“Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Trực giác.”
Nhược Phi liếc Tiểu Hạ một cái rồi uyển chuyển nhảy lên xà ngồi bên cạnh Tiểu Hạ. Cậu đưa cho Tiểu Hạ một que kem ốc quế Cornetto*cô liền mừng rỡ đón lấy, vỗ vỗ vai cậu: “Thẩm Nhược Phi, thằng nhóc cậu hôm nay bị làm sao thế? Tự dưng lại đối xử tốt với chị đây. Nói đi, nịnh chị đây rốt cuộc là có ý đồ gì?”
”Có ý đồ, chị có muốn nghe không?”
“Thôi vậy……….Coi như không biết gì cả! Một que Cornetto đã đòi mua lấy chị mày, quá keo kiệt rồi đó!”
“Haha! Chị thật khó hầu hạ!”
“Thẩm Nhược Phi, phòng triển lãm tranh của cậu thế nào rồi?
“Vẫn đang tu bổ. Hôm qua chị hỏi em câu này rồi đó!” Nhược Phi vừa nói vừa kỳ quái nhìn Tiểu Hạ.
“Tôi quan tâm đến tiến độ làm việc của cậu không được sao? Đúng rồi! Cậu có biết gần đây có quán nào ngon không? Tôi nói cho cậu nghe nhé………”
Tiểu Hạ thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Nhược Phi về các món ăn ngon của Tô Châu, càng nói càng hào hứng, còn biểu hiện của Nhược Phi càng ngày càng bất lực. Cậu nhìn Tiểu Hạ hỏi: “Tâm trạng chị… không tốt à?”
“Đâu có đâu” Tiểu Hạ sững lại đôi chút sau đó giả vờ ra vẻ hết sức phấn khởi.
“Thế tại sao chị lại khóc, hết xem phim kinh dị rồi lại nói nhăng nói cuội với em?”
Người khác đau lòng sẽ trốn vào một góc liếm láp vết thương, còn Tiểu Hạ nhà ta càng buồn càng nói nhiều, càng thích làm những việc bình thường mình ghét nhất. Lại còn tưởng “vải thưa che mắt thánh”, giả bộ vui vẻ để che giấu đau thương thì sẽ không ai biết, nhưng thật ra Nhược Phi đều nhìn thấu tâm tư của cô. Lời cậu nói làm Tiểu Hạ từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy thất vọng vì bản thân như vậy, nhưng cô vẫn ngoan cố nói: “Tôi thật sự không có sao mà”
“Buồn thì khóc ra, Phan Tiểu Hạ. Nhìn chị thế này càng khó chịu”
“Tôi thật sự không có buồn, muốn nói bao nhiêu lần thì cậu mới hiểu hả?” Tiểu Hạ cáu lên.
“Được, được, được, chị không có buồn, không có buồn……” Nhược Phi thuận theo lời cô, dỗ như dỗ trẻ con.
“Thẩm Nhược Phi, sao cậu lại tìm được tôi? Cậu theo dõi tôi đấy à?”
“Em thừa hơi hay sao mà theo dõi chị? Phan Tiểu Hạ, từ bé đến giờ mỗi khi buồn là chị lại ra sân bóng ngắm sao, nhiều năm trôi qua rồi mà chị vẫn như vậy”
“Ờ! Nó thành thói quen rồi……….” Tiểu Hạ khựng lại sau đó cười: “Thẩm Nhược Phi, chúng ta biết nhau được 25 năm rồi nhỉ?”
“25 năm? Không phải 20 năm sao?” Nhược Phi hỏi lại.
“Câu vừa mới sinh ra một cái là tôi đã nhòm thấy, tất nhiên là cậu không có ấn tượng gì với tôi rồi. Lúc đó cậu rất xấu, lại hay khóc, thật sự rất đáng ghét”
“Em mà xấu sao? Đừng có gạt người nữa đi!” Nhược Phi không tin.
“Thật đó! Cậu trông như con thỏ bị cạo sạch lông vậy! Vừa đỏ vừa nhăn nheo! Sau đó, khi cậu chuyển đến gần nhà tôi sống thì đã 5 tuổi rồi, vẫn xấu như ma, nhưng mẹ tôi lại vô cùng thích cậu. Hại tôi có một quãng thời gian tưởng cậu là con ruột của bà, từng bỏ nhà mà đi đó!”
“Haha……..Có việc như thế sao?”
“Đúng thế! Đúng thế! Khi cậu vừa mới chào đời…………”
Nụ cười của Nhược Phi vẫn dịu dàng như vậy, lại vẫn khiến người khác an tâm như vậy, Tiểu Hạ nhìn nụ cười đó, đột nhiên nhớ lại cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cậu………..
Thì ra, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi…………….
Lần đầu nhìn thấy cậu ta, cậu ấy vẫn chỉ là một con chuột con mà thôi!