Tô Hàng Hướng Nam

Chương 13




Edit & Beta: Hann

Trần Ngũ và viện binh đã quét sạch hết kẻ địch còn sót lại, tìm kiếm Hàng Chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của những người này. Lúc đám người Trần Ngũ tìm được anh, mạch đập của anh đã cực kỳ yếu ớt rồi. 

Bọn Trần Ngũ nhanh chóng liên lạc với phi cơ trực thăng, tranh thủ thời gian đưa Hàng Chính đến bệnh viện quân y gần nhất để tiến hành điều trị. Sau đó tình hình của Hàng Chính ổn hơn mới chuyển anh đến bệnh viện hiện tại.

Lúc Trần Ngũ đi đón Toma chính là khi Hàng Chính vừa mới chuyển viện, khi đó tình hình của anh đặc biệt không ổn định, cho nên anh ấy không có tâm trạng nói thêm điều gì với Tô Nam. 

Thế nhưng Tô Nam đã tỉ mỉ phát hiện ra động tác và nét mặt của anh ấy có vấn đề. Khoảng thời gian đó, anh ấy không vô cớ đến nhà Hàng Chính. Trần Ngũ đến vì muốn xem xem chỗ Tô Nam có gì không để giúp Hàng Chính đang bị thương một tay, coi như thay anh giúp đỡ cô trong thời gian này.

Thế nhưng điều anh ấy không ngờ đến chính là, quân khuyển Toma vốn chỉ nghe lời Hàng Chính tự nhiên nảy sinh cảm xúc ỷ lại với Tô Nam lớn đến thế. 

Lúc ở bệnh viện không cho Toma thăm Hàng Chính đang bị thương, Toma lập tức biết đường chạy đi tìm Tô Nam, điều này khiến Trần Ngũ cảm thấy khó tin đến lạ. Cũng vì vậy mà Trần Ngũ càng thêm kiên định với ý nghĩ về sau Tô Nam sẽ trở thành chị dâu của mình. 

Lúc đầu Trần Ngũ không muốn đội trưởng của anh ấy tìm một cô gái trong quân đội, Tô Nam xuất hiện rất vừa vặn. Anh ấy cũng không có ý kiến gì thêm, muốn gắn kết hai người này lại một chút. 

Tính cách của Miêu Mị Hân quá mạnh mẽ và cứng rắn, Hàng Chính cũng y hệt như vậy. Hai người này ở bên nhau sống qua ngày chắc chắn không ổn chút nào. 

Thế nhưng Tô Nam thì khác, thoạt nhìn trông cô giống như một người vừa dịu dàng, lại vừa giống cô em gái lanh lợi biết chọc người khác vui vẻ. Cô có thể dễ dàng khiến Hàng Chính thoát ra khỏi sự cố chấp và sống yên bình hơn một chút. 

Nói chung Trần Ngũ rất vừa ý Tô Nam, vô cùng bằng lòng tác hợp cô và Hàng Chính.

Lúc Hàng Chính tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy đầu của mình cực kỳ đau nhức, cơ thể cũng không còn cảm giác đau đớn nữa, có thể là do hệ thống cơ thể mình chưa hồi phục hoàn toàn. Anh híp mắt nhìn từng gương mặt trước mắt mình…

Bác sĩ, y tá, Hồ Đối Đối, Hứa Băng, ai đây… Sao còn có Miêu Mị Hân? Lẽ nào mấy ngày trước Miêu Mị Hân vẫn luôn chăm sóc cho anh sao? 

Mặc dù anh đang ở trong trạng thái hôn mê, nhưng vẫn cảm giác được có người đang săn sóc cho mình. Người đó rất dịu dàng, nhìn thế nào cũng không giống chuyện mà Miêu Mị Hân có thể làm được. 

Nhưng bây giờ Miêu Mị Hân đang ở trước mặt anh, chuyện này là sao nữa đây?

Sự tỉnh táo của anh chỉ duy trì trong khoảng mấy phút, sau đó lại nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hồ Đối Đối ở bên cạnh giường thở dài một hơi nói: “Đáng thương cho Nam Nam, chăm sóc đội trưởng lâu như vậy nhưng không đợi được khoảnh khắc anh ấy tỉnh lại này.”

