Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 16




Ánh mặt trời lúc sáng sớm rực rỡ và mềm mại, xuyên qua tấm rèm, rơi xuống cửa sổ thủy tinh, hắt vào trong nhà, chiếu vào cô gái còn đang nằm ngủ trên giường.

Hình như cô gái vẫn còn ngủ say, tóc dài gợn sóng màu nâu rủ xuống hai bên má, che đi một nửa khuôn mặt tinh xảo xinh xắn của cô, chỉ lộ ra một hàng mi dài, che lấp đôi mắt nhắm chặt, còn có khóe môi điểm sắc đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên cánh tay trắng nõn, khăn trải giường trắng tinh mềm mại trượt xuống từ mép giường, che kín bộ ngực, lộ ra bả vai tinh tế và tấm lưng bóng loáng.

Một chân thon dài duỗi thẳng tự nhiên, chân còn lại chỉ lộ ra phần bắp chân trắng mịn, hơn nữa còn đang vắt lên cái chân kia, ánh mắt trời rải rác trên khuôn mặt và lưng của cô, để nửa người cô như được bao phủ trong tấm màn vàng rực trên sân khấu, nửa người dưới không có ánh mặt trời lại càng thêm đẹp mịt mờ.

Không biết qua bao lâu, hàng mi dài của cô gái khẽ rung, từ từ mở ra, sau đó thấy một người ngồi trước cửa sổ, con ngươi nhìn chằm chằm vào cô không di chuyển, chàng trai mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình được bao phủ bởi ánh nắng vàng rực, cô lười nhác gọi: "Nhan Hàn Thành..."

Nhan Hàn Thành nở nụ cười cưng chiều, nhưng không lên tiếng mà vẫn nhìn cô, di chuyển bút vẽ trong tay.

Mí mắt vẫn còn mệt mỏi nên cô không thấy rõ động tác của anh: "Anh đang làm gì vậy?"

"Đang vẽ tranh."

À, đang vẽ tranh...

Cái gì? Đang vẽ tranh!!?

Mạc Thanh Ngải mở mắt ra thật nhanh, cô vén tóc ra, vừa định ngồi dậy thì bị Nhan Hàn Thành ngăn cản: "Đừng nhúc nhích! Một chút nữa là được."

Ổn định lại, Mạc Thanh Ngải nháy mắt, không khỏi có chút mong đợi: "Anh... Đang vẽ em sao?"

"Em nói xem?"

Đáng ghét, sao cho tới bây giờ cũng trả lời thẳng với cô: "Vậy em coi như anh đang vẽ em, anh đã nói vẽ tặng em một bức tranh rồi."

Nhan Hàn Thành cười nhẹ, nhìn Mạc Thanh Ngải rồi quay lại ngồi trước giá vẽ.

Anh... là đẹp mắt, nhất là dưới ánh mặt trời, anh càng trở nên tao nhã, tay cầm bút vẽ nhưng chính bản thân anh đã là một bức tranh đẹp, Mạc Thanh Ngải ngơ ngác suy nghĩ, nhìn đến nghiện, đúng rồi...

"Anh đang vẽ dáng vẻ bây giờ của em sao?"

"Ừ."

"Hả?" Mạc Thanh Ngải ngượng ngùng, tỏ vẻ oan ức: "Nhưng dáng vẻ của em bây giờ rất khó coi, sao anh có thể vẽ em trong lúc lôi thôi lếch thếch được, em muốn vẽ thật đẹp thật đẹp cơ."

"Anh đang vẽ dáng vẻ đẹp nhất của em." Nhan Hàn Thành nhếch môi, anh phát hiện, muốn cùng Mạc Thanh Ngải nói cảm giác của anh bây giờ vẫn còn quá sớm.

"Thật sao?" Có quỷ mới tin anh.

Khoảng nửa tiếng sau, khi Mạc Thanh Ngải định ngủ tiếp, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Nhan Hàn Thành lôi cô dậy: "Xong rồi, em muốn xem không?"

"Muốn muốn, đương nhiên muốn." Mở choàng mắt, Mạc Thanh Ngải kéo khăn trải giường đang đắp quanh người ra, sau đó nhảy vài bước đến chỗ Nhan Hàn Thành, cực kỳ tự nhiên ngồi vào lòng anh, để tay anh ôm eo mình.

Khi ánh mắt chạm vào bức tranh, cô cứng họng.

Nghĩ muốn chạm tay vào, lại bị Nhan Hàn Thành nắm chặt tay: "Tranh vừa vẽ xong còn chưa khô, đừng chạm vào."

