Kết thúc buổi học hôm nay, Kiến Vũ thu dọn sách vở, ra khỏi lớp. Hôm nay là ngày khai trương chi nhánh của Purple Line, vốn là cậu phải đến nhưng sáng nay lại có giờ của môn bắt buộc nên đành để Phùng Thiếu Hoa đến đó một mình. Cũng may qui mô của Purple Line nhỏ hơn Phùng ký, nói là lễ khai trương nhưng cũng chỉ là đốt mấy băng pháo mừng mà thôi.
Kiến Vũ nhìn đồng hồ, vẫn kịp thời gian tới Purple Line xem. Vừa ra đến cổng trường, Kiến Vũ đã thấy tiểu Hạ đứng đợi ở đó, thấy cậu ra vội vã đến gần.
"Tiểu Hạ, sao em lại đến đây?"
Tiểu Hạ chờ dài cả mặt, gặp Kiến Vũ đi ra vội vã nói, "Người đàn bà vong ơn phụ nghĩa kia lại tới rồi, nói muốn tìm anh, em đã nói anh không có ở đó, bà ta liền bắc ghế ngồi ngay cửa nhà hàng, không nói năng gì nhưng cũng không nhường đường, cứ thế nửa ngày, làm cho nhà hàng không làm việc được, ông chủ đã đi đến chi nhánh Purple Line rồi, hiện tại trong nhà hàng không có ai, em với chị Yến đều không nói được bà ấy, chị Yến bảo em đến đây tìm anh."
Kiến Vũ nghe xong, đoán là Trương Mĩ lại tới gây chuyện, lần trước mình đã nói rõ với họ rồi, sao bà ấy vẫn chưa từ bỏ ý định? Trầm ngâm một chút, Kiến Vũ quyết định xử lí tốt chuyện này, không thể để cha lại tức giận.
Kiến Vũ không nói gì thêm, cùng tiểu Hạ về Phùng ký. Hiện tại Phùng ký vẫn đang ở lại lầu hai của Purple Line, không hề treo biển Phùng ký. Trước kia khai trương chi nhánh ở Thiên Tân, Kiến Vũ vốn định mau chóng đưa Phùng ký tách ra ngoài nhưng bận rộn quá, hiện tại vẫn chưa làm được. Thẩm Chư và Trương Mĩ vốn không biết Purple Line là của nhà cậu, cũng chưa từng đến đó, sao hôm nay Trương Mĩ lại biết mà tìm đến?
Kiến Vũ xuống xe bus, cùng tiểu Hạ vào Purple Line. Quả nhiên, đến gần đã thấy Trương Mĩ ngồi ở ngoài cửa, bên ngoài còn có một đám người vây quanh, nhân viên trong nhà hàng đều thấy xấu hổ. Kiến Vũ chú ý đến tờ báo trong tay Trương Mĩ liền hiểu ra, phỏng chừng Trương Mĩ nhìn thấy tin tức trong bài báo đó nên đến đây.
Kiến Vũ đến trước mặt Trương Mĩ, nói với bà, "Thím, thím làm gì thế? Có chuyện gì vào trong rồi nói."
Trương Mĩ nhìn Kiến Vũ một chút, ngoài dự định của cậu liền đứng lên bước vào. Kiến Vũ không nói gì thêm, chỉ bảo nhân viên ai về việc nấy, đưa Trương Mĩ lên phòng nghỉ của nhân viên ở lầu 2. Cũng may Trương Mĩ chặn ngoài cửa không lâu như tiểu Hạ nói, lại không hề ầm ĩ gây sự như lần trước, người xung quanh thấy bà đi theo Kiến Vũ vào trong liền tản mát đi, nhân viên của nhà hàng thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, thấy có khách tới lại vội vã tươi cười ra đón.
Trong phòng nghỉ của nhân viên ở lầu 2, Kiến Vũ rót cốc nước cho Trương Mĩ rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh đó.
"Thím, lần này thím đến có việc gì? Có gì cần nói lần trước tôi đã nói hết rồi."
Trương Mĩ nghe Kiến Vũ nói, không hề ngẩng đầu, đặt chén nước xuống bàn, "phịch" một tiếng quì xuống trước mặt Kiến Vũ. Kiến Vũ hoảng sợ, vội vã đỡ Trưng Mĩ đứng lên, "Thím, thím làm gì thế?! Thế này chẳng phải làm con cháu tổn thọ sao?!"
Thế nhưng mặc Kiến Vũ lôi kéo thế nào, bà cũng không đứng dậy, Kiến Vũ đành chịu, chỉ có thể hỏi, "Thím, thím thật ra định làm gì?"
Trương Mĩ lúc này mới mở miệng, "tiểu Vũ, thím biết mình sai rồi, thím không nên nảy lòng tham giành cửa hàng nhà con, cũng không nên đến gây sự trước cửa nhà con." Trương Mĩ dừng một chút, giọng đã nghẹn ngào, "Thím cũng biết không nên đến tìm con, nhưng mà thím hết cách rồi!"
