Tình Yêu Quý Tộc

Chương 1132




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Không gian yên tĩnh bao trùm lên cảm xúc của hai người. Xuân nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người con gái đang đứng đối diện mình. Cô ta luôn như vậy. Xinh đẹp rực rỡ, nổi bật và tài giỏi. Chỉ cần cô ta bước đi, hàng ngàn ánh mắt đều dõi theo. Một người gần như hoàn hảo. Địa vị, tiền tài và năng lực. Cô cũng không phải là ngoại lệ, cô ngưỡng mộ cô ta dù sau tất cả những gì cô ta đã làm.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chỉ là giờ Xuân chỉ cảm thấy tội nghiệp cho cô ta. Tình yêu mù quáng khiến con người trở nên mụ mẫm, dại dột. Dù là thế nhưng cô không thể không ghét cô ta. Làm sao có thể không ghét sau những gì cô nhận được. Một ám ảnh mãi không thể xóa nhòa.

Và dường như, cô ta cũng không mấy thiện cảm với cô. Chưa từng có thiện cảm. Trước đây, tình cảm giữa Tiên và Băng luôn tốt đẹp, đột ngột một người xa lạ xuất hiện, cướp lấy Băng, dồn cô tới bước đường cùng, khiến cô phải làm bao nhiêu việc tồi tệ, khiến Băng ngày càng tránh xa cô. Cô hận đứa con gái đó, hận bản mặt giả dối đó. Nếu cô đã không có được thì đừng hòng ai có thể chạm tới Băng. Nhất định là thế.

-Lâu không gặp. – Tiên mở lời.

-Lâu không gặp. – Xuân đáp lại một cách máy móc.

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Không ngờ, cô cũng có mặt ở đây. – Tiên cười khinh khỉnh.

-Cô không thích sao? Thật tiếc đã làm cô thất vọng rồi. – Xuân lạnh nhạt đáp lại.

-Không sao. Tôi tin chắc với khả năng của cô, nhất định sẽ tới, cô không tới mới là điều lạ đó. – Tiên nhếch mép cười.

-Cô có gì muốn nói sao? – cô không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng mục đích của Tiên khi tới đây.

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Không cần vội vã vậy đâu. Đã lâu không gặp, nói chuyện một chút cũng tốt chứ sao. Biết đâu… - Tiên bỏ lửng câu, hướng ánh mắt chứa đầy ẩn ý nhìn cô.

-Biết đâu? Cô đang muốn nói gì sao?

-Biết đâu có thể học chút kĩ thuật mồi chài đàn ông. – Tiên đáp lại bằng giọng nói đầy khinh miệt.

-Nếu tới đây chỉ để nói câu đó thì tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc cuộc nói chuyện ở đây. – cô bắt đầu thấy khó chịu trước khiêu khích của cô.

Anh nợ em một câu yêu thương!


-Đâu cần vội vàng như thế. Chỉ mới bắt đầu thôi mà. Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, đâu cần phải ngại. – Tiên bật cười khanh khách.

-…… - đáp lại thái độ đó, Xuân chỉ lạnh lùng nhìn Tiên. Cô không muốn cãi nhau gì với cô ta cả.

-Im lặng sao? Đừng tỏ vẻ thanh cao như thế. Những việc cô làm không phải là mồi chài là gì nữa. Anh em nhà họ Dương đúng là quá ngu ngốc khi bị cô dụ dỗ mà. – giọng Tiên càng ngày càng chua ngoa.

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Cô… tôi chưa bao giờ mồi chài ai cả. Anh em họ cũng chẳng có lỗi gì để cô phải lôi họ vào đây cả. - Xuân tức giận, nhìn người con gái trước mặt mình. Thật không hiểu sao, một người con gái gần như hoàn hảo như Tiên lại chỉ nghĩ mọi việc theo mặt tiêu cực như thế.

-Còn chối sao? Hay là do cô thấy tôi nói đúng quá.

-Cô… tại sao mỗi lần cô gặp tôi, chỉ đều nói những lời như thế. Tôi đã làm sai chứ?

-Lỗi của mày là đã cướp Băng của tao. Mày đã có cả một lũ con trai bám theo nhưng vẫn ngang nhiên cướp Băng của tao. Đừng tỏ ra mình vô tội như thế. Mày là loại con gái lẳng lơ, chuyên mê hoặc trai. – sắc mặt Tiên đen lại, giọng nói gằn từng chữ một như muốn trút hết giận dữ lên nó.

