mình liền biết ngay hắn đang mưu đồ chuyện xấu rồi.
Nàng giương cằm lên, cười híp mắt hỏi: “Bổn cung có xinh không?”
Bùi Mạc thoáng thu vẻ mặt lại, thả lỏng đề phòng, trầm ngâm một chút mới cúi đầu nói: “Công chúa phong thái tài hoa, vạn người chưa chắc có được một người.”
“Cảm ơn. Ngươi cũng rất đẹp.” Dù biết rõ những lời của Bùi Mạc là nịnh hót nhưng nàng vẫn rất vui, còn dặn dò nhũ mẫu đứng bên: “Khóa đâu , tháo lỏng xiềng chân lẫn xiềng cổ cho hắn.”
Dù sao một nam nhi phải mang những thứ này trên người thực có chút vũ nhục hắn, kiếp trước đã giáo huấn hắn quá mức, Lý Tâm Ngọc kiếp này không dám tái phạm.
Không ngờ nàng lại tin tưởng mình như vậy, Bùi Mạc đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt toát ra sự kinh ngạc cùng khó hiểu hiếm thấy, hỏi thẳng: “Công chúa không sợ ta chạy trốn?”
“Ngươi đã hỏi câu này thì chắc chắn sẽ không chạy trốn. Huống hồ Hoàng cung như biển cả, một nô lệ chưa thoát tội lại còn muốn chạy trốn, trừ phi ngươi mọc thêm cánh.” Lúc nói những lời này, Lý Tâm Ngọc vẫn cố dò xét ánh mắt hắn. Lông mi dày cùng con ngươi mơ hồ, không hề có vẻ nữ tính lại vô cùng đẹp mắt.
Lý Tâm Ngọc lại nói: “Tiểu Bùi Mạc, Bổn cung quý trọng nhân tài, đối tốt với ngươi, ngươi phải nhớ lấy.”
Bùi Mạc nhìn nàng một cái, lại cúi đầu, chậm rãi ôm chân quỳ xuống: “Từ nay về sau, tội nô Bùi Mạc nguyện nghe theo tất cả mệnh lệnh của công chúa để báo đáp đại ân của người.”
Lý Tâm Ngọc nghĩ thầm: thật biết ăn nói, dù sao ta cũng đang dẫm vào vết xe đổ ngày ấy, thừa biết trong lòng ngươi đang bày mưu tính kế.
Có điều đã thấy kế mà gỡ được kế thì mới thú vị, không phải sao?
Nhũ mẫu mang khóa từ chỗ Bạch Linh đến, mở hết tất cả các còng trên người Bùi Mạc. Lý Tâm Ngọc lúc này mới hài lòng ngáp một cái, chuẩn bị quay về phòng an giấc.
Lúc xoay người không chú ý, mép váy bị củi khô chặn lại, nàng không kịp chống đỡ liền lảo đảo sắp ngã, lập tức được một cánh tay mảnh mẽ đỡ lấy.
Bùi Mạc nói: “Cẩn thận.”
Nghe vậy, Lý Tâm Ngọc liền ngẩn người.
Nàng nhớ tới lần đầu gặp hắn ở kiếp trước, dưới mái hiên Bích Lạc cung vẫn đang xây chưa xong, Bùi Mạc cũng đưa tay ra đỡ lấy viên ngói suýt nữa rơi trúng đầu nàng. Lúc đó cũng là một giọng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu nàng, hắn nói: “Cẩn thận.”
Thật lâu sau đó nàng mới biết, cái mảnh ngói rơi “đúng lúc” kia, lần gặp đầu tiên đáng nhớ kia, là một tay Bùi Mạc sắp đặt…..
Trên eo bỗng nhẹ đi, Lý Tâm Ngọc còn chưa kịp hoài niệm hương vị ấm áp quen thuộc này, Bùi Mạc đã vội thu tay về. Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ chật hẹp chiếu thẳng vào mắt Bùi Mạc. Dưới ánh trăng, con mắt thâm thúy dần lấy lại vẻ bình tĩnh.
Lý Tâm Ngọc đứng thẳng lên, sửa lại váy, nhìn Bùi Mạc rồi kiêu ngạo nở nụ cười, chỉ là nụ cười này chưa hề chạm tới đáy mắt.
Bùi Mạc nhìn bóng lưng Lý Tâm Ngọc rời đi, không hiểu trong thời khắc ngắn ngủi ban nãy, Lý Tâm Ngọc rốt cuộc là nhớ đến cái gì? Hắn ngày càng không hiểu vị Đế cơ bên ngoài tô vàng nạm ngọc này, tựa hồ nàng có chút không giống lời đồn.
Cách-
Cửa phòng chưa củi lần nữa đóng lại, Lý Tâm Ngọc thở dài nhẹ nhõm, xua hết tất cả những câu chuyện kiếp trước ra khỏi đầu. Nàng quay đầu, thấp giọng hỏi nhũ mẫu: “Ổ khóa này có chắc không.”
Nhũ mẫu nghẹn họng, nơm nớp lo sợ đáp: “Bẩm vô cùng chắc ạ.”
Lý Tâm Ngọc gật gù, nhấc theo cây đèn đi được hai bước, lại quay đầu lại nói: “Bổn cung vẫn không yên tâm, tốt nhất là phái thêm hai thị vệ nữa đến canh chừng, nhỡ đâu hắn phá khóa bỏ trốn.”
“….” Nhũ mẫu ngượng ngập hỏi “Công chúa nếu lo tên nô lệ kia chạy trốn cớ sao lại mở còng cho hắn?”
Lý Tâm Ngọc liếc nàng một cái, nói: “Ngươi không hiểu, đây gọi là tâm kế.”
Nhũ mẫu : “…………….” Già rồi già rồi nên về nhà làm ruộng đi thôi, tránh bị tiểu tổ tong này lăn qua lăn lại.
Quá nửa đêm, Lý Tâm Ngọc mới về đến phòng an giấc, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến tâm kế còn chưa kịp thực hiện thành công thì lại nghe tin dữ.
Sáng hôm sau còn chưa tỉnh ngủ, Lý Tâm Ngọc đã bị Bạch Linh kéo dậy từ trong chăn ấm.
“Sao? Sao vậy? Quân đảo chính đánh vào đây rồi?” Lý Tâm Ngọc vò đầu sợ hãi hỏi.
Bạch Linh cho rằng Lý Tâm Ngọc gặp ác mộng, liền an ủi tới tấp: “Công chúa đừng lo, là Thái tử điện hạ đến rồi!”
“Hoàng huynh? Sớm như này?” Lý Tâm Ngọc dần thanh tỉnh ý thức, xốc màn lên nhìn ra bên ngoài rồi lại lười nhác nằm xuống cuộn mình lại trong chăn:
“Mới sáng sớm hắn tới đây làm cái gì?”
Bạch Linh thành thật nói: “Thái tử điện hạ sai người tới bắt tên nam nô kia, nói muốn thiến hắn làm thái giám.”
“Cái gì?!”
Lý Tâm Ngọc kinh hãi đến biến sắc, từ trên giường bật giật: “Người đâu, thay y phục!”