Trương Mĩ nói đến đó, Kiến Vũ đã đoán được lần này bà đến đây vì mục đích gì, "Là vì Thẩm Lương?"
Nghe Kiến Vũ nói đến tên Thẩm Lương, Trương Mĩ rốt cuộc khóc thành tiếng, "tiểu Vũ, thím van con, con giúp thím lần này đi. Mấy ngày nữa thằng Lương sẽ bị tuyên án rồi, luật sư bảo nó có khả năng bị đi tù nhiều năm, nó mới mười tám a! Một ngày vào tù, cả đời nó thế là xong! Thím van con, giúp thím lần này, thím chỉ có một đứa con đó thôi, xin con cứu nó với! Thím về sau làm trâu làm ngựa báo đáp con!"
Trương Mĩ vừa khóc vừa nói, thấy Kiến Vũ sầm mặt không phản ứng lại nắm lấy ống quần cậu định dập đầu lần nữa.
Hai người đang giằng co không dứt, Thẩm Chư đẩy cửa bước vào, hai mắt cũng đã đỏ bừng, thấy Trương Mĩ quì trên mặt đất khóc cũng không nói thêm, chỉ đi tới kéo bà dậy, "Thôi thôi, bà muốn làm khó cho tiểu Vũ sao? Thẩm Lương phạm pháp mới bị đi tù, tiểu Vũ có thể giúp được gì?"
"Chú Thẩm" Kiến Vũ gọi một tiếng, "Chú đưa thím về nhà đi, chuyện này con không có cách nào giúp được chú thím đâu." Nói xong quay mặt đi, không nhìn hai người nữa.
Thẩm Chư gật đầu, "Chú biết, thằng Lương có ngày hôm nay cũng là trừng phạt đúng tội, nếu thật sự bị đi tù vài năm không biết chừng lại là chuyện tốt, có cơ hội sửa lại tật xấu, đi ra lại một lần nữa làm người. Nếu như năm ấy chú không đuổi nó về quê mà để nó bên mình dạy dỗ cẩn thận, chưa biết chừng sẽ không đến nông nỗi này."
"Chú Thẩm..." Đối với Thẩm Chư, Kiến Vũ vẫn nặng một niềm cảm kích trong lòng, nhưng những chuyện xảy ra trong một năm này đã khiến hai nhà triệt để trở mặt, Kiến Vũ không có khả năng chỉ vì mấy câu của bọn họ mà làm chuyện gây tổn hại cho bản thân. Nghĩ biện pháp giúp Thẩm Lương là chuyện Kiến Vũ không có khả năng, cũng là chuyện không muốn làm.
"Tiểu Vũ, con không cần nói, chú hiểu, chờ nhận được phán quyết của tòa, chú thím sẽ lại về quê, ở nhà còn mấy mẫu ruộng, hai vợ chồng chú tằn tiện chăm chỉ một chút, chờ đến ngày thằng Lương ra tù có thể cho nó một mái nhà."
Thẩm Chư nói xong, cùng Trương Mĩ tạm biệt Kiến Vũ, hai người đỡ nhau ra về, hán tử khi xưa đỉnh thiên lập địa nay nháy mắt như già đi mười tuổi.
Kiến Vũ thở dài, không biết phải nói gì.
Vài hôm sau, phán quyết cho Thẩm Lương được thông qua, cố ý hành hung (chưa thực hiện được), năm năm tù. Tòa tuyên án xong, Trương Mĩ khóc lớn đến bất tỉnh tại chỗ, Thẩm Chư không sao nói lên lời, ngẩn ra nhìn Thẩm Lương, chỉ nói được một câu, "Con à, cải tạo cho tốt, cha và mẹ về với ông bà chờ con, con còn trẻ, năm năm chẳng mấy chốc là xong."
Thẩm Chư chưa kịp nói thêm, Thẩm Lương đã bị cảnh sát đưa đi, nhìn con đi mỗi bước lại ngoảnh đầu nhìn, Thẩm Chư rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thất thanh khóc.
Phùng Thiếu Hoa và Kiến Vũ biết chuyện, đều không nói thêm gì, lẽ trời đạo người, mầm xấu mình trồng xuống thì phải nhận quả đắng. Nhưng Kiến Vũ biết, trước khi vợ chồng Thẩm Chư về quê, cha cậu lén đi gặp Thẩm Chư một lần, sau khi trở về, viền mắt đã đỏ hồng. Dù sao hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau rời quê hương kiếm sống, tình cảm mấy chục năm nay, tuy nói hai nhà đã trở mặt với nhau nhưng quá khứ ấy làm sao bỏ qua toàn bộ mà coi như xa lạ được.