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Cô…càng nói càng vô lí. Băng chưa bao giờ là của cô cả. tôi cũng không đi mồi chài ai cả. Đừng tự ình là đúng để rồi có quyền phán xét người khác. – cô lạnh lùng đáp lại, ánh mắt cương quyết, không chịu nhún nhường trước khí thế ngông cuồng của Tiên.

-Mày cũng đừng ình là tốt. không phải ai cũng nghĩ thế như lũ con trai của mày đâu. Hừ, Băng luôn là của tao, cho tới khi mày xuất hiện. Tao từng nói ày là tao thích Băng nhưng mày vẫn không đếm xỉa, vẫn cướp Băng từ tay tao. Mày tốt quá nhỉ. Mày nhớ đấy, những gì tao không có được, đừng hòng chạm tay vào. – Tiên quát lại, hai mắt trợn tròn vì tức giận.

Xuân im lặng. Lời nói của Tiên không hẳn là sai. Tiên đã từng thổ lộ tình cảm của mình với Băng. Mối quan hệ giữa Băng và Tiên dường như đã quá rõ ràng, chỉ tới khi cô xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi. Có phải là cô đã cướp lấy Băng không? Nếu thật thì những lời Tiên nói cô có sai không?

Càng nghĩ, trong lòng càng thêm nặng nề. Cô chợt thấy con người mình ích kỉ, xấu xa biết bao. Có lẽ vì đó, mà không chỉ gia đình cô mà cả những người xung quanh cô đã chịu không ít điều tồi tệ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Tôi không cướp anh ấy của cô. Anh ấy chưa bao giờ thuộc về ai cả. – Xuân khó khăn mở lời.

-Hừ…có hay không thì trong lòng mày hẳn cũng biết rõ. Ai là người chen ngang thì mày cũng biết. Hãy nhớ rằng dù Băng có yêu mày đến mức nào thì, cả hai cũng chẳng có kết cục đẹp đâu. Mày không thuộc về thế giới của Băng và Băng cũng không thuộc về thế giới của mày. Giấc mơ lọ lem rồi cũng sẽ có ngày tan vỡ. Tao khuyên mày, tốt nhất nên rút lui trước khi tất cả quá muộn, đừng để tới khi mọi thứ kết thúc mới nhận ra. – từng lời nói của Tiên như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Nó đã đâm trúng nỗi sợ hãi của cô bấy lâu này.


Từng vết thương ứa ra khiến cô rơi vào trong vòng luẩn quẩn sợ hãi của chính mình. Cô biết anh và cô là hai thế giới khác nhau. Có nhiều thứ khác biệt. Dù anh yêu cô và cô cũng yêu anh nhưng tình yêu đó có thực sự mạnh mẽ, tình yêu đó có thật sự bền vững. Liệu anh có phải là người phù hợp với cô và cô có phải là người dành cho anh?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dường như cũng nhận ra sự bối rối, hoảng sợ trong lòng Xuân, Tiên hả hê với điều đó. Không nói thêm một câu nào, Tiên quay người bỏ đi, ngênh ngang như một kẻ chiến thắng. Mục đích của Tiên đã đạt được, cũng không cần ở đây thêm một chút nào nữa. Quắc mắc nhìn Xuân lần cuối, Tiên xoay người bỏ đi, nhẹ vuốt mái tóc, lấy lại vẻ mặt tươi cười như ban đầu.

Đợi bóng của Tiên vừa khuất đi, Xuân gần như ngã khuỵa xuống. Toàn thân bất lực, không còn chút sức sống. Ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Cô đờ đẫn nhìn về một hướng vô định nào đó. Trong lòng hoảng loạn, tất cả mớ bòng bong này đang dần dần khiến cô khiếp sợ. Cô yêu Băng, cô rất yêu Băng. Có lẽ vì càng yêu anh, cô càng yếu đuối. Vì càng yêu anh, cô mới càng ích kỉ, mới càng sợ hãi, chỉ sợ một ngày anh sẽ rời xa cô mãi.

