Tô Thiên Hạ

Chương 29




Trường Nhạc công chúa là nữ nhi thứ ba của dương kim Hoàng đế, trung cung Hoàng hậu sinh ra, cùng nữ nhi thứ nhất Hồ Dương công chúa, nữ nhi thứ hai Vũ Dương công chúa, Thái tử là cùng mẹ. Tân hôn chưa đầy nửa năm, Phò mã xuất than từ Vạn thị thế gia tiền triều, là cháu ruột Đức phi.

Trường Nhạc công chúa được Hoàng đế sủng ái, phủ công chúa kiến tạo lộng lẫy xa hoa, chiếm hơn phân nửa cái phố Nghi Xuân. Có thể tới nơi này tham gia yến hội, không có chỗ nào là không phải hậu nhân của danh môn.

Tô Nhan một đường đi tới, đã nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc rồi. Chẳng qua là không biết tại sao, Hồ Dương công chúa và Vũ Dương công chúa chưa có tới, nàng thấy mấy nàng vương phi của các vương gia.

“An vương phi.” Tô Nhan phúc thân hành lễ, Tống Uyển tiến lên mấy bước vịn An vương phi, có chút bận tâm nói: “Biểu tẩu, ngươi mang thai mấy tháng rồi?”

Bụng An vương phi lớn, mặc dù trên mặt có một lớp phấn mỏng, vẫn có thể nhìn ra nàng mệt mỏi: “Hơn sáu tháng.” Sắc mặt nàng nhẹ nhàng vuốt bụng đã nổi lên, thành thân hơn ba năm, đây là lần đầu có thai, nàng cẩn thận lại cẩn thận, nếu không phải hôm nay Trường Nhạc công chúa thiết yến, nàng quyết không đi.

“Mau ngồi xuống.” Tống Uyển cẩn thận đỡ An vương phi ngồi xuống, nhìn sắc mặt nàng ấy bình thản, mới thở phào nhẹ nhõm, khuyên nhủ: “Biểu tẩu, ngươi ngồi một chút rồi trở về phủ đi.” Thật sự là nhìn An vương phi ngày thường nhỏ bé, coi như đã hoài thai, trừ bụng nhìn đội lên, còn lại một chút thịt cũng không có, nhìn rất kinh hãi.

Ngày thường An vương phi nhu nhược, tính tình cũng mềm mại, cười lên còn mang vài phần thiếu nữ ngọt ngào: “Đừng lo lắng, ta rất tốt.”

“Ta nhìn vào ngươi đều sợ hãi.” Tống Uyển cẩn thận sờ sờ bụng của nàng ấy, vừa đúng bé con trong bụng giật mình, lập tức làm nàng kêu lên kinh ngạc: “Động, động, hắn đá ta.” Cô nương này không riêng mình sờ, còn gọi bạn tốt: “Thập nương, mau tới.”

Thiếu chút nữa Tô Nhan đảo cặp mắt trắng dã nhìn nàng ta, nàng với An vương phi không quen biết, đi lên tùy tùy tiện tiện sờ bụng người ta, chờ bị chửi sao.

“Thập nương....” tống Uyển thấy ánh mắt Tô Nhan không tốt nhìn mình, mới hiểu được, ngượng ngùng hướng về phía An vương phi và Tô Nhan cười cười.

An vương phi hết sức hòa nhã, vẫy tay về phía Tô Nhan: “Đây là nữ lang nhà Tô phó xạ, ta cũng gọi ngươi Thập nương đi, tới đây ngồi, chớ câu thúc.”

Tô Nhan chỉ đành đi qua ngồi xuống, hướng về phía An vương phi nhẹ nhàng cười, nàng cũng rất tò mò với cái bụng của An Vương phi, chẳng qua là không quen người ta, không có cách nào sờ một cái: “Vương phi mệt mỏi sao?” Nâng cao bụng đi bộ, nhất định rất nặng.

Ước chừng An Vương phi cũng đã nhìn ra, cười kéo tay Tô Nhan để lên bụng mình: “Thập nương sờ tay thử, mong đứa nhỏ này cũng có thể xinh đẹp giống Thập nương.” Mặc dù mẫu thân và nhũ mẫu nói mình mang thai nhất định là nhi tử, nàng lại cảm giác bé con trong bụng của mình, phải là một nữ nhi.

Vốn tâm tình của nàng có chút xuống thấp, có thể nhìn cô gái nhỏ trước mắt lớn lên như thần tiên, nàng cảm thấy có một nữ nhi xinh đẹp, cũng không tồi.

Tô Nhan thấy tay của mình đã đặt trên bụng thì không tự chủ được hô hấp nhẹ đi, nhưng bé con trong bụng này, như là mệt mỏi, lại không chịu động. Điều này làm chi tiểu cô nương rất là thất vọng, môi đỏ mọng mềm mại không tự chủ cong lên, làm An Vương phi sinh ra một loại thương tiếc, muốn làm hết khả năng để cho nàng vui vẻ.