Kiến Vũ thấy cha mình mấy ngày cứ ủ rũ liền nói, "Cha, cha đừng nghĩ nhiều, sức khỏe của cha không tốt, suy nghĩ nhiều không tốt đâu. Nếu thực sự không yên lòng, chờ đến cuối năm con về quê một chuyến, nếu gia đình chú ấy khó khăn chúng ta sẽ giúp một tay."
Phùng Thiếu Hoa nghe xong cũng không nói thêm gì, một thời gian sau mới lại dần bình tâm như trước. Kiến Vũ lúc này mới thở phào, phỏng chừng cha tạm thời gác chuyện đó sang một bên rồi. Nói đến chuyện năm mới về quê, Kiến Vũ đã sắp quên mất quê cũ của mình ra sao. Kiếp trước lần cuối về nhà là lúc đưa tro cốt cha về với ông bà. Nghĩ tới đây, Kiến Vũ giật mình, sao lại nhớ tới chuyện đó? Không biết vì sao, lòng cậu nảy lên một dự cảm không tốt.
—————&&&—————-
Trương Chấn nhìn đơn xin nghỉ việc trong tay, lại nhìn Vương Tuấn Tú, đẩy đẩy mắt kính, "Tuấn Tú, cháu nghĩ kĩ rồi?"
"Vâng."
"Tuấn Tú, với năng lực của cháu, không đến năm năm sẽ thăng tiến đến ngang với chú, vì sao lại đột ngột nghỉ việc? Chuyện này phụ thân cháu biết không?"
Vương Tuấn Tú cười cười, "Việc này ba cháu biết, cháu đã nói với ông ấy trước đó rồi."
"Thế a." Trương Chấn gật đầu, "Nghỉ việc rồi cháu định làm gì?"
"Cháu chuẩn bị tiếp nhận công ti thuyền của ba cháu. Hai năm nay sức khỏe ba cháu không tốt, anh cháu có công ti địa ốc riêng, Vương Vĩ thì đang đi học, cháu muốn cố gắng báo hiếu."
Vương Tuấn Tú nói như vậy, Trương Trấn không thể nói gì thêm. Vương Sâm là lãnh đạo cũ của ông, Vương Tuấn Tú lại là một nhân tài, ông vốn định giúp đỡ một chút, nhưng hôm nay thấy cậu ta không còn đặt tâm tư vào công tác, cũng đành phê duyệt đơn thôi việc của cậu ta.
"Cảm ơn ngài thời gian qua đã chỉ bảo cháu."
Trước khi đi, Vương Tuấn Tú trịnh trọng cúi thật sâu chào Trương Chấn, ông gật đầu.
"Về nhà thay chú hỏi thăm phụ thân cháu, có thời gian chú sẽ tới thăm ông ấy."
"Nhất định ạ."
—————————-&&&————————–
Kiến Vũ ra cửa, thấy một chiếc xe Audi A6 quen thuộc, không tự chủ được nhíu nhíu mày.
Vương Thanh ra khỏi xe, thấy Kiến Vũ không được vui vẻ lắm, sờ sờ mũi, xem ra lần trước khiến cậu xù lông rồi. Song có thể làm cậu xù lông vẫn hơn so với để cậu cứ xa cách như xưa, cứ khoác lí do việc chung là hết chuyện.
"Hi, Kiến Vũ." Vương Thanh bước về phía Kiến Vũ, quả nhiên thấy cậu lùi lại vài bước, đề phòng anh thế cơ à? Theo lí thuyết, trong mắt người thường, anh cũng thuộc dạng ưu tú mà.
"Vương tổng, xin chào." Kiến Vũ cố khống chế nắm tay của mình, lần trước từ Thiên Tân về cậu vẫn luôn mong muốn cho người này một trận, hôm nay anh ta tự dâng lên cửa, đánh hay không đánh đây? Đánh Vương Thanh, liệu hôm sau cậu có bị người ta chụp bao tải luôn không?
"Kì thực lần này tôi tới để xin lỗi chuyện bữa trước."
"Xin lỗi?"
"Đúng vậy." Vương Thanh gật đầu, vẻ mặt trông vô cùng thành khẩn, "Tửu lượng của tôi không cao, say sẽ hôn bừa người khác, chắc là Amanda và Alise quên nói cho cậu, nếu từng quấy rối cậu, tôi thực sự xin lỗi."
"Cái này..." Vương Thanh đã nói như thế, Kiến Vũ không thể lên tiếng trách cứ anh, người ta cũng đã nói người ta uống say làm bậy, chẳng lẽ mình còn cố cãi là khi ấy anh ta không say sau đó đường đường chính chính cho anh ta một trận? Kiến Vũ không phải người vô lí như thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào vẫn thấy bản thân đã bị chơi xỏ một phen rồi!