"À..." Mạc Thanh Ngải ngơ ngác chớp mắt, không thể tin được cô gái trong bức tranh là mình, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy tranh Nhan Hàn Thành vẽ ngoài đời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái trong bức tranh của anh... Là cô, thì ra, vẽ so với chụp ảnh còn sinh động hơn, rất có hồn, như làn gió êm dịu, khó trách... Ai cũng nói Nhan Hàn Thành là họa sĩ trẻ nhưng rất hiếm có, là họa sĩ thiên tài mà xã hội thượng lưu tranh nhau cướp đoạt

"Làm sao vậy?" Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành không nhịn được đùa: "Chẳng lẽ em cũng hiểu anh vẽ trái với lương tâm mình nên thấy xấu hổ?"

"Đi chết đi." Mạc Thanh Ngải tức giận, nhưng lại vui tươi hớn hở cười rộ lên: "Không trái lương tâm. . . . . . Chỉ là rất đẹp mắt, thật sự, rất được, sao anh có thể vẽ thật như vậy, như vậy..."

Cô không tìm thấy từ để miêu tả, chỉ là cô có cảm giác, hình như mọi suy nghĩ của anh đều thể hiện trong bức tranh, hình như anh đã sớm tạo thành thói quen bị cô hấp dẫn, chỉ cần đặt bút là có thể vẽ ra bất cứ dáng vẻ nào của cô, cô không hiểu thế nào là cảm thụ nghệ thuật, chỉ thấy cô trong bức tranh dưới ánh mặt trời là cô gái hạnh phúc nhất thế giới, bởi vì lúc ngủ mơ, miệng cô vẫn cong lên nụ cười tràn đầy thỏa mãn.

Nhan Hàn Thành cười mà không nói, này có cái gì khó , anh nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra từng biểu cảm của cô, vui mừng, tức giận, yêu, buồn bã,... Không phải anh đã nói rồi sao, anh chỉ thích vẽ người, người mà anh vẽ... Anh chỉ vẽ một người mà người kia còn không tự cảm giác được, anh hi vọng có một ngày, cô có thể tự mình phát hiện ra sự thật này.

"Mọi người đều nói có tâm mới vẽ tranh đẹp, Nhan Hàn Thành... Anh…" Yêu em đúng không?

Nhưng còn chưa hỏi hết, Nhan Hàn Thành đã lợi dụng nụ hôn để cắt đi, sau đó nụ hôn rơi vào đầu vai trắng nõn bóng loáng của cô, khiến cô phải ngửa đầu lên để chống đỡ, khăn trải giường không chịu được rơi xuống trong nháy mắt...

"Nhan Hàn Thành..." Trong lúc ý thức không rõ, cô gọi tên anh.

"Anh có vẽ tranh khỏa thân của em không?"

"Sẽ không..."

Ồ?

"Vì sao?" Không phải nói tranh khỏa thân là cảnh giới cao nhất của vẻ đẹp con người sao?"

"Người mẫu phải có dáng người đẹp."

Ồ?

"Em không béo."

"Người mẫu phải phô bày được cái tư thế."

"Em không phải xác ướp."

"Người mẫu vẽ tranh khỏa thân không thể là em..."

"Vì sao..."

Bởi vì em là của một mình anh.

"Nhan Hàn Thành, thảm rồi, em muốn chết."

Nhanh chóng vọt vào phòng vẽ tranh chuyên dụng của Nhan Hàn Thành ở "Đại Thành tiểu ái", Mạc Thanh Ngải vứt túi sách về phía bồn rửa tay bên cạnh Nhan Hàn Thành, kêu to.

Vẻ mặt Nhan Hàn Thành bất đắc dĩ: "Bình tĩnh! Anh đã nói qua mấy trăm lần, gặp chuyện gì cũng phải dùng đầu óc suy nghĩ trước rồi mới ồn ào, làm sao chết."

"Tới địa ngục đi, lửa cháy đến nơi rồi anh còn bảo em bình tĩnh?" Mạc Thanh Ngải lao về phía sau Nhan Hàn Thành, muốn dìm anh xuống để ôm cổ, nhưng vì chiều cao chênh lệch nên cô chỉ có thể dựa vào lưng anh thở hổn hên, đổi thành ôm thắt lưng anh.

"Này, tránh xa anh ra, tay anh bị dính màu, rất khó rửa, em để anh đi rửa tay đã." Nếu bây giờ Mạc Thanh Ngải ở trước mặt anh có lẽ đã bị anh liếc mắt xem thường mấy trăm lần rồi.

"Không..." Giọng nói rầu rĩ của cô vì áp vào lưng anh mà trở nên mơ hồ, mùi trên người anh thật thơm, ngẫm lại vẫn là do cô biến thái thích mùi nhựa cây, nghĩ nghĩ, Mạc Thanh Ngải dứt khoát nhảy lên lưng Nhan Hàn Thành, hai tay ôm cổ anh, hai chân vòng vào lưng anh, bám dính như con gấu trúc: "Anh không cứu em em sẽ không xuống."