“Nếu hằng ngày Thập nương không có việc gì, cùng Uyển Uyển đến trong phủ chúng ta chơi.” An Vương phi hết sức hoan nghênh Tô Nhan đi, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nhìn lâu cũng dưỡng mắt.

Tô Nhan cười híp mắt gật đầu đáp ứng: “Được.”

“Nhị tẩu.” Âm thanh hơi u ám ở bên ngoài đình vang lên, đưa đến ba người ngẩng đầu nhìn lại. Bên ngoài đi tới cô gái trang sức diễm lệ, chẳng qua là thân thể quá mức gầy gò, có một loại cảm giác hết sức suy yếu, trên mặt mặc dù trang điểm đậm rực rỡ, lại khó giấu vẻ mặt có bệnh.

An Vương phi vừa nhìn thấy mặt, vội vàng đứng lên, hòa nhã chào hỏi: “Tam đệ muội.”

Đây chính là Chu Vương phi? Khó trách không biết, đây là lần đầu gặp mặt, Tô Nhan theo Tống Uyển phúc thân hành lễ.

“Uyển Uyển, Thập nương hai người các ngươi đi chơi đi.” An Vương phi cười nói.

Chu Vương phi kéo kéo môi, cũng nói: “Uyển Uyển đi chơi đi, ta phụng bồi nhị tẩu cũng tốt.”

Tống Uyển lôi kéo Tô Nhan đi một đoạn đường, mới nhỏ giọng bát quái cùng Tô Nhan: “nàng ta là cháu gái nhà mẹ Đức phi, đường muội Phò mã Trường Nhạc công chúa. Bởi vì dung mạo, làm việc cùng Đức phi có năm phần tương tự, Đức phi rất thích. Tam biểu ca 17 tuổi thì Đức phi cố ý xin A cậu hại chỉ, lập nàng ta làm chính phi của biểu ca.”

“Đáng tiếc vận khí nàng không được tốt, thời gian sinh trưởng nữ bị khó sinh, mặc dù nhặt về được mạng nhỏ, thân thể lại suy sụp, hằng năm bệnh không dậy được, tất cả mọi người nói nàng không sống được mấy năm. Nghe mẹ ta kể, gần đây Đức phi đang chọn người, muốn lập sườn phi cho Tam ca.”

“Ta nhìn, nàng vẫn tốt mà?” Mặc dù vẻ mặt có bệnh, nhưng có thể tới tham gia yến họi, nghĩ cũng không đến nỗi chết sớm đi.

Tống Uyển phất phất tay: “Ai biết được? Tam biểu tẩu của ta cũng thật đáng thương, Tam biểu ca tuyệt không thích nàng, còn không bằng nhị biểu tẩu đâu. Mặc dù nha đầu Trường Ninh kia đồng bóng, đúng lúc Nhị biểu ca đối với nàng không tệ, người cũng quan tâm. Tam biểu ca chính là cái khối băng, rất nhiều năm, ta không có nhìn thấy hắn cười lần nào, ta hoài nghi, ước chừng hắn cũng sẽ không biết cười.”

“Còn có Tứ lang, xấu nhất đúng là hắn. Ngũ lang còn tốt, làm khó hắn có thể quan hệ tốt với Tam biểu ca. Thập nương, ta nói với ngươi cái này, trong những đứa con của A cậu, Lục lang và Thái tử là tốt nhất. Nhưng tính khí của Thái tử quá xấu, người lại kiêu căng, ai cũng không nhìn trúng. Chỉ có Lục lang, người ôn nhu lại thông minh, học vấn tốt nhất trong các hoàng tử...”

Tống Uyển nói qua nói lại các đề tài, đem con trai của Thánh nhân từ đầu tới đuôi tám một lần, phút cuối còn tổng kết: “Trừ ca ca của ta và ca ca của ngươi, chỉ có Lục lang tốt nhất.”

Tô Nhan đối với những hoàng tử và Vương gia hoàn toàn không thèm để ý, tìm cái băng đá ngồi xuống, phe phẩy quạt tròn nói: “Ngươi tính toán mang ta đi đâu? Chúng ta đi có nữa vườn rồi chứ?”

“Ha ha... Ta dẫn ngươi đi xem cái thú vị.” Tống Uyển nhìn xung quanh một chút, giơ đầu ngón tay lên trên môi xuỵt một tiếng, để người đi theo ở lại, mới mang theo Tô Nhan rón ra rón rèn chuyển vào một đường nhỏ, quẹo trái chuyển phải đến một rừng trúc.

Tô Nhan nhịn không được vung tay ra, ở trong ánh mắt Tống Uyển, thấp giọng xuống hỏi: “Rốt cuộc đi đâu?”