Vương Thanh thấy nắm tay của Kiến Vũ siết lại, siết lại, cuối cùng thả lỏng thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói bị mèo cào mấy cái không đau chẳng ngứa nhưng nếu là bị con báo con tặng vài vuốt thì không còn là chuyện đơn giản nữa rồi.
"Để tỏ lòng xin lỗi cậu, tôi mời cơm nhé!"
Lại ăn? Lần trước chưa ăn đủ sao?
Kiến Vũ không khỏi bĩu môi, lại đi ăn cái loại thịt còn rỏ máu ròng ròng đó, cậu xin kiếu!
Vương Thanh không thanh minh thêm, kéo Kiến Vũ lên xe. Kiến Vũ ngồi trên xe Vương Thanh, nghĩ thế nào vẫn thấy mình thiệt to, nhưng đến tột cùng là khi nào chịu thiệt, cậu lại nghĩ mãi không ra!
Vương Thanh nhìn Kiến Vũ nhăn mày nhíu mi, tâm tình tốt vô cùng, nếu không phải sợ Kiến Vũ lại xù lông, anh thật muốn sàm sỡ khuôn mặt nhỏ nhắn kia mấy cái.
————————-&&&————————-
Vương Tuấn Tú về đến nhà, bất ngờ khi thấy Vương Thạc vẫn còn ở phòng khách xem tư liệu.
"Anh, không đến công ti à?" Vương Tuấn Tú buông túi tài liệu, cười hỏi một tiếng, rút khăn tay lau mồ hôi.
"Ừ" Vương Thạc bỏ tài liệu xuống, ra hiệu cho Vương Tuấn Tú ngồi lại, "Tuấn Tú, em ngồi xuống, anh có chuyện muốn hỏi."
Vương Tuấn Tú nhìn vẻ nghiêm túc của anh trai, thu lại nụ cười, "Anh, có chuyện gì ạ?"
"Em thực sự xin thôi việc rồi à?"
"Vâng, hôm nay em vừa làm xong thủ tục."
Nghe được đáp án, trán Vương Thạc nhăn lại càng sâu.
"Tuấn Tú, em nghĩ kĩ rồi? Anh vốn nghĩ trong chuyện này ba hơi hồ đồ, em thực sự thích cậu bé Kiến Vũ kia? Có thể vì cậu ta mà buông tha tiền đồ của mình? Anh hi vọng sau này em không phải hối hận."
Vương Tuấn Tú nghe anh trai nói xong, nở nụ cười, "Anh, em nghĩ trước đó em đã nói rõ ràng, em muốn có một gia đình. Về phần tiền đồ, nguyên nhân năm ấy em thi làm nhân viên công chức, ba không biết nhưng anh rất rõ ràng mà, không phải sao? Mẹ muốn ba để công ti thuyền cho Vương Vĩ, anh tự mở công ti bất động sản riêng, cho nên thôi thì em theo chính trị cũng được, dù sao cũng có quan hệ của ba ở đó rồi."
"Vậy sao em lại đổi chủ ý? Không sợ mẹ tức giận?"
"Anh, tuy là bà ấy nuôi dạy chúng ta hơn mười năm, nhưng anh chắc nhớ rõ, mẹ đẻ chúng ta vì bà ấy mà chết."
Vương Thạc nghe đến đó cũng trầm mặc, cuối cùng mở miệng, "Tuấn Tú, em cũng biết, đó là tai nạn ngoài ý muốn, hơn nữa bà ấy là do ông nội làm chủ bắt ba cưới về."
"Cho nên, chẳng phải chúng ta vẫn sống yên ổn với nhau hay sao? Nhưng mà, vì thứ em muốn, em không định bận tâm đến suy nghĩ của bà ấy, năm ấy có thể nhận Vương Vĩ vào nhà ta không có nghĩa là chúng ta phải cho nó tất cả."
Vương Thạc nhìn em mình, "Tuấn Tú, em đã chắc chắn rồi? Em thực sự thích cậu Kiến Vũ đó?"
"Anh, em đã nói rồi, em chỉ muốn một gia đình, còn về phần tình yêu, cũng quan trọng nhưng không phải không thể thiếu. Ba mẹ kề vai sát cánh vài chục năm, từ trước giải phóng cho tới cách mạng văn hóa, hai người dìu nhau đi tới, chẳng phải sau đó vẫn bị người thứ ba chen vào sao? Anh nghĩ đó là tình yêu đích thực sao? Nếu thế Vương Vĩ ở đâu ra? Điều em cần chỉ là một người có thể cùng em sinh hoạt, cùng em tạo nên một mái ấm, không hơn."
"Nhưng cũng không nhất định là Kiến Vũ chứ?"
Vương Tuấn Tú nở nụ cười, "Nếu cậu ta xuất hiện ở trước mắt em, mà em lại có thiện cảm với cậu ta, vậy sao không thể? Anh, cho dù có thể được đến hay không, nếu đã nhận định là nó mà lại không thử cố gắng, anh không thấy tiếc sao?"
