Tình Yêu Ràng Buộc

Chương 35




Đến hậu kỳ mang thai, bụng Quan Dực to phát khiếp. Mỗi lần Từ Tư Triết nhìn thấy người yêu mình đi lòng vòng trong phòng khách là đều sợ run trong lòng, chỉ sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Ngày đứa bé sinh ra, phụ huynh trong nhà đều tập trung trong bệnh viện.

Hôm ấy, biểu hiện của Từ Tư Triết lại bình tĩnh lạ thường, khi Quan Dực bắt đầu thấy đau, anh là người đầu tiên tỉnh táo gọi điện thoại cho bệnh viện, sau đó bế Quan Dực lên xe, lái xe đến bệnh viện. Sau khi đến nơi, bận rộn một hồi Quan Dực mới bị đẩy mạnh vào trong phòng phẫu thuật.

Khi mọi người chạy đến, Từ Tư Triết đang ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng sinh.

Thần Chu vốn định động viên con trai mình vài câu thì lại phát hiện Từ Tư Triết căn bản chẳng cần ai an ủi. Anh thậm chí còn chủ động mở miệng an ủi cha mẹ họ Quan.

Sự bình tĩnh của Từ Tư Triết vỡ tan vào giây phút cửa phòng mở ra, anh đột ngột đứng dậy, chóp mũi đỏ ửng lên, giọng thì khô khốc: "Bác sĩ, người yêu tôi thế nào?"

Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, "Người lớn và bọn nhỏ đều bình an."

Từ Tư Triết thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nghe thấy bác sĩ nói thêm rằng, "Chúc mừng mọi người, cậu Quan thuận lợi sinh hạ được một đôi long phượng."

Anh trai là một alpha, em gái là một beta.

Sau đó Quan Dực được đẩy ra khỏi phòng sinh.

Từ Tư Triết nhìn thấy Quan Dực thì chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ gối trước cửa phòng.

Sắc mặt Quan Dực có chút tái nhợt nhưng cậu vẫn cong cong mắt nở nụ cười với mọi người, "Tư Triết, Quân Cảnh có thêm một đứa em trai và một đứa em gái rồi."

Từ Tư Triết nắm chặt tay Quan Dực nói, "Vất vả cho em."

Omega nắn nắn lòng bàn tay đối phương, "Đau chết em rồi." Cậu lại gần Từ Tư Triết, nói bên tai anh rằng, "Tư Triết, đừng khóc."

Quan Dực cười với alpha của mình: "Mấy cái tên anh nhặt nhạnh được trong quyển sổ kia, hiện tại có thể phát huy tác dụng rồi này."

Alpha cúi đầu khịt khịt mũi, không hề trả lời Quan Dực.

Quan Dực cũng chẳng vội, cậu yên tĩnh chờ Từ Tư Triết điều chỉnh lại tâm trạng mình.

Một lát sau.

Mắt Từ Tư Triết đỏ lên, "A Dực."

Quan Dực nhìn anh.

"Anh yêu em."

Quan Dực hôn lên tay Từ Tư Triết một cái, "Em cũng yêu anh đó."

Trải qua một buổi thảo luận kịch liệt, anh trai alpha của long phượng thai sẽ tên là Quan Nhạc Đồng, em gái beta sẽ tên là Từ Nhạc Uyển.

Từ Quân Cảnh ấp ôm lòng hiếu kỳ vô ngần đối với hai đứa nhỏ, từ khi hai ba ba mang theo em trai và em gái về nhà, nó thường nằm nhoài trên nôi để nhìn chúng.

"Cha ơi!" Hiện giờ Từ Quân Cảnh đã hơn hai tuổi, nói được không ít chữ, nó bi bô hỏi Từ Tư Triết, "Bao giờ thì các em mới tỉnh ngủ ạ? Con muốn chơi cùng chúng nó!" Nói xong, không chờ ba ba mình đáp lại đã chạy về phía phòng khách.

Từ Tư Triết đang vén quần áo cho các bé, nghe thấy Từ Quân Cảnh nói thì dừng tay lại.

Từ Quân Cảnh chạy trở lại phòng của các em, trong tay có thêm mấy món đồ chơi, "Đồ chơi của con."

Từ Tư Triết nở nụ cười, dịu dàng nói: "Các em con còn nhỏ, tạm thời chưa chơi được những thứ đó, Quân Cảnh kiên nhẫn đợi các em lớn lên nhé."

"Đang nói gì thế?" Quan Dực bước vào, "Cơm chín rồi kìa."

"Đi thôi, đi ăn cơm." Từ Tư Triết vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Từ Quân Cảnh, sau đó cười nói với Quan Dực, "Quân Cảnh mang đồ chơi của nó dâng cho các em chơi."

Quan Dực nghe vậy thì bật cười.

Một nhà ba người ngồi trên bàn cơm, Từ Quân Cảnh cầm cái thìa nhỏ trong tay ăn từng miếng từng miếng, Quan Dực và Từ Tư Triết thì trò chuyện câu được câu không.

"Con ăn xong rồi, con có thể đi nhìn các em không ạ?" Từ Quân Cảnh đưa cái bát rỗng tuếch cho các ba ba xem, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy mong đợi.

Quan Dực sờ sờ đầu nó, "Đi đi, không đánh thức các em là được."