Yêu anh là điều mạo hiểm nhất từ trước tới giờ cô làm nhưng đôi khi cô lại muốn mạo hiểm như thế. Cuộc sống vốn luôn đầy rẫy nhưng thử thách những điều trắc trở. Cô muốn mình mạnh mẽ để đón nhận tình yêu của anh nhưng lại sợ hãi, sợ một ngày nào đó tình yêu đó sẽ tan vỡ thành bọt bóng, để lại trong cô sẽ mãi là một vết lòng không thể nào xóa nhòa. Cô muốn yêu nhưng lại không dám đón nhận đau khổ. Tình yêu càng lớn bao nhiêu thì cô lại càng cảm thấy mình tham lam, ích kỉ và cả yếu đuối.

Ngồi im lặng thật lâu, Xuân cố gắng trấn tĩnh lại chính bản thân mình. Cô hít thở thật sâu, đầu tựa vào thành ghế, hướng ánh mắt nhìn về phía xa xăm vô tận nào đó mà quên đi sự xuất hiện bất ngờ của một người khác.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Người đàn ông đó chỉ tình cờ đi ngang qua nhưng khi bắt gặp dáng vẻ ủ rũ của người con gái đó, trong lòng cũng có chút tội nghiệp. Vốn dĩ chỉ định để thử thách cô bé này một chút, nhưng không ngờ cô có thể làm tốt hơn so với sức tưởng tượng của ông nhiều. Không thể phủ nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong con người nhỏ bé đó. Một con người đơn giản, thật thà. Ngay từ đầu, ông cũng không xét nét rằng cô bé này là người như thế nào, có phù hợp với cháu của ông hay không? Ông không ngăn cản, không cấm đoán vì đây là việc của những con người trẻ tuổi nên quyết định.

Tiền bạc có thể tạo ra nhưng có những thứ không thể tạo ra nếu như không dành cho nó chút ưu tiên nào đó. Có lẽ, nó cũng chính là điều ông đã đánh mất. Tuổi trẻ đầy tham vọng, lao đầu vào những cuộc chạy đua không điểm dừng. Có quá nhiều thứ để thử sức, để trải nghiệm. Nó giống như một cái cây non đang tràn đầy nhựa sống. Chỉ biết vươn lên, sống hết mình, chạy theo những thứ đó để rồi một điều quan trọng của mình mất đi, ông mới bàng hoàng, mới tiếc nuối. Nhưng…tất cả đã quá trễ.

Phải, ngày người vợ mà ông yêu quí mất đi, ông mới nhận ra hình ảnh của bà ấy trong tim mình sâu đậm như thế nào. Mất đi người vợ thân yêu, ông cũng chợt dừng lại trên con đường đua hằng ngày của mình, chậm rãi nhìn xung quanh. Đã có quá nhiều thứ thay đổi. Những đứa con của ông cũng đã lớn, đã trưởng thành và đã thành đạt nhưng chúng cũng như ông. Cũng đang mãi mê theo đuổi con đường sự nghiệp. Điều đó đúng như kì vọng của ông dành cho chúng ngay từ khi chúng mới lọt lòng mẹ. Chỉ là giờ đây, ông nhận ra mình cũng hi vọng ở chúng một điều lớn lao hơn đó là có một gia đình hạnh phúc. Thương trường khắc nghiệt khiến con người thay đổi và cũng mất đi nhiều thứ. Như ông, có lẽ ông đã mất đi phút giây để tận hưởng hạnh phúc. Con ông cũng thế nhưng đã quá trễ để thay đổi. Vì thế, ông không những đứa cháu yêu quí của mình.

Ông muốn chúng cứ yêu, cứ sống đúng với sức trẻ của mình. Đừng để kì vọng của người khác áp đặt lên chính mình và rồi lại đánh mất đi những thứ mình thật sự quý trọng vì sẽ khó có cơ hội để làm lại. Có lẽ vì thế, ông thích cô bé này. Sống vì tình yêu thương của mình, cố gắng cũng vì tình yêu thương của mình. Có thể, cô bé này không hoàn hảo, còn nhiều thiếu xót nhưng ít nhất là cô không phủ nhận nó. Ông thích cá tính đó. Và cũng vì thế mà mấy đứa cháu của ông cũng mê mệt cô bé. Đơn giản chỉ vì những hành động, những việc làm của cô đã phần nào tác động đến một phần yếu đuối, thiếu xót trong lòng của cháu ông. Ông hài lòng vì điều đó.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Meow…

Con mèo bất ngờ xuất hiện từ sau bụi cây, thu hút sự chú ý của hai người. Cũng nhờ đó, Xuân mới nhận ra sự có mặt của ông. Thoáng bối rối không biết phải cư xử làm sao cho phải đạo, cô chỉ đành lẳng lặng cúi đầu chào, chờ đợi điều gì đó từ ông.