Nghe Vương Tuấn Tú nói xong, Vương Thạc lần thứ hai trầm mặc, đúng vậy, không cố gắng một lần, lẽ nào không thấy đáng tiếc?
Trên đường, Vương Thanh vừa lái xe vừa trò truyện đôi câu với Kiến Vũ, Kiến Vũ lại cứ mặc xác anh ta, tính toán thực thi "im lặng là vàng". Về phần Vương Thanh định đưa cậu tới nhà hàng nào, Kiến Vũ cho rằng mình không cần hỏi. Quen biết Vương Thanh lâu như vậy, Kiến Vũ chưa bao giờ cho rằng Vương Thanh là một người có thể dễ dàng thay đổi quyết định của bản thân. Song, khi Vương Thanh dừng xe trước cửa một nhà hàng Nhật Bản, Kiến Vũ trợn tròn mắt.
"Vương tổng, chúng ta nhất định phải ăn ở đây à?"
"Sao thế, cậu không thích đồ ăn Nhật Bản?"
Kiến Vũ nuốt nuốt nước bọt, sushi là đồ ăn sống duy nhất cậu có thể ăn, đời trước lần đầu đưa khách tới nhà hàng Nhật Bản, mình cậu ăn hết 2/3 bàn cơm, lúc đó mặt của nghiệp vụ viên hướng dẫn cậu đen như đáy nồi, nếu không phải vì ngại khách còn ở đó thì anh ta đã giải quyết cậu tại chỗ luôn rồi. Kiến Vũ ăn đã nghiền, về nhà bắt đầu thượng thổ hạ tả, ôm lấy WC hơn 3 tiếng liền, Vương Vĩ khi đó ở cùng cậu đã gọi không biết bao nhiêu cuộc 120 (số điện thoại cấp cứu của Trung Quốc), đến lúc Kiến Vũ ra khỏi WC đã thấy dưới nhà có đến 5, 6 xe cứu thương hụ còi ầm ĩ. Cảnh tượng đó làm cậu triệt để cảm động, bị đưa lên xe cứu thương vẫn còn tính toán lúc về làm một bàn tiệc thật ngon đãi anh ta. Kết quả Kiến Vũ xuất viện chưa được bao lâu, Vương Vĩ đã tìm được giai nhân trẻ trung đảm đang, hai người lăn lộn trên giường với nhau ở nhà bị Kiến Vũ bắt được tại trận, cậu không nói thêm gì, chỉ tóm cả hai ném ra cửa. Đôi khi nghĩ lại, Kiến Vũ thấy Vương Vĩ hẳn nên cảm ơn mình vì đã "nhân từ" mà quẳng cả quần áo của bọn họ theo. Cũng từ đó, Kiến Vũ chưa từng tới nhà hàng Nhật Bản thêm một lần.
Vương Thanh thấy Kiến Vũ thẫn thờ đứng bên ngoài cửa không biết nghĩ gì bèn tiến tới vỗ vỗ vai cậu, "Cậu thực sự không thích đồ ăn Nhật?"
Lúc này Kiến Vũ mới lấy lại tinh thần, "Xin lỗi Vương tổng, có thể đổi địa điểm khác không?"
Vương Thanh nhìn Kiến Vũ, mắt kính màu lam ánh lên rõ ràng thần tình cậu lúc này, không nói gì thêm, chỉ gọi điện cho nhà hàng hủy đặt chỗ, sau đó mở cửa xe cho Kiến Vũ.
Kiến Vũ tựa người bên cửa sổ xe, cảm thấy sức lực trong người như bị rút hết. Từ khi gặp lại Vương Vĩ, từng giọt từng giọt kí ức kiếp trước như nhỏ vào lòng cậu, rõ nét đến mức khiến cậu cảm thấy khó tin. Có đôi khi, Kiến Vũ có cảm giác cuộc sống hiện tại giống như một giấc mộng, mộng ảo mà chân thực, nhưng nếu có một ngày tỉnh giấc, cậu biết làm sao?
"Cậu không sao chứ?"
Kiến Vũ đang đắm chìm trong suy tư của mình, bên tai bỗng vang lên âm thanh trầm thấp của Vương Thanh, quay đầu, nhìn sườn mặt anh, tuy vẫn đang chuyên tâm lái xe nhưng anh vẫn quan sát được sự biến hóa của cậu, dừng xe ở đèn đỏ, anh quay sang nhìn Kiến Vũ, "Trong người khó chịu à? Tôi đưa cậu về nhé, để hôm khác lại ăn cơm cũng được."
Nói xong, đèn xanh vừa sáng, Vương Thanh nhấn chân ga, xe phóng vút đi.