Từ Quân Cảnh gật gật đầu, nhảy từ trên băng ghế xuống, nhảy nhót chạy về giường của em trai em gái.

"Tuần sau là cử hành hôn lễ rồi." Từ Tư Triết đột nhiên mở miệng, anh ngước mắt nhìn Quan Dực, trong mắt đong đầy ý cười, "Căng thẳng không?"

Quan Dực gắp một đũa đồ ăn vào bát Từ Tư Triết, "Con đã được ba tháng rồi, có căng thẳng thì đã căng thẳng xong từ lâu rồi."

Từ Tư Triết nghe vậy thì không phản bác, chỉ cười cười.

Đúng như dự đoán, đợi đến đêm trước lễ cưới, Quan Dực căng thẳng đến độ ngủ không yên giấc.

Cậu xoay người lại, mặt đối mặt với Từ Tư Triết.

Dường như alpha đang ngủ, hoàn toàn không hề có cảm giác hồi hộp và lo lắng giống cậu.

Quan Dực có chút bất mãn chọc chọc chóp mũi Từ Tư Triết, sau đó nhẹ giọng nói: "Sao anh không hồi hộp gì hết vậy?"

Cậu quan sát Từ Tư Triết, một chốc lát sau, cậu nhớ tới tuần trước lúc ăn cơm Từ Tư Triết đã hỏi mình những gì, Quan Dực bĩu môi, bất mãn nhẹ nhàng quay người đi.

Ngay lập tức, Quan Dực nghe thấy tiếng cười kìm nén vang lên từ phía sau mình.

"Đứa ngốc." Từ Tư Triết hạ giọng cười, "Không phải nói không căng thẳng sao?" Anh vươn tay ôm lấy eo Quan Dực.

Quan Dực xoay người, "Không phải anh đang ngủ sao?"

"Lừa em đó." Từ Tư Triết xoa xoa hai má Quan Dực, "Hồi hộp không ngủ được à?"

Quan Dực nhếch miệng, "Dạ."

Từ Tư Triết vươn tay xoa đầu Quan Dực, sau đó hôn lên trán cậu, giọng anh mang theo ý cười, "Hồi hộp cái gì, sống cùng nhau đã lâu như vậy rồi."

Quan Dực ôm lấy eo Từ Tư Triết, dụi đầu vào trong lồng ngực anh.

"Chẳng khác gì lợn con." Từ Tư Triết nói.

Hai người tán gẫu vài câu với nhau, Từ Tư Triết không ngừng vỗ nhẹ sau lưng Quan Dực, chẳng khác gì dỗ hai đứa nhỏ trong nhà ngủ mỗi ngày, Quan Dực dựa vào ngực anh, nghe giọng anh dịu dàng nói chuyện, từ từ thấy hơi buồn ngủ.

Nhận ra người trong ngực đã ngủ, tay Từ Tư Triết dừng lại, nương theo ánh trăng anh lặng lẽ quan sát gương mặt của Quan Dực rồi cúi đầu khẽ hôn cậu một cái.

"Ngủ ngon."

"Bảo bối của anh."

Hôm sau, lễ cưới có không ít khách khứa.

Hai người Từ Tư Triết và Quan Dực mặc âu phục tương tự nhau, nắm tay đi vào đại sảnh.

Dọc theo đường đi, có ma ma Quan dựa vào vai ba ba Quan rơi lệ, có Thần Chu đỏ bừng cả con mắt, cũng có cả Ngô Niên Bách ngàn dặm xa xôi đến dự, còn có cả một ít người quen, bạn bè của hai người.

Đại khái là do bầu không khí có chút cảm động nên vành mắt của Từ Tư Triết nhịn không được cũng đỏ lên.

Đến lúc trao đổi nhẫn, Quan Dực sốt sáng đến độ ngón tay cũng run lẩy bẩy, cậu run rẩy cầm nhẫn, ngẩng đầu nhìn Từ Tư Triết, giọng nghe có chút nghẹn ngào: "Anh có nguyện ý đeo nó không?"

Nói xong câu đó, Quan Dực cũng cảm thấy được có chút không thích hợp nên cậu nói thêm, "Anh có nguyện ý cùng em đi hết cuộc đời không?"

Trong mắt tràn đầy sự mong đợi, ẩn giấu trong đó là cõi lòng mong mỏi đã muốn nói ra khỏi miệng từ lâu.

"Chúng ta vẫn luôn bên nhau, dù có cãi vã nhưng chúng ta cũng không chia lìa."

Cậu rất ngốc nên vẫn luôn khờ khạo trong chuyện tình cảm.

"Em chưa từng yêu một người đến vậy, em quá yêu anh, không thể rời khỏi anh được."

Nhưng cũng may, sau này Quan Dực học được cách thẳng thắn, tất cả những khao khát, yêu thương của cậu đều được cậu dốc lòng thủ thỉ cho Từ Tư Triết nghe.

"Cho nên, anh có nguyện ý đeo chiếc nhẫn này rồi ở bên em cả cuộc đời hay không?"

Tầm mắt của cậu nóng rực, bên trong đong đầy yêu thương.

Từ Tư Triết ôm lấy cậu nhỏe miệng cười.

"Anh đồng ý."

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.