-Cháu chào ông. – Xuân lên tiếng khi nhận ra ông đang đi về phía mình.

-Ừ…đã lâu không gặp. – ông cười nhẹ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


-Dạ? chúng ta đã từng gặp nhau? – Xuân hơi ngờ ngợ, vì đúng là người đàn ông này có chút quen thuộc.

-Phải, ở biệt thự của ta ở Canada. – ông bình thản đáp.

-Biệt thự ở Canada? Ơ…là…người làm vườn…không không phải… - cô thoáng giật mình tá hỏa khi nhận ra đó là ai. Vậy ra trước giờ cô đã cư xử không phải phép với ông rồi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Nhớ rồi sao? – ông hoàn toàn không ngạc nhiên gì với phản ứng đó của cô.

-Xin lỗi, cháu đã cư xử không đúng. – cô lúng túng đáp lại., trong lòng không giấu nỗi sự lo lắng.

-Cư xử nhu thế nào là đúng. Ta thì khác gì người bình thường? – ông hỏi vặn lại.

-……

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Vậy thì không cần phải lo lắng, cứ thoải mái là được.

-Vâng… - cô cúi đầu không dám nói thêm điều gì. Dù chủ tịch đã nói vậy nhưng làm sao có thể không căng thẳng khi đứng trước một người tầm cỡ như ông.

-Ta có nghe nói những việc cháu đã làm. Rất đáng khâm phục. – ông mỉm cười đầy khích lệ khiến Xuân cũng cảm thấy có chút tự hào về bản thân mình hơn khi đứng trước mặt ông.

-Không, cháu không làm được gì cả, chủ yếu là nhờ mọi người. – cô vẫn khiêm tốn không dám nhận hết lời khen đó vì, cô vốn đâu làm được gì.

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Đôi khi, chúng ta cũng nên nhận lời khen của người khác vì mỗi con người đều có một giá trị riêng. Nếu mình không nhận ra nó thì sẽ chẳng ai nhận ra cả.

-Nhưng…vâng, cháu còn phải cố gắng nhiều.

-Ừ. – ông mỉm cười hài lòng.

Một khoảng lặng giữa hai người. Cuộc gặp gỡ quá bất ngờ không khỏi khiến Xuân có chút bối rối. Cô căng thẳng chờ đợi trong suy nghĩ vu vơ của mình. Thật khó để biết được suy nghĩ của người đàn ông này. Dường như năm tháng trui rèn cho con người bản tính sắt đá và cả ý chí mạnh mẽ. Thời gian khiến cả một con người hiền lành trước đây cũng phải thay đổi. Cô rất ngưỡng mộ ông, một người từ hai bàn tay trắng gây dựng lên cả một sự nghiệp như ngày hôm này. Không ai không ngưỡng mộ người đó cả.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trong khi Xuân cứ mãi theo đuổi dòng suy nghĩ vu vơ của mình thì ông đang quan im lặng quan sát cô hết sức chăm chú. Cả khuôn mặt và vẻ ngoài đều bình thường. Một cô gái chân chất, hiền lành và giàu nghị lực. Cô bé này dường như luôn khiền mọi người cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi ở gần bên. Nụ cười như bừng sáng với anh mắt trong veo rất có hồn. nhưng điều khiến cô đẹp hơn chính là tâm hồn. thật lòng quan tâm tới người khác, thật lòng thể hiện những suy nghĩ của mình. Đó vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của cô bé này. Sống trong một xã hội đầy rẫy nguy hiểm, lừa lọc như ngày nay, càng hiền lành bao nhiêu, tốt bụng tới bao nhiêu thì mình càng thiệt thòi bấy nhiêu. Ở đời, khó nhất là sống không lừa lọc ai nhưng cũng không để ai làm hại mình.