Kiến Vũ lắc đầu, "Vương tổng, tôi không sao, anh bỏ thời gian tới tìm tôi, không thể để anh mất công. Nếu anh không ngại, gần đây có một nhà hàng của Phùng ký, tới đó cũng được."
Vương Thanh nghe cậu nói xong, nở nụ cười, "Xem ra cậu nhóc này thù dai đây, lấy lời tôi nói trước đây ra trêu chọc tôi?"
"Đâu dám." Kiến Vũ vội vã lắc đầu, "Hơn nữa tôi cũng không còn là trẻ con."
Vương Thanh không để ý, vừa lái xe vừa nói tiếp, "Còn chuyện gì Cậu chủ Phùng không dám đây? Năm nay cậu mới 18 đi? Tôi thấy cậu bình thường hay suy nghĩ nhiều quá, chẳng phải cậu còn chưa tốt nghiệp đại học sao, trong mắt người thường không phải mới là một cậu choai choai thôi à."
Nói xong, một tay cầm lái, một tay vươn tới xoa đầu Kiến Vũ.
Kiến Vũ dù sao cũng là người trưởng thành đã sống hai đời, nếu bị người khác đối xử như thế, chí ít cũng sẽ tức giận. Nhưng hôm nay vừa nhớ tới Vương Vĩ, Vương Thanh đối xử với cậu như thế này, cậu lại không hề thấy tức giận. Vương Thanh cho cậu cảm giác anh như một bậc cha chú trong nhà, mà lúc này Kiến Vũ cũng vui vẻ hưởng thụ trong giây lát cảm giác được người yêu thương che chở, tuy tính theo thực tế, Kiến Vũ còn lớn hơn anh vài tuổi.
Tới Phùng ký, nhân viên tiếp tân vô cùng kinh ngạc khi thấy Cậu chủ Phùng lại tới lúc này, còn mang theo Vương tổng, chẳng lẽ chi nhánh có chuyện gì?
Kiến Vũ không để tâm đến suy nghĩ của nhân viên nọ, cùng Vương Thanh vào nhà hàng, yêu cầu một lô ghế riêng, gọi mấy món Vương Thanh thích ăn. Lúc này, quản lí chi nhánh cũng chạy lại, thấy hai sếp lớn cùng tới, quản lí cũng lo có chuyện gì xảy ra. Tuy Kiến Vũ có lịch định kì đến các chi nhánh thị sát nhưng đột ngột tới mà không hề có dự liệu như hôm nay là lần đầu tiên... Phải biết rằng, tuy ở Phùng ký quản lí rất nghiêm ngặt nhưng đãi ngộ vẫn là đứng đầu trong giới, một quản lí như ông, lương tháng có thể gấp đôi so với vị trí quản lí ở nơi khác, ai làm ở Phùng ký đều không muốn mất đi công việc của mình, cho nên, đối với chuyện Kiến Vũ đột nhiên tới, từ quản lí đến nhân viên đều toát mồ hôi hột.
Đợi cho quản lí chi nhánh đi ra ngoài, Vương Thanh nhìn thực đơn đã gọi, "Sao toàn là món tôi thích ăn? Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu thích ăn cay thì phải. Phục vụ, làm ơn thêm một phần đậu phụ ma bà, một phần gà viên xào ớt, một phần canh trứng tảo tía."
"Vương tổng, nhiều như vậy, hai chúng ta ăn không hết, tôi không kén ăn, thế này là đủ rồi."
Vương Thanh không để ý tới lời Kiến Vũ, chỉ bảo phục vụ nhanh chóng đi đặt món như đã gọi. Chờ phục vụ ra ngoài, anh mới quay lại cười với cậu, "Cậu chính là ông chủ của Phùng ký, hôm nay tôi đến đây tiêu tiền, hẳn là thấy tôi gọi càng nhiều càng cao hứng mới phải chứ, sao lại có chuyện tiết kiệm tiền cho khách? Hơn nữa, ăn không hết có thể gói mang về mà."
Vương Thanh nói xong, véo véo mặt Kiến Vũ, ừm, xúc cảm quả nhiên vẫn như trong trí nhớ, trơn mịn tựa như đậu phụ non vậy.
Kiến Vũ nghe Vương Thanh nói, dở khóc dở cười, ông chủ tập đoàn Time quốc tế, giá trị con người lên đến hàng triệu, đến ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ, ăn không hết còn muốn gói mang về? Nếu cậu bán tin này cho báo chí, không biết được bao nhiêu tiền nhỉ? Kiến Vũ vừa hắc tuyến đầy trán vừa cảm thán, hoàn toàn quên mất bàn tay mất nết đang véo mặt cậu. Chờ đến lúc cậu phản ứng lại, Vương đại tổng tài đã thản nhiên thu tay, bắt đầu nhàn nhã uống trà.
Vương Thanh thấy Kiến Vũ trừng mắt với mình, cười cười rót cho cậu một tách, "Cậu cũng uống một chút xem, trà của Phùng ký khá ngon nhỉ."