Thật buồn cười, Nhan Hàn Thành cõng Mạc Thanh Ngải đi lấy khăn mặt ướt lau sạch tay: "Em phải nói là chuyện gì anh mới giúp được."

Tựa vào gò má Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải khịt mũi: "Buổi sáng em nhận được thiếp mời của bạn học, nói là mời đến buổi họp mặt hàng năm."

"Ờ, bạn nào? Sơ trung, cao trung, đại học?"

"Anh không quên chứ? Là bạn hồi sơ trung, sơ trung và cao trung chúng ta đều học ở trường cạnh tiểu khu, bạn học đều lớn lên cùng nhau trong tiểu khu, anh quên rồi à?"

Liếc nhìn đống thư mới ở cửa, Nhan Hàn Thành cõng Mạc Thanh Ngải đi qua, lấy ra một tấm thiếp mời, Mạc Thanh Ngải vừa thấy lập tức kêu: "Chính là cái này."

Thấy Mạc Thanh Ngải không có ý định leo xuống, Nhan Hàn Thành đành phải hỏi ngay tại chỗ: "Chỉ là bạn học cũ thôi mà, không phải đầm rồng hang hổ, có cái gì phải sợ."

Mạc Thanh Ngải cắn một cái vào cổ Nhan Hàn Thành để trừng phạt, cô nghiến răng nghiến lợi: "Đương nhiên là anh không cảm thấy gì, năm nhất đại học vì anh là hội trưởng hội học sinh, có quá nhiều việc, cho nên lấy cớ không tham gia, năm hai đại học anh chuẩn bị sang Ý du học, lại càng không rảnh..."

Giọng nói chậm rãi hạ thấp: "Tóm lại. . . . . . Em không muốn tham gia, bốn năm đại học em đều tham gia, phải rất khó khăn mới lấy cớ đi làm trốn được nhiều năm như vậy, thế mà năm nay bọn học mang mẹ em ra dọa, ép em không đi không được."

Ừm, nhìn thái độ này của Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành biết nhất định có điều gì đó bí ẩn.

Kéo nhẹ Mạc Thanh Ngải, cô vẫn không chịu xuống mà còn vòng ra trước người anh, đối mặt với anh: "Ngẩng đầu."

Mạc Thanh Ngải chỉ nâng mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu đen của Nhan Hàn Thành, cô sợ nhất là nhìn anh như vậy, cảm giác như không thoát khỏi tầm mắt của Nhan Hàn Thành: "Để làm gì?"

"Nói một chút xem, sao lại như vậy?"

"Không có gì, chỉ là không muốn tham gia thôi, phiền lắm." Mạc Thanh Ngải vùng vẫy, muốn nhảy xuống đất.

Nhưng lần này Nhan Hàn Thành lại không buông tay: "Dáng vẻ này của em là không có việc gì? Không phải cả ngày em tự gọi mình là sư tử không sợ trời không sợ đất sao? Bây giờ thì sao? Biến thành con mèo nhỏ à?"

"Anh mới là mèo nhỏ." Mạc Thanh Ngải phản bác: "Em thật sự không muốn đi, anh nghĩ lí do giúp em đi, lí do gì cũng được, chỉ cần có thể không tham gia họp lớp."

Mạc Thanh Ngải chống đối như vậy, Nhan Hàn Thành càng thêm tò mò: "Em mà không nói anh sẽ nói với mẹ em là anh cũng muốn đi họp lớp, muốn em đi cùng anh."

"Hừ, anh là đồ khốn." Mạc Thanh Ngải đập đầu vào ngực anh: "Em nhờ anh giúp, không nhờ anh phá."

"Nếu không chúng ta đổi phương pháp." Nhan Hàn Thành về phía sau vài bước ngồi vào trên sô pha, Mạc Thanh Ngải ngồi giang chân trên người anh, vô cùng ái muội, bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích.

Mạc Thanh Ngải nuốt nước miếng: "Phương pháp... Phương pháp gì?"

"Ví dụ... Anh làm em ba ngày không xuống giường được, vậy là em không cần đi nữa." Nhan Hàn Thành nháy mắt quyến rũ, nở nụ cười không bình thường, trái ngược hẳn với khuôn mặt phía trước.

"Anh anh anh... Đồ háo sắc." Mạc Thanh Ngải vùng vậy định đứng dậy: "Anh thả em ra, cách vớ vẩn, cả đầu anh đều chứa những thứ hạ lưu như vậy."