Có lẽ, tính cách đó mới là nét riêng của cô, điều mà khiến những người xung quanh đều phải yêu mến, quan tâm tới cô một cách vô điều kiện. bản thân ông cũng rất quý cô, nhất là đối với những việc mà cô đã làm cho cháu của ông. Ông đã luôn tìm kiếm một ai đó có thể thay ông giải quyết những mâu thuẫn trong gia đình mình, thật không ngờ đó lại là một cô gái bình thường như thế này. Không phải ông có thành kiến gì chỉ là không nghĩ tới, một người ngoài cuộc như cô lại chính là người giúp cho những người khác trong gia đình ông. Vẫn tưởng như điều đó quá xa vời nhưng giờ đã không còn phải lo lắng nữa. thật nhẹ nhõm.

Thời gian cứ trôi đi lặng lẽ, để hai người tự suy nghĩ từ nhìn nhận về người đối diện. Phải rất lâu sau, khi có sự xuất hiện của người thư kí của chủ tịch, cả hai mới chia tay. Trước khi đi, ông nói lại với cô:

Anh nợ em một câu yêu thương!

-Những gì cháu đã làm hôm nay, sẽ có ý nghĩa tại một thời điểm nào khác trong tương lại. Đôi khi có những việc tưởng như không hề đơn giản nhưng nếu như biết cách nhìn nhận nó thì tất cả sẽ được giải quyết. Có một số việc phải dùng lí trí để giải quyết nhưng một số việc thì phải cần đến trái tim để suy nghĩ.

-Lời khuyên của chủ tịch, cháu sẽ ghi nhớ. – cô cúi đầu lễ phép chào hỏi.

-Ta chờ những gì cháu có thể làm được trong tương lai. – ông từ tốn nói rồi quay lưng bước đi, theo sau là người thư kí thân cận của mình.

Dù bóng dáng của chủ tịch đã khuất vào trong nhà nhưng Xuân vẫn còn cảm thấy rất căng thẳng. Hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vô thức nắm lấy vạt váy thật chặt. Cho dù, chủ tịch rất thoải mái nhưng cô vẫn thấy lo lắng. Không biết, chủ tịch có biết việc cô và Băng đang quen nhau không? Liệu rằng ông có chấp nhận việc để đứa cháu yêu quí của mình qua lại với một người bình thường như mình không? Chỉ sợ là không?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lỡ như cô và anh bị ngăn cản. Liệu cả hai có đủ dũng cảm và kiên trì để tiếp tục ở bên nhau? Cô thật hối hận khi mình đã đặt anh và cô vào một tình cảnh như thế này. Cô thật đáng trách.

Bùm…

Tiếng pháo hoa nổ, báo hiệu bữa tiệc sinh nhật bắt đầu tới phần quan trọng của buổi lễ. Đó là lúc chiếc bánh sinh nhật được mang ra. Ngước nhìn bầu trời đêm đang rực rỡ dưới sắc màu sặc sỡ của pháo hoa. Nó đẹp thật đấy nhưng lúc này cô không có tâm trạng nào để trầm trồ vẻ đẹp đó.

Lặng ngắm bầu trời đêm đó, trong lòng cứ nặng nề. Một ngày đáng ra phải là ngày vui nhưng cô không hề cảm thấy như thế. Lời nói của Tiên vẫn cứ văng vẳng trong đầu cô mãi. Nó làm cô thấy mình thấy yếu đuối, kém cỏi. Trước mặt Tiên, cô như bị bóc trần những suy nghĩ, những sợ hãi ở tận sâu trong lòng. Chính vì thế, cô không thể nào tự tin khi đứng trước ông của Băng. Chỉ sợ rằng, ông cũng có suy nghĩ như thế. Có thể bề ngoài, ông nói khích lệ nhưng biết đâu, trong lòng ông không thực sự nghĩ thế.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Rồi tình yêu giữa anh và cô sẽ đi đến đâu đây?

Khẽ thở dài, cô bước từng bước đi về phía nhà Chính. Hôm nay là sinh nhật của Băng, cô muốn gặp và chúc mừng anh. Không thể để suy nghĩ của mình làm phiền anh được. Hít thật sâu để lấy lại tinh thần, cô chậm rãi đi về phía căn phòng để quà của anh. Cô muốn đặt lại món quà của mình ở đó.

…..


Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.