Miêu Mị Hân liếc mắt nhìn, nghiêm nghị nói: “Cậu nói cái gì đó, cô gái kia có quan hệ gì với đội trưởng của cậu thế, cùng lắm chỉ chăm sóc cho đội trưởng cậu vài ngày thôi mà. Cậu nói xem, tôi và đội trưởng các cậu có tình nghĩa sâu đậm hay là cô gái đó với đội trưởng cậu có tình nghĩa sâu đậm.”

“Đương nhiên là chị, chủ nhiệm Miêu. Là chị là chị, vẫn là chị.” Hồ Đối Đối ra sức gật đầu với Miêu Mị Hân, thật ra anh ta cũng không muốn nói cái này. 

Tô Nam người ta tận tâm tận lực trông nom Hàng Chính nhiều ngày như vậy, người làm thanh mai trúc mã như cô ấy còn không nói cảm ơn thì thôi, còn nói cái gì mà tình sâu nghĩa nặng. Đúng là đủ lắm rồi, thảo nào đội trưởng vẫn đối xử không lạnh không nóng với Miêu Mị Hân này, đáng đời!!!

Ngày hôm sau, lúc Hàng Chính tỉnh dậy chỉ thấy thân thể mình đau nhức. Thế nhưng anh vẫn từ chối đề nghị kê thuốc giảm đau của bác sĩ, tự mình cắn răng chịu đựng.

Miêu Mị Hân liên tục dùng khăn lau mồ hôi hột úa ra trên trán Hàng Chính, động tác có chút ngờ nghệch, hơn nữa còn không dịu dàng chút nào. Anh cau mày, khàn giọng nói: “A Hân, cậu lại dùng sức, trán của tôi tróc da rồi đây.”

“Hả? Thế sao? Mình làm nhẹ chút là được rồi, sao cậu nhiều chuyện thế, trách mắng đủ thứ.” Gương mặt cô ấy lộ ra vẻ sốt ruột, thế nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh lực tay sao cho nhẹ nhàng hơn.

“Ừ, thế là được rồi.” Hàng Chính nhếch khóe miệng, cười nói: “Nhưng không so với mấy ngày trước được, cậu nói xem sao lúc đó cậu dịu dàng như thế được hay vậy?”

Miêu Mị Hân giúp Hàng Chính lau mồ hôi tay, sau đó nói: “Đều giống nhau cả, chắc chắn sự dịu dàng mấy ngày trước là do cậu tưởng tượng thôi, từ lúc cậu bị thương đến giờ mình vẫn luôn dùng lực như vậy. À… Hàng Chính, mình phát hiện cậu hơi kiêu ngạo rồi đấy, mình đã bỏ công việc ở đội để chạy tới đây chăm sóc cậu, cậu còn thái độ như vậy với mình!”

“Được được được.” Hàng Chính ra vẻ không chịu được, tiếp tục nói: “Gần đây có thấy Toma không?”

“Cậu đừng nhắc Toma với mình nữa!” Miêu Mị Hân lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn một chút: “Toma vừa thấy mình gọi thôi đã xem mình như kẻ địch rồi.”

“Toma bị tôi chiều hư rồi.” Hàng Chính hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Trần Ngũ có ở đây không?”

“Ngày hôm nay Tiểu Ngũ không đến.” Miêu Mị Hân cất khăn mặt vào trong hộc tủ, tiếp tục nói: “Có Đại Soái ở đây.”

“Gọi cậu ta đến đi, tôi có chút chuyện muốn nói.” Hàng Chính ngẩng đầu sờ cằm mình một chút, không ngờ không thấy râu đâm tay như anh tưởng. Anh hơi sửng sốt, A Hân này có tiến bộ đấy, tay cũng không đến nỗi tàn, còn có thể cạo râu mà không làm chảy máu, không tệ không tệ.

Sau khi gọi Trịnh Soái Trực vào phòng bệnh, Miêu Mị Hân đi ra ngoài. Cô ấy đoán có lẽ Hàng Chính muốn hỏi Trịnh Soái Trực một vài vấn đề cơ mật, cô ấy ở bên trong thì không tiện lắm. Thế nhưng điều Miêu Mị Hân không nghĩ đến chính là, vấn đề anh muốn hỏi Trịnh Soái không phải cơ mật gì.