Một lát sau, các món ăn đều được đưa lên, Kiến Vũ hỏi Vương Thanh có muốn uống thêm rượu không, Vương Thanh lắc đầu, Kiến Vũ bèn bảo phục vụ xới hai bát cơm, hai người đều có thói quen không nói chuyện khi ăn, vì vậy, lô ghế nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng đũa chạm vào bát đĩa khe khẽ.
Kiến Vũ vừa ăn vừa nhìn Vương Thanh ngồi bên cạnh, nghĩ nghĩ, có nên tìm cơ hội nghiệm chứng lời Amanda nói lần trước? Vương Thanh có phải uống rượu đỏ với bia sẽ say ngay?
Vương Thanh đang say sưa gặm miếng sườn, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lành lạnh, ngẩng đầu liền thấy Kiến Vũ đang híp mắt nhìn mình, anh không tự chủ được thầm nghĩ, vẻ mặt này sao mà quen quá? Nếu Sheena hay Amanda có ở đây sẽ giật mình kinh hô, vẻ mặt của cậu Kiến Vũ lúc này trông giống hệt vẻ mặt ông chủ Vương Thanh của các cô khi đang âm mưu hãm hại người khác!
Hai người ăn xong, Vương Thanh vén mành ra khỏi Phùng ký. Trời đã chập choạng, sắp vào thu, chạng vạng đã hơi lạnh, trên đường người qua lại đông đúc hơn ban ngày nhiều. So với thời tiết nóng nực ban ngày, trời chiều se lạnh, ăn cơm xong ra ngoài tản bộ rất thích hợp.
Vương Thanh mở cửa xe nhưng không ngồi vào ngay mà hơi tựa vào cạnh xe, chống cằm nhìn Kiến Vũ đang chuẩn bị lách người vào, mở miệng, "Kiến Vũ, cậu biết không, theo như những đánh giá nghiêm ngặt mà nói, tôi được coi là một người tốt."
Kiến Vũ bị một câu không đầu không cuối của Vương Thanh làm cho sửng sốt, Vương Thanh có phải là người tốt hay không thì có quan hệ gì với cậu?
Vương Thanh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Kiến Vũ, cười cười, "Quên đi, tôi chỉ hi vọng sau này khi tôi đến tìm cậu, cậu không cần e ngại tôi là được rồi." Nói xong, anh cũng ngồi vào trong xe.
Dọc đường, Kiến Vũ đăm chiêu suy nghĩ, cho đến lúc Vương Thanh đưa cậu về tới nhà vẫn chưa nghĩ ra câu đó của anh có dụng ý gì. Nghĩ không ra thì thôi, cậu không định để mấy lời vu vơ làm cho phiền não. Vốn không phải người đa sầu đa cảm, Kiến Vũ cho rằng hôm nay mình đã suy nghĩ nhiều lắm.
Thông suốt rồi, Kiến Vũ quyết định vào nhà tắm một cái, làm một giấc ngon, mai còn phải đi học.
Vừa về tới cửa, cậu đa thấy một chiếc Volkswagen quen quen đỗ ở đó, một người tựa bên cạnh xe, dưới chân đầy tàn thuốc.
"Vương đại ca?" Kiến Vũ đến gần, nhận ra người trước mặt.
Vương Thạc nghe được tiếng Kiến Vũ, ném điếu thuốc xuống đất, dập tắt.
"Kiến Vũ, cậu về rồi à."
"Vâng" Kiến Vũ gật đầu, "Anh tới nhà sao không vào trong. Cha tôi chắc vẫn ở nhà đó."
Vương Thạc lắc đầu, "Tôi là tới tìm cậu."
"Tìm tôi?"
"Ừ" Vương Thạc gật đầu, "Gần đây cậu có gặp Tuấn Tú không?"
"Vương nhị ca? Có đấy ạ, lần trước anh ấy đến vì chuyện nhà cũ của chúng tôi. Lần này anh tới cũng vì chuyện đó?"
Vương Thạc nghe vậy thì biết Tuấn tú chưa từng thổ lộ, sao lần này Tuấn Tú lại lỗ mãng như vậy? Chưa từng hỏi qua ý Kiến Vũ đã nhận định là nguời ta, lại còn bỏ việc luôn, nếu như Kiến Vũ không thích nó, vậy thì đứa em này của anh chẳng phải giống như một câu tục ngữ, "tiền và người đều không có" hay sao? Nghĩ tới đây, anh ta cảm thấy hơi vui vui, vội vỗ vỗ đầu, không hiểu mình nghĩ cái gì nữa.
"Kiến Vũ, cậu biết chuyện Tuấn Tú thôi việc rồi không?"
Kiến Vũ lắc đầu, chuyện đó có quan hệ gì với cậu sao?
"Ừm" Vương Thạc trầm ngâm một chút, "Có vài chuyện thôi để Tuấn Tú tự nói với cậu đi, Kiến Vũ à, kì thực thằng em này của tôi tuy rằng tính tình hơi khô khan một chút nhưng thực sự là một người tốt lắm, cậu thân cận với nó hơn một chút sẽ biết."
Vương Thạc nói xong liền tạm biệt Kiến Vũ, lên xe ra về.
Kiến Vũ đứng ở cửa ngẩn người, không hiểu ra sao, hôm nay sao luôn có người nói với cậu những điều kì cục? Song cúi đầu nhìn tàn thuốc vương đầy trên đất, Kiến Vũ quyết định làm công dân tốt lấy việc giúp người khác là niềm vui cho mình một lần, về nhà cầm chổi và hót rác ra quét sạch tàn thuốc trước ngõ. Bác gái sát vách thấy Kiến Vũ đang quét dọn, vui vẻ gõ đầu cháu mình, "Tiểu Hổ tử, thấy không, sau này phải thành bé ngoan như anh Vũ vậy nhé."
"Vânggggg!"
Kiến Vũ nghe thấy, cười cười, đổ tàn thuốc đi, sau đó về nhà cắt nửa quả dưa hấu mang sang tặng hai bà cháu.
Tạm biệt bác gái Tôn, Kiến Vũ về nhà, cha cậu đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, vừa phe phẩy quạt vừa nghe bình thư, Kiến Vũ khóa cổng xong thì chương trình bình thư cũng kết thúc.
"Xong rồi hả con?"
"Vâng."
Phùng Thiếu Hoa tắt radio đứng lên, "Không biết cậu Vương Thạc này làm sao, tới đây từ sớm, cha bảo cậu ấy vào nhà chơi lại cứ muốn đứng ngoài đó chờ con về. Hôm nay con không về ăn tối, cậu ta đứng bên ngoài đợi con hơn một tiếng đồng hồ, thế mà sao con vừa về, chưa nói được mấy câu đã đi luôn rồi? Con à, lần này Vương Thạc tới có chuyện gì thế?"
"Không có gì đâu ạ." Kiến Vũ qua loa, "Cha à, con hơi mệt, đi tắm rồi đi ngủ luôn cha nhé, cha cũng đi ngủ sớm đi."
"Haizzz"
Phùng Thiếu Hoa nhìn theo Kiến Vũ đi vào nhà, không biết có phải vì gần đây mệt mỏi quá không, ông luôn cảm thấy đứa nhỏ này dường như có tâm sự gì.
Kiến Vũ nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu vọng ra âm thanh của Vương Thanh, trên môi dường như còn lưu lại xúc cảm nóng rực đêm đó. Từ khi sống lại, cậu vẫn lảng tránh không để đụng tới điểm cấm kị nọ, thế nhưng đêm ấy Vương Thanh vô tình đẩy ra cánh cửa vẫn đóng chặt trong lòng cậu, thân thể Kiến Vũ theo bản năng nhớ lại ngọn lửa nhiệt tình kia, cậu vốn không phải người chưa từng trải, chỉ là từ khi sống lại vẫn cố quên điểm này, thế nhưng hiện tại Kiến Vũ không thể không nhìn thẳng vào nó. Kiến Vũ nghĩ, mình thật không hiểu ám chỉ của Vương Thanh sao? Đáp án đương nhiên là không thể. Nhưng tưởng tượng đến cảnh nói cho cha chuyện này, xung động trong lòng cậu phút chốc bị đè ép xuống. Kiến Vũ biết cha cậu không thể dễ dàng tiếp thu chuyện cậu là đồng tính, nhưng cậu cũng không thể vì hiếu thuận mà tìm một ai đó cưới vợ sinh con.
Rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ, Kiến Vũ nghĩ đến nhức óc vẫn không thể cho ra một phương pháp giải quyết êm đẹp.
Cùng lúc ấy, Vương Thanh về đến nhà, rửa mặt thay đồ, mặc áo ngủ ngồi ở phòng khách, anh thích hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng lúc này. Nhìn lên lịch, nhớ tới chuyện gì đó, Vương Thanh đứng lên, đi tới bên điện thoại bàn bật ghi âm, quả nhiên máy liền truyền tới một giọng nói quen thuộc, đó là âm thanh của một ông lão đã quen ra lệnh, mang theo cảm giác tự tin vượt trội của người đứng trên kẻ khác.
"Thanh, cuối tuần sau ta tới Trung Quốc, con phái người tới đón ta."
Vương Thanh nghe xong, lắc lắc cái ly chân dài trong tay, sau đó rót thứ nước đỏ tươi trong đó vào họng.
Xoay người đến bên cửa sổ lớn, mặt thủy tinh chiếu ra dáng cười quen thuộc của anh, màn đêm hôm nay, thật đẹp!