Nhưng không địch lại sức mạnh của Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải cầu xin: "Được rồi, em đầu hàng, em nói."

Muốn nói, được thôi...

"Chính là do, anh cũng biết mà... Từ nhỏ đến lớn, bạn học nữ ở sơ trung và cao trung đều là người cùng nhau lớn lên với chúng ta trong tiểu khu, có rất nhiều người thích anh đó, ai anh cũng cười như đóa hoa cả ngày, chỉ có đối với em là luôn trêu chọc, mỗi lần họp lớp đều thành chuyện cười cho họ, rất mất mặt, anh còn nói nữa, rõ ràng là lúc trước anh hãm hại em để em là ra những chuyện ngu xuẩn, bị bọn họ lấy ra nói, mà còn. . . . . . Mà còn. . . . . ."

Nhưng thứ phía trước có hay không cũng được, Nhan Hàn Thành nghe cũng không để ý lắm, nhưng lại quan tâm đến cái "mà còn": "Gì nữa?"

"Haiz! Được rồi, em nói, lần nào bọn họ cũng tìm tới một người đàn ông để giới thiệu cho em, lại còn áp bức, nói là hi vọng em hiểu được em gặp anh mới xui xẻo như vậy, nói em phải tự tin mới có thể gả ra ngoài,... Cho nên sau mỗi lần họp lớp, em trốn nhưng tên kia mệt gần chết, mẹ em còn cho rằng đó là một cách tốt, không hy vọng em đến giờ mà còn chưa yêu ai, em rất phiền nên không muốn đi."

Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải bắt đầu đùa nghịch ngón tay cũng chưa thấy Nhan Hàn Thành có động tĩnh gì, anh đi vào cõi thần tiên rồi hả?

Vụng trộm nâng một mắt lên, cô thấy sắc mặt Nhan Hàn Thành tối đi: "Anh làm sao vậy?"

"Người nào nghĩ ra cái trò giới thiệu cho em?"

Giờ phút này đáy lòng Nhan Hàn Thành phát lạnh, làm gì vậy, anh cố gắng nhiều năm như vậy, kết quả là bị người khác phá hoại mà không biết gì?"

"Ơ, cái này không phải điều quan trọng."

"Với anh mà nói là quan trọng."

"Quan trọng là mặt mũi của em."

"Là ai?"

"Em không muốn đi mà."

"Là ai?"

"Nếu không chúng ta đều không đi?"

"Là ai?"

". . . . . . Là Ngũ Nhân."

Nhan Hàn Thành thật sự không nhịn được cười, người khác anh có thể không biết, nhưng Ngũ Nhân này thì anh biết rõ.

"Anh xem, em đã định không nói cho anh biết." Mạc Thanh Ngải nhụt trí, Ngũ Nhân là "vương tử" năm đó cô thầm mến, cô muốn đi ước Ngũ Nhân thích cô nhưng lại bị Nhan Hàn Thành khóa cửa nhốt trong nhà.

Càng lớn cô càng không thể tin vào ánh mắt của mình, Ngũ Nhân như vậy, sao cô có thể thích chứ?

"Được rồi, anh biết rồi."

Mạc Thanh Ngải nhàng thở ra, vui tươi hớn hở chạm nhẹ vào môi Nhan Hàn Thành: "Anh giúp em không phải đi sao?"

"Không, ý của anh là, anh quyết định lần này chúng ta cùng đi."

"Cái gì!?" Mạc Thanh Ngải ngạc nhiên: "Đi chết đi, anh đừng càng giúp càng phiền được không, hừ, trả lại hành động "cảm ơn" lúc nãy cho em."

"Được thôi, anh không ngại để em đòi lại."

"Anh..." Sao cô lại phải chịu thiệt như vậy.

Đúng rồi.

"Anh lừa em, mấy ngày đó rõ ràng là anh nói anh bay qua Ý để lấy lại tranh mà."

"Không lừa em, anh sẽ đáp máy bay thẳng xuống nơi tổ chức họp lớp."

"Nhưng mà anh đi thì được cái gì." Mạc Thanh Ngải thừa dịp Nhan Hàn Thành không chú ý, thoát khỏi vòng tay anh, nhảy xuống ghế sô pha: "Anh mà đi, không chừng em sẽ bị cười thảm hại hơn."

"Em không thể tin anh sao?"

Tin tưởng, đáng giá mấy đồng tiền? Có bằng mặt mũi của cô không?"

"Không!"

"Mạc Thanh Ngải, nhân lúc anh còn kiên nhẫn, anh khuyên em nên đầu hàng thì tốt hơn."

"Anh nói sao?"

Sau một hồi trời đất rung chuyển, một tiếng nho nhỏ đáp lại: "Được rồi, anh nói gì thì như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.