Hàng Chính hỏi về tình trạng của Toma, Trịnh Soái Trực nói Toma khá tốt, lúc ở bên Tô Nam vô cùng dễ chịu. Anh ta còn nói Toma muốn vào thăm Hàng Chính nhưng bệnh viện không cho phép, nó còn chạy đi tìm Tô Nam báo chuyện này nữa.

“Tô Nam đã tới sao?” Hàng Chính sờ cằm mình, vẫn cảm thấy còn chút râu đen.

“Đúng rồi!” Trịnh Soái Trực cũng đưa tay sờ cằm Hàng Chính một cái: “Nam Nam ở đây ngây người một thời gian dài, lần trước lúc cô ấy cạo râu cho anh, em cũng ở bên cạnh. Cô ấy rất nghiêm túc nha, em nhìn mà ngưỡng mộ muốn chết, cầu xin hơn nửa ngày cô ấy mới đồng ý cạo cho em.”

“Tô Nam cạo râu cho tôi?”

“Đúng rồi, đội trưởng em nói anh nghe, Nam Nam ở đây chăm sóc anh hơn một tháng trời. Sáng sớm hôm nay chủ nhiệm Miêu đến, Nam Nam chỉ có thể trở về. Chuyện này chủ nhiệm Miêu cũng biết, cô ấy không nói cho anh nghe sao?”

“Nói.” Hàng Chính nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Cậu nói là Tô Nam vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi, giúp đỡ tôi sao.”

“Ừ, đúng vậy!” Trịnh Soái Trực ra sức gật đầu: “Đội trưởng, lần này anh phải cảm ơn Nam Nam đàng hoàng mới được.”

“Ừ, tôi biết rồi. Tối mai cậu đưa cô ấy đến đây, tôi phải cảm ơn cô ấy thật tốt mới được.”

“Ắt xì!” Tô Nam đang phát tờ rơi trước cửa nhà hàng bỗng nhiên nhảy mũi. Cô nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu mình một chút, mặc dù đã vào tháng mười nhưng đứng ở đây trong chốc lát cũng không đến mức bị cảm chứ!

Tô Nam nhìn xấp tờ rơi thật dày trong tay, cũng không biết thân thể Hàng Chính thế nào rồi. Sau khi tan làm, cô nấu cho Hàng Chính một nồi canh gà thật lớn, tuy hơi nhừ một chút nhưng dù sao cũng cho vào bụng của mấy anh em trong đội mà.

Dù Miêu Mị Hân có cẩn thận đến mấy cũng chẳng còn canh gà bổ sung dinh dưỡng cho Hàng Chính! Tô Nam mang hộp giữ ấm đến bệnh viện, cô đứng bên ngoài phòng bệnh, nghe giọng nói của Miêu Mị Hân ở bên trong truyền tới. 

Lúc cô vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu gõ cửa thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Hàng Chính.

“Mấy ngày nay nếu không phải A Hân tận tâm tận lực chăm sóc tôi, tôi cũng không có cách nào tốt nhanh như vậy.”

Tay cô vốn định đưa lên nhưng giờ lại hạ xuống, canh gà trong tay cũng trở nên thật nặng nề. Tô Nam đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là người ngoài cuộc, cô nhìn canh gà trong tay mình một chút, tự cười chính bản thân mình. 

Thì ra những gì cô đã làm trong một tháng vừa qua, đối với Hàng Chính mà nói đều không quan trọng. Cô đặt canh gà trước cửa phòng bệnh, không quay đầu nhìn, cứ thế rời đi.

Hàng Chính, anh em của anh nói tôi thích anh, bảo tôi hãy thích anh, thậm chí còn ép buộc tôi thích anh. Thế nhưng đối với anh mà nói, tôi chỉ là thứ gì đó nhất thời mà thôi. Tô Nam tôi là người không quá có lòng, nhưng lại rất dễ dàng cởi mở thoải mái, sao cũng được. Hàng Chính, đối với anh, tôi chỉ là gió mây lướt ngang cuộc đời. Còn với tôi, anh chỉ là khách qua đường đến rồi lại đi. Hai chúng ta, không có bất kỳ sự khác biệt nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.