“Đi xem thần tăng.” Tống Uyển nhỏ giọng nói, “Cũng ở chung quanh đây, nghe nói hắn tuy mù mắt, nhưng có thể thấy bất kỳ chuyện hắn muốn thấy.” Nàng đã sớm tò mò, nhưng Trường Nhạc công chúa nói đại sư thích yên tĩnh, không để cho nàng gặp. Hừ, nàng đã sớm hỏi thăm tốt, vừa đúng thừa dịp hôm nay nhiều người, Trường Nhạc công chúa không giúp được, đi nhìn một chút.

Tô Nhan: “.... Chính ngươi đi xem đi.” Nói xong, kéo tay của mình về, xoay người rời đi. Nàng đối với tăng nhân không có một chút hứng thú, đương kim Thiên tử sùng Phật, cho tới các Vương phủ, phủ công chúa cũng sẽ cung phụng một ít tăng nhân.

“Ai... Thập nương...” Tống Uyển nóng nảy, lại không dám cao giọng.

Tô Nhan khoát khoát tay với nàng ấy: “Chính ngươi đi đi, gặp lại.”

Tống Uyển thấy Tô Nhan thật không muốn đi, cũng không tiện ép buộc: “Vậy ta tự đi, một lát đi tìm ngươi chơi.”

Tô Nhan thấy nàng ấy định đi một mình, nhíu mày một cái, mạnh tay kéo nàng cùng mình trở về, thị nữ tùy thân của hai người đi theo xa xa phía sau.

“Ngươi mang người đi, nếu không liền đi theo ta.”

Tống Uyển vốn muốn cùng bạn thân tìm người chơi trò chơi, hiện tại Tô Nhan không đi, muốn chơi cũng giảm nhiều, chẳng qua nàng nhớ thương thần tăng thật lâu, không đi tận mắt nhìn thấy thì tâm ngứa ngáy. Thấy thần sắc Tô Nhan nghiêm túc, liền gật đầu đồng ý.

Tô Nhan thấy Tống Uyển đồng ý, liền theo nàng ấy nói, ra khỏi đường nhỏ, tìm cái nhà thủy tạ gần đây ngồi, tiện tay hái được cành hoa làm mồi cho cá.

“Thập nương.” Một nha hoàn mặc áo váy xanh từ ven đường đi qua, nhìn thấy Tô Nhan vội vàng chạy tới, cười hành lễ: “Có thể tìm thấy ngài, tiểu ntư nhà ta tìm ngài rất lâu.”

“Đây không phải là Thúy Vũ sao? A Văn cũng tới?” Nha hoàn này thường được Quan Khinh Văn mang theo bên người, Tô Nhan rất quen thuộc.

“Nương tử nhà ta ở Dào Hoa Lâm trước mặt chờ Thập nương.” Thúy Vũ trả lời hết sức xinh đẹp, “Thập nương theo nô đi qua đi.”

Tô Nhan đi mệt, một chút cũng không muốn động, “Ngươi nói với A VĂn, một lát gặp ở bữa tiệc.” Còn không chừng nửa canh giờ nữa, yến hội nên mở.

Thúy Vũ thấy Tô Nhan không đi, có chút nóng nảy: “Thập nương, nương tử nhà ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Một lát ta nói với A Văn, có lời ngày mai đi nhà ta nói.” Có nói thầm cái gì thì đến đại bàn của ta rồi nói tiếp, đang ở nhà người ta nói cái gì.

Thúy Vũ không dám nhiều lời, chỉ có thể rời đi. Sau khi nàng ta đi, Thanh Vân mới nhỏ giọng nói với Tô Nhan: “Thập nương không đi cũng tốt, ta cảm giác Thúy Vũ nhìn rất không thích hợp.”

Tô Nhan lấy quạt che miệng, đánh cái ngáp nhỏ, miễm cướng nói: “Lần sau gặp được A Văn, có thể phải nói cho nàng ấy, người thân cận bên cạnh, cần phải làm sạch rồi.” Dĩ nhiên có cái gì không đúng, Tống Uyển mang theo nàng đông chuyển tây chuyện, đi được phần lớn đường nhỏ đều là hoa, gặp được cũng không có nhiều người. Đây cũng không phải địa bàn của Quan gia, một tiểu nha hoàn, dễ dàng như vậy liền tìm được nàng?

Lại còn, mặc dù nàng chưa từng tới phủ công chúa, nhưng cần biết cũng phải biết. Bởi vì Vạn phò mã thích hoa đào, cho nên bên trong phủ Trường Nhạc công chúa duy nhất Đào Hoa Lâm cách chỗ ở chính không xa, đó có thể là nơi tiếp khách nam. Quan Khinh Văn không có sao mời nàng đi nới đó tâm sự? Có quỷ mới tin.

Nàng vẫn an toàn ngồi ở chỗ này chờ Tống Uyển, một lát cùng nàng ấy đến yên hội là được. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.