Tô Hàng Hướng Nam

Chương 36




Edit & Beta: Hann

Lúc ở Lệ Giang, Tô Nam đã bắt đầu bị cảm nên khi vừa trở lại thành phố S, cô lập tức phát sốt ngay. Sau khi tiễn cô về nhà, Cố Quyền Đông dùng khăn đã nhúng qua nước ấm để đắp lên trán cho cô rồi xuống lầu mua thuốc chút hạ sốt. Thế nhưng điều khiến Cố Quyền Đông bất ngờ là anh ta đã nhìn thấy một người phụ nữ đang hôn một người đàn ông ở dưới lầu. 

Cố Quyền Đông nghĩ thầm phi lễ chớ nhìn, đang chuẩn bị yên lặng rời đi thì đột nhiên người đàn ông đó đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra. Người phụ nữ đó mất trọng tâm, lập tức ngã xuống đất. Cố Quyền Đông là một cảnh sát nhân dân, đương nhiên anh ta sẽ không cho phép một người đàn ông đẩy một người phụ nữ yếu đuối ngã xuống đất trong đếm tối rét buốt như thế này. Anh ta bước nhanh vài bước sang đó, sau đó phát hiện người phụ nữ ngã xuống đất là chủ nhiệm Miêu nhiều năm không gặp. Còn người đàn ông đó, chính là Hàng Chính vừa rời đi hai ngày trước vì quân đội có chuyện gấp.

“Đại đội trưởng, anh…”

Cố Quyền Đông cứ như đứa trẻ vừa khám phá ra bí mật gì đấy. Trong nháy mắt đó, anh ta không biết nên đối mặt với Hàng Chính như thế nào, cũng không biết đối mặt với Tô Nam đang phát sốt trong nhà nhưng vẫn không quên sạc điện thoại vì sợ Hàng Chính sẽ không tìm được mình ấy ra sao.

“Sao cậu lại ở đây?” Lông mày anh cau chặt lại, anh ôm lấy Miêu Mị Hân đang say bất tỉnh nhân sự rồi nói: “Cậu tiễn Nam Nam về rồi à.”

“Ừ, đại đội trưởng, Tô Nam cô ấy…” Cố Quyền Đông vừa mới mở miệng đã bị Hàng Chính cắt ngang: “Ừ, được rồi, cảm ơn cậu. Anh dẫn A Hân trở về đã, Nam Nam ở nhà đúng không, để anh bảo Nam Nam nấu chút cháo cho A Hân. Cậu trở về trước đi, ngày khác chúng ta gặp lại sau.”

Hàng Chính đỡ Miêu Mị Hân lên lầu, bình tĩnh ra lệnh đuổi khách với Cố Quyền Đông. Lúc đầu anh ta muốn nói với Hàng Chính rằng Tô Nam ngã bệnh ở nhà rồi, sốt rất cao, hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Thế nhưng Hàng Chính lại bị sự việc trước mắt chọc tức nên cũng chẳng để ý lời nói của anh ta. 

Cố Quyền Đông cảm thấy rất phiền não, cô ngã bệnh rồi nhưng Hàng Chính lại dẫn Miêu Mị Hân về nhà. Bản thân anh ta thì bị chủ nhà ra lệnh đuổi khách nên cũng chẳng có lý do để đi lên lầu lại. Anh ta lên xe trở về, đầu óc rối bời, cũng không rõ sao bản thân lại để ý chuyện này đến vậy.

Đầu của Tô Nam đang rất choáng váng, khăn mặt lạnh như băng ở trên đầu cũng dần dần trở nên không thoải mái nữa. Cô xoay người rời khỏi giường, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa chống trộm rất lớn.

Cô lê lết bước chân nặng nề của mình để đi mở cửa nhà, thứ xộc thẳng vào đầu cô là mùi rượu. Hàng Chính đỡ Miêu Mị Hân không nói lời nào bước vào nhà, không hề nhìn cô lấy một cái.

Đột nhiên trái tim của cô đau như thể bị ghim một cây đinh, vô cùng đau đớn.

“Tô Nam, mang khăn lông tới đây đi, A Hân ói rồi.”

Giọng nói của Hàng Chính từ trong phòng truyền đến, không khó để nghe ra lửa giận bừng bừng trong câu nói của anh. Trong lòng cô rất kinh ngạc, cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh để lấy khăn mặt và cây lau nhà sang. Trong phòng nồng nặc mùi rượu, Miêu Mị Hân đã ói hết lên trên giường của cô và sàn nhà. Tô Nam vừa đi đến cửa đã bị Hàng Chính cản lại.

“Nam Nam, để anh dọn chỗ này cho. A Hân uống say rồi, em có thể nấu chút cháo cho cô ấy không?”

Bởi vì Tô Nam phát sốt nên gò má hơi phiếm hồng, nhưng vì ánh sáng hơi chói nên khó có thể nhìn thấy. Khi đó, Hàng Chính chỉ đang tập trung vào Miêu Mị Hân, thậm chí lúc ấy anh còn có tâm trạng muốn giết chết luôn Miêu Mị Hân này rồi. Anh nghĩ đợi sau khi cô ấy tỉnh rượu, anh sẽ mang cô ấy trở về quân đội cho Lý Phục, coi như mọi chuyện đều xong xuôi tốt đẹp. Cuối cùng anh hoàn thành nhiệm vụ giải thích thật tốt với Tô Nam về chuyện hôm nay là xong.

Nói thật, thật ra cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng cổ họng của cô rất đau rát, đầu óc choáng váng đến mức muốn nổ tung. Cô cũng chẳng còn hơi sức để suy nghĩ những thứ này nữa. Hơn nữa, có vẻ Hàng Chính cũng không có ý định giải thích với cô. Lúc Tô Nam đi đến phòng bếp để nấu cháo, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Miêu Mị Hân cùng giọng nói tức giận của anh.

“A Chính, cậu sẽ yêu mình, cậu sẽ yêu mình thôi. Mình tặng bản thân cho cậu, tặng cho cậu hết.”

“Miêu Mị Hân, cô tỉnh táo lại cho ông, cút xuống phía dưới.”

Tô Nam nhìn một chút rồi tiếp tục thái thức ăn, quên đi, không còn sức lực nữa. Hơn nữa, cô đánh không lại.

“A Chính, hu hu hu, A Chính, mình yêu cậu nhiều năm như vậy, mình thua kém gì người con gái tên Tô Nam đó chứ.”

“Câm miệng lại!”

Tô Nam nhìn nước sôi sùng sục trước mắt một chút, cô chẳng còn sức nữa rồi.

“A Chính, A Chính…”

A Chính A Chính A Chính… Trong đầu cô tràn ngập giọng nói của Miêu Mị Hân. Cmn, nếu như không phải cô ngã bệnh thì nhất định tôi sẽ vứt cô ra khỏi nhà, tôi nhất định sẽ bỏ thuốc độc vào cháo cho cô, tôi nhất định sẽ ghi âm bản sao lời nói của cô lại cho lãnh đạo nghe, thế nhưng…

Lúc đứng trước cửa phòng nhìn thấy Miêu Mị Hân nước mắt nước mũi tèm lem, cô lại lần nữa mềm lòng. Miêu Mị Hân đã làm sai điều gì đâu, cô ấy chỉ yêu một người không yêu mình thôi mà.

Nhưng cô cũng có làm sai điều gì đâu?

Cô cảm thấy mắt mình cay quá, trong phòng, Hàng Chính ôm lấy Miêu Mị Hân đang khóc òa lên. Còn cô, chỉ có thể đứng ở đây nhìn người mình yêu ôm người phụ nữ khác trong lòng. Cho dù người phụ nữ này là em gái của anh, là thanh mai trúc mã của anh, cô vẫn cảm thấy lòng mình thật đau đớn.

Đầu óc càng lờ mờ, càng ngày càng đau hơn rồi.

Tô Nam oán thầm hàng trăm hàng nghìn lần nhưng bởi vì sự đau nhói không gì sánh bằng, cô chẳng thể thốt ra một lời nào. Xem ra, mọi chuyện vẫn phải tự dựa vào chính bản thân mình rồi.

Cô cầm áo khoác, điện thoại di động và ví tiền rồi tự mình xuống lầu mua thuốc. Vì cơn gió lạnh bên ngoài thổi đến khiến cô ho khan mấy tiếng. Cô ngồi xổm dưới đất, vừa ho khan vừa khóc. Tiếng khóc nức nở thấu xương cùng tiếng gió thổi như đâm vào trái tim của Cố Quyền Đông. Anh ta cởi áo khoác, chạy đến khoác lên cho cô rồi quát: “Sao chỉ có một mình cô thế? Cô ngã bệnh mà Hàng Chính cũng không biết sao? Trễ như vậy rồi, một mình cô ở đây làm cái gì?”

Tô Nam ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt đã phiếm hồng. Cố Quyền Đông sờ trán Tô Nam, cực kỳ nóng, cô sốt cao quá rồi. Anh ta kéo cánh tay của cô muốn đỡ cô đứng dậy, nhưng không ngờ lúc vừa mới kéo cô lên, cô đã ngã vào trong lòng của mình. Cô gái trong ngực nhắm nghiền hai mắt, hàng lông mày nhíu chặt lại, phát sốt đến nỗi toàn bộ khuôn mặt đều nóng ran. Cố Quyền Đông tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể nhanh chóng đưa Tô Nam đến bệnh viện ngay lập tức.

Mãi đến khi Miêu Mị Hân quá mệt nên yên tĩnh ngủ mất, Hàng Chính mới có thể thở dài một hơi, sau đó anh phát hiện trong nhà yên tĩnh đến kỳ lạ. Mùi hương của cháo vẫn thoang thoảng nơi đây, nhưng Tô Nam đâu rồi. Dường như ngoài anh và Miêu Mị Hân, trong nhà không hề có sự tồn tại của người thứ ba nào nữa. Anh ra khỏi phòng, phòng khách trống rỗng, áo khoác và điện thoại di động của cô không cánh mà bay. Anh nhìn thấy cảnh này, cơn giận càng bộc phát nhiều hơn không cách nào kiềm chế được. Sao một hai người này đều không chịu hiểu chuyện như thế, một cô gái như Tô Nam chạy đi đâu lúc trời khuya thế này, không sợ nguy hiểm sao? Anh cầm lấy điện thoại riêng để gọi cho cô, nhưng lâu sau mới có người nhấc máy.

“Tô Nam, em đang ở đâu?” Giọng nói của anh rất lạnh lùng.

“Đại đội trưởng, sau khi dành tâm tư yêu thương chủ nhiệm Miêu kia của anh xong xuôi rồi anh mới nhớ đến người bạn gái danh chính ngôn thuận của mình sao.”

“Đông Tử?”

“Anh xong việc thì đến bệnh viện đón Tô Nam về đi. Đương nhiên nếu anh không thể chăm sóc cô ấy thật tốt thì giao cho tôi, chắc chắn tôi sẽ yêu cô ấy nhiều